Tổ Trọng Án

Chương 125: Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (1)



Bạch Ngọc Đường híp mắt cười, “Đã sớm lạnh rồi, có Triển Chiêu chăm sóc, ai cần anh lo.”

“Ai bảo anh lo cho chú?” Bạch Cẩm Đường khinh thường trợn mắt nhìn em trai một cái, “Anh ở chỗ này vui vẻ biết bao nhiêu, kết quả hai ba ngày đã có người tới báo chú ở bên đó làm loạn. Anh đây không phải là lo cho chú, là sợ chú gây phiền toái cho anh.”

Chương 125. Vụ án 8 – Ngạc mộng tái lâm (1)

Triển Chiêu đoán không sai, Bạch Ngọc Đường chính xác đang giả vờ ngủ. Mặc dù bệnh mất ngủ của anh đã có chuyển biến tốt, nhưng đang lúc ban ngày mà ngủ thật sự quá làm khó anh rồi. Sở dĩ giả vờ ngủ, là do lúc Triển Chiêu vừa lên máy bay đã mở ra laptop viết nhật ký, căn bản không để ý tới anh, dĩ nhiên càng không cho phép anh nhìn lén. Bạch Ngọc Đường mặc dù có chút buồn bực, nhưng cũng nhìn ra Triển Chiêu lúc này không muốn bị người khác quấy rầy.

Giữa chuyện ở bên cạnh Triển Chiêu giả vờ ngủ cùng với cùng hai anh lính mặt đen ở đối diện mắt to trừng mắt nhỏ, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên chọn cách trước. Lúc đầu, khi giả vờ ngủ còn có thể thỉnh thoảng len lén mở mắt nhìn bộ dáng chăm chú nghiêm túc của Triển Chiêu, mặc dù hơi tiếc vì vẫn không nhìn được chữ trên màn hình, nhưng thứ không có tiền đồ như Bạch Ngọc Đường cũng đã rất thỏa mãn.

Kể từ lúc tỏ tình với Triển Chiêu xong, Bạch Ngọc Đường luôn lo lắng đối phương sẽ đáp lại thế nào. Mặc dù anh rất chắc chắn Triển Chiêu cũng thích anh, nhưng thái độ chậm chạp không đáp lại của đối phương thật làm cho anh bối rối rất lâu. Đây lúc là nguyên nhân vì sao sau khi Triển Chiêu làm rõ tình cảm, Bạch Ngọc Đường lại vui vẻ như vậy.

Lần này, ra ngoài nghỉ phép đều do Bạch Ngọc Đường đề nghị, lúc ấy Triển Chiêu chẳng qua chỉ do dự một hồi liền đồng ý, hoàn toàn không thấy được sự thật là tự cậu còn có công việc nghiêm chỉnh chưa làm xong. Bạch Ngọc Đường vô cùng vui, vì anh đã sớm đem chuyến du lịch này thành cơ hội xác định quan hệ cuối cùng của hai người họ. Tứ lúc họ quen nhay tới giờ, thời gian hơn một năm đầy khẩn trương, nguy hiểm, hiếm khi có dịp thanh nhàn thích ý. Trong tình cảnh thả lỏng, cùng đi du lịch với người yêu, giống như đi trăng mật tân hôn vậy, đây quả là hoàn mĩ nha.

Nhưng lúc Bạch Ngọc Đường nghe thấy Triển Chiêu đề nghị đem đổi địa điểm du lịch sang hải đảo này, tâm tình vui vẻ lập tức bị bực bội thay thế, người này, rốt cuộc có rõ trọng điểm trong chuyến du lịch này là gì không a? Đi đâu không được, lại tới cái hải đảo quỷ này. Mặc dụ Bạch Ngọc Đường không ghét biển như Công Tôn Sách, nhưng vẫn không quên trên đảo còn hai ông anh kỳ đà cản mũi a.

Đây rốt cuộc là trăng mật hay đi gặp gia trưởng chớ, mặc dù hai chuyện này tách nhau ra cũng được xem là tiến triển tốt, nhưng khi gộp lại với nhau sẽ làm cho người ta không thích nổi có được không!

Trong quá trình Triển Chiêu viết nhật ký, Bạch Ngọc Đường thường híp mắt liếc trộm Triển Chiêu. Anh thật ra rất tò mò không biết Triển Chiêu viết cái gì, thấy dáng vẻ Triển Chiêu vừa viết vừa cau mày, lòng hiếu kỳ liền bộc phát mãnh liệt. Đáng tiếc, chờ đến lúc Triển Chiêu viết xong đóng kỹ láp, anh đều không tìm được thời cơ rình coi thích hợp.

“Anh dậy rồi?” Triển Chiêu đóng lap, ánh mắt chuyển một cái liền chăm chú nhìn vào ánh mắt nửa híp của Bạch Ngọc Đường, “Rốt cuộc để ý tới tôi?”

Ý tứ của câu này là, người ta đã sớm phát hiện mình giả bộ ngủ? Bạch Ngọc Đường nhướn lông mày, mở mắt nhìn chăm chăm Triển Chiêu, không lạnh không nóng phản bác, “Em thế này là cắn ngược sao? Rõ ràng là em nãy giờ không để ý tới anh có được không?”

Triển Chiêu cất máy tính, cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Được rồi, tôi sai, được chưa? Sau khi vụ án kết thúc tôi một mực không có cơ hội viết tổng kết, bây giờ viết xong rồi. Anh có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi.”

Nụ cười của Triển Chiêu làm lòng Bạch Ngọc Đường nóng lên, anh bắt lại tay Triển Chiêu, tiến gần nhỏ giọng nói, “Anh không muốn nói, chỉ là muốn….”

Bên tai truyền tới thanh âm ôn nhu của Bạch Ngọc Đường, một cỗ nhiệt nóng vẩy vào bên tai Triển Chiêu, làm thân thể cậu chớp mắt nóng lên. Cậu có hơi ngượng đẩy Bạch Ngọc Đường, ánh mắt nhìn lại không máy bay mấy lần, “Nè, chỗ này ngoài chúng ta ra còn có người khác!”

Bạch Ngọc Đường nhíu chân mày, nhẹ nhàng buông Triển Chiêu ra. Mặc dù hai anh lính suốt quá trình đều nhìn thẳng cabin phía trước, căn bản không quấy rầy hai người họ, nhưng dù sao cũng là hai con người sống, Bạch Ngọc Đường xem như da mặt có dày hơn nữa cũng không thể giả vờ như không thấy.

Anh có hơi buồn bực nhíu mày, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Bây giờ tha cho em, chờ lát nữa xuống phi cơ em đừng hòng chạy.”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, ánh mắt đầy ý xâm lược của Bạch Ngọc Đường nhắn nhủ rõ ràng ý nghĩ của anh. Triển Chiêu dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời Bạch Ngọc Đường, cậu chần chờ mốt, rồi đột nhiên lại như quyết định, chăm chú nhìn vào ánh mắt Bạch Ngọc Đường.

“Tôi sẽ không chạy, anh cũng đừng có chạy đấy.”

“Sao?” Lời của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường ngẩn ra một chút, bất quá ánh mắt của anh nhanh chóng trở nên kích động, “Em nói thật?”

Triển Chiêu trịnh trọng gật đầu, “Dĩ nhiên, chuyện tôi quyết định sẽ làm được.”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường không nhịn được cong lên, anh nhận ra với sự hiểu biết của Triển Chiêu, mỗi tế bào trên thân thể anh cũng sẽ tràn ngập ý đồ với Triển Chiêu, hơn nữa loại ý đồ này còn rất nồng nhiệt. Giống như lúc này, Triển Chiêu kiên định nói với anh, cậu ấy sẽ kiên trì tới cùng. Đây như một lời cam kết đôi, không chỉ nói về chuyện mình vừa rỉ tai em ấy, còn nhắm vào tình cảm giữa hai người bọn họ.

Bạch Ngọc Đường cảm giác tim mình nhảy thật nhanh, rất muốn lúc này nhào qua đè Triển Chiêu xuống, cứ thế cứ thế hung hăng hôn hít một phen. Đáng tiếc, cái thứ kỳ đà cản mũi quả thật quá đáng ghét!

Hai vị kỳ đà cản mũi không hề tiếp nhận được tia oán niệm Bạch Ngọc Đường phóng tới, ánh mắt hai người đã chuyển từ cabin ra cửa sổ. Triển Chiêu cũng để ý tới động tác của hai vị huynh đệ, đồng thời cũng cảm nhận được lay động rất nhỏ của máy bay.

“Chúng ta sắp đến rồi sao?” Triển Chiêu tò mò đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

“Đúng vậy, đã tới.” Làm em trai của phó tổng thư ký bộ Quốc phòng, Bạch Ngọc Đường cũng từng tới nơi này mấy lần, đối với hình ảnh ngoài cửa sổ hết sức quen thuộc.

“Thật là đẹp.”

Ánh mắt Triển Chiêu có thể nhìn thấy, một mảng nước biển màu hồng, ánh trời chiều chiếu xuống, làm hải đảo trông giống như một viên minh châu màu ngọc bích, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Triển Chiêu nở ra một nụ cười gần như mê mẩn, quả nhiên không hổ là hải đảo trong truyền thuyết. Ngay cả thầy có xuất thân danh môn, con em quý tộc lớn lên trong cẩm y ngọc thực cũng không ngừng hâm hộ, đúng là không phải thường.

Triển Chiêu không biết, lúc cậu đang si mê nhìn cảnh sắc ngoài cửa số, người bên cảnh lại si mê nhìn cậu.

“Nếu em thích nơi này, về sau chúng ta có thể thường xuyên tới.”

“Thường?” Triển Chiêu hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Lần nào cũng vận dụng tư nguyên của quân đội, cái này không đúng lắm?”

“Có gì không đúng, vốn dĩ nơi này là danh cho các huynh đệ đội đặc cảnh cũng quân đội tới đây nghỉ dưỡng, em chính là người nhà anh, theo bệnh nhân anh tới đây nghỉ phép thôi mà.” Bạch Ngọc Đường dương dương đắc ý cười nói, “Đây cũng không tính là lãng phí tiền thuế người dân.”

Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Triển Chiêu lập tức xụ xuống, cậu cau mày trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngọc Đường anh có thể lấy bệnh mình ra nói đùa, tâm tình như vậy cũng xem như tốt. Bất quá, anh… tóm lại tôi cho anh biết, mấy lời này tôi không thích nghe, sau này anh đừng có ở trước mặt tôi mà nói!”

“A?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi, khóe miệng giảo hoạt câu lên, “Triển Chiêu, em mới nói có một nửa, nửa sau là gì, anh tò mò quá nha.”

“Không có gì hết.” Triển Chiêu quả quyết từ chối đề nghị của Bạch Ngọc Đường bắt cậu lặp lại một lần. “Máy bay đang giảm độ cao, chuẩn bị xuống đi.”

“Em liền nói đi, đừng dễ giận như vậy được không!” Bạch Ngọc Đường cười hì hì tiến tới bóp mặt Triển Chiêu, hi vọng cậu trả lời ngay. Triển Chiêu không để ý tới anh, tát một cái đẩy Bạch Ngọc Đường về chỗ ngồi.

“Nè! Em đánh thật à.” Bị móng vuốt của Triển tiểu miêu vồ tới Bạch Ngọc Đường khoa trương la to.

Triển Chiêu không nói trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó áy náy liếc mặt nhìn hai vị lính.

Hai huynh đệ bộ đội đồng thời quay đầu, nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó vô cùng ăn ý cùng lúc quay trở về. Hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu một cái.

Lính a: Lão Chu, tôi muốn đổi việc qua chỗ tướng quân Bàng. Nhiệm vụ sếp an bài càng lúc càng không đáng tin cậy.

Lính b: Tiểu Vương, tôi cũng nghĩ như chú. Hơn nữa sếp còn có một đứa em thoải mái thế này.

A: Cậu em này hình như giống hệt anh mình đều thích đàn ông. Họ nhà Bạch gia quả nhiên có vấn đề.

B: Bệnh xà tinh sẽ di truyền, không biết có thể lây không?

A: Thật đáng sợ, tôi đoán là có, bằng không chúng ta cùng nhau giải ngũ đi.

B:Hả? Tại sao phải giải ngũ, không phải nói chuyển việc sao?

A: Tôi nói, tiểu tử ngốc anh tin thật sao. Giải ngũ sếp cùng lắm đá chúng ta mấy cái, nếu chúng ta thật chui qua Bàng gia, chỉ sợ ổng sẽ trực tiếp làm thịt chúng ta. Tiểu tử ngươi sợ mệnh dài, tôi còn muốn sống lâu hai năm đây.

B: Vậy không được, tôi không muốn giải ngũ, hay cứ tiếp tục chịu đựng đi, dù sao sếp ngoại trừ thích nam với thỉnh thoảng phát bệnh xà tinh ra xem như đối xử với chúng ta cũng không tệ.

A: ….

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường không nghe được tiếng lòng của hai anh lính, ánh mắt họ hoàn toàn bị hải đảo xinh đẹp thu hút. Máy bay chậm rãi đáp, cuối cùng vững vàng đầu trên bãi đáp, Triển Chiêu nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy ở xa xa bãi đáp có hai bóng dáng dong dỏng.

“Là bọn họ!” Triển Chiêu cực kỳ hưng phấn, cơ hồ là một đường nhảy xuống máy bay, chạy thẳng về phía hai người họ.

Nhìn động tác nhanh chóng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng không dám chậm trễ, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Hai người trẻ tuổi một trước một sau chạy như bay tới hai người anh cả  tới đón họ, trong tiếng ồn ào của máy bay lên thẳng, Triển Chiêu ôm chặt lấy Triển Huy đang mỉm cười, không nhịn được ướt khóe mắt.

“Anh! Em nhớ anh quá!”

Nửa năm sống dưới ánh mặt trời làm màu da trắng của Triển Huy phơi thành màu mật khỏe mạnh, nụ cười ôn nhu treo trên mặt anh, làm người ta không thể nhìn ra anh là một bênh nhận yếu ớt đang mắc bệnh tâm thần. Lúc này anh nhẹ vỗ vỗ bả vai gầy gò của em trai, ánh mắt vẫn như xưa ôn nhuận thân thiết.

Bên này Triển gia huynh đệ thấy mặt đã thân thiết ôm nhau, bên kia Bạch gia huynh đệ chỉ nhìn nhau một cái, qua chốc lát, anh cả Bạch Cẩm Đường đã nhẹ nhàng đập một quyền lên đầu vai Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường không dám né, cũng không dám đánh lại, chẳng qua là bắt lại quả đấm của Bạch đại ca, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cũng nhẹ ôm nhau một cái.

“Tiểu tử thối, thương lành?” Buông Bạch Ngọc Đường ra, Bạch Cẩm Đường lại vỗ lên vai của anh một cái.

Bạch Ngọc Đường híp mắt cười, “Đã sớm lạnh rồi, có Triển Chiêu chăm sóc, ai cần anh lo.”

“Ai bảo anh lo cho chú?” Bạch Cẩm Đường khinh thường trợn mắt nhìn em trai một cái, “Anh ở chỗ này vui vẻ biết bao nhiêu, kết quả hai ba ngày đã có người tới báo chú ở bên đó làm loạn. Anh đây không phải là lo cho chú, là sợ chú gây phiền toái cho anh.”

Tiểu Bạch nhìn bên kia Triển đại ca dịu dàng vuốt ve mái tóc bạn Tiểu Triển, ân cần hỏi thăm nửa năm qua thế nào. Lại so sánh với sự quan hoài của ông anh âm dương quái khí nhà mình. Quả nhiên, càng so càng chết, Triển Chiêu, anh ghen ty với em quá!!

Nhận ra được ánh mắt buồn bã của em trai, Bạch Cẩm Đường nhún vai một cái, nói với Triển Chiêu, “Đi thôi, đừng đứng đây đón gió, đi xem một chút chỗ anh sắp xếp cho mấy em.”

Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Cẩm Đường, lại nhìn anh hai mình một chút. Có lẽ do cậu với Bạch Ngọc Đường đã xác định quan hệ, lúc nhìn nhiều vấn đề, ánh mắt sẽ không giống lúc xưa. Cậu như có điều suy nghĩ quét qua hai người này mấy lần, đột nhiên cau mày nói với Bạch Cẩm Đường, “Bạch đại ca, em không biết thì ra anh vẫn còn ở đây.”

“Hả?” Bạch Cẩm Đường thông minh cỡ nào, lập tức nghe hiểu ý của Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười một tiếng. “Em không có ý gì đâu, chẳng qua là cảm thấy, một người bận bịu như anh, mỗi ngày đều có vô số chuyện quốc gia đại sự phải xử lý, làm sao có thể mãi nghỉ phép trên hải đảo này nhỉ?”

Lời của Triển Chiêu làm Bạch Cẩm Đường phát ra tiếng cười khẽ, ánh mắt liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt của anh em họ Triển, tự tiếu phi tiếu nói, “Em nói không sai, chẳng qua nửa năm này Bộ quốc phòng đang tập huấn bí mật trên hải đảo, anh là phụ trách. Hiện giờ đang làm quốc gia đại sử đây, không phải nghỉ phép nha, Triển Chiêu em hiểu lầm.”

PHải không? Triển Chiêu buồn bực nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Bạch Cẩm Đường, trong lòng cũng chửi thầm, lấy việc công làm việc tư lại đường hoàng như vậy, Đại Tống có quân nhân thế này, thật là vận nước kham ưu.

Mà lúc cậu không để ý tới Bạch Cẩm Đường, quay đầu đi nói chuyện với anh hai mình, Bạch Cẩm Đường nhanh chóng cho tiểu Bạch ánh mắt.

Giúp anh quản tiểu tử thúi này cho tốt, đừng để nó gây phiền toái cho anh, bằng không anh lập tức đuổi hai chú đi! Hừ, không chịu nhìn xem là địa bàn của ai, một thằng nhóc mà muốn giương oai hả!

“Đội trưởng?” Không chờ Bạch Ngọc Đường kịp phản ứng, Triển Huy đã đột ngột mở lời. Mặc dù giải ngũ đã nhiều năm, quan hàm của Bạch Cẩm Đường cũng tăng liên tục, Triển Huy vẫn là theo thói quen năm đó, gọi hắn đội trưởng.

“A a? Tiểu Huy, cậu muốn nói gì?” Bạch Cẩm Đường lập tức đổi mặt, trực tiếp nhảy tới bên người Triển Huy.

Triển Huy cười híp mắt nhìn Bạch Cẩm Đường, nói, “Triển Chiêu nói rất nhớ tôi, tôi thấy không bằng cho nó với tôi ở chung một phòng đi.”

Ấy —- anh em họ Bạch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời rống to, không thể!!