Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 13



Thấy Triệu Doanh để ý đến Kiều Ân, cô ta sắc mặt không được tốt lắm, lo lắng nói:

''Chẳng lẽ đứa bé đó không cứu được?"

Vân Ly ở bên cạnh nói vọng lại.

''Mình nghĩ có lẽ là do sau khi chúng ta rời đi, đứa bé đó đã chuyển biến xấu. Sao chị ta lại biết châm cứu được chứ? Mèo mù giả chuột, đứa bé đó mới tỉnh lại một chút đã tự tin là thành công cứu người?"

Trong lòng Kiều Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ta thông minh hơn Vân Ly, giả vờ bênh vực Kiều Ân.

''...Có lẽ chị thật sự đã cứu được đứa trẻ đó.”

Vân Ly chế giễu, chân thành khuyên nhủ cô ta:

''Thanh Thanh, cậu đừng quá tốt bụng, như vậy cậu sẽ rất dễ bị tổn thương đấy!"

"Nhà nghèo, bố mẹ ruột cũng từ thôn quê tới đây. Cuối cùng lại tiền mất tật mang, người nhà phải dọn đống chiến trường mà chị ta gây ra."

Kiều Thanh mím môi, nhìn vào khuôn mặt của Triệu Doanh.

Vân Ly tiếp tục nói:

"Hơn nữa, anh Triệu Doanh đã gọi cho người quen từ bệnh viện tới rồi. Nếu không có chị ta, đứa nhỏ có thể đã được cứu sống!"

Đúng vậy, Kiều Thanh cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc vừa bị ông già tọc mạch chỉ trỏ, mắng mỏ.

Triệu Doanh cũng cảm thất rất mất mặt, những lời của Vân Ly nói như đã giúp anh ta lấy lại vẻ tôn nghiêm. Anh ta nhìn Kiều Ân từ xa, dần trở nên thờ ơ.

Từ xa thấy ông Trương và mọi người vội vàng đi tới, mẹ của Triệu Doanh cũng có mặt ở đây. Nhìn thấy bà Triệu, Kiều Thanh ngay lập tức đeo một chiếc mặt đáng yêu gọi:

''Cô Triệu!"

Sau khi chào mẹ Triệu Doanh, cô ta nũng nịu.

''Bố, mẹ.."

Vân Ly và bạn học nữ đi cùng cô ta thường chỉ là chân sai vặt núp sau lưng Kiều Thanh, điều kiện gia đình họ cũng bình thường. Khi họ nhìn thấy ông Trương, người thỉnh thoảng xuất hiện trên tin tức tài chính thành phố, họ lập tức co rúm trốn ở bên cạnh Kiều Thanh, mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Ông Trương không nhìn hai người họ, mà nhanh chóng đi tới, đầu tiên nhìn Kiều Thanh, sau đó nhìn Triệu Doanh, ông đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay Triệu Doanh và cười:

"Chú nghe nói Thanh Thanh cảm thấy không khoẻ, thật may mắn thay đã có cháu ở bên cạnh nó."

Đối mặt với bố của bạn gái, Triệu Doanh tỏ ra lịch sự:

''Chú à, Thanh Thanh là bạn gái của cháu, cháu đương nhiên nên chăm sóc cô ấy cẩn thận."

''Được, được, chúng ta đều là người một nhà, chú không khách khí với cháu nữa.''

Ông Trương nhìn người con rể trước mặt, ngày càng vừa lòng.

Vẻ mặt bà Triệu hờ hững, chỉ liếc nhìn con trai một cái, trong mắt hình như có tia trách móc, nhưng cũng không nói thẳng ra.

Nhà họ Triệu là một trong tứ đại gia tộc trong thành phố, cho dù không được coi là những gia tộc giàu có đứng hàng đầu. Nhưng so với những gia tộc mới như Trương gia, xuất thân của họ không giống nhau!

Trong suy nghĩ của bà Triệu muốn có một cô con dâu phải muôn đăng hộ đối, gia cảnh của Kiều Thanh cũng không tốt lắm. Nhưng so với Kiều Ân, một cô gái nhà quê giả tạo Triệu Doanh từng hẹn hò trước đây, thì cho dù Kiều Thanh không quá phù hợp, nhưng trong mắt bà vẫn hơn Kiều Ân rất nhiều!

Dù sao Triệu Doanh cũng chưa đến tuổi kết hôn, hẹn hò với cô gái mình thích bà cũng không phản đối, khi nào thật sự đến lúc tính đến chuyện kết hôn, bà sẽ từ từ nói chuyện với con trai.

Ông Trương nói thêm vài lời với Triệu Doanh, Tư Hạ thấy Kiều Thanh mệt mỏi, bà nói với chồng:

''Được rồi, nếu ông còn gì muốn nói để về nhà rồi nói tiếp, Kiều Thanh nó mệt rồi."

Ông Trương cười, vỗ vỗ đầu xấu hổ nói:

"Nhìn tôi xem, thấy Triệu Doanh là đầu óc tôi quay cuồng. Đi thôi, chúng ta về trước đi!"

Ông vừa dứt lời, khóe mắt thoáng nhìn thấy Kiều Ân ở một góc khác, lập tức nhíu mày!

Nói với một nhóm người:

''Mọi ngươi đi ra ngoài trước, tôi ra đi sau."

Bà Triệu không nhìn thấy Kiều Ân, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện đã nôn nóng, bà cũng không quan tâm Ông Trương tại sao đột nhiên lại muốn ở lại, bà trìu mến nói với Tư Hạ:

''Bà Trương, chúng ta đi thôi.''

Tư Hạ đang trông đợi con gái mình sẽ gả vào một gia đình giàu có, vì vậy bà vì vui mừng nắm tay bà Triệu dẫn mọi người ra ngoài.

Sau khi mọi người đều rời đi, ông ta trở nên lạnh lùng đi về phía Kiều Ân với đôi mắt u ám.

''Ân Ân!"

Kiều Ân đang tập trung xem tờ quảng cáo của bệnh viện, mặc dù kiến ​​thức y trong đó rất phổ thông, nhưng lại có hình ảnh minh họa thú vị đến không ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy ông Trương đang hung hăng tiến đến. Cô nhướng mày, đặt lại tập tài liệu trong tay, đút hai tay vào túi, hờ hững hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Ông Trương bị thái độ ngang ngược của cô làm cho khó chịu, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, nín thở nói:

''Bố có chuyện muốn hỏi con."

Kiều Ân còn chưa kịp trả lời, ông ta liền hỏi như đang trách cứ:

''Con muốn ở lại thành phố học sao?''

Kiều Ân híp mắt, mí mắt mỏng, làn da trắng nõn, cho nên con ngươi thoạt nhìn rất đen, vừa đen vừa sáng, nhìn chằm chằm vào người ta có cảm giác áp bách rất mạnh.

Ông Trương bị cô nhìn chằm chằm một cách tức giận, ông ta giải thích:

"Lúc đứng ngoài nhà hàng, bố nghe dì Thẩm nói rằng con sẽ học ở trường học số 1, vì vậy bố mới hỏi con."

"Ông nội của con không phải người Tháp Quy sao? Sao lại quyết định học ở đây? Huyện Tháp Quy mỗi năm đều có đợt hỗ trợ hạng mục giáo dục, trường ở đó giảng dạy học vấn cũng không tồi. Con không cần nhất định học ở đây, bố tin chỉ cần cố gắng, dù học ở bất cứ đâu con cũng có thể vào đại học..."

Trong top 200 học sinh xuất sắc, chỉ có số ít người đến từ thành phố nhỏ. Thiểm Tây cũng là một thành phố cấp hai, nhưng cũng không có nhiều học sinh có thể lọt vào top 200 đứng đầu tỉnh.

Chưa kể các quận nghèo khó như Tháp Quy.

Điều mà ông Trương nói, hoàn toàn là vô nghĩa!

Điện thoại di động của cô vang lên, Kiều Ân nhìn tên người gọi. Là Vương Hạo Hiên, chắc là bảo cô đi lên, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt tha thiết của ông Trương, thản nhiên nói:

''Ông muốn gì cứ nói cho tôi biết, Không cần phải đi lòng vòng."

Ông Trương không khách khí, lập tức nói:

"Ân Ân, con có thể không đến trường trung học số 1 để học không?"

Kiều Ân lạnh lùng nhìn ông.

''Tại sao?''

Mặc dù ông ta có chút xấu hổ khi nói điều đó, nhưng ông ta vẫn nói:

''Việc con đến học ở đó ảnh hưởng không tốt đến em con... Tất cả học sinh trong lớp đều biết chuyện gia đình chúng ta, chắc chắn họ sẽ lại đàm tiếu."

Kiều Ân nhếch khóe miệng giễu cợt.

"Nếu không, trường Thanh Dương ở bên cạnh cũng là một ngôi trường tốt, nếu con thực sự muốn ở lại thành phố học. Ta đã nói chuyện qua với cả nhà rồi, chúng ta sẽ trả tiền nếu con đến đó học, con thấy thế nào?"

Ông Trương sợ rằng cô sẽ không đồng ý, như thể đang nghĩ cho cô, ông ta nói thêm:

''Trường trung học Thanh Dương cũng giống như trường trung học số 1 của thành phố, cả hai đều là trường tốt!''

''Sẽ có một bài kiểm tra đầu vào để chọn lớp, em gái con đã được nhận vào lớp B, nhờ có quan hệ tốt thay vì được chỉ định. Nếu con vào một lớp tồi tệ như lớp S, tốt hơn là con nên đổi trường theo ý ta vừa nói!''

Kiều Ân kiên nhẫn nghe ông ta nói:

"Lớp F? Ai nói với ông là tôi chỉ có thể học lớp F?''

''Con còn có thể vào lớp A sao?!''

Ông Trương trong lòng không đồng ý, không kìm được sắc mặt:

''… Ân Ân, bố làm vậy là vì lợi ích của con!''

''Ông làm vì Kiều Thanh, đúng không?''

Kiều Ân trong mắt tràn đầy lãnh đạm:

''Kiều Thanh nói với ông là cô ta không muốn học cùng trường với tôi?''

"Kiều Thanh không có nói nói gì với ta."

Trên thực tế, Kiều Thanh đã đề cập một cách hoa mỹ rằng, cô ta không muốn Kiều Ân học cùng trường với mình.

Kiều Ân có chút khó chịu nhìn khuôn mặt của ông ta, thật đạo đức giả!

Kiều Ân không chút khách khí gỡ bỏ mặt nạ đạo đức giả của ông ta, nói thẳng:

''Tôi không biết chuyển trường như thế nào, nếu Kiều Thanh thật sự không muốn học cùng trường với tôi, ông có thể bảo cô ấy chuyển trường khác.''

''Kiều Ân!"

Thấy cô không nghe lời, ông Trương tức giận mắng cô:

''Em gái con sức khỏe không tốt, rất khó thích nghi với môi trường học đường, con đang nói cái gì vậy…''

Kiều Ân hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của ông ta.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, Kiều Ân lười tiếp tục tranh luận với ông, bỏ qua những gì ông ta nói:

"Tôi còn có việc, nếu không có việc gì thì tôi đi trước."

Ông Trương tức giận đến xanh cả mặt, nhìn cô biến mất từ sảnh tầng một, từ xa nhìn thấy một người đàn ông đi xuống đón cô ở góc hành lang.

Bây giờ sắc mặt ông Trương thậm chí còn xấu hơn.

Nhưng ông ta kiên định với thân phận của mình, không muốn ở nơi công cộng đuổi theo Kiều Ân để tiếp tục dây dưa với cô, cho nên tạm thời ông ta đi ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ nhất định lần sau sẽ tìm cơ hội, nói chuyện vui vẻ với Kiều Ân.

Lúc ra ngoài đụng phải Trạch Dương, dung mạo của anh ấy quá nổi bật, khiến ông ta không khỏi liếc mắt nhìn, cảm thấy khó hiểu.

Ông ta hình như đã nhìn thấy khuôn mặt này trên TV, hình như đó là một ngôi sao nào đó, có vẻ như khá nổi tiếng!

Người nổi tiếng sao có thể đến bệnh viện lộ liễu thế này, chẳng lẽ quanh đây đang ghi hình chương trình sao?