Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 13: Ác mộng



Vừa mở cửa nhà xác, một làn hơi nước lạnh lẽo phả vàomặt. Lục Hiển Phong bất giác rụt vai lại, lúc này mới chú ý bên ngoài cửa sổtrời đã mưa từ lúc nào.

Mưa không to, những hạt mưa li ti rơi xuống giống nhưsợi kẹo bông.

Đây là thời tiết mà Lục Hiển Phong ghét nhất, khôngkhí ẩm ướt khiến người ta muốn trốn mà không trốn được, ngay cả giọng nói dườngnhư cũng mất hết sức lực.

Thời tiết như thế này chỉ gợi lại những hổi ức buồnđược giấu kỹ ở tận đáy lòng.

Anh nhận thấy mình ướt như chuột lột. Anh đi trong ngõnhỏ, giày cũng đã bị ngâm nước, mỗi bước di đều phát ra tiếng bì bõm kỳ lạ. Lốirẽ phía trước có một bóng người đang chạy, cố bỏ rơi anh...

Anh nhìn thấy một người ngoại quốc cúi gập người trướcmặt mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Nhưng không đợi cho đến khi mình xuyên quamưa, chạm vào gò má của ông ta thì ông ta đã khụy xuống lớp bùn. Nước bùn trànvào người qua cổ áo, thân thể ông ta lạnh buốt...

Một cánh tay từ phía sau chìa ra, giữa hai ngón tay cókẹp một điếu thuốc dài và nhỏ.

Đây không phải là loại thuốc mà Lục Hiển Phong thíchhút, anh luôn cảm thấy hình dạng, hương vị, thậm chí cả nhãn hiệu đều không hợpvới anh. Nhưng lúc này, anh rất cần điếu thuốc đó. Dù là nhãn hiệu gì, vị thếnào, đối với anh đều không quan trọng nữa.

Bật lửa được chìa ra trước mặt anh, hiệu Zippo, hoavăn rất tinh tế tuyệt đẹp trong ánh sáng của buổi chiều tà.

"Cảm ơn." Lục Hiển Phong không quay đầu lại.

Anh đã đoán ra được người đứng phía sau là ai, điềunày khiến anh không vui nên anh miễn cưỡng cảm ơn.

Ngạc Lâm dường như không để ý đến thái độ của anh, cúiđầu nghịch chiếc bật lửa mà không hề có ý định rời đi.

Lần đầu tiên Lục Hiển Phong nhìn thấy anh ta mặc đổcảnh phục, anh cảm thấy rất chướng mắt đang chuẩn bị bước đi thì Ngạc Lâm gọianh lại, do dự rồi hỏi nhỏ anh: "Tại sao Tô Cẩm không đến? .

Lục Hiển Phong quay người lại, chau mày, giọng lạnhlùng: "Anh hy vọng cô ấy đến trong hoàn cảnh này sao?".

Ngạc Lâm hơi ngạc nhiên, chau mày lại. "Người nằmbên trong là bạn của cô ấy, bạn tốt nhất của cô ấy."

Lục Hiển Phong cười lạnh lùng. "Điều này thì cóliên quan gì đến anh?"

Mặt Ngạc Lâm biến sắc, miệng há to, không nói thànhtiếng.

Lục Hiển Phong rời khỏi cái nơi ngột ngạt đó, khôngquay đầu lại. Người đàn ông mặc cảnh phục và nhà xác ở lại phía sau lưng anh,mọi người đang khóc lóc xung quanh một người không còn thở nữa.

Nước mưa rơi xuống mặt, lạnh cóng mà mềm mại, khôngkhí ẩm ướt theo hơi thở tràn vào lục phủ ngũ tạng khiến cơ thể như không cònchút sức lực nào nữa.

Lục Hiển Phong đứng dựa vào khung cửa, không biết nênđi đâu.

Tất nhiên anh biết Ngạc Lâm đang nói điều gì, điều nàykhiến người khác đau đầu. Nhưng trước đây, việc khiến anh đau đầu hơn là tìmbằng chứng, là một cây kim nằm trong đầu anh đã từ rất lâu, luôn luôn hoài nghivà chưa bao giờ có được lời giải đáp.

Lục Hiển Phong bước xuống bậc thềm, lấy điện thoại ra,bấm một dãy số đã in sâu vào trí nhớ của anh.

Một số điện thoại mà năm năm rồi không dùng tự nhiênnhớ lại vô cùng rõ ràng, khiến bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Kiều?" Giọng nói trầm trầm trong điện thoạitruyền lại, hơi lơ lớ giọng của người nưóc ngoài. "Đúng là cậukhông?"

"Paolo, là tôi đây." Lục Hiển Phong theothói quen nhìn khắp bốn phía. Một con đường nhỏ yên tĩnh trong màn mưa đầu hèảm đạm. Trong vòng bán kính hai trăm mét không hề có người, nhưng anh vẫn nóirất nhỏ. "Tôi cần anh xác nhận một việc."

Paolo không do dự từ chối. "Kiều, cậu biết là tôikhông thể nói bất kỳ điều gì."

Lục Hiển Phong vứt điếu thuốc ướt vào thùng rác ở bênđường, bình thản hỏi: "Anh đã từng dạy một nữ học viên người Trung Quốc,anh vẫn gọi cô ấy là "ngọn lửa nhỏ". Tôi muốn biết tình hình của côấy".

"Có người như vậy sao?" Paolo bắt đầu giảvờ. "Cậu cũng biết, hằng năm số người đến chỗ tôi học rất nhiều, nước nàocũng có. Tôi không thể nhớ hết từng người một..."

Luc Hiển Phong cười lạnh lùng. “Ai cũng nói trong tấtcả các học viên, cô ây là người giỏi nhất. Anh không thể không nhớ cô ấy."

"No, no", Paolo vội vàng phủ nhận. "Họcviên giỏi nhất của tôi là cậu, đặc biệt là cậu và súng... giữa cậu và súng cómột mối liên hệ đặc biệt, súng giống như một cánh tay của cậu..."

Lục Hiển Phong không đế ý đến vẻ tảng lờ của anh ta,nói một cách rành rọt: "Tôi chỉ muôn hỏi anh, anh gọi cô ấy là ngọn lửanhỏ có phải là vì vai trái của cô ấy có xăm hình một ngọn lửa?".

Paolo cười. "Kiều, cậu nói gì tôi khônghiểu."

Lục Hiển Phong không trả lời.

Không khí giữa hai bên đột nhiên trở nên nặng nề.

Nhảy hết hai bậc cuối thềm cửa là bãi đỗ xe của anh đỗở gần cửa ra vào, bên cạnh là hai chiếc xe của cảnh sát. Lục Hiển Phong khôngnhìn người mặc quân phục màu xanh trắng nữa. Dựa vào cửa xe anh quay mặt về mộthướng khác.

"Paolo, tôi biết những nguyên tắc bảo mật củaanh, tôi biết." Lục Hiển Phong nhìn về phía con đường và hai hàng hòe xanhrì, trong màn mưa, giống như màu xanh nhòe trên trang giấy, trộn lẫn với màuđen của mây mù khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, giống như một mớ bòng bongbao phủ tất cả những buồn phiền khiến chúng không sao thoát ra được.

"Ở đây, có xác một người phụ nữ, cơ thể đã rữanát, đang nằm trong ngăn lạnh của nhà xác.” Hơi thở của Lục Hiển Phong trở nêngấp gáp. "Có phải anh định đợi đến lúc tôi cũng nằm trong ngăn lạnh đó,anh mới chạy đến nói với xác tôi rằng: Không sai, cô ấy chính là ngọn lửa nhỏ,người luôn luôn giúp đỡ anh trong yên lặng?"

Đột nhiên Paolo kêu lên thảng thốt: "Chếtrồi!".

"Đúng." Hai mắt Lục Hiển Phong cay xè."Thi thể được phát hiện trong một hốc cát ở vịnh. Anh có muốn biết vì saomà cô ấy chết không? Cô ấy bị tiêm một lượng ma túy rất lớn vào người, nội tạngđã hỏng hết, rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết. Khi cô ấy bị chôn trong hốccát, có khả năng cô ấy vẫn chưa chết."

Paolo thở gấp, không nói được một tiếng nào.

Lục Hiến Phong vuốt mặt. "Ngọn lửa nhỏ của anh cóphải là một nhân viên an ninh quốc tịch Trung Quốc, họ Lâm không?"

Giọng của Paolo run rẩy. "Kiều, tôi đã thề là sẽkhông tiết lộ danh tính của học viên trong bất kỳ trường hợp nào. Các ghi chéphuấn luyện cho học viên đều là tuyệt mật."

Lục Hiến Phong cắn răng không nói lời nào.

"Số điện thoại này cũng nên bỏ đi thôi."Paolo do dự một lát rồi nói nhỏ. "Có lẽ tôi già rồi, không thấy yên tâmvới bất kỳ điều gì. Cậu cũng biết, không phải các học viên đều có cơ hội nhưthế này, khi chưa được huấn luyện xong thì đã phải thực hiện nhiệm vụ..."

"Xin lỗi, Paolo." Lục Hiển Phong không biếtnên nói gì. "Tôi sẽ không gọi nữa."

Paolo im lặng giây lát, nói nhỏ: "Kiều, nếu tôikhông nhớ nhầm, các cậu... có ba người".

Lục Hiển Phong ngạc nhiên, điện thoại đã tắt rồi.Không cẩn gọi lại anh cũng biết, có gọi nữa thì số máy này cũng tắt. Paolo làmviệc luôn không để lại dấu vết gì, cho anh số điện thoại này đã là vi phạm quytắc rồi.

Ba người...

Bất giác Lục Hiển Phong chau mày lại.

Ngoài anh và Lâm Chi Chi, còn một người nữa. Là ai?

Anh liệt kê trong đầu từng người một, bên cạnh MạnhHằng Vũ, nhưng vẫn không thê biết được.

Mưa rất to, Lục Hiển Phong ngồi trong xe, ngồi nghetiếng mưa rơi trên nóc xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh biết có một số việc khi đãbắt đẩu thì không có cách nào bắt nó dừng lại. Nhưng giây phút này, trái timanh nặng trĩu, vì phẫn nộ và buồn bã. Thân phận của cô ấy, cái chết của cô ấy,anh đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi những điều này thực sự xảy ra, anh vẫncảm thấy rất khó để đối mặt với nó.

Không muốn đối mặt. Nhưng lại không thể không đối mặt.

Mất hướng đi, sự tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn. Nhưngkhông thể dừng lại được, anh nghĩ, hoàn toàn không có cách nào dừng lại được,chi có cách duy nhất là tiến lên phía trước.

Lục Hiển Phong đốt một điếu thuốc, hít một hơi thậtsâu.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa xe là một màn mưa mùmàu trắng, giống như bức màn che ngăn cách anh với cả thế giới, lúc này anh cảmthây vô cùng cô độc, một lần rồi lại một lần nữa, chỉ còn lại mỗi một mình anh.

Lục Hiển Phong khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xenhanh như một mũi tên. Anh muốn đến những con đường phồn hoa, tấp nập, muốnnhìn thấy những con phố với dòng người chen chúc đi lại...

Anh muốn được hít thở giữa họ, muốn nghe thấy những âmthanh hỗn tạp từ họ, cảm nhận cảm giác khi được tiếp xúc với họ... Chỉ có nhưvậy, anh mới cảm nhận được sự tồn tại của mình, tất cả những gì mình đã làmthực sự có ý nghĩa.

Điều gì đó có ý nghĩa để anh tiếp tục bước đi.

Lục Hiển Phong rút chìa khóa ra khỏi ổ, cầm áo khoáccủa mình. Khi ngẩn đầu lên, anh nhìn thấy trước mặt mình đúng những gì anh dựđoán - vệ sĩ đang đứng ở đó mặt lạnh tanh, và hai họng súng từ hai bên chĩa vàothái dương của anh.

Lông mày Lục Hiển Phong hơi nhướn lên. "Tôi đếngặp anh ba."

Hai vệ sĩ nhìn nhau nhưng không nói gì.

Lục Hiển Phong dợm bước vào trong vệ sĩ bên trái hôto: "Đứng lại!".

Lục Hiển Phong quay đầu, liếc nhìn anh ta như giễucợt.

Đột nhiên người vệ sĩ này cảm thấy hoa mắt khẩu súngtrong tay đã bị mất phương hướng, hướng về phía mình. Anh ta sợ hãi, cố gắnggiữ chặt khẩu súng, đột nhiên cả người anh ta đổ rạp về phía Lục Hiển Phong.Lục Hiển Phong giữ chặt người này trước ngực mình, tung người đá một cú vàokhẩu súng trong tay người vệ sĩ còn lại.

Động tác rất bình thường, nhưng cũng rất nhanh, nhanhđến mức người khác không kịp phản ứng gì.

Trong tiếng hét của người quản gia, người vệ sĩ bấtgiác lùi lại, giữ thăng bằng, cú đá thứ hai của Lục Hiển Phong đã dừng lại trênngực anh ta. Người đàn ông trượt theo tường, Lục Hiển Phong cúi đầu, nhếchmiệng cười với người đàn ông này. Người này ngạc nhiên, định lùi về sau. Nhưngkhông để anh ta kịp hành động, Lục Hiển Phong đã đấm vào bên cổ anh ta. Lật cơthể anh ta lại, Lục Hiển Phong liền cầm khẩu súng nhét vào túi.

Có mấy người ở đâu chạy ra, nhưng không tiến về phíatrước, chỉ thận trọng vây lây thành vòng tròn xung quanh Lục Hiển Phong.

Có khá đông người.

Lục Hiển Phong chau mày gọi to: "Anh ba?".

Có tiếng Mạnh Hằng Vũ ở trong phòng khách, bình tĩnhnhư thể đang ngổi uống trà ở trong vườn hoa. "Anh đây. Nhưng những người ởđây theo dõi anh, e rằng anh không ra tiếp em được."

Lục Hiển Phong thở phào. Chỉ cần tất cả không phải làý của Mạnh Hằng Vũ thì không cần phải lo lắng gì nữa.

"Ồ, anh ba, anh nói gì thế?" Có tiếng phụ nữvang lên. "Nói như thế dễ làm người khác hiểu lầm. Anh Sinh, mau mời quânsư vào. Nếu không anh ấy sẽ cho rằng chúng ta đang bức cung."

Lục Hiển Phong không thèm để ý đến lời nói của cô ta,đi qua đám vệ sĩ, bước từng bước lớn vào phòng khách. Quả nhiên Mạnh Hằng Vũđang ở đó. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, đang ngồi hút thuốc trên sofavới vẻ mặt rất bình thản.

Vu Dương ngồi trên sofa đôi diện anh, hai tay đặt lênđầu gối, tư thế rất thoải mái, vẻ mặt hơi điên dại. Có một người bên cạnh côta, cầm tách trà như đang suy nghĩ chuyện gì, nghe thấy tiếng bước chân mớingước mắt lên nhìn, nhìn thấy Lục Hiển Phong liền cười và gật đầu chào."Quân sư cũng đến rồi sao? Mời ngồi."

Lục Hiển Phong đứng im, nét mặt có vẻ nửa cười nửathật. "Cảm ơn chú ba. Cháu đứng cũng được, dù sao đứng mà động thủ cũng dễhơn. Chú ba mang theo nhiều huynh đệ như thế không chuẩn bị tinh thần saođược?"

Mạnh Hội Đường cười lớn nói: "Xe của chú đỗ ở bãiđỗ xe công cộng bên ngoài khu nhà, làm sao cậu phát hiện được?".

"Một nửa là đoán, còn một nửa..." Lục HiểnPhong so vai. "Thật không may, xe của cháu cũng đỗ ở bãi đỗ xe côngcộng."

"Thế mà cậu còn vào?" Mạnh Hội Đường ngạcnhiên nhìn anh, ánh mắt đầy tâm trạng phức tạp. Quân sư, gan của cậu quả nhiênkhông nhỏ."

Mạnh Hằng Vũ dập điếu thuốc, bình thản nói:"Không phải là gan cậu ấy to mà là cậu ấy không thèm để bọn tép riu củachú".

"Ồ?" Mạnh Hội Đường chau mày.

Mạnh Hằng Vũ cười lạnh lùng. "Không tin chú cóthể thử."

"Đủ rổi!" Vu Dương đập mạnh vào tay chiếcsofa, giọng sắc nhọn. "Tôi mang người đến không phải là để anh ra oai. AnhMạnh, anh bị quỷ làm cho lú lẫn rổi sao? Tôi đã nói cô ấy là tay trong của cảnhsát! Cái USB này không phải là bằng chứng sao? Cái này do tôi tận tay lấy đượctrên cổ cô ta!"

Lục Hiển Phong như là bị quất một roi, lục phủ ngũtạng quặn lại.

"Cô tận tay lấy sao?" Mặt Mạnh Hằng Vũ biếnsắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Vu Dương bất giác ngồi lui lại phía sau, sau đó vừaxấu hổ vừa tức giận ngồi thẳng dậy. "Anh Mạnh, nếu anh không tin lời tôi,thế thì anh giải thích xem, vì sao bí mật trong máy của chú ba lại xuất hiệntrên cổ con dâm phụ của anh?"

Mạnh Hằng Vũ không trả lời, ánh mắt nhìn cô ta vẻ ngạingùng.

Tự nhiên vẻ mặt của Vu Dương trở nên nghiêm nghị hơn.

"Nói đến dâm phụ", Lục Hiển Phong ngồi trênthành chiếc sofa bằng da chậm rãi nói với giọng có vẻ cay nghiệt, ánh mắt nhìnVu Dương đầy căm hận và khiêu khích, "Từ này chúng ta thường dùng để chỉnhững người không có địa vị, thân phận mà chi ăn nhờ ở đậu nhà người khác, đentối, xấu xa. Chị Vu Dương sống nhiều năm ở nước ngoài, chẳng trách lại hiểunhầm nghĩa của từ này".

"Anh!" Vu Dương vô cùng tức giận. Cô ta đếnsống ở biệt thự Mộng Thành đã lâu nhưng chưa bao giờ tổ chức hôn lễ. Đây làđiều mà cô ta luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Mạnh Hội Đường ngồi bên cạnh thở dài không vui liếcnhìn Vu Dương rồi quay đầu lại phía Mạnh Hằng Vũ, "Cháu ba, hôm nay chúcùng Vu Dương đên đây là lo các cháu vì chuyện này mà xích mích. Cháu là ngườithông minh, không thể không ghi nhớ lời thề của gia tộc, không được coi rẻngười ngoài".

Ánh mắt của Mạnh Hằng Vũ hướng về ông ta, trong ánhmắt sắc nhọn có một nỗi buồn vô bờ bến, "Lâm Chi Chi, thật sự là do cácngười ra tay?".

Mạnh Hội Đường tránh cái nhìn của anh, vẻ mặt có vẻmất tự nhiên, "Cháu ba, trong nhà phải có gia phong".

Mạnh Hằng Vũ nhìn xuống chiếc dép của mình, không nóigì một hồi lâu.

"Cháu ba, từ nhỏ cháu đã là người có thể làm việclớn." Mạnh Hội Đường hạ giọng, mắt lộ vẻ khoan dung, nhân từ của bậc tiềnbối. "Đối xử với anh em, quan trọng nhất là phải công bằng kể từ bát nước,thưởng phạt phân minh. Mặc dù Vu Dương xử lý chuyện này không hoàn toàn thỏađáng, nhưng xét về mặt đại cục, chú cho rằng không có gì là quá đáng."

Lục Hiển Phong nghe thấy lời ông ta nói, tận đáy lòngcảm thấy vô cùng đau đớn.

Nếu thứ mà Lâm Chi Chi tìm thấy có liên quan đến TiêuDiện Hổ thì chẳng trách ông ta cam tâm tình nguyện ra mặt giúp Vu Dương. Nhưngcái USB đó, nếu Lâm Chi Chi thực sự có được thì sao lại rơi vào tay họ. Cô ấylà một người hết sức cảnh giác, trước khi xảy ra chuyện, ngay cả tiền học phícũng lo hết cho em thì tại sao lại để cho vật quan trọng như thế này rơi vàotình trạng nguy hiểm?

Lẽ nào USB là có thật, nhưng cái có trong tay Vu Dươngchỉ là thứ để đem ra mặc cả với Mạnh Hằng Vũ, chiếc USB thật cô ta để ở đâu?

"Thưởng phạt phân minh..." Móng tay của LụcHiển Phong cắm chặt vào lòng bàn tay, giọng nói có vẻ kỳ lạ. "Người củaanh ba, đến lượt người khác ra tay từ lúc nào thế?"

Người đang ngồi hết sức ngạc nhiên.

Mạnh Hội Đường giữ tay Vu Dương lại, quay người lạicười, "Quân sư, lời của cậu nghĩa là… Mạnh Hội Đường tôi già nửa đời ở họMạnh, ngay cả quyền chọn người cũng không có".

Lục Hiển Phong chớp mắt nhìn ông ta. Anh không thểtưởng tượng ra được, khi người này ra lệnh cho thuộc hạ bắn Lâm Chi Chi thì cóthái độ như thế nào?

"Chú ba", Mạnh Hằng Vũ nói nhỏ, "Chú làngười lớn tuổi ở dòng họ Mạnh, hà tất phải tính toán với hậu bối sao? Điều chúnhắc nhở cháu khiến trong lòng cháu phải suy nghĩ rồi".

"Cháu biết thì tốt." Mạnh Hội Đường thu lạiánh nhìn của mình, ừ một tiếng lạnh lùng. "Đã như vậy rồi chú ba đây cũngchỉ nói vài câu thôi. Việc này mọi người điều có trách nhiệm, có người đã nóivới chú, cháu ba có quan hệ không đứng đắn với nữ vệ sĩ của mình. Chủ tịch Vulần này có ra tay hơi mạnh. Bây giờ nói hết rồi, việc này dừng lại ở đây, saunày không ai được nói lại nữa."

Mạnh Hằng Vũ đột nhiên vâng lời, "Xin nghe theosự sắp xếp của chú ba".

Trong ánh mắt của Mạnh Hội Đường lộ vẻ ngạc nhiên rồinhanh chóng lấy lại vẻ hòa khí, "Cháu ba hiểu được như vậy là tốt nhất.Chủ tịch Vu về thành phố hay ở lại đây? Ánh mắt ông ta nhìn sang Vu Dương, VuDương nhìn ông ta rồi lại nhìn khuôn mặt vui vẻ cua Mạnh Hằng Vũ, cắn môi giâylát rồi không nói lời nào, cùng với Mạnh Hội Đường rời khỏi biệt thự MộngThành.

Khi những bước chân ồn ào rời khỏi biệt thự MộngThành, nụ cười trên môi Mạnh Hằng Vũ mới dần dần biến mất. Đôi mắt buồn sâuthăm thẳm mà vẫn tỏ ra bình tĩnh, đó lên giống như ánh chớp giữa bầu trời tốiđen, vẻ mặt lộ ra một vẻ vô cùng đau thương oán hận.

"Lão già này", Mạnh Hằng Vũ nhìn ra ngoàicứa sổ theo đám người đang đi xa dần, cười khan, "Kéo theo một đám ngườiđến đây, nghĩ rằng cấu kết với nhà họ Vu sẽ làm cho anh sợ lão ta sao?".

Lục Hiển Phong trượt người vào sâu trong ghế sofa,giọng yếu ớt như đang bị mất hết sức lực: "Em muôn biết rốt cuộc kẻ ra taylà ai?".

Mạnh Hằng Vũ liếc nhìn anh, "Cậu đoán xem?".

"Mười phần thì có tám chín phần là Tiếu DiệnHổ." Lục Hiển Phong trầm tư giây lát rồi ngẩng đầu đón nhận cái nhìn củaMạnh Hằng Vũ. "Vu Dương chỉ là tấm lá chắn của ông ta mà thôi. Nếu cóngười phát hiện ra, thì ông ta sẽ đổ trách nhiệm lên cô ta, nói vì cô ta ghentuông mà ra tay. Dù sao thì họ Vu vẫn là người ngoài, cô ta lại đang có vị trítrong họ Mạnh, không ai có thể động đến cô ta. Huống hồ..."

Mạnh Hằng Vũ nói tiếp: "Huống hồ họ đã biết ChiChi là người của cảnh sát. Cả một đám ngu xuẩn không có đầu óc, cũng không suyxét đến việc làm kinh động đến cảnh sát thì sau này liệụ có còn muốn sống mộtcách yên ổn không!".

"Anh ba..." Trong vẻ trầm mặc của Mạnh HằngVũ, Lục Hiển Phong nhìn thấy những tình cảm phức tạp trong ánh mắt của anh.

Mạnh Hằng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cây hải đườngđã trải qua bao mưa gió ở trong sân, yên lặng một lát rồi mới nó nhỏ:"Hiển Phong, anh cũng không sợ nói cho cậu biết... thực sự anh không để ýđến thân phận của Chi Chi là gì. Cậu có tin không?".

Lục Hiển Phong ngạc nhiên, "Anh biết?".

"Anh biết." Mạnh Hằng Vũ thở dài. "Lúcđầu anh cho rằng cô ấy là gián điệp kinh tế của đối thủ chúng ta, nhưng càngchú ý lâu thì càng phát hiện ra võ thuật của cô ấy rất chuyên nghiệp..."

Lục Hiển Phong chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dânglên trong lòng.

"Lúc đầu anh chú ý đến cô ấy, chỉ là vì hiếu kỳmuốn biết cô ấy đang tìm kiếm cái gì." Lục Hiển Phong đứng phía sau khôngthể nhìn thấy nụ cười cô độc của Mạnh Hằng Vũ. "Cậu cũng biết người đó,chú ý càng nhiều thì càng thấy cô ấy có điều gì đó rất đặc biệt. "

Những giọt mưa ngày càng nặng hạt rơi lên mặt kính cửasổ, dường như cả không gian đều tràn ngập âm thanh đơn điệu này.

Lục Hiển Phong không thể ngăn nổi cảm giác nôn nóngphiền não, lời thốt ra có phần hơi tức giận không sao kiềm chế được, "Thếđối với anh rốt cuộc cô ấy là gì?".

Mạnh Hằng Vũ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt củaLục Hiển Phong, chậm rãi nói: “Anh biết ý của cậu, Hiển Phong. Cậu yên tâm. Anhsẽ không thể để cho hai người này có thể sống yên ổn, tuyệt đối khôngthể", Trong ánh mắt của anh ấy dường như có quyết tâm sắt đá, khiến ngườikhác cảm thấy ngạc nhiên.

"Anh ba, anh..."

"Tiếu Diện Hổ cho rằng bám vào dòng họ Vu thì cóthể mạnh hơn, nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn ngốc nghếch!" Trong giây lát,giọng nói đang từ buồn bã đã quay trở lại bình thường, "Cậu có biết vì saoHình Nguyên muốn đợi đến khi Vu Dương hai mươi ba tuổi thì mới trao dòng họ Vucho cô ta không?".

Lục Hiển Phong không rõ vì sao chủ đề lại đột nhiênchuyển sang Hình Nguyên, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, "Hình Nguyên?".

Mạnh Hằng Vũ ngồi xuống đối diện với anh, lấy từ phíadưới ngăn đựng trà ra một tờ giấy, viết lên đó một cái tên. "Lại đây,chúng ta sẽ nói về quan hệ huyết thống trong dòng họ Vu."

"Vu Hạo Niên." Anh dùng bút khoanh tròn cáitên lại. "Chính là người được gọi là "lão gia". Ông cụ sinh đượchai trai một gái, con gái độc nhất của người con trai trưởng chính là VuDương." Nói đến đây giọng Mạnh Hằng Vũ trở nên lạnh lùng, "Phải côngnhận là cái đồ rác rưởi này rất biết tìm nơi đầu thai

Lục Hiển Phong không nói gì, nhưng không thể phủ nhận,xuất thân của Vu Dương thực sự rất tốt.

"Con thứ hai là con gái, sống chết đòi lấy thầydạy võ của mình, đó chính là bố của Hình Nguyên. Họ Hình là những Hoa kiều rấtbình thường ở Munich, không có thân thế, vì thế trong nhà họ Vu, Hình Nguyênkhông có địa vị gì cả. Nhưng anh ấy rất cố gắng, chưa đến hai mươi tuổi tàinăng đã vượt qua hai ông cậu của mình, nên rất được ông cụ yêu quý. Cũng gặpđúng thời vận, một ông cậu bị chết trong một cuộc thôn tính lẫn nhau, một ôngcậu bị kẻ thù bắn trúng ngực phải sống thực vật, nhưng ông cụ không thể khôngđưa Hình Nguyên là người ngoài lên vị trí cao nhất trong gia đình." MạnhHằng Vũ nói đên đây, cầm bút viết thêm một cái tên bên cạnh tên Hình Nguyên:Oma.

"Bây giờ phải nói đến trọng tâm rồi. Con trai thứcủa ông cụ có hai người con trai và một người con gái, con gái lớn chính là côOma này, tên tiếng Trung là Vu Vụ. Nghe nói mẹ cô ấy là người Ý, đã mất từ rấtsớm. Cô Oma này không chỉ có sắc đẹp hoàn hảo mà còn có một cái đầu rất thôngminh. Cô ấy tốt nghiệp đại học Munich, thạc sỹ kinh tế học, biết sáu ngoại ngữ,võ nghệ tính thông, bắn súng cũng rất giỏi."

Lục Hiển Phong nhìn cái tên này, cảm thấy rất ngạcnhiên, "Cô Oma này tài giỏi như vậy sao?".

Mạnh Hằng Vũ gật đầu, "Sự tồn tại của Oma là mộtnguy hiểm to lớn đối với Vu Dương. Nhưng cô ấy là một đứa con lai, ông cụ khôngthể trao địa vị nhưng lại rất phục tài năng của cô ấy, vì thế liền dùng HìnhNguyên để lấn át cô ấy. Rất tiếc là Vu Dương không có đầu óc, cảm thấy mìnhkhông có vị trí vững chắc nên tìm mọi cách đá Hình Nguyên ra."

Lục Hiển Phong hiểu hơn một chút, "Anh ba muốnlợi dụng cô Oma này sao?".

Mạnh Hằng Vũ gạch chân cái tên Vu Dương, nói:"Hình Nguyên có lẽ cũng nản lòng rồi, không tham gia vào nữa, ra đi rấtdứt khoát. Nhưng, anh ấy không ngốc đến mức cho rằng Vu Dương bỏ qua cho anhấy, vì thế, con người này đã giữ lại cho mình một chiêu cuối".

"Bang K?"

Mạnh Hằng Vũ gật đầu tán thành, "Ban đầu bang Kchỉ là một bộ phận trong đội an ninh của dòng họ Vu, sau khi Hình Nguyên nhậnchức đã thay đổi bang K, chiêu nạp thêm không ít nhân tài. Khi ra đi, anh traolại kinh tế cho Vu Dương, nhưng bang K anh ấy lại trao cho Vu Vu. Điều này cũnggiải thích cho việc vì sao anh ấy sống rất thoải mái ở thành phố T, đó lànguyên nhân chính cho việc Vu Dương từ đầu đên cuối không dám gây sự với anhấy".

Lục Hiển Phong nhìn vào rất nhiều cái tên với mối quanhệ chồng chéo trên tờ giấy, trong lòng cảm thấy phức tạp không miêu tả đượcbằng lời, tay chân lạnh cóng, trong đầu lại như mớ bòng bong, ngay cả hơi thởcũng không đều.

"Anh sẽ làm cho Vu Dương phải ân hận vì nhữngviệc mà cô ta đã làm." Chiếc bút trong taỵ Mạnh Hằng Vũ bị đập mạnh xuốngmặt bàn, mắt anh đỏ ngầu. "Anh sẽ bắt cô ta phải sống mà để tang Chi Chi,sống không bằng chết"

Lục Hiên Phong nắm chặt hai tay lại, rồi lại thả lỏngra, rồi lại nắm chặt lại.

"Anh ba, em không muốn một ngày nào đó anh lạirơi vào tay của cảnh sát."

"Anh hiểu ý của cậu", Mạnh Hằng Vũ lắc đầu"Anh không thể. Anh không dính đến buôn bán thuốc phiện, điều này cậu cũngbiết. Nhưng lão già đó... anh sẽ khiến ông ta dưỡng lão ở trong tù".

Tay Lục Hiển Phong nắm chặt hơn, trong chốc lát mổ hôilạnh toát ra, thấm vào áo.

Khuôn mặt của người đàn ông phía đối diện hoàn toànkhông bộc lộ cảm xúc gì, anh không phân biệt được lời nói vừa rồi có phải làmột sự thăm dò hay không. Anh biết rất rõ người đàn ông này có thể lật nhanhnhư thế nào. Nhưng,... cho dù có phải hay không anh cũng không thế từ chối cơhội như thế này.

"Em sẽ lo việc này" Lục Hiển Phong mở tomắt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt anh ấy. "Anh ba thấynên ra tay từ đâu?"

Mạnh Hằng Vũ nheo mắt, không thay đổi sắc mặt hỏingược lại: "Cậu thấy thế nào?".

Lục Hiển Phong suy tính: "Ông ta không nghiệnrượu, không háo sắc, rất ít khi đến các nơi công cộng, ngay cả hút một điếuthuốc cũng cần phải kiểm tra. Dùng xe chống đạn, đi đâu cũng mang theo vệ sỹ,dưới trướng đều là những người đã làm việc nhiều năm nên rất khó mua chuộc,người ngoài cũng rất khó cài vào".

Mặt Mạnh Hằng Vũ lộ ra sắc thái điềm nhiên, "Nóinghe giống như là phải ám sát ông ta vậy. Hiển Phong, nếu chúng ta biết đượcyếu điểm của ông ta thì không cần phải để ý đến đám thuộc hạ và vệ sỹ của ôngta nữa. Cậu nghĩ thử xem, còn ai có thể xuất hiện ở bên cạnh ông ta?".

Lục Hiển Phong mím môi, không nói gì.

Mạnh Hằng Vũ chống cằm cười. "Không phải là họmuốn anh không căm ghét họ nữa sao? Được, anh sẽ cho họ thấy. Thông báo cho cậunăm tổ chức hôn lễ cho anh, càng nhanh càng tốt. Cậu nói xem, khi tin tức vềhôn lễ truyền đi, Tiêu Diện Hổ liệu có còn yên vị được như thế không?" Anhthấy Lục Hiển Phong không nói lời nào, không đợi câu trả lời đã nói tiếp:"Phù dâu của Vu Dương có thể là con gái cúa Mạnh Hội Đường là Mạnh VãnĐình, còn phù rể của anh là cậu. Không cần anh phải nói thêm nữa chứ?".

Lục Hiển Phong chau mày, "Em cảm thấy...".

"Con bé đó được quản lý rất chặt, rất ít khi cócơ hội xuất đầu lộ diện. Sự thực là anh cũng không muốn lôi người không liênquan vào đây. Nhưng, Hiển Phong, tay chân của ông già này nhanh hơn chúng tatưởng nhiều..." Mạnh Hằng Vũ nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của HiểnPhong, thở dài, "Nếu thực sự không muốn thì thôi. Mặc dù đây là cách nhanhnhất nhưng lại quá nguy hiểm...".

Lục Hiển Phong liếc nhìn anh không nói gì.

Một lát, Mạnh Hằng Vũ lại nói: "Hay là thế này,anh sẽ tìm cách để cậu làm quen với Mạnh Hằng Phi nhé. Cậu xem người mà MạnhHội Đường muốn tiến cử là người như thế nào? Được không?"

Lục Hiển Phong hỏi lại: "Mạnh Hằng Phi vẫn chưatốt nghiệp sao?".

Mạnh Hằng Vũ gật đầu, "Thằng nhóc đó là người rấtmê vũ khí, biết một ít võ thuật, thích bắn. Hai người sẽ có không ít chủ đề đểnói chuyện". Thấy anh không có ý định nói gì, Mạnh Hằng Vũ dừng lại,chuyển chủ đề: "Nghe nói vợ Hình Nguyên sắp sinh em bé rổi? Cậu nhớ lúc đóphải thay tôi gửi quà đến chúc mừng. Dù sao chúng ta cũng cần phải quan tâm đếnngười này". Anh xua tay, ngăn lời Lục Hiển Phong định nói, nhắm mắt dựavào sofa. "Hôm nay anh không giữ cậu nữa, anh cần phải yên tĩnh mộtmình."

Khi Lục Hiển Phong bước ra ngoài cửa, Mạnh Hằng Vũ lạigọi anh, không mở mắt ra, chỉ lười biếng dựa vào sofa, nói với giọng bình thản:"Anh đã đón Chính Chính về rồi".

Bước chân của Lục Hiển Phong khựng lại một lát.

"Về đi", Mạnh Hằng Vũ thở dài, "Suynghĩ kỹ những điều anh nói".

Nhìn vào lớp sương mù mờ mịt, Tô Cẩm như lại nhìn thấyLâm Chi Chi một lần nữa.

Tóc ngắn, trên người mặc một chiếc jacket màu đỏ, đólà trang phục lần cuối cùng cô ấy mặc khi gặp nhau. Áo jacket làm bằng da, ômlấy dáng người cao ráo của Lâm Chi Chi. Đó là phong cách Tô Cẩm rất thích nhưngkhông đủ dũng khí để thử, vì thế cô rất ấn tượng.

Tất cả những gì hiện ra trước mắt là cảnh lúc haingười gặp nhau. Trong phòng của cô, ngồi cạnh chiếc bàn ăn là Lâm Chi Chi đangnói đùa với Thanh Thanh, nói cô ấy xào khoai tây nát như tương. Khi cười, cô ấyđể lộ ra những chiếc răng nhỏ đáng yêu như trẻ con.

Khi cô ấy rời khỏi phòng còn dang tay ôm chặt lây côrồi nói nhỏ: "Mình xin lỗi".

Tô Cẩm không nhớ rõ là Chi Chi có thực sự nói câu nàykhông, những gì xảy ra lúc đó quá mơ hồ. Hai tiếng này làm cho cô cảm thấy bấtan, vội vàng tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng. Nhưng trong chớp mắt cảnh vật trướcmắt đã thay đổi.

Một lớp sương mù không rõ là thật hay giả là cảnh đầutiên trong giấc mơ. Trong màn sương có tiếng nước chảy, vọng lại từ rất xa làtiếng kêu giống như tiếng thú dữ bị nhốt. Trong lớp sương mờ mịt hình như cótiếng bước chân rất nhẹ như đi trên cát, không khí có mùi ẩm ướt khó chịu. Trênđỉnh đầu là mảnh trăng tái nhợt và lạnh lẽo.

Tô Cẩm bất giác khoanh hai tay lại, cuối đầu xuống mớiđể ý trong tay mình còn có bàn tay của một người khác.

Đây là bàn tay của Chi Chi, Tô Cẩm nhận thấy ở đầungón tay giữa có vết sẹo to bằng đồng xu. Đó là vào mùa đông năm thứ hai trunghọc, Lâm Cường và cô vì một chuyện gì đó mà cãi nhau trong nhà bếp, kết quả làcô bị Lâm Cường đẩy mạnh một cái va vào cạnh bếp...

"Chi Chi?" Tô Cẩm gọi tên cô ấy nhưng chỉnghe thấy giọng của mình. Lòng thấy hoảng hốt, cô nắm chặt lấy tay của Chi Chi.Rõ ràng là cô không kéo lại nhưng Chi Chi lại lao về phía người cô. Tô Cẩmhoảng loạn giơ tay ra để đỡ mới phát hiện ra trong tay mình không phải là LâmChi Chi, đột nhiên...

Đột nhiên chỉ là một cánh tay tàn phế.

Đoạn bị cắt đứt là gần xương ở cùi tay, thịt đỏ vàxương trắng nhợt lẫn vào với nhau, thứ chất lỏng đậm và dính chảy ra từ vết bịcắt...

Tô Cẩm bất chấp mọi thứ vứt cánh tay đó đi, ôm đầuthét lên, cho đến khi bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người cô.

Trong lòng không khỏi hoảng hốt, chân tay tê cứng lại,run rẩy. Thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi cầm cánh tay trong giấcmơ.

Rất rõ ràng.

Rất thật.