Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 340: Nhìn Tôi Giống Người Giúp Việc Lắm Sao?



Cuộc sống cứ như vậy diễn ra trong một tuần.

Lê Cảnh Trí không những không nghĩ được cô phải làm gì, ngược lại còn bị Lăng Ý quấn đến mức không thở nổi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lê Cảnh Trí tưởng rằng người giao thức ăn tới, cô ôm đầu gối, ngồi nép trên ghế salon, không nhúc nhích.

Mọi ngày, Lăng Ý sẽ làm như đề phòng trộm cướp, đi ra mở cửa, chỉ lo cô sẽ nhân cơ hội đi ra ngoài.

Nhưng lần này, hắn lại ngồi yên bên cạnh cô, trêu đùa ngón tay cô.

Lê Cảnh Trí liếc mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Lăng Ý cũng nhìn lại cô, nhíu mày: "Không phải em vẫn muốn đi mở cửa sao, hôm nay cho em đi đấy."

Cô nhíu mày, không hiểu hắn có ý gì.

Cô rút tay lại, đi mở cửa.

Người rụt rè, ngóc đầu ngoài cửa là Lê Nguyệt.

Cô ấy thấy người mở là Lê Cảnh Trí thì thoải mái đi vào, trên tay vẫn còn đang xách hai túi lớn mua ở siêu thị: "Cảnh Trí, nghe nói cô muốn ăn chân giò hầm tôi làm, tôi liền tiện tay mua mấy món lại đây cho cô ăn."



"Một mình cô tới sao?" Lê Cảnh Trí kinh ngạc nhìn cô ấy, hình như cô chưa từng nói như vậy.

Hơn nữa, tại sao Lê Nguyệt lại biết được địa chỉ nhà mới của cô?

"Còn có Hướng Diệc Nhiên nữa, là anh ta kéo tôi tới đây." Lê Nguyệt xấu hổ: "Anh ta đang đi đỗ xe dưới tầng hầm, tôi chạy trước không chờ anh ta."

Lê Nguyệt muốn ôm Lê Cảnh Trí, nhưng trong tay cô ấy có quá nhiều đồ, sợ bẩn quần áo của cô, nên hạ tay xuống.

Lê Cảnh Trí nhận lấy một cái túi, dẫn theo Lê Nguyệt vào nhà bếp.

Lê Nguyệt đến khiến cho không khí xung quanh Lê Cảnh Trí trở nên thông thoáng hơn.

Lê Nguyệt luôn tràn đầy năng lượng tích cực, Lê Cảnh Trí không biết là nó có thể lây cho người khác hay không, cô chỉ biết, cứ nhìn thấy Lê Nguyệt là trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lê Nguyệt không che giấu cảm xúc của cô ấy, mở to mắt đi vòng quanh căn bếp, cô ấy chỉ muốn nói đồ ở đây quá hiện đại, cô ấy không thể dùng chúng.

Thực ra lời nói của Lê Nguyệt không buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô ấy, Lê Cảnh Trí không nhịn được, mỉm cười.

Rõ ràng tuổi cô và tuổi Lê Nguyệt ngang ngang như nhau, vậy tại sao cô không thể tìm lại được sức sống như khi mới về nước nữa?

Lê Nguyệt và Lê Cảnh Trí cùng nhau rửa nguyên liệu, bận rộn trong nhà bếp.

Hướng Diệc Nhiên từ từ đến sau, ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lăng Ý.



Lê Cảnh Trí quay đầu liếc nhìn, suýt nữa thì gọt dao vào tay.

Lê Nguyệt sợ hết hồn, không chịu cho cô làm nữa, cùng lắm chỉ được phép đứng giúp một bên.

Bữa cơm này rất vui vẻ, thần kinh căng như dây đàn của Lê Cảnh Trí cũng vì sự xuất hiện của Lê Nguyệt mà được thả lỏng một chút.

Mấy ngày sau, ngày nào Hướng Diệc Nhiên cũng dẫn Lê Nguyệt đến đây.

Buổi sáng đến, tối rời đi.

Trong biệt thự nhỏ, có phòng tập gym ở tầng hai, bể bơi, đủ thứ, không thiếu gì.

Lê Nguyệt nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cho cô ấy ở đây cả ngày cũng không thấy buồn.

Một ngày còn được, nhưng ngày nào cũng như thế thì không được bình thường.

Trên đường về, Lê Nguyệt hỏi Hướng Diệc Nhiên: "Anh nói xem, Lăng Ý cảm thấy vẻ ngoài của chúng ta rất giống người giúp việc và vệ sĩ sao?"

Hướng Diệc Nhiên lái xe, không nhìn cô ấy, trả lời: "Đúng là cô nhìn rất giống người giúp việc, nhưng cô thấy vệ sĩ nào đẹp trai như tôi chưa?"

"Chẳng lẽ Lăng Ý coi tôi như là người giúp việc, ngày nào cũng bắt chúng ta đi sớm, còn mua một đống đồ. Lần đầu tôi còn tưởng là liên hoan, lần thứ hai tôi tưởng là giao lưu tình cảm, nhưng giờ đã đến ngày thứ ba rồi, rốt cuộc Lăng Ý muốn chúng ta làm gì?"