Tơ Đồng Rỏ Máu

Chương 30: Ác ma dai dẳng



Lão thường nghĩ ngợi, nếu mình đi khỏi buồng bệnh yên ổn cả, thì cảnh sát sẽ kết luận là gì? Là bỏ trốn hay là mất tích? Lão là phạm nhân, nếu biến mất thì tức là bỏ trốn. Nhưng ai có thể nói một người chỉ còn thoi thóp như lão mà lại có thể co cẳng bỏ trốn? Huống chi, lão đã được ra ngoài chữa bệnh tức là đã có được chút tự do. Tất nhiên cảnh sát sẽ không nhìn nhận như thế. Trong phòng của y tá trực ban luôn luôn có một cảnh sát phụ trách giám sát lão.

Thật ra, bỏ trốn chẳng là gì đáng sợ, lão rất tự tin, việc bỏ trốn của lão cũng vang rền như Cuộc chạy trốn đại thắng [1].

[1] Tên một bộ phim, kể về một trận bóng đá giữa đội các tù nhân quân đồng minh trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 và đội của Đức quốc xã; các tù nhân định nhân đây bỏ trốn, nhưng rồi họ đã quyết đấu để giành chiến thắng chứ không bỏ trốn nữa. Nhấn mạnh chiến thắng tinh thần.

Na Lan và Sở Hoan, niềm vui mới và tình yêu cũ của lão, đã rời buồng bệnh một lúc rồi. Lão đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai con người dại dột. Có lúc lão cảm động đến mức muốn trào nước mắt cá sấu, nhưng lão không còn là gã thanh niên bồng bột ngày xưa nữa, lão đã từ biệt cái lối mất kiểm soát ấy rồi. Cách đây không lâu Na Lan khơi lại chuyện cũ của lão, lão có điên tiết thật, nhưng yếu tố diễn kịch vẫn nhiều hơn.

Việc cấp cứu cho bệnh nhân giường bên đã hoàn tất, không cần hỏi cũng biết kết quả là gì. Mười người vào đây nằm thì bảy tám người đứt! Cho nên phải “liên hoan” với đám y bác sĩ trước đã, sau đó đi gặp thượng đế, lên thiên đàng sẽ đỡ cô quạnh.

Chỉ có lão khăng khăng muốn đi địa ngục, lão cho rằng ở địa ngục rất ấm áp.

Đám nhân viên cấp cứu đã ra hết, trong căn buồng chỉ còn tiếng xè xè khe khẽ của vài thứ thiết bị, tất cả im ắng như nhà xác. Nói là nhà xác thì hơi châm biếm quá? Ngoài hành lang vang lên vô số tiếng bước chân, lão biết đã đến lúc. Lão nhắm tịt mắt nằm trên giường, bất động. Với bệnh trạng và sức vóc như ngọn nến trước gió của lão, thì nằm bất động là một khâu dễ làm nhất trong toàn bộ kế hoạch.

Cửa buồng mở, lại có tiếng bước chân tiến lại bên giường lão. Sau đó thấy tiếng sột soạt đóng mở hồ sơ bệnh án, rồi tiếng cô y tá, “Bác sĩ Trương đã ký, người nhà bệnh nhân cũng ký rồi.” Hừ, đã đứt rồi mà vẫn gọi là “bệnh nhân”?! Con bé y tá đầu đất, nên nói người nhà của “người chết” đã ký mới đúng chứ!

Một giọng nam, “Bye-bye đại huynh!” Lão biết câu này là dành cho lão.

Bác sĩ ký, người nhà ký, coi như mình đã chính thức chết rồi.

Cái giường của lão bắt đầu dịch chuyển. Lão đã để ý từ lâu, giường dành cho các bệnh nhân nặng thì bốn chân giường lắp bánh xe, vì các con bệnh này thường nằm liệt giường, lại hay phải đẩy ra đẩy vào để thăm khám và điều trị, giường lắp bánh xe rất tiện cho công việc, kể cả đẩy xuống nhà xác là nơi đa số khách trọ ở đây sẽ phải đến. Đây là điều thú vị của bệnh viện Phổ Nhân, đẩy thẳng giường bệnh đến nhà xác, cho vào tủ lạnh, rồi lại kéo cái giường trở ra, bớt vô số phiền hà, hiệu suất cao!

Cái giường dừng lại. “Keng” một tiếng, là thang máy. Vào thang máy. Người đẩy giường chào hỏi ai đó. “Ai đó” đương nhiên là nữ y tá. Dù nằm dưới miếng vải lão vẫn ngửi ra mùi hương của phụ nữ.

“Lại một người đứt à?” Hơi thở của cô ta sao mà thơm tho!

Cái mùi hương đê mê ngây ngất khiến lão chộn rộn, người lão cũng có phản ứng, chân lão tê tê. Mảnh vải phủ người lão cũng rung rung!

May sao, chính cái thang máy cũng rung rung nhất là lúc dừng lại, vì thế lão không bị lộ. Cô y tá đẩy cái giường ra, lão thầm thở phào.

Năm phút sau, lão được hai người nhấc lên nhét vào ô tủ lạnh. Lão đã biết từ lâu, tủ ướp xác hiện nay có hai loại, một loại giống tủ lạnh gia dụng, đóng cửa vào là khít luôn, loại thứ hai sau khi đóng cửa thì phải kéo tay nắm, dìm xuống, cửa sẽ đóng chặt, thường để ướp thời gian khá dài.

May sao, bệnh viện Phổ Nhân và phần lớn các bệnh viện toàn dùng tủ ướp xác loại thứ nhất.

Lại sau năm phút nữa, cửa tủ lạnh mở ra từ bên trong, lão tủm tỉm bước ra, bắt đầu một cuộc đời mới.

Tất cả đã được thực hiện đúng kế hoạch.

“Các anh luôn có người giám sát kia mà?” Na Lan không tin cảnh sát hình sự của Sở Công an mà lại mắc sai lầm tầm thường như thế.

“Có! Người của chúng tôi không hề lơ là tắc trách… nhưng lão ta… chúng tôi đã đánh giá thấp Mễ Trị Văn, nhất là khả năng hành động của lão. Có một bệnh nhân cùng buồng vừa qua đời, lão đánh đổi vị trí giường của lão và giường người chết, đổi luôn cả biển số giường và tờ bìa bệnh án treo ở đuôi giường. Nhân viên nhà xác căn cứ vào số hiệu để tìm đúng giường, không ngờ nằm đó lại là người sống, cũng không gọi y tá đến đối chiếu, cứ thế đẩy ra khỏi buồng bệnh rồi đưa vào nhà ướp lạnh. Khi bác sĩ trực ban phát hiện ra người mới chết đang nằm trên giường của Mễ Trị Văn thì lão đã tráo thây và biến mất không rõ đi đâu. Chúng tôi đã sục sạo khắp bệnh viện không tìm thấy lão.”

“Chuyện xảy ra trước khi Hàn Tây mất tích à?”

“Đúng thế!” Ba Du Sinh thở dài, hết sức buồn bã.

“Em sẽ đến ngay.” Na Lan nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn tối sầm, mưa phùn lắc rắc.

“Tạm thời chưa cần cô đến cho vất vả… trừ phi… cô định đi đâu? Có ý tưởng gì không?”

“Em đến bệnh viện, ở đó rất có thể để lại dấu vết của lão. Em có cảm giác trò chơi giữa lão và em chưa kết thúc, lão sẽ không lặng lẽ biến mất không thấy tăm hơi.”

Sau khi người chết thật được chuyển đi, căn buồng bệnh nặng này trở nên vắng lặng. Vì Mễ Trị Văn vừa mới bỏ trốn nên tạm thời chưa xếp bệnh nhân mới vào đây.

Na Lan nhanh chóng thu lượm tệp giấy và mấy cuốn sách Mễ Trị Văn bỏ lại. Cô muốn “nhanh chóng”, nhưng thật ra cô giở từng tờ giấy để xem. Anh cảnh sát đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy hình như cô đang đọc rất chậm những điều viết trên các tờ giấy.

Trên giấy, là các văn tự do đại sư Thương Hiệt tạo ra. Na Lan nhìn rất lâu. Chữ trông rất gớm ghiếc, không sao hiểu nổi ý nghĩa, không thể nhận ra manh mối gì. Mưa tạt vào kính cửa sổ, lắc rắc, nghe như lời thì thào của một kẻ rỗi hơi vô duyên khiến người ta nẫu ruột.

Không một manh mối. Chỉ thấy đầu đau nhức. Những muốn châm lửa đốt luôn mấy cái ký hiệu chết tiệt này đi! Na Lan thầm nhắc nhở mình chớ hấp tấp nóng nảy.

Cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, chỉ thấy lèo tèo vài thứ, Một cuốn Tống từ[2] do Hồ Vân Dực biên soạn, hình như là bản in rất cổ xưa, không rõ có phải là quà tặng trang nhã của dì Tư không. Một cuốn sổ tay nhỏ, bên trong cũng đặc kín chữ, vô cùng khó hiểu.

[2] Từ là một thể loại văn học thịnh hành vào đời Tống, có các câu dài ngắn khắc nhau, hiệp vận theo quy luật.

Và một tấm ảnh.

Na Lan lập tức gọi điện cho Ba Du Sinh, “Chắc chắn lão đang đi tìm Đổng Bội Luân!” Mình thật đáng trách, sao lại quên câu nói của Đổng Bội Luân, nếu được tự do, việc đầu tiên Mễ Trị Văn làm là tìm đến tôi, để tiếp tục làm cái chuyện lão chưa hoàn tất trong đêm hôm đó.

Vụ Hàn Tây mất tích chỉ để đánh lạc hướng cảnh sát, mục tiêu thực sự của Mễ Trị Văn là Đổng Bội Luân!

Hơn mười phút sau Ba Du Sinh gọi điện, “Đổng Bội Luân đã nhận được thông tin, cô ấy vẫn ổn. Hiện đã bố trí cảnh sát ở khu nhà cô ấy. Các bảo vệ của công ty cũng có mặt. Tin rằng cô ấy sẽ an toàn.”

Na Lan cũng thở phào, “Ở đây lão ta có một cuốn sách kẹp ảnh Đổng Bội Luân, cho nên em nghĩ rằng nếu có dịp lão sẽ hại chị ấy.”

“Nhưng cũng có thể Mễ Trị Văn chỉ tung hỏa mù để chúng ta tập trung chú ý vào Đổng Bội Luân, còn lão sẽ đi tấn công các cô gái khác.”

“Tiền đề phải là, nếu lão đúng là hung thủ của vụ 'ngón tay khăn máu'.”

“Lão đã bỏ trốn, mà cô vẫn chưa thật tin lão là hung thủ?”

“Lão hung ác, bệnh hoạn, giảo hoạt, háu gái, phù hợp với các dấu hiệu của hung thủ. Suy diễn tâm lý tội phạm về lão cũng cho thấy lão có năng lực gây án, nhưng em vẫn chưa thực sự bị thuyết phục, vẫn còn thiếu một vài yếu tố…” Mấy câu nói của dì Tư vẫn văng vẳng bên tai Na Lan. Cô nói tiếp, “Bệnh của lão, thể lực của lão quá ọp ẹp, coi như kiệt sức, không có vẻ giả vờ ốm yếu. Sức đâu vừa mới trốn khỏi bệnh viện đã đi bắt cóc ai được?”

Ba Du Sinh nói, “Cô nói đều đúng cả, nhưng tôi cũng tin rằng sự lì lợm của lão thừa sức bịt mắt bịt tai chúng ta. Riêng chuyện lão trốn khỏi bệnh viện chứng tỏ chúng ta hiểu về lão còn quá ít.”

Na Lan thầm nghĩ e rằng cả chục năm nữa cũng không cách gì hiểu hết về lão. Giọng cô trầm xuống, “Chẳng riêng gì chúng ta. Lão chưa đi tìm Đổng Bội Luân, chứng tỏ ngay cô ấy cũng chưa hiểu nổi con người lão…” Có lẽ ngay dì Tư tự cho rằng mình là “tri âm” chưa chắc đã hoàn toàn hiểu về lão.

“Ý cô là gì?” Ba Du Sinh chưa hiểu.

Na Lan tư lự, “Đổng Bội Luân là người thông minh, không thể vô cớ mà nói ra cái câu ấy!”

“Câu gì?” Ba Du Sinh vẫn chưa hiểu nhưng Na Lan đã tắt máy, cô chạy ào ra ngoài buồng bệnh, rồi xuống sân, tiếp tục chạy đi dưới trời mưa mau hạt.

Bệnh viện Phổ Nhân được xây dựng vào những năm 30 của thế kỷ trước, đã tu sửa nhiều lần, chỉ riêng vườn hoa phía sau khu buồng bệnh thì vẫn giữ được phong cách vốn có. Ở đây có hai ngôi nhà tây, một đình hóng mát, một hồ sen nho nhỏ xung quanh trồng hoa hồng, hải đường, mẫu đơn, bố trí rất khéo, có thể coi là một điển hình thành công về kết hợp kiến trúc đông tây. Lúc này chưa đến mùa hoa nở khoe sắc hương, nhưng những hạt mưa đã tắm gội cho lá và nụ hoa mơn mởn tươi xanh lạ thường.

Na Lan tìm thấy Mễ Trị Văn trên chiếc ghế dài ở vườn hoa. Từ khi lão mất tích đến giờ là hơn tám tiếng đồng hồ.

Cho ma quỷ tám tiếng đồng hồ, ma quỷ sẽ làm được những việc tử tế gì nhỉ?

“Tôi cứ lo cô không tìm thấy tôi, nhưng xem ra tôi đã lo hão. Tuy nhiên, lại bắt đầu nảy ra một mối lo mới.” Toàn thân ướt sũng nước mưa, lão chẳng quay lại nhìn, hình như chỉ nghe tiếng bước chân đã biết là Na Lan đến gần. Ánh mắt lão dõi thẳng ra đằng trước. Đằng trước là một cây mai già, nếu không nhìn thấy lộc non mới nhú thì sẽ ngỡ nó được bê từ bức tranh treo tường trong văn phòng của Đổng Bội Luân đem ra đây trồng.

Đổng Bội Luân nói đúng, nếu được tự do, lão sẽ đi tìm để tiếp tục làm hại. Lão chưa đi tìm chứng tỏ lão chưa được tự do. Sao lão phải nghiền ngẫm tìm cách thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát rồi lại không cao chạy xa bay? Đơn giản thôi, lão biết tình trạng thể lực của mình không thể đi xa, cảnh sát chỉ cần phong tỏa mọi ngả đường quanh đây thì sẽ lại tóm được lão.

Hoặc là, một cách nghĩ méo mó của lão, sau khi thoát khỏi cảnh sát, lão bị vây trong bệnh viện nhưng vẫn coi như “đã được tự do”, ít ra là tự do tạm thời về tâm lý. Lão cũng đi tìm Đổng Bội Luân, và đã tìm thấy một cách trừu tượng, ngắm cây hoa, tựa như đã nhìn thấy Đổng Bội Luân. Lúc này Na Lan không dám đắc ý rằng mình đã phân tích tâm lý Mễ Trị Văn thành công, dẫu ở trong tù nhưng ta có thiên lý nhãn, ta biết Đổng Bội Luân có bức tranh Băng tư sảnh ảnh đồ. Tất nhiên lão còn biết cả văn vật mới tìm thấy ở dốc Mễ Lung! Na Lan mím môi, lạnh lùng nói, “Không đi tìm chị ấy, ông cũng tỏ ra biết điều đấy!”

“Rất muốn, nhưng…” Lão hơi đưa tay lên, như muốn đụng vào cây mai ở không xa trước mặt. “…chắc cô chưa biết tôi còn một cái hộp để ở trong tù, trong đó có một tờ giấy liệt kê nơi cư ngụ của hơn 900 bức tranh nổi tiếng. Cô sẽ tìm thấy tên của Đổng Bội Luân. Trước khi trở thành Thương Hiệt tôi đã từng thử đổi nghề. Mạng Internet quả là rất hay… Chắc cô đã biết ở trong tù vẫn có thể lên mạng chứ?”

“Đại sư Thương Hiệt có thể cho tôi biết tung tích của Hàn Tây không?” Na Lan nhớ đến những ngày chạy như đèn cù vừa qua để đi tìm những bộ hài cốt từ thời xa vắng, chỉ vì một niềm hy vọng mờ mịt mong manh, có thể ngăn chặn vụ “ngón tay khăn máu” tiếp diễn. Sau khi xảy ra vụ Hàn Tây thì sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt.

Mễ Trị Văn nói, “Đây là mối lo mới của tôi. Lo cô sẽ không kịp.”

Na Lan biết Ba Du Sinh và Kim Thạc đang trên đường đến đây, và cũng biết mình hoàn toàn không phải chuyên gia thẩm vấn nhà nghề nhưng cô vẫn hỏi, “Ông đã giết cô ấy đúng không? Và đang chờ tôi phát hiện ra xác cô ấy? Tất cả đều là trò chơi của ông, đồ bệnh hoạn! Ông muốn thỏa mãn cái ham muốn huênh hoang vô lối đồng thời hủy hoại tinh thần của tôi, khiến tôi cũng biến thành kẻ loạn óc như ông.”

“Vui một mình sao bằng mọi người cùng vui? Và, cũng tại cô có tư chất.”

“Thật ra ông không hề tâm thần phân liệt, ông là tên lừa đảo và diễn viên kịch cao tay!”

“Chớ quên tôi còn là yêu râu xanh nữa!” Mễ Trị Văn tủm tỉm, chắc lão cho rằng mình rất hài hước.

“Nói đi, Hàn Tây đâu?”

Lão từ từ quay người lại, “Tôi tưởng cô đã nhìn thấy rồi?”

“Nhìn thấy cái gì? Lại là chữ nghĩa giẻ rách của ông chắc?”

“Cô đã can đảm khinh bỉ phát minh của tôi thì dù cô gọi nó là bùa ma tôi cũng không bảo sao. Tôi cứ tưởng cô đã nhìn ra cái chữ ấy và manh mối để giải mã?”

“Ở đâu? Ở tờ giấy nào?”

Mễ Trị Văn thở dài, “Sao cô không động não xem, từ đêm qua đến giờ tôi phải chạy rồ người lên để thoát thân, còn thì giờ đâu mà cầm bút? Đã biết rồi chứ? Mau đi đi kẻo muộn là không kịp, thật đấy!”

Na Lan biết lão đã cho mình manh mối. Nhưng, đi đâu?

Từ đêm qua đến giờ lão phải lo bôn ba, không có cơ hội để mà viết lách.

Tại sao cảnh sát lại không tìm thấy lão trong bệnh viện? Hay là lão đã từng ra khỏi bệnh viện, hoặc trà trộn trong đám đông bệnh nhân, ví dụ ở phòng cấp cứu luôn ồn ào? Lão cho rằng cô có thể tìm thấy “chữ” mới, thì chắc nó phải ở chỗ cô biết.

Nhưng cô chỉ biết lão giở ngón “Li miêu đánh tráo thái tử”, lão sắm vai người chết rồi được đưa ra khỏi buồng bệnh.

Chẳng lẽ…

Nếu đúng là thế thì muộn thật rồi, không kịp mất rồi.

Cô chạy thật nhanh về phía cổng chính của bệnh viện, đồng thời gọi điện cho Ba Du Sinh.

“… anh bảo họ dừng ngay! Dù đã bắt đầu thì cũng dừng ngay lập tức!” Na Lan dường như nhìn thấy Mễ Trị Văn đứng phía sau mỉm cười quái dị.