Tổ Trọng Án

Chương 124: Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (22)



Nhật ký Triển Chiêu

Ngày 5 tháng 7 năm 2013, trời xanh

Thật ra, có rất nhiều chuyện, cần phải điên cuồng một chút mới có thể làm.

—– Tịch Mộ Dung

Hôm nay khí trời vô cùng mát mẻ, từ 1000m trên bầu trời nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy một mảng rừng xanh thuần khiết. Bên cạnh ghế ngồi của tôi, Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, không biết có phải ngủ hay không. Nhưng nếu anh ta thật ngủ thì tâm tình tôi cũng được an ủi, vì chuyện này chứng tỏ bệnh mất ngủ của anh ấy đã khỏi hẳn rồi. Liệu ai có thể tưởng tượng được một người đã từng một đêm cũng không ngủ được lại ngủ say sưa ở ban ngày không? Cũng giống như không ai có thể ngờ được, một người tự xưng thẳng nam như anh ta sẽ yêu một người đàn ông như tôi vậy.

Hiện tại chúng tôi đang ngồi trên máy bay chuyên dụng quân đội, hướng chúng tôi đi chính là về nơi điều dưỡng của quân đội trong truyền thuyết. Đây là một chiếc trực thăng, trong buồng máy trừ phi công ra, chỉ có hai nhân viên cảnh vệ phụ trách hộ tống bọn tôi. Theo hai vị binh linh có khuôn mặt nghiêm túc, trầm mặc ít nói này, thì anh hai bây giờ đang ở nơi điều dưỡng chờ tôi. Nhưng bọn họ luôn từ chối tiết lộ cho tôi biết, có phải Bạch đại ca cũng ở đó với anh hai không.

Lúc vụ án phóng hỏa tháng trước vừa có ít đầu mối, tôi đã từng đáp ứng sẽ mang theo Tần Giản cùng tới nơi thanh tĩnh để thả lỏng một hồi, không ngờ cuối cùng lại thành thật, chỉ đổi sang Bạch Ngọc Đường làm bạn đồng hành với tôi. Nhìn ánh mắt của Tần Giản lúc chia tay, mặc dù ngoài miệng anh ta không nói, nhưng trong lòng nhất định vẫn luôn mong chờ chuyến du lịch này, thật là có lỗi với anh ta, tôi nghĩ sau này nhất định sẽ tìm cách bồi thường lại.

Lúc mới lên máy bay, Bạch Ngọc Đường giống như muốn nói với tôi gì đó, nhưng ngại hai người lính có mặt ở đây, nên có chút ngượng. Tôi không có thuật đọc suy nghĩ, thật không biết anh ta rốt cuộc lại lo lắng cái gì, không thể làm gì hơn là cho anh ta tự tìm chuyện để làm, đừng trưng ra cái bộ dáng muốn nói lại thôi nữa, nhìn mất tự nhiên.

Bạch Ngọc Đường hình như khá bất mãn với thái độ của tôi, lại bày ra cái biểu lộ khiến cả người tôi cũng phải nổi da gà. Để mình không bị cái người thỉnh thoảng lải phát bệnh thần kinh này lây nhiễm, tôi không biết làm gì hơn là mặc kệ anh ta, tự mở ra laptop. Không ngờ lúc thật sự muốn viết vài thứ, tâm lại không an. Giống hệt tâm trạng gần đây của tôi, trong lòng giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đến lúc thật sự muốn nói ra lại cảm thấy á khẩu không đáp nổi.

Lúc đang nhìn màn hình ngẩn người,tôi cũng để ý tới tình trạng của Bạch Ngọc Đường, anh ta dường như cũng đang ngẩn ra. Tôi cảm thấy có chút lúng túng, mặc dù quan hệ giữa hai chúng ta bây giờ xem như là đặc biệt, nhưng tôi vẫn chưa làm chuẩn bị tư tưởng để anh ta quan sát toàn lúc tôi đang viết nhật ký. Cho nên tôi mới cảnh cáo ổng hoặc dời ánh mắt ra, hoặc ngồi sang đối diện. Kết quả người này lập tức nói anh ta sẽ không nhìn trộm, hơn nữa còn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Bây giờ đã  trôi qua khoảng nửa tiếng, anh ta vẫn chưa có mở mắt lại, không lẽ giả vờ một hồi thật ngủ mất sao? Người này, nhìn bộ dáng rõ ràng chín chắn, ai ngờ trong lòng lại giống con nít vậy đâu?

Được rồi, khó chịu mãi cũng không phải là cách, hay trước hết cứ nghĩ về án phóng hỏa mới nhất đi. Phỏng vấn Lưu Sinh vừa xong, tài liệu còn chưa kịp sửa sang lại, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo lên máy bay rồi, bất quá tình trạng phạm tội này rất điển hình, tâm lý cũng tương đối đơn giản, cho nên kết luận của vụ án này cũng sẽ không quá dài. Hải đảo bên kia cũng rất an tĩnh thoải mái, rất hợp cho chuyện suy nghĩ, tôi nghĩ đợi thêm mấy ngày sau khi từ bên kia trở lại, báo cáo điều tra của tôi cũng có thể hoàn toàn hoàn tất rồi. Thầy sẽ không nổi điên, sư huynh cũng có thể yên tâm rời khỏi thành phố D, tiếp tục lớp giảng dạy quốc gia của ảnh.

Đến giờ tôi còn nhớ rõ biểu lộ phức tạp trên mặt sư huynh trước lúc đi. Một mặt ảnh đồng ý ở lại thành phố D giúp tôi bầu bạn với thầy một thời gian, để tránh ổng lại phát điên khi tôi lại biến mất mà không nói. Còn một mặt, anh ấy giống như còn chuyện gì muốn nói lại thôi, như thể có rất nhiều tâm sự. Tôi nhớ rất rõ, biến hóa tâm trạng này của sư huynh chỉ xuất hiện từ sau đêm tiệc mừng. Lại nói, hôm đó trên xe Bạch Ngọc Đường, bóng người tôi nhìn thấy rốt cuộc là ai? Là ai chăm sóc sư huynh say rượu nhỉ, dáng người đó rất quen, chỉ tiếc nhìn không rõ lắm.

Được rồi, vấn đề của sư huynh chờ quay lại thành phố D gặp ảnh rồi nói. Bây giờ tạm quay lại vấn đề chính. Lưu Sinh chính là một kẻ thất bại không sai, nhưng ngày nay, người thất bại rất nhiều, tại sao chỉ có hắn là điên cuồng phóng hỏa như thế đây? Chỉ có thể nói có vài hành động phạm tội không thể dùng cớ để hợp lý hóa nó, một người phạm tội có thể sẽ nói mình có nỗi khổ tâm, nhưng dùng cách cực đoan, làm tổn thương người khác để phát tiết tâm tình của mình, bất kể thế nào cũng không thể tha thứ.

Sau khi điều tra cùng phỏng vấn, tôi đã hiểu rõ quy tắc trưởng thành của Lưu Sinh, phát hiện trường hợp của anh ta đã thỏa mãn hoàn toàn một đặc trưng của tội phạm phóng hỏa. Thành tích học tập kém, tính tình hướng nội, thích nghịch lửa, năng lực làm việc hạ thấp, từ nhỏ bị gia đình sao lãng, hầu như không có bạn bè.

Thật ra cũng không có chuyện gì có thể nói về Lưu Sinh cả, trường hợp của hắn quá sức điển hình. Nhưng một kẻ tình nghi điển hình như vậy, lại mang về một khó khăn quá lớn. Thật ra trong quá trình điều tra án phóng hỏa, khó nhất không phải thu hẹp phạm vi người tình nghi, mà là cháy lớn sẽ thiêu hủy toàn bộ đầu mối. Không có đầu mối, phá án không khác gì mò kim đáy biển. Đã không có điều kiện tiên quyết là đấu mối, thì tìm kiếm một người trong thành phố lớn như thành phố D, cho dù có đặc điểm mô tả cũng rất khó làm.

Mà trên thực tế, chúng tôi tìm thấy Lưu Sinh rồi, lại vì không có bằng chứng trực tiếp nên không thể nhanh chóng định tội cho hắn. Bất quá cũng may, kết quả sau chót vẫn làm người ta hài lòng, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, cuối cùng vẫn cho anh em trong tổ Trọng án tìm ra chứng cớ mấu chốt có thể định tội hắn ta. Bây giờ không cần lo lắng nữa, tôi với Bạch Ngọc Đường lại muốn trực tiếp tìm tới Lưu Sinh đối chất cho luật sư của hắn khỏi dùng.

Nhớ lại chuyện đấy, thật là sợ. Còn là thầy nói đúng, học với thực hành là hai chuyện khác nhau, mình cần phải tích lũy thật nhiều kinh nghiệm mới có thể phát huy kiến thức vào công việc. Nhắc tới công việc, án này thật làm tôi đại khai nhãn giời. Bởi vì không chỉ thấy được phương pháp thôi miên cao cấp của sư huynh, lại còn bị Bạch Ngọc Đường vác đi xem vũ thoát y nữa. Được, chuyện sau có lẽ có chút không liên quan tới công việc, tất cả đều do tên Bạch Ngọc Đường giả công tể tư. Mặc dù anh ta không nhận nhưng muốn qua mặt tôi hả, hừ, còn lâu!

Nhắc tới vũ thoát y, A Xuân mấy hôm trước có gọi điện cho tôi, nói cô ấy đã nghỉ làm việc kia, còn bảo sau khi tốt nghiệp hi vọng có thể tới khoa mĩ thuật của đại học A tìm việc. Chuyện này cũng không dễ, bất quá, A Xuân là một cô gái tốt, hi vọng nguyện vọng của cô bé có thể thành hiện thực.

Thái độ của Bạch Ngọc Đường với A Xuân vẫn luôn không tốt, mỗi lần đang nói chuyện mà vô tình nhắc tới cô gái này, Bạch Ngọc Đường đều thể hiện ra sự bất mãn cao độ. Dĩ nhiên, trừ A Xuân ra, thái độ của anh ta với sư huynh càng thêm ác liệt, chứ đừng nói tới Tần Giản không hợp với anh ta ngay từ đầu. Nói thật lúc đầu tôi cũng không hiểu tại sao Bạch Ngọc Đường lại phải ôm thái độ khó chịu với những người được xem là đáng yêu kia, nhưng sau một lần trò chuyện kỹ lưỡng, cuối cùng cũng đã mở được lòng. Tôi mới biết, thì ra trong khi tôi còn chưa hiểu chuyện, trong tâm Bạch Ngọc Đường đã sinh ra nhiều vướng mắc làm người ta mệt mỏi như vầy.

Buổi nói chuyện kia là do tôi đề nghị. Buổi tối sau bữa tiệc mừng, chúng tôi ngồi trong xe hơi, bên ngoài rất an tĩnh, không khí rất hòa hợp, Bạch Ngọc Đường lại uống quá nhiều rượu, trừ gọi taxi ra chúng tôi cũng không cách nào về. Trong thời điểm an tĩnh đó, tôi chợt có chút cảm khái. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi có tiếp xúc thân mật như thế cùng một người, vài ý nghĩ loạn lạc trào vào trong óc, một lại một, đều là những vấn đề tôi đã từng nghĩ qua.

Có lẽ do không khí tương đối thích hợp, hoặc có lẽ tiếng lòng tôi đã bị siết lại quá chắc, nhất định phải tìm một chỗ xả ra. Tôi thấy tâm trạng phấn khởi của Bạch Ngọc Đường, bộ dáng thoải mái, không nhịn được mà đem tất cả vấn đề nói ra. Bạch Ngọc Đường dường như không ngờ trong lòng tôi lại có nhiều vấn đề tới thế, nhưng may mắn là, anh ta cũng không hề trốn tránh, cũng không có nổi giận như tôi đoán. Anh ta rất nghiêm túc trả lời hết những nghi vấn kia, hơn nữa còn chủ động cho tôi biết rất nhiều chuyện trước kia tôi không biết. Sau lần nói chuyện này, đây là lần đầu tiên tôi hiểu rõ Bạch Ngọc Đường như vậy, cũng chính buổi tối đó, đã làm tôi kiên định trái tim trước giờ luôn dao động.

Bạch Ngọc Đường nói với tôi, thật ra anh ấy cũng không biết vì sao lại thích tôi. Trước lúc gặp tôi, anh chưa hề yêu qua bất kể người nào, vô luận là nam nữ, đối với tình dục anh ta hình như cũng không quá cố chấp. Tôi lúc đầu với anh ta mà nói chỉ là bạn, thậm chí từ đầu, anh ta giống như còn không buồn xem tôi là bằng hữu. Với anh ta mà nói, tôi giống một thư sinh xộc vào thế giới cảnh sát, ngây ngốc, mặc dù trông thì thông mình, nhưng từ đầu đến chân lại không có chỗ nào có thể làm được cảnh sát cả.

Lời này nói ra tôi thật không phục, tôi tuyệt đối không thừa nhận lời nói của Bạch Ngọc Đường, bảo trên người tôi không có tư chất làm cảnh sát. Bất quá thấy anh ta nhanh chóng chuyển khẩu khí, cũng đành nhịn một chút nghe anh ta nói đi. Anh ta bảo, sau đó qua quá trình điều tra vài vụ án, anh ta đã công nhận năng lực của tôi, còn cảm thấy con người tôi rất ưu tú, lọt vào trong mắt Bạch ngũ gia. Được rồi, Bạch ngũ gia, tôi thật là có chút tò mò với lai lịch của cái chữ Bạch ngũ gia này, nhưng lúc ấy anh ta lại cố tình nhử, bảo thân phận Bạch ngũ gia này với tình cảm hiện thời của chúng ta không liên quan, chờ sau này rảnh rỗi lại giải thích. Quan trong nhất bây giờ là phải giải hết vướng mắc trong lòng tôi.

Tóm lại, ổng nói sau đó ổng bắt đầu thưởng thức tôi, không nhịn được mà đem hành động của tôi đặt trong lòng. Có lẽ tình cảm đã từ nơi này tích lũy lại từng chút một sau thời gian. Hơn một năm, anh ta nói không ra chính là không chớp mắt nào để ảnh động tâm, anh ta không nói, cũng không muốn nghĩ. Bây giờ sự thật chính là, anh ta yêu một người đàn ông là tôi, hơn nữa còn yêu rất sâu, quyết định cùng tôi thiên trường địa cửu. Ấy, không biết người này thế nào lại nói được, 4 từ này tôi bây giờ gõ ra cũng cảm thấy đỏ cả mặt, anh ta lại có thể bình thản nhìn vào mắt tôi mà nói.

Chẳng qua, tên da mặt dày vừa nói những lời này xong liền buộc tôi trả lời cho ảnh, bảo tôi cũng tỏ tình bằng một câu giống vậy đi. Tôi không nói, anh ta vẫn ở lỳ đó oán trách mình bị lỗ, từ đầu tới cuối đều không nhận được câu  trả lời của tôi, cảm giác mình quá thất bại rồi. Được, cái bộ dạng nhăn nhó này, cảnh sát Bạch, biểu lộ của anh lúc đó rất mất thể diện có biết không?

Nhưng mà muốn tôi nói cho Bạch Ngọc Đường biết tình cảm của tôi với Bạch Ngọc Đường như thế nào, tôi thật không nói rõ được. Có lẽ giống như anh ta nói, rất phức tạp, rất hỗn loạn. Anh ta biết tôi bao lâu, tôi biết anh ấy bấy lâu. Quan điểm của anh ta với tôi đang dần thay đổi, quan điểm của tôi với anh ấy cũng trở nên bất đồng. Anh ta đối với tôi là từng giọt tích lũy theo ngày, tôi đối với anh ta có lẽ cũng không thua kém bao nhiêu.

Bất quá, nếu là một tháng trước có người bảo tôi, tôi sẽ thích một người đàn ông, hơn nữa người đó còn là Bạch Ngọc Đường, tôi nhất định sẽ cảm thấy người đó điên rồi. Thực tế, tôi cũng không biết có phải mình điên rồi hay không, Bạch Ngọc Đường có phải bị tâm thần phân liệt rồi không.

Đùa chút, tôi cũng không hi vọng Bạch Ngọc Đường bị tâm thần phân liệt, nói thật, bệnh tâm lý đáng sợ như thế chính là lo lắng cùng vướng mắc lớn nhất của tôi với Bạch Ngọc Đường. Mặc dù nói thế này rất không đúng đắn, cơ mà sự thật là như vậy. Đối với cái tên Bạch Ngọc Đường, thay vì bảo tình cảm của tôi sâu, không bằng nói quan tâm của tôi sâu hơn chút. Mà quan tâm sâu sắc nhất của tôi với anh ta, chính là bệnh của anh ấy.

So với cảm tình, tôi càng hi vọng có thể giúp anh chữa khỏi bệnh mất ngủ cùng với đoạn mất trí nhớ ngắn hạn kia. Theo anh ta nói, trước lúc anh ta xem tôi làm bằng hữu, loại quan tâm này của tôi với anh ta chính là yêu thương ấm áp, khiến anh ta cảm kích. Nhưng sau khi nhận ra mình động tâm với tôi rồi, loại quan tâm cùng yêu thương này của tôi liền trở thành gánh nặng.

Tôi càng đem lực chú ý đặt lên bệnh của anh ta, thì lại càng nhắc nhở rằng anh ta là một người không khỏe mạnh. Anh ta bảo, anh ta hi vọng có thể giữ hình tượng hoàn mĩ trước mặt tôi, muốn làm…. Hoàn mỹ nhất… cái…

Từ gì nổi da gà quá, tôi không viết!

Tóm lại, đều vì lý do đáng chết này mà anh ta mới gây gổ với tôi! Trong lúc tôi đang muốn biết vì sao anh ta phải mất ngủ, tại sao lại sợ dánh bom, lại gây chuyện với tôi, hại tôi cả tối ngủ không ngon! Tên này, thật là nhỏ mọn tới mức làm người ta phát rồ!

Hơn nữa, càng hiểu rõ Bạch Ngọc Đường, tôi càng phát hiện ra người này, ngoại trừ dáng dấp không tệ, vóc người rất hoàn mỹ ra, những ưu điểm khác có thể đơn giản đếm trên đầu ngón tay, mà khuyết điểm nhiều không kể xiết!

Đầu tiên, tính tình anh ta quá quái đản, lúc giận rồi thật làm người ta không đối phó nổi. Ai mà nghĩ ra, đang lúc quan hệ chúng tôi tốt nhất thì anh ta lại giận điên lên vì tôi quan tâm anh ta chứ? Hơn nữa còn do cái lý do buồn cười đấy! Tôi học tâm lý học đó, tôi biết rõ hơn bất cứ ai rằng loài người trời sinh đã là không hoàn mĩ, anh ta muốn giữ hoàn mỹ trước mặt tôi không cảm thấy là quá vô ích sao?

Còn nữa, tính ghen tuông của anh ta không những mạnh, mà còn siêu cấp quỷ dị, cái gì Nguyệt Hoa, Tô Hồng, Tần Giản, sư huynh, thậm chí còn cả A Xuân! (em kể thiếu Thủy Ký bình rồi) Lúc anh ta phàn nàn chuyện này tôi cứ tưởng đang nghe thiên thư! Trời mới biết lúc đó tôi bực muốn khùng! Cứ vậy, anh ta còn trách tôi nghĩ sai quan hệ của anh ta với Công Tôn Sách! Cảnh sát Bạch, công bằng mà nói, mặc dù tôi nghi ngờ anh với Công Tôn đại ca có chút không đáng tin, cơ mà so với chuyện anh hoài nghi tôi với Tô Hồng còn đáng tin hơn một chút đi. Hai chúng ta rốt cuộc là ai nhàm chán hơn ai hả!?

Đêm đó, ngoài trừ than phiền lẫn nhau ra, Bạch Ngọc Đường cũng rất hào phóng thẳng thắn nguyên nhân kết quả khiến Đinh Điềm Huệ tử vong cùng phiền toái Bá tước gây ra cho anh ta. Anh ta là người trải qua sự kiện, cách kể lại dĩ nhiên cụ thể hơn Tô Hồng nhiều, lúc nghe qua giống như bản thân cũng lọt vào câu chuyện. Trong quá trình kể lại, trạng thái Bạch Ngọc Đường có chút bất an. Nhiều lần, anh ta khó chịu tới mức không nói nổi, làm tôi không thể siết chặt tay anh ta suốt quá trình, trấn an khổ sở của ảnh.

Mặc dù Bạch Ngọc Đường rất không muốn bày tỏ thứ tâm tình yếu ớt trước mặt tôi, nhưng tôi không thể không nói,  cuộc nói chuyện lần này thật sự rất cần thiết. Bạch Ngọc Đường chung quy vẫn chưa khỏi hẳn, tâm lý anh ấy bị thương, từ giờ tới khi khỏi hẳn còn một đoạn đường dài phải đi. Cái người gọi Vân Thu Trạch đó đã dùng dao rạch một vết thương trên tim anh ấy, mà người gọi Đinh Điềm Huệ lại dùng cái chết của mình để nhấn chìm trái tim Bạch Ngọc Đường rơi vào địa ngục.

Ở trước mặt tôi, Bạch Ngọc Đường có thể dốc sức nói ra chuyện này, đối với anh ta mà nói chính là một bước vô cùng quan trọng lại quá sức khó khăn. Sau đêm ấy, tôi đột nhiên cảm thấy có áp lực cực lớn rơi lên vai mình. Tôi hứa với anh, muốn ở bên anh ấy, vượt qua một đoạn tương lai thật dài.

Tôi có thể đoán được, đối với gia đình truyền thống của mình, quan hệ của tôi với Bạch Ngọc Đường sẽ tạo ra bao nhiêu sóng gió. Cũng có thể tưởng tượng ra, nếu vạn nhất bất hạnh, sau này Bạch Ngọc Đường cũng sẽ xảy ra tình huống giống anh hai, tôi sẽ đau khổ biết chừng nào. Nhưng nếu đã cam kết rồi, bất kể khó khăn ra sao, tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng.

Ngọc Đường, tôi sẽ giúp anh trở lại bình thường, dĩ nhiên cũng xin anh cùng tôi cố gắng, đánh bại ác ma đang chiếm cứ trong lòng anh.