Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 111



CHƯƠNG 111

Quả nhiên Lâm Hàn Tình không lừa cô, không ngờ Lâm Thế Kiệt thật sự đang điều tra cô… Điều tra cô làm gì?

Sợ cô được ai phái đến để cướp đoạt tài sản của anh, hay là sợ cô là người có lai lịch không rõ? Hay là ai tiếp cận anh thì anh đều điều tra… Nhưng lúc đó Lâm Thế Kiệt là người đưa ra yêu cầu kết hôn mà, nếu không tin cô thì tại sao lại làm như vậy?

“Giản Nghệ Hân, ai cho em động vào điện thoại của tôi?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng nói trầm ấm, êm tai tựa như tiếng đàn cello hay nhất, Giản Nghệ Hân ngẩn người nhìn điện thoại trong tay, sau đó mới nhận ra mình vẫn đang cầm điện thoại của anh.

Cô nở nụ cười châm chọc, không biết đã dùng tâm trạng gì để nói: “Xin lỗi, tôi không nên đụng vào đồ của anh.”

“Hửm?” Lâm Thế Kiệt nhướn mày.

Là ảo giác sao?

Anh luôn cảm thấy Giản Nghệ Hân trước mặt có vẻ hơi khác… Giản Nghệ Hân đặt điện thoại vào tay anh, đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay anh, hốc mắt dần ướt đi, cô vội vàng ngẩng đầu lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống, sau đó Lâm gắng kéo khoé miệng nở nụ cười mà cô tự cho rằng là rất bình tĩnh: “Lâm Thế Kiệt, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi.”

Hai người ngồi đối diện nhau.

Nhưng Giản Nghệ Hân luôn cảm thấy khí thế của mình khá yếu.

“Nói đi.” Đầu ngón tay của Lâm Thế Kiệt gõ vào mặt bàn như có như không, vừa nãy khi đi vào, anh đã phát hiện Giản Nghệ Hân đang nghe điện thoại của mình.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân không kìm được muốn chửi tục.

Sao anh có có thể bình tĩnh như vậy? !

Rõ ràng là anh cho người điều tra thân phận của cô… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không làm chuyện gì tổn thương Lâm Thế Kiệt, vậy thì sợ gì điều tra?

Giản Nghệ Hân hít mũi, lấy giấy và bút ra, ngón tay nắm lại thật chặt, cô bĩu môi: “Đầu tiên, chúng ta là hôn nhân hợp đồng, anh đồng ý giúp tôi tìm chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc, tôi giúp anh cản hoa đào, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy tại sao anh lại điều tra thân thế của tôi?” Cảm giác bị người khác nghi ngờ thật sự rất khó chịu! Giản Nghệ Hân tự nhận mình chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng cô ghét nhất người khác không tin mình, đặc biệt là… người ấy còn là Lâm Thế Kiệt – người giao dịch với cô.

Lòng cô nghèn nghẹn, như có ai đó lấy trái tim ra ném vào bình giấm, khá là khó chịu.

“Tôi đã điều tra em.” Lâm Thế Kiệt không hề thấy có gì sai, thậm chí anh còn đứng lên hướng về phía Giản Nghệ Hân, trên người anh có luồng khí tức mạnh mẽ, anh áp tới như vậy khiến Giản Nghệ Hân nín thở, Lâm Thế Kiệt giải thích: “Em cũng có thể điều tra tôi.”

“Tôi…” Mẹ nó!

Tôi không mặt dày như anh được không?

Giản Nghệ Hân muốn chửi nhưng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như được trời cao tạc ra của Lâm Thế Kiệt, cô bèn có xúc động không mắng nổi, lời đến đầu lưỡi lại bị nuốt xuống. Cô phiền muộn mà lại tức giận cắn môi, thật lâu sau mới nói ra được: “Anh tưởng tôi là anh có thể dễ dàng tìm người điều tra vậy sao?”