Tình Yêu Bên Trái

Chương 2



Gia Mĩ đột nhiên cảm thấy chân như chẳng còn chút sứclực nào, mềm nhũn, chao đảo bồng bềnh giống như đang đứng ở trong đám mây vậy.Chỉ e là đến một lúc nào đó sẽ ngã xuống. Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nênmơ mơ hồ hồ, không thể nào nhìn cho rõ được. Tiếng của cô phát thanh viên từchiếc loa phát ra lanh lảnh, giống như thanh âm từ nơi xa nào đó truyền đến,khiến cho người ta không thể nào tập trung vào việc khác được, nhưng cũng chẳngthể nghe rõ cô ta đang nói gì. Bên tai chỉ toàn tiếng ù ù.

Hách Gia Tuấn tay kéo va li, lưng đeo ba lô, còn nhẹnhàng dìu cô bước đi vài bước hỏi: "Em đã đỡ hơn chưa?".

"Em sắp chết rồi..." tiếng của Gia Mĩ nhỏnhẹ thoảng qua, giống như con muỗi vậy. Cô như chẳng còn chút sức lực nào dựavào lòng anh: "Tên hung thủ giết người anh, nếu em có làm quỷ thì cũngkhông tha cho anh đâu."

"Ai biết em kém cỏi vậy chứ, đi máy bay mà cũngsay khủng khiếp như vậy..." Hách Gia Tuân đảo mắt một vòng nhìn bốn phíaxung quanh: "Đừng ngồi ở đây, chúng ta mau đi thôi, ở sân bay này chỗ nàocũng có người, ai mà biết được có gián điệp hay không."

"Em không muốn đi..." Cô quỳ thụp xuống đất,Hách Gia Tuấn nhẹ nhàng kéo cô lên "Đứng dậy đi em..." Cô ngẩng đầu,tiếng yếu ớt: "Em chóng mặt quá, anh để em nghỉ một lát có đượckhông."

"Đi máy bay mà cũng chóng mặt hả, em thậtlà..." Hách Gia Tuấn cùng quỳ xuống bên cô: "Có cần phải đi bác sĩkhông?" Cô mơ mơ màng màng, lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh khôngbiết em sợ nhất là đi bệnh viện hay sao?".

"Tiểu tử thối!" Một tiếng quát rất to vanglên bên tai, Gia Mĩ ngẩng đầu, chỉ thấy một lão đại gia khoảng hơn bảy mươituổi chống gậy đứng trước mặt họ, phía sau có khoảng hơn mười người vệ sĩ tháptùng....

Hách Gia Tuấn không dám tin đứng dậy nói: "Lãođầu thối, sao lại là ông? Làm sao mà ông biết cháu đến Hồng Kông?" Lão đạigia huơ chiếc gậy kéo Hách Gia Tuấn đến gần, Hách Gia Tuấn vội vàng trốn raphía sau lưng Gia Mĩ: "Này, ông có lời gì mau nói, quân tử dùng lời chứkhông dùng tay."

Lão đại gia trừng mắt quát: "Đồ nhóc nhát như thỏđế này, không dám chạy lại chỗ ta sao?" Lão dùng chiếc gậy vụt bên trái,vụt bên phải nói: "Ta làm tiểu nhân, đánh chết tiểu tử thối ngươi là đượcrồi, không chịu thua kém thứ gì!".

"Lão đầu thối, nếu ông mà đánh cháu nữa là cháusẽ phản kháng đấy". Hách Gia Tuấn giận dữ nói, trái tim của Gia Mĩ đã sớmchạy ngược lên cổ họng, giọng cô run run:

"Lão đại gia, có lời từ từ nói, nếu cứ đánh nhưvậy, sẽ chết người đấy".

Lão đại gia giận dữ nói: "Đánh chết đi, ta khôngsinh ra cái thứ đồ khốn này". Hách Gia Tuấn cười thành tiếng chòng ghẹonói: "Ông là đàn ông, làm sao mà sinh ra cháu được, chẳng nhẽ khoa học kỹthuật bây giờ phát triển đến như thế sao, đến đàn ông cũng có thế sinh nởđược?" nhìn thấy lão đại gia tức giận đến nỗi mặt mày xám xịt, lại cườilớn hỏi: "Nhưng ông đã già đến như vậy rồi, còn sinh ra cháu, thực là cóchút khó khăn đấy."

Lão đại gia trừng mắt, ngón tay run run chỉ thẳng vàoanh: "Ngươi đám nói những lời như vậy với ông của ngươi sao, ta đã uổngcông thương xót đứa cháu vô lại như ngươi."

Gia Mĩ bối rối thấp giọng hỏi: "Ông là ông củaanh ấy?"

Hách Gia Tuấn túm lấy vai của cô vừa cười vừa nói:"Đúng đấy, lão nhân gia này chính là ông nội của anh, thế nào, có phải làhung dữ dọa người ta sợ chết khiếp không? Cho nên cha của anh mới để ông ở lạiHồng Kông đấy."

"Tiểu tử thối, dám nói ta hung dữ hả?" HáchGia Gia lại vung cây gậy lên, Gia Mĩ thấy vậy nhắm chặt hai mắt đổ người vềphía sau. Hách Gia Tuấn vòng tay ôm lấy eo cô, kịp thời đỡ cô ôm vào tronglòng: "Gia Mĩ, em có sao không?"

Gia Mĩ nhìn anh nháy nháy mắt, rồi giả vờ ngất đi.Hách Gia Tuấn đầu mày nhíu chặt, gọi to: "Em làm sao vậy... Gia Mĩ... đangbình thường sao lại ngất đi vậy." Anh ngẩng đầu, nhìn Hách gia gia nghiếnchặt răng nói: "Đều là do ông hết, ông dọa cô ấy ngất xỉu rồi... Cô ấy làngười yếu đuối mỏng manh, vậy mà ông lại cầm gậy dọa cô ấy, thật là chẳng cóphong độ, chẳng có tình cảm gì, đúng là lão đầu thối máu lanh!".

"Ta máu lạnh?" Hách gia gia tự chỉ vào mìnhhỏi. Hách Gia Tuấn mím chặt môi: "Còn không phải sao, nếu ông không phảimáu lạnh, sao lại còn đuổi theo bọn cháu đến tận đây?" Anh làm ra vẻ mặtmũi bi thương sầu khổ: "Cháu chạy trốn một mạch từ nhà đến chỗ ông, tưởngông sẽ chờ để đón tiếp cháu, ai dè toàn là gậy, Ôi cuộc đời ôi, thật là thêlương quá đi mất!".

“Tiểu tử thối, lúc chạy nạn thì mới nghĩ đến ông sao?Tại sao không đi sớm hơn chút nữa?".

"Sớm hơn chẳng phải là giúp ông tìm cháu dâu haysao?" Anh chỉ Gia Mĩ đang ôm ở trong lòng "Thế nào? Có phải là rấtđẹp không? Con mắt của cháu có phải là không tồi không?" Hách gia gia nheonheo mắt: "Nhan sắc này chi thuộc hạng trung bình, không xinh không xấu,lẫn ở trong đám đông thì có thể tìm ra được cả nắm." Hách Gia Tuấn mở tomắt, giận dữ nói: "Ông có biết nhìn hay không đấy? Như thế này mà cònkhông đủ xinh ư? Không đẹp thì được rồi, cháu trả cô ây về nhà."

"Đẹp, rất đẹp!" Hách gia gia vội vàng túmlấy cánh tay anh: "Mấy năm rồi mới trông thấy cháu đến Hồng Kông, làm saomà có thể đi về như vậy? Mẹ cháu gọi điện thoại cho ông, nói cháu chạy trốnkhỏi cuộc hôn nhân ép buộc, nếu cháu đến Hồng Kông, thì bắt cháu đi chuyến baykế tiếp trở về. Ông đã hỏi các chuyến bay, cố ý đến đây đợi..."

Hách Gia Tuấn cười giả lả: "Cháu biết ngay mà,ông sẽ không bán đứng cháu đâu, cho nên cháu mới chạy đến đây, từ bên kia bờ biển,dùng hết 36 kế, trải qua biết bao nhiêu khổ nạn, cuối cùng... bay đến đây.Những khó khăn gian khổ trong cả quá trình ấy, thật khó mà có thể nói cho rõràng được. Tóm lại khó khăn gian khổ giống như Tôn Ngộ Không đi lấy kinh ở TâyThiên vậy".

"Bao nhiêu khó khăn như vậy, thôi để về nhà rồinói ta nghe "

"Đương nhiên rồi!" Hách Gia Tuấn bế Gia Mĩđứng dậy đi thẳng ra xe. Gia Mĩ vùi mặt vào ngực anh, cười đến nỗi toàn thânrung bần bật. Anh chàng này, tài nói dối đúng là số một. Hách gia gia ngồi vàotrong xe, dặn tài xế lái xe, rồi lại vô cùng vui mừng nói với Hách Gia Tuấn:"Mau mau nói xem, cháu dùng kế gì mà lừa được đám vệ sĩ, làm sao mà trốnra được?".

"Cháu nội của ông đương nhiên là phải thông minhrồi, trước tiên cháu dùng chiêu "Mạn thiên quá hải", sau đó lại dùngchiêu "Điệu hổ li sơn", cuối cùng "Dương đông kích tây",sau đó "Kim thiền thoát xác" trốn đi rất an toàn".

"Trọng điểm, ông muốn nghe cụ thể cả quátrình."

"Cả quá trình thực rất phức tạp, chỉ có hơn mộttiếng nói không thể hết được. Tóm lại ông chỉ cần biết, cháu để gặp được ông,đã phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, như vậy là được rồi." Giọng củaHách Gia Tuấn rất nghiêm trọng, Hách gia gia cảm động nói: "Ông đã sớmbiết tên tiểu tử ngươi nhất định rất nhớ ông, nhưng không ngờ, vì để gặp đượcông nội mà cháu đến cả nhà của mình cũng không cần." Hách Gia Tuấn lẩmbẩm: "Tất cả thẻ đều bị khóa rồi, đến một đồng cũng chẳng có, không đếnchỗ ông thì còn biết chạy đi đâu."

Hách gia gia lúng túng hỏi lại: "Cháu vừa nói cáigì không tiền?".

"Ông nội, tai của ông thực có vấn đề rồi đấy, vừarồi rõ ràng là cháu có nói gì đâu".

"Thật không?".

"Thật..."

Hách Gia Tuấn nghiêm túc gật đầu, "Thật là nghiêmtrọng rồi, ông nên đi bác sĩ kiểm tra mới được". Gia Mĩ ôm chặt lấy anh,khuôn mặt bức bối đỏ dần lên, thật không thể hiểu, trước đây vì sao mình lạigọi hắn là lợn nhỉ? Thực ra phải gọi hắn là Hồ ly mới đúng.

"Nhưng mà, rõ ràng là cháu nói..."

"Ông nội!" Hách Gia Tuấn lớn tiếng gọi, cắtngang lời ông rồi chuyển đề tài: "Ông xem, cảnh hoàng hôn ở đây thật làđẹp quá, không biết có phải là do ông ở bên cháu hay không, mà hôm nay cháuthấy cảnh hoàng hôn thật là tuyệt đẹp!".

Nhưng khoảnh khắc hoàng hôn thật ngắn, những tia nắngđang dần rút lui, mặt trời đang tranh giành những khoảnh khắc cuối cùng tỏanhững tia sáng yếu ớt những tia sáng đỏ hồng ấy như những vệt máu loang lổ trênbầu trời.

Hách gia gia lấy từ trong ngực áo ra một chiếc kínhlão, chăm chú nhìn, cười vụng về: "Cái thằng tiểu tử này, thật là... conmắt thưởng thức chẳng giống nhau... thế này mà gọi là đẹp..."

Hách Gia Tuấn quay lại nhìn thẳng vào ông nội, nói rõràng rành mạch từng chữ: "Bởi vì ở bên ông nội, cho nên thấy đẹp, đến bầutrời cũng trở nên vô cùng quang đãng". Hách gia gia cười như mở cờ trongbụng: "Thằng bé này... thật là... đáng yêu..."

Gia Mĩ nhìn chằm chằm vào cái giường to trước mặt,nhìn tận lực, cô quả là không dám tin, lại phải ngủ cùng với thằng cha ấy trênmột chiếc giường. Cô vừa định mở miệng, Hách Gia Tuấn đã bịa ra một lý do rấthợp lý nói: "Ông nội tưởng rằng chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau chonên nhất định phải ngủ cùng nhau. Ông còn muốn ôm ấp đứa cháu này, nên còn lolắng hơn em ấy chứ".

Anh hai câu ba lời như vậy, cũng giống như là đã nóirõ tất cả. Nhưng cô biết, giữa họ không phải là quan hệ nam nữ. Cô khó khăn lắmmới thốt ra được lời đề nghị: "Để em ngủ ở ghế sô-pha là đựợc rồi..."

Anh lắc đầu, cười ngây thơ: "Không được, chúng tangủ cùng nhau. Ngộ nhỡ ông nội mà biết thì lại phiền hà".

Cô hậm hực trong cổ họng, cất tiếng khô khốc:"Như vậy không được... trai chưa vợ gái chưa chồng ngủ cùng một giường...có trời mà biết người khác sẽ nghĩ như thế nào".

Anh mặc kệ cô, chui vào trong chăn, thản nhiên nằmngủ. Anh nhìn cô nói: "Anh tắt đèn đây, em lên giường đi."

Một màn đêm đen đặc trong phút chốc trùm kín cănphòng, tấm kính lớn bên tay phải cô rơi xuống đất kêu xoảng một tiếng thật to,toàn thân cô bất giác mềm nhũn, như người vừa trải qua một cơn ốm nặng tỉnhdậy, chẳng còn chút sức lực nào giữ thăng bằng trên tấm kính, trong khoảnh khắccô chợt cảm thấy lạnh run người. Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường,tuy chỉ là một cái bóng mờ mờ, nhưng mắt cô như dán chặt vào đấy, chẳng thể nàorời đi được.

Bắt đầu từ lúc bố mẹ cô li hôn, cô giống như một connhím vậy, đối với những người đàn ông bên cạnh mình đều có một sự thù địchkhông thể diễn tả bằng lời được. Hách Gia Tuấn, lúc mới bắt đầu quen biết côcũng thường bị cô đánh cho vài trận. Nhưng anh chàng này đúng là đồ mặt dày,mỗi lần bị cô đánh, anh đều trốn chạy, trốn xong rồi lại ra vẻ thích thú trêucô đánh tiếp. Anh cứ như vậy mà không hề chán, ngày ngày theo sát bên cô, giốngnhư một phần cơ thể của cô vậy, không có cách nào mà tách ra được.

Cuối cùng thì cô cũng quen, cô quen với sự có mặt củaanh ở bên cô, quen với việc anh có thể vì cô mà làm mọi việc. Cô ngơ ngẩn nghĩ,có thể anh đối với cô chi là thói quen, còn cô... cô đối với anh, không biết từlúc nào, đã không còn là thói quen nữa. Cái cảm giác đau lòng ấy thực không thểlà do thói quen tạo ra được.

Nhưng thực không phù hợp. Cô chỉ là một người khiêmtốn bình thường, đúng như ông nội anh đã nói, nếu ném cô vào một đám người thìnhất định sẽ không tìm ra. Nhưng còn anh, dù anh có lẫn vào đám đông vô số, thìanh vẫn có thể tỏa ra bốn phía xung quanh một thứ ánh sáng không lẫn vào đâuđược. Tự bản thân anh không thể trộn lẫn.

Hách Gia Tuấn hai mắt mở trừng, cũng không thể nào ngủđược, anh lại bật cái đèn ở bên phía đầu giường, đưa mắt nhìn xung quanh. ThấyGia Mĩ vẫn còn đứng đó, anh mỉm cười: "Qua đây ngủ đi, em sợ anh ăn thịtem sao?". Anh mở chăn, vỗ vỗ nhẹ vào giường: "Em yên tâm đi, thânhình em như vậy, anh thực chẳng có hứng thú đâu!".

Cô gượng cười, trên sắc mặt thoảng chút buồn, đưa tayôm trước ngực hỏi: "Thật sự là xấu như vậy sao?".

Anh nhè nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Thôi đượcrồi, em có cởi hết đồ đứng trước mặt anh, anh cũng không hứng thú đâu."Trong lòng cô biết anh chỉ là nói đùa, nhưng vẫn giận đùng đùng, không cam tâmchui lên giường để ngủ, mở trừng mắt hỏi anh: "Em thực là xấu như vậysao?" Anh ngạc nhiên một chút rồi cười lớn, trêu chọc cô: "Vấn đề nàycòn đợi nghiên cứu đã, nếu không phải như vậy, thì em thư cởi hết đồ xemnào?".

"Em cởi hết đồ?".

Cô không dám nghĩ tiếp, tròng mắt như càng mở lớn hơn.Anh gật đầu một cách đương nhiên: "Em không cởi hết đồ làm sao anh biết emcó quyến rũ hay không. Lúc phụ nữ không mặc gì chính là lúc người ấy có sứcquyến rũ nhất đấy!".

"Lăn xuống giường đi!" Cô giận dữ! Anh tắtđèn, chui vào chăn ấm, thò đầu ra lớn tiếng nói: "Anh không muốn, bênngoài rất lạnh." Cô cố hết sức kéo chăn của anh nài nỉ: "Anh ra ngủngoài sô-pha đi vậy".

"Thông thường chỉ có lúc hai vợ chồng giận nhau,vợ mới bảo chồng đi ra ngoài phòng khách ngủ. Nhưng tuyệt đối không để chồngngủ trên ghế sô-pha." Anh cố ý càng nói càng lớn tiếng. Cô tức tối quátlên: "Không có phòng khách à?".

"Thôi ngủ cùng nhau nhé, quyết không xâm phạm lẫnnhau.." anh đột nhiên lật người lại, ôm cô vào lòng, cô bị lực cánh taycủa anh ôm chặt ngã ra phía sau, theo đó nằm bịch xuống giường. Chân của anhkẹp chặt lấy hai chân của cô, vòng tay anh ôm cô thật chặt, cô hoảng hốt:"Đồ khốn,bỏ em ra."

Anh lớn tiếng cười ha ha: "Không bỏ, xem em cócòn hung hăng không." Cô gắng gào lên: "Anh muốn làm cái gìđấy?" Anh càng quấn chặt lấy cô hơn, ôm trọn cá cả thể cô trong lòng mình,chặt đến mức như muốn mang cá cơ thể anh gắn lên cơ thể cô, hòa thành một. Hơithở anh gấp gáp. "Anh muốn đem gạo nấu thành cơm. "

Trái tim cô đập loạn xạ, thình thịch thình thịch, nhưmuốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn giả vờ lạnh băng nói: "Đượcthôi, anh nấu đi, em đang chờ anh ăn đây!". Anh ngạc nhiên nói: "Thậtkhông ngờ, Gia Mĩ nhà mình lại vội vàng như vậy, lẽ nào đây lại là Dục Nữ trongtruyền thuyết?".

"Anh chết đi!" Cô cố gắng vùng vẫy, nhưnganh lại càng quấn chặt lấy cô hơn, còn cười lớn nói: "Gia Mĩ, anh bắt đầuđây..." Anh cúi xuống nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô một nụ hôn nóngbỏng: "Wa, thật là nóng... nóng quá đi mất, nóng như muốn thiêu đốt toànthân vậy, thì ra chính là như vậy."

Gia Mĩ chỉ cảm thấy trái tim như quả bóng đang đượcbơm căng lên, căng đến mức tựa hồ như muốn nổ tung. Cô nghiến chặt răng, nóirành rọt từng chữ; "Anh mà còn dám trêu ghẹo em, thì anh nhất định chếtchắc đấy!". Cơ thể anh vẫn áp sát cơ thể cô, hơi thở nóng bỏng của anh phàvào mặt cô: "Lẽ nào em muốn bắt đền anh sao? Thế này nhé, bây giò em nói,em muốn lấy anh, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận!".

"Cái thằng cha này, anh còn lâu mới đủ tiêuchuẩn!" Cô gắng sức giãy giụa, nhưng chẳng có tí tác dụng gì. Anh khỏe nhưvậy, hai cánh tay anh như thép ấy, khiến cô càng muốn vùng vẫy lại càng như bịquấn chặt hơn. Thực tốn công vô ích.

Đột nhiên anh lặng thinh không nói, trong bóng đêm,ánh mắt anh vụt sáng, long lanh: "Lấy anh nhé!''. Cô giật mình, giống nhưvừa bị điện giật vậy, trong đầu đột nhiên trống rỗng. Anh lại vùi đầu vào cổcô, môi anh kề sát bên tai cô: "Chúng mình sẽ ở bên nhau trọn đời nhé em,có được không?" Cô vẫn sững sờ như vậy, chí cảm thấy hơi hoảng hốt nhưtrong cơn mộng du, khó khăn lắm cô mới mở miệng được: "Anh..." Độtnhiên anh cười lớn, cắt ngang lời cô đang định nói: "Em biết anh đang nóiđùa đúng không?".

"Câu nói đùa này chẳng có chút gì là đùacả". Cô giận dữ nói, nước mắt chỉ trực trào ra khóe mắt. Anh thở nhẹ rồikhe khẽ buông lỏng tay, cô giơ tay đấm cho anh một đấm: "Em sẽ để cho anhtrêu chọc".

Anh vội vàng né tránh, cô đấm hụt vào khoảng khống,tức giận liền chồm cả người lao về phía anh, anh vội vàng nhảy sang bên cạnhchiếc kệ nhỏ để ở phía trên đầu giường, chiếc đèn ngủ ở trên đấy chẳng may b|gạt phải rơi xuống đất, rầm một tiếng, vỡ vụn tan tành. Cô cười ha ha, chui vàotrong chăn, kéo chăn phủ kín đầu: "Việc ấy không liên quan đến em!"

"Đồ khốn, anh không được kéo chăn của em."Cô cố gắng hết sức giữ chặt lấy chiếc chăn, quấn vào bên người.

"Em đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, chỉ có mỗimình em đang cuộn chặt chăn lại thôi," Hách Gia Tuấn cũng cố gắng hết sứcđể kéo chiếc chăn về phía mình, hai người cứ kéo qua kéo lại không ngừng nghỉ,như muốn đem chiếc chăn xé ra làm đôi. Cô lớn tiếng giận dữ. "Nếu anh màvượt qua đường ranh giới ở giữa này, em sẽ đánh anh chết!".

"Em mà nhân cơ hội này ăn thịt anh, thì anh cũngkhông bỏ qua cho em đâu!" Hách Gia Tuấn nghiến chặt răng nói.

Cô giận dữ quát: "Đồ khốn!" Anh cũng gào lênkhông kém: "Yêu nữ đáng chết!".

Đêm càng lúc càng sâu, sâu như đáy đại dương vậy,chẳng có một chút ánh sáng nào le lói.

Thật là thoải mái, đêm qua được ngủ một giấc ngonlành, chẳng chút mộng mị. Gia Mĩ vừa mở choàng mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt củaHách gia gia. Cô vội cụp mắt lại, lí nhí: "Gia Gia.." Hách gia giađứng ở bên cạnh giường, gật đầu, mỉm cười ra vẻ thần bí: "vẫn còn sớm, taở bên ngoài cửa gọi các cháu, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy lên tiếng nên đành phảiđi vào."

"Là việc đương nhiên mà", cô cười hết cỡ,định giơ hai tay vươn vai vặn vẹo, bây giờ mới phát hiện ra mình đang nằm tronglòng Hách Gia Tuấn, còn anh thì... đang vòng tay ôm lấy cô, không lỏng khôngchặt, cánh tay đè lên ngực cô.

Tên tiểu tử thối này, nhân lúc cô ngủ say đã lợi dụngđể làm những việc xấu xa, thật là độc ác! Cô nghiến chặt hai hàm răng, trợntròn mắt lên.

Hách gia gia nói đầy hàm ý: "Bóng đèn đã bị vỡrồi".

Cô lập tức phân bua: "Việc này không phải tạicháu!" Hách gia gia càng cười đầy ẩn ý: "Đương nhiên, ông hoàn toànhiểu mà."

"Ông thực là hiểu rõ?" nhìn kiểu cười củaHách gia gia, cô cảm thấy lão nhân gia có gì đó quanh co, không thành thật.Hách Gia Tuấn mở he hé mắt, ngáp dài một cái rồi cũng nói: "Việc này khôngphải tại cháu". Nói rồi anh quay sang phía Gia Mĩ, hôn một cái lên má côấy, cười dịu dàng: "Bà xã, sao em dậy sớm vậy".

"Ai là bà xã của anh." Gia Mĩ giận dữ trừngmắt nhìn anh

Hách gia gia nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không thấygì, rồi lại cười đầy ẩn ý, giống như hồ ly nói: "Tên tiểu tư thối này, tốiqua cháu hơi dữ dội quá đấy."

Hách Gia Tuấn từ từ ôm chặt lấy Gia Mĩ, khiến cô khôngthể cử động được. Nheo mắt trả lời: "Đến điều ấy mà ông cũng nhìn ra, ôngnội quả thật là cao nhân".

"Đương nhiên, đến đèn cũng vỡ cả rồi". Trongmắt Hách gia gia ánh lên những tia nhìn đầy ẩn ý. Gia Mĩ bất mãn lên tiếng:"Gia gia, ông thật là đã nghĩ vòng vo rồi, chúng cháu..." Hách GiaTuấn tươi cười ngắt lời cô: "Chúng cháu còn phải thu dọn một chút, ôngnội, cảm phiền ông ra ngoài một lát được không". Hách gia gia gật đầu:"Đúng đúng, còn phải thu dọn, có chứng cứ gì thì cũng xóa hết dấu vếtđi".

Hách Gia Tuấn nhắm mắt lại, cười ấm áp: "Vậy cháukhông tiễn." Hách gia gia đứng dậy, trịnh trọng nói: "Các cháu yêntâm đi, một tiếng nữa ra cũng được, nếu một tiếng không đủ thì hai tiếng cũngđược, buổi sáng là thời gian thích hợp..."

Hách gia gia cười ha ha, giúp họ đóng cửa phòng. GiaMĩ nghe thấy tiếng đóng cửa, mới mặt đỏ phừng phừng, tức giận trợn trừng haimắt nói: "Đồ khốn, anh dám chiếm ưu thế của em, muốn chết phải không? Mauđưa bàn tay bẩn của anh ra đây!".

"Tay bẩn?"Hách Gia Tuấn cười ngây thơ, mở tròn hai mắt nhìn cô cười: "Tay của anh không hề chạm vào em!".

"Vậy thì đây là cái gì?" Gia Mĩ cố gắng vùngvẫy, vẫn không cử động được, cô nghiến chặt răng hỏi: "Cẳng heo đúngkhông?" Cô giả vờ như chợt nhớ ra: "Oa, làm sao mà mình có thể quênnhỉ, anh căn bản vốn là đầu heo mà, làm sao mà có tay người được!".

Anh vừa cười vừa nói: "Sai rồi, cánh tay của anhđang áp trên ngực em, chứ không phải là tay."

"Thật là mồm năm miệng mười, cưỡng từ đoạtlý!" Cô nghiến răng kèn kẹt. Trong mắt anh lại ánh lên những tia nhìn ấmáp, ngập tràn niềm vui: "Không đúng sao? Vậy thì đó là cái gì? Từ góc độcủa ngành sinh vật học mà phân tích... Cảm phiền "Bà xã" nói cho anhbiết đây là cái gì?".

"Em không phải là "Bà xã" củaanh!" Trong lòng cô cảm giác như được tưới thêm mật ngọt, nhưng bên ngoàigiọng cô vẫn tồi tệ cằn nhằn: "Tốt nhất là đem cả người anh phanh phui ra,xem trong đầu anh có phải là óc lợn hay không? Trái tim anh có phải là tim lợnhay không?".

Anh khe khẽ thở dài: ""Bà xã", em thậtlà hung dữ... hung đến mức dọa người ta sợ chết khiếp... nhưng đối với anh thìkhông thành vấn đề." Anh lại giở nụ cười câu hồn ra: "Bà xã của anhthật là đáng yêu", anh khẽ dướn mày, biểu lộ vẻ dụ dỗ: "Bà xã, việccủa chúng ta còn chưa làm xong mà".

Cô trừng mắt nhìn anh giống như nhìn quân địch đangsắp tiến tới gần: "Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo con heo thối anh, đừng cómà bừa bãi xông đến đây."

"Cảnh cáo vô hiệu" Anh vừa cười vừa tuyênbố: "Bà xã, em thật là biết nghĩ, em nghĩ muốn cùng anh làm một việc sailầm... " Anh cười rạng rỡ: "Anh thì lại nghĩ... chúng ta nên dậythôi, mặt trời lên cao bằng ba con sào rồi".

"Đáng ghét!" Lại bị anh ta lừa rồi.

Anh buông cô ra, vội vàng chạy vào nhà tắm: "Aichiếm được trước, sẽ là của người đó." Cô vội vàng bật dậy, cũng chạy vàonhà tắm: "Anh chàng thối này, chơi ăn gian, phải cạnh tranh công bằng mớiđược."

Anh đã "Cạch" một cái, chốt cửa lại, ở trongnhà tắm đắc ý nói vọng ra: "Hôm qua lúc ăn cơm ông nội nói, ai mà xuốnglầu muộn sẽ phải đi đánh tennis cùng với ông, thật là khủng khiếp, ông là mộtcao thủ đây." Cô tức đến mức nghiến chặt răng, đá ầm ầm vào cửa: "Anhmở cửa ra cho em!".

Anh đủng đỉnh đánh răng, cạo râu: "Em từ từ đợinhé". Cô nhanh trí nghĩ ra một cách, vội vàng thay quần áo rồi xuống lầutrước. Cô khe khẽ đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước đi không một tiếng động, cườiđắc ý: "Có ai nói trước khi xuống lầu phải đánh răng đâu, đúng là đồngốc!".

Hách Gia Tuấn mở trừng mắt, con ngươi như muốn lồi ra.Tình trạng bây giờ như thế nào nhỉ? Gia Mĩ đang cùng với ông nội anh ngồi ở bànăn nói chuyện vui vẻ, ngay cả khi anh đến, họ cũng không biết.

Người giúp việc bưng món điểm tâm lên, anh giả vờ hokhụ khụ vài tiếng: "Hôm nay cổ họng mình có vấn đề rồi, thật chẳng thoảimái chút nào". Ánh mắt anh nhìn thẳng vào hai người, nhưng họ vẫn làm ngơ,xem như chẳng có anh tồn tại vậy. Thật là đáng ghét! Anh lấy tay gõ gõ xuống mặtbàn: "Này, Trình Gia Mĩ..." Lời còn chưa dứt, chiếc gậy của ông nộiđã vung lên, anh vội vàng nhảy lùi lại phía sau để tránh, rồi giận dữ nói:"Ông nội, ông đừng đem đả cẩu bổng của ông ra huơ loạn lên có đượckhông?".

"Tiểu tử thối, ngươi lại xem ta như bang chủ CáiBang sao?" Ông nội đứng dậy, dùng gậy chỉ vào anh mắng: "Thảo nào màGia Mĩ nói cháu bắt nạt cô ấy, nam nhi quân tử phải đại trượng phu chứ, saocháu lại xấu tính xấu nết như vậy." Gia gia nheo mắt cười nhìn Gia Mĩ:"Cháu nhìn Gia Mĩ của chúng ta xem, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, thật đúnglà mẫu người phụ nữ lý tưởng để làm vợ hiền mẹ tốt."

"Cô ấy làm vợ hiền mẹ tốt?" Hách Gia Tuấnlớn tiếng hỏi lại: "Gia Gia, đầu óc của ông có vấn đề rồi đây, người phụnữ này mà là mẫu hình lý tưởng để làm vợ hiền mẹ tốt, dịu dàng đáng yêuư?".

Gia Gia cầm chiếc gậy nhằm vào anh đánh tới, thân thủnhanh nhẹn. Hách Gia Tuấn vừa chạy vừa la: "Ông khỏe như vậy sao lại phảidùng gậy, thì ra là dùng để đánh người, thật là ông già đáng ghét!".

"Tiểu tử thối, xem ta có đánh chết ngươikhông" Hách gia gia nổi giận đùng đùng đuổi theo anh, Gia Mĩ đủng đỉnh ănsáng, ăn xong mới từ từ lau miệng, dịu dàng nói: "Gia Gia, ông không cầnphải như vậy, vì đánh anh ấy mà ảnh hưởng đến sức khỏe, thực là khôngđáng."

Hách gia gia thở phì phì dừng lại, cố gắng cười:"Cái thằng ranh này, giống như con khỉ vậy, thực không thể nào đuổiđược."

Gia Mĩ đứng lên, bước đến bên đỡ ông, vừa cười vừanói: "Ông không cần phải phí sức hại mình như vậy, lát nữa trong trận đánhtennis dạy cho anh ấy một bài học là được rồi." Hách gia gia gật gật đầu:"Đúng là Gia Mĩ hiểu chuyện".

Hách Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìnGia Mĩ: "Buổi tối anh sẽ lại tiêu diệt em!" Hách gia gia hơi ngạcnhiên, rồi cười tiếp lời; "Đúng, buổi tối tiêu diệt Gia Mĩ, lời nói nàynói rất đúng."

Gia Mĩ đỏ bừng mặt giống như ngồi bên đống lửa vậy Côvừa cười vừa nói: "Ông nội à, kỳ thực anh ấy mắc một loại bệnh, mà cháuthực không tiện nói ra, cái bệnh này hả, đàn ông đều không dám mở miệng nói rađâu ông ạ."

Hách Gia Tuấn bước đến trước mặt cô, giận dữ hỏi:"Anh mắc bệnh gì hả? Em đừng có nói lung tung." Gia Mĩ nhìn anh chớpchớp mắt, mặt tỏ vẻ ngây thơ: "Xin lỗi, em chỉ buột miệng nói rathôi..."

Hách gia gia há hốc mồm, cứng cả lưỡi, vỗ vỗ vào ngườiHách Gia Tuấn ra vẻ thăm dò: "Cháu cao lớn khỏe mạnh như vậy, làm sao cóthể lại mắc cái loại bệnh đó nhỉ?" Hách Gia Tuấn mặt mày đau khổ nói:"Ông nội, cháu rất khỏe ông đừng có nghe cô ấy nói năng lung tung bừabãi."

Gia Mĩ ngắt lời: "Đúng đấy, ông nội, cháu thực lànói năng hồ đồ, việc như vậy làm sao có thể nói ra chứ, chỉ một chút bất cẩn đãbuột miệng nói ra. Anh ấy cơ thể cường tráng khỏe mạnh, một chút bệnh tật cũngkhông có... "

Hách gia gia gật gật đầu nói: "Chuyện này đúng làkhông được nói lung tung với người ngoài... có cũng xem như là khôngcó..."

"Ông nội..." Gia Tuấn thất vọng thốt lên.Gia Mĩ phụ họa: "Đúng ạ, có cũng xem như là không có. Câu này của ông nộithực là tuyệt vời!".

Hách Gia Tuấn chỉ còn cách hậm hực trợn mắt nhìn cô,Hách gia gia lặng lẽ thở dài: "Từ giờ trở đi cháu càng cần phải đi chơitennis cùng với ông, mỗi ngày cùng ông luyện tập khoảng ba tiếng."

"Ba tiếng?" Hách Gia Tuấn giơ ba ngón taylên, không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, ''Ông nội, cách tập luyệnnày thực là đoạt mệnh người khác!" Hách gia gia trừng mắt nhìn: "Cháukhông chăm chỉ luyện tập, thì sẽ mắc bệnh đấy."

Gia Tuấn vội vàng giơ tay lên ra dấu dừng lại nói:"Vấn đề này nói đến đây thôi, bây giờ chúng ta đi đánh tennis nhé".Anh túm lấy Gia Mĩ, gằn giọng nói từng tiếng một:"Em cũng đi!".

"Đi thì đi, em sợ gì anh!" Gia Mĩ mím chặtmôi rồi cười rạng rỡ.

"Em nhất định chết chắc rồi!" Hách Gia Tuấnhạ thấp giọng, ánh mắt ra vẻ bí mật: "Đợi lát nữa em sẽ biết!".

"Xì, ít sợ lắm nhé..Gia Mĩ cũng thấp giọng, quaysang anh chun mũi nhăn mặt.

Hai bên là hai hàng cây to trồng nối tiếp nhau, dùnghàng rào sắt bao lại, ở giữa là một sân chơi tennis rất lớn.Gia Mĩ vô cùng ngạcnhiên, ở nhà mà tự làm một sân chơi tennis như thế này thì thực là lãng phí đấtđai. Hách Gia Tuấn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng bước vào trong sân, ông nộicũng lão đương ích tráng, càng già càng dẻo dai phong độ, khởi động xương khớp,nhìn Gia Mĩ cười nói: "Cháu cũng đi lên đây với ông, một mình ông khôngđánh nổi đâu". Gia Mĩ cảm thấy trong lòng như có sấm nổi, dường như taimình nghe nhầm, cô vội mở to mắt, hỏi lại: "Ông nội, chẳng phải ông là mộtcao thủ hay sao? Ông đừng sợ, dũng cảm lên, cháu ở đây cổ vũ cho ông, cổ vũ hếtsức." Hách gia gia xìu mặt xuống: "Ta là cao thủ, nhưng Gia Tuấn cònlợi hại hơn ta nhiều".

Gia Mĩ mở trừng mắt, nghĩ đến những lời Gia Tuấn nóilúc này, hả... có phải lần này mình chết chắc không?

Nhất định là chết chắc rồi!

Cô cầm lấy vợt, cố gắng giữ chặt. Bước chân loạngchoạng, chạy tới chạy lui, đỡ lên đỡ xuống, mệt đến mức thở phì phì. Mồ hôi túara đây mặt, trừng mắt nhìn Hách Gia Tuấn. Thật đáng ghét! Anh ta chắc chắn làcố ý rồi. Nhưng phải chăng, dây thần kinh vận động của anh ta đã đạt đến cựcđiểm, có thể đi thi đâu thế giới được rồi ấy chứ. Đánh lâu như vậy rồi mà anhta chẳng hề hấn gì, cứ nhẹ nhàng như vừa mới bắt đầu vậy.

Cô đưa mắt nhìn Hách gia gia, chẳng biết ông đã chạyđi đằng nào rồi, mệt đến muốn đứt cả hơi, cuối cùng lại vứt cho cô, để cô vàHách Gia Tuấn quyết chiến với nhau. Cô nào phải là đối thủ của anh, để mặc cônhư cá nằm trên thớt, thực là đáng thương!

Đánh thêm mười mấy phút nữa, cô không còn kiên trìtiếp tục được nữa, kế hoạch báo thù của Hách Gia Tuấn đã đạt đến tinh hoa, quảbóng tennis cứ tới tấp bay trúng người cô, khiến cô đau không thể chịu được,kêu oai oái. Mặt trời cũng chiếu như thiêu như đốt, như sợ cô không chết vậy.Cô buông thõng hai tay, vứt vợt sang một bên, đi thẳng vào trong nhà.

"Trình Gia Mĩ, em đứng lại cho anh!" HáchGia Tuấn ở phía sau cô gọi lớn, cười ngang ngược. Cô bước càng nhanh, giống nhưđằng sau có một con trăn lớn đang đuổi theo, tốc độ ấy, là giới hạn lớn nhất màcơ thể cô có thể thực hiện được.

Đứng lại mới là lạ, tên côn đồ đáng ghét, cố ý hạingười ta.

Cái thằng cha ấy, thực sự đáng ghét, có thể liệt vàohạng đàn ông khốn kiếp nhất trên thế gian này!

Những ngày như thế này xem ra tràn ngập niềm vui,nhưng dường như cũng đang tiềm ẩn điều gì đó giống như một bọc thuốc nổ, chỉcần một chút bất cẩn châm ngòi, sẽ khiến toàn thân thể cô nổ tung thành trobụi. Cô bò lên giường, mệt đến mức cơ hồ như không muốn cử động, nhưng lại vẫnhoang mang bối rối. Chạy trốn như vậy, trước sau rồi cũng đến bến bờ, nhưnggiống như con thuyền cập bến vậy, tất sẽ phải bắt đầu một hành trình khác.Nhưng cô lại sợ, cô sợ khi thuyền còn chưa cập bến, trái tim cô đã chìm nghỉmmất rồi, chìm thẳng xuống đáy, chìm đến vĩnh viễn không có cách nào để quay lạiđược.

Những việc đáng sợ như vậy, cô quả là không thể tưởngtượng nổi.

Hách Gia Tuấn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô nằm imkhông nhúc nhích trên giường, cười nói: "Trình Gia Mĩ, em muốn lười phảikhông? Vậy mà còn muốn chạy trốn theo anh!" Cô uể oải đáp: "Đừng ồnào nữa, em rất mệt."

Anh nằm thượt lên giường, hai tay gối đầu, hai mắt vụtsáng, sáng đến mức như có thể nhìn xuyên thấu qua người khác: "Có gì màmệt chứ? Ở bên cạnh anh vĩnh viễn không bao giờ mệt mới đúng."

"Anh sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn". Cô thấpgiọng, giống như đang nói với chính mình. Anh ngẩn người, một lúc sau mới địnhthần lại, cười nói: ''Anh có thể không kết hôn, nếu em thích." Cô buồnbuồn lắc đầu: "Làm sao có thể...."Ánh mắt cô mông lung: "Kẻngoan cố rốt cuộc vẫn là kẻ ngoan cố mà thôi. Đường ranh giới ấy làm sao có thểvượt qua được." Câu cuối cùng cô nói thật nhỏ, nhỏ đến mức như không nghethấy gì. Hách Gia Tuấn chau mày hỏi: "Em nói cái gì?".

Cô lắc đầu, rồi nghiêng đi chỗ khác, không nhìn anhnữa. Nhưng anh không bỏ qua, mà gặng hỏi: "Em vừa nói cái gì? Cái gì khôngthể vượt qua? Nói lại một lần xem nào " Cô đột nhiên lớn tiếng hỏi:"Hách Gia Tuấn, nếu như ngày mai sẽ chết, giờ phút này, điều anh hi vọngnhất là gì?", Anh nghĩ một lát rồi mới đáp: "Mình vui vẻ, người bêncạnh cũng vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ. Cuối cùng, không để người thâncận của mình biết mình sẽ chết, mà lén lút trốn đi một nơi nào đó để chết âmthầm."

Cô nghĩ ngợi một hồi, nói: "Thế thì phải mượn mộtcớ gì đó rất hay."

Anh cười: "Giống như Tiểu Long Nữ lừa DươngQuá... không để cho chàng biết mình sắp chết, nói là mình phải đi đến một nơikhác. Rồi sau đó âm thầm lặng lẽ chết." Vẻ mặt cô đau buồn: "Như vậythì hơi tàn nhẫn đối với chính mình."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu là người mình yêuthương thì kiểu lừa như vậy có thể hiểu được." Ở ngoài cửa vang lên batiếng gõ, rồi bị đẩy ra, Hách gia gia cười hì hì nói: "Hai đứa mau chuẩnbị cùng ta đi xem kịch nói."

Gia Mĩ lắc đầu thở dài nói: "Ông nội anh, tinhlực thật tốt, nên tìm cho lão nhân gia một người bạn già, chứ đừng có làm khổhai chúng ta như vậy." Hách Gia Tuấn có vẻ tiếc nuối: "Từ khi bà nộimất ông nội quyết định không lấy người khác nữa. Si tình quá phải không?".

Cô lặng lẽ gật đầu: "Thật là si tình, nhưng lạitội nghiệp hai chúng ta, sớm biết như vậy đã không cùng anh đến đây."

Anh cũng tỏ vẻ khổ sở: "Sớm biết như vậy, anhcũng không trở về đây."

Trong nhà hát kịch, ánh đèn rực rỡ, nhưng người đếnxem lại thưa thớt, ít ỏi. Trên sân khấu là mấy diễn viên người nước ngoài khôngngừng hát đối, hát vang, không ngừng nhảy múa. Trên sân khấu đang diễn nhữnggì, cô cũng không thật hiểu rõ. Xem ra thì có vẻ như là người phụ nữ bế đứa béđang làm ầm lên, hình như người đàn ông kia có tình nhân, nhưng cô ấy nhất địnhkhông chịu li hôn. Anh ngữ của cô vốn cũng chỉ học qua loa, giờ nghe nhữngthanh âm này, giống như có thứ gì đó ong ong ù ù bên tai. Cô đưa mắt nhìn HáchGia Tuấn đang ngồi bên cạnh ông nội, anh đang bắt chéo hai chân, giơ lên, haitay đan vào nhau, ngủ gà ngủ gật.

Cô lại đưa mắt nhìn ông nội ở bên cạnh, xem ra lãonhân gia sức khỏe thật tốt, gương mặt tươi cười, chăm chú yên lặng xem, ánh mắtlong lanh ngời sáng. Xem đến chỗ xúc động, còn thể hiện rõ trên gương mặt nét ubuồn. Cô lại nhìn Hách Gia Tuấn một lần nữa, anh chàng này, dáng ngủ thật làkhó coi. Cô khe khẽ đưa tay khều khều lão Gia Gia, để ông nhìn sang phía HáchGia Tuấn. Hách gia gia vừa nhìn đã hiểu, liền giơ chân đạp một cái lên chân củaHách Gia Tuấn, anh ta giật mình mở trừng mắt, không dám lên tiếng. Anh độtnhiên đổi chỗ, đến chỗ trống bên cạnh Gia Mĩ ngồi xuống, rồi rất nhanh chónggục đầu lên vai cô ngủ tiếp. Cô không dám cử động, ngồi thẳng tắp, toàn thân têcứng. Cô khe khẽ "hừm" lên hai tiếng, nhưng anh chẳng có phản ứng gì,cũng không dám gọi anh tỉnh dậy. Cô cứ phải ngồi như vậy; ngồi thẳng tắp...Không cử động, giống như hóa đá, toàn thân tê dại.

Mấy diễn viên trên sân khấu vẫn say sưa hát, lúc trầmlúc bổng, tráng lệ giống như sóng biển đổ ập xuống, cuộn trào dữ dội. Lại giốngnhư những cơn gió lốc ào ào thổi tới, vô cùng mạnh mẽ. Khí thế ấy, thực khiếnngười ta vô cùng lo sợ. Tuy cô không biết đã hát đến đoạn nào, nhưng cũng cảmnhận được người phụ nữ đang hát vang kia thật đáng thương, tiếng gào thét khắckhoải, dường như đang muốn biểu hiện một nỗi đau vò xé tâm can.

Cô hôm ấy, cũng đã gọi mẹ mình như vậy... nhưng mẹ cô,cũng giống như người đàn ông kia, từ đầu đến cuối chỉ lặng im không nói, khôngđáp lời cô.

"Nếu như có kiếp sau... nếu như có kiếpsau..." Hách Gia Tuấn ở trong phòng gào lên, Gia Mĩ cũng bải hoải nằm soàixuống giường, đã cạn kiệt cả sức lực. Nhưng cái thằng cha kia ở trong phòng cứgào lên mãi, tiếng mỗi lúc một to. Cô cáu giận nói: "Anh đừng hát nữa, hãynghĩ cách để thoát khói ông nội anh đi." Mấy ngày qua ở chỗ này, cô rốtcuộc cũng đã hiếu thế nào là cải lão hoàn đồng. Hách gia gia cả ngày lôi kéo côvà anh đi hết chỗ này đến chỗ khác, đi đi lại lại, thực là Hách gia gia trànđầy sinh lực.

Hách Gia Tuấn không bằng lòng nói; "Không phảianh đang nghĩ cách sao?".

Cô cáu kỉnh nói: "Cứ gào lên thì có thể nghĩ racách sao, em và anh cùng tính."

Hách Gia Tuấn lại lớn tiếng gào lên: "Nếu như cókiếp sau... ta nhất định không làm cháu nội của ông nữa..."

Nét mặt Gia Mĩ cùng quẫn như sắp khóc, cái thằng chanày, lại mắc phải chứng ngu si đần độn rồi, kiếp sau nhất định đầu thai làm conlợn!

Gia Mĩ nói: "Chúng ta dùng chiêu thức cuốicùng."

Anh ngừng lại, thôi không hát nữa, không hiểu cô địnhnói gì nên nhìn cô chằm chằm. Cô cười ra vẻ bí mật gật đầu, chau mày nói:"Tìm lão Thái Thái làm bầu bạn với ông." Anh mở to mắt, giống như bắtđược vàng, vui sướng nói: "Chiêu này thực là hay, sướng (từ này trongtiếng hán đọc là "yu" có nghĩa là vui sướng,) người sướng mình."

"Ngu người ngu mình?" Gia Mĩ gắng sức trợnmắt nhìn anh: "Đây không phải là chuyện đùa đâu nhé, đó là một việc rấtnghiêm túc, nếu như chúng ta gặp được một người phụ nữ nào đó yêu thích ông,thì chẳng phải là chúng ta được giải thoát hay sao."

Anh vội vàng giải thích: "Không phải là"yu" (từ này trong tiếng Hán cũng đọc là "yu" - Âm Hán Việtlà "ngu", có nghĩa là ngu dốt, ngu đần) trong từ "yu chun"(ngu xuẩn), mà là "yu" trong từ "yu kuai" - âm Hán Việt là"du khoái", có nghĩa là vui sướng. (Ở đây hai người đang chơi tròđồng âm khác nghĩa).

"Đương nhiên, đây là tuyệt chiêu mà em nghĩ rađây". Cô hưng phấn gật đầu: "Anh nhanh đi liên hệ tìm lão Thái Tháiđi, một lát nữa gặp nhau ở phòng ăn. Chúng ta từ từ sẽ cho họ gặp nhau ởđấy."

Anh nghiêm trang hành lễ: "Phu nhân, xin tuânlệnh!".

Bọn họ tìm được một đối tượng, thật không dễ gì mớilừa được Hách gia gia đến phòng ăn, nhưng lão thái thái trước mặt, thật khôngra làm sao cả, thân thể gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, khô cằn nứt nẻ. Những nếpnhăn sâu đến mức tựa hồ như có thể xếp được đầy đồ vào đó. Đặc biệt là thầnthái lại có chút bẽn lẽn ngượng nghịu, tuổi tác xem chừng còn lớn hơn cả GiaGia.

Gia Gia tuy đã già nhưng thần thái vẫn còn rất khí thếchẳng thua gì Hách Gia Tuấn.

"Ông lúc trẻ nhất định rất tuấn tú." LãoThái Thái mở miệng nói. Gia Gia khách khí cười đáp lời: "Bà hồi trẻ chắccũng vô cùng xinh đẹp."

Hách Gia Tuấn và Gia Mĩ len lén nhìn nhau, đứng dậyđịnh trốn ra ngoài, nhưng Gia Gia nói với vẻ thờ ơ: "Hai đứa ngồi xuốngcho ta." Đây thực là cuộc gặp gỡ đầy mạo hiểm. Hách Gia Tuấn cười nhănnhó: "Ông nội, cứ từ từ, lần gặp gỡ đầu không được tốt lắm, nhưng nhữnglần sau càng gặp nhiều sẽ càng tốt hơn thôi."

"Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, đừng độngđậy." Gia Gia thấp giọng nói, nhưng trong ngữ điệu như có ý hăm dọa. LãoThái Thái cười nói: "Cháu nội của ông cũng thật là dễ nhìn..." GiaGia gật đầu, thật khó để cho thần thái được tự nhiên: "Chỉ là hơi có chútngang bướng, nếu được bồi dưỡng có thể trở thành người tài."

"Anh tìm từ chỗ nào về thế?" Gia Mĩ thấpgiọng, nói nhỏ như không thể nhỏ hơn được nữa, cô cùng Hách Gia Tuấn lén lúttrao đổi. Hách Gia Tuấn bi phẫn uống trà: "Tìm ở trên mạng, chúng ta chếtchắc rồi, nhất định là chết chắc." Gia Mĩ dùng toàn lực đạp lên chân anh:"Anh đúng là đồ ngu si đần độn, sao không chọn người xinh đẹp hơn mộtchút". Hách Gia Tuấn nghiến chặt răng nói: "Ảnh ở trên mạng và ngườibên ngoài không giống nhau, thật là đáng ghét!".

"Trên mạng có thể PS, cái anh này thật đúng làđầu lợn!". Gia Mĩ thấy lão thái thái nhìn cô, cô đành cố nặn ra một nụcười. Hách Gia Tuấn càng không bằng lòng nói: "Khiến cho bà già này nhamhiểm thâm độc, em cho rằng anh là thần à,

chỉ biết ảnh của bà ta qua PS. Trên mạng nói rõ rànglà mới sáu mươi tuổi, tuổi tác này e là quá lớn so với ông nội anh. Mà già nhưvậy rồi còn tìm người bầu bạn, thật là đáng ghét"

"Chết chắc rồi!" Gia Mĩ vẫn mang nét cười trênmặt nhưng miệng thì lẩm bẩm: "Giờ đây sự việc càng ngày càng trở nênnghiêm trọng rồi."

"Đúng vậy." Hách Gia Tuấn cũng khẽ mỉm cườinhìn lão Thái Thái gật đầu, nhưng trong miệng càu nhàu: "Thật là chẳng cóđạo đức."

"Thế giới loạn hết rồi." Gia Mĩ than vãn,Hách Gia Tuấn ngao ngán nói: "Chúng ta gặp họa rồi, thật đúng là tạonghiệt."

"Vậy thì làm thế nào bây giờ?" Gia Mĩ cườinhăn nhó, Hách Gia Tuấn cũng cười thật khó coi: "Ăn xong bữa cơm này về cóthể lại bị giáo huấn đây, chúng ta cùng thống nhất đối ngoại. Đến lúc ấy, khôngđược đem trách nhiệm đổ thừa cho một người nào hết, anh chết, em cũng chẳng cólợi gì."

"Tập trung ăn cơm đi, người lớn nói chuyện, trẻcon không được nói leo." Gia Gia giận dữ trừng mắt nhìn hai đứa. Hách GiaTuấn và Gia Mĩ lén lút nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh nói: "Đúng, GiaGia..."

Gia Gia cười đầy ẩn ý: "Về nhà lại từ từ nói,thời gian còn dài mà."

Hách Gia Tuấn và Gia Mĩ lại nhìn nhau lần nữa, dị khẩuđồng thanh nói: "Đúng, Gia gia..."

Bọn họ đều có cảm giác như ngày tận thế đã gẩn kề,hừm/ lần này thì nhất định chết chắc rồi!

Không khí trong nhà thật ngột ngạt, giống như ngườinằm trên giường, bị người khác lấy chăn chùm kín mít ngột ngạt đến mức khóchịu. Gia Mĩ giả vờ như không có việc gì xảy ra, cô điềm nhiên rót một táchtrà, trà nóng hôi hổi nên Gia Mĩ không dám uống.

Hách Gia Tuấn cũng bằng chân như vại, thủng thẳng nói:"Ông nội, lần này không hợp ý, chúng ta lại tìm người khác vậy." GiaGia không lên tiêng, không ngờ lại bình tĩnh như vậy, Gia Mĩ không nhịn đượcnói: "Gia Gia, chúng cháu không có ác ý"

Gia Gia lườm nàng một cái, vẫn không nói gì. Hách GiaTuấn nói: "Ông nội im lặng không phải là vàng."

Gia Mĩ khe khẽ thở dài, anh chàng này thật là ngốc đếncực điểm. Đến lúc này mà còn nói những lời như vậy, lại gián tiếp muôn chết đâymà. Gia Mĩ thấy Hách Gia Tuấn định nói thêm nữa, liền cướp lời, nói: "GiaGia trừng phạt chúng cháu thế nào cũng được, chỉ xin ông nói chuyện đi ạ."

Gia Gia khẽ "hừm" một tiếng, rồi cất giọngkhàn khàn: "Gia Tuấn, cháu về phòng trước đi, không có chuyện gì thì đừngcó bước ra. Ông có chuyện cần nói riêng với Gia Mĩ.”

Hách Gia Tuấn vội vàng nói: "Ông nội, có chuyệngì? Không cần thừa nước đục thả câu như vậy; chuyện của cô ấy, cháu cũng nhấtđịnh phải biết " Gia Gia trừng mắt nhìn anh: "Lời của ta, cháu đềukhông muốn nghe có phải không?"

Hách Gia Tuấn hậm hực "Không liên quan đến cô ấy,việc tìm đối tượng cho ông là chủ ý của cháu."

Sắc mặt ông nội sa sầm xuống, âm u ảm đạm giống nhưtro tàn, Hách Gia Tuấn thấy vậy, chi còn cách ngoan ngoãn bước lên lầu. HáchGia Gia thấy không còn ai nữa mới cất lời: "Gia Mĩ này, ta rất yêu quýcháu, cũng thích cháu làm cháu dâu của ta. Nhưng mà... buổi chiều hôm nay, saukhi đi gặp đối tượng về, vừa ra khỏi cửa, mẹ của Gia Tuấn có gọi điện, nói chota biết một vài chuyện, đến cháu cũng không biết tình hình như thế nào."

Gia Mĩ thoáng giật mình, nhưng vẫn cười: "Làchuyện gì vậy ạ?".

Gia Gia nhìn cô, thấp giọng thở dài nói: "Việcnày, cháu có quyền được biết." Gia Gia đẩy chiếc kính lão lên, sắc mặt rấtnghiêm trọng: "Gia Mĩ, ông bà ngoại của cháu vì sao mà chết?" Gia Mĩhốt hoảng, cúi thấp đầu nói: "Cháu không nhớ rõ, hình như đã mất từ lâurồi."

Gia Gia nói: "Là bệnh máu chậm đông, ông bà ngoạicháu đều là những người mắc bệnh này. Ồng ngoại cháu mất do bị xuất huyếttrong, còn bà ngoại cháu, chỉ một chút máu chảy, cũng đã cướp đi sinh mệnh củabà. Đó là những điều mà mẹ Gia Tuấn phái người đi điều tra được, nhưng đềukhông dám nói với Gia Tuấn."

Gia Mĩ chẳng kịp nghĩ gì, mở trừng mắt, thất thanhhỏi: "Vậy mẹ của cháu..."

"Mẹ của cháu cũng mắc bệnh này. Nếu cháu kết hôncùng Gia Tuấn, con của các cháu, đặc biệt là con trai, tỉ lệ mắc phải bệnh nàylà rất cao. Đây là một loại bệnh di truyền, trừ phi có cách thay đổi được cănnguyên của nó, còn không, không thể chữa trị được" Gia Gia thở dài:"Mẹ của Gia Tuấn không thể chấp nhận, còn ta, ta cũng không thể chấp nhậnđược."

Gia Mĩ ánh mắt đờ đẫn, giống như một đứa trẻ, hai taycô run run bê tách trà, cố gắng uống một hơi, tách trà nóng bỏng, khiến đầulưỡi cô bỏng rát. Cô khó khăn cất lời: "Nhưng, cháu chưa bao giờ nghe mẹcháu nhắc đến điều này... tất cả mọi người đều không nói với cháu... nếu như làbệnh máu chậm đông, thật sự là bệnh di truyền, như vậy thì cháu... có phải làcũng mắc không ạ?".

"Có thể, để ngày mai ta đưa cháu đi bệnh việnkiểm tra." Gia Gia nói: "Ta cũng hy vọng gia tộc ta, con cháu ta, cảđời không phải sống trong nỗi ám ảnh của căn bệnh này... nếu như, quả thực cháumắc bệnh này, thì ta rất xin lỗi, cháu phải lập tức rời xa Gia Tuấn. Ta khôngmuốn lại thấy bi kịch di truyền của nữ hoàng Victoria."

Tay Gia Mĩ run run đặt tách trà xuống, đứng dậy:"Cháu muốn trở về thăm mẹ."

Gia Gia khuyên giải an ủi cô: "Vậy thì ngày maita sai người đưa cháu về." Hai mắt Gia Mĩ rưng rưng lệ: "Gia Gia, cóphải do mẹ cháu mắc bệnh này nên sợ liên lụy đến cháu... hay là cảm thấy có lỗivới cháu cho nên mới điên như vậy... Có thể là tại cháu đã tạo áp lực khiến mẹđiên.. Giọng cô run rẩy: "Nếu thật sự mắc bệnh... không cần mọi người nói,cháu cũng sẽ rời xa anh ấy."

Gia Gia quay đầu lại, chẳng nhìn cô, chỉ nói:"Cháu cứ yên tâm. Mãi hôm nay ta cũng mới biết, nếu biết sớm, tasẽ..."

Toàn thân cô như muốn run lên, thân thể bỗng nhiên mềmnhũn như mắc phải một căn bệnh nặng, chẳng còn chút sức lực nào. Cô gắng gượngđộng viên chính mình, khẽ cười: "Gia Gia, kỳ thực... Cháu và Gia Tuấn chỉlà bạn bè của nhau... chúng cháu chi đóng giả là người yêu thôi ạ. Trên thựctế, cháu không có... cháu và anh ấy không có bất kỳ một quan hệ nào..."tiếng của cô càng lúc càng yếu ớt cuối cùng thì không thốt nên lời.

Cô vội vã nắm chặt tay lại, cố hết sức bước lên lầu.Trái tim đau đớn, bước từng bước nặng trịch, nặng đến mức tưởng chừng như sắpkhông thể cử động được nữa. Bi kịch di truyền của Nữ hoàng Victoria côđã từng nghe qua, ba trong bốn hoàng tử của nữ hoàng đều mắc bệnh máu chậmđông. Công chúa thứ năm cũng bị mắc bệnh, mang theo mầm bệnh ấy kết hôn cùngvới Vương thất Châu Âu, kết quả là trong Vương thất châu Âu lan tràn bệnh máuchậm đông. Đến mức về sau bệnh ấy được gọi với một cái tên cao quý: "Bệnhhoàng tộc".

Cô gắng gượng ôm lấy ngực, trái tim lại nhói đau, đauđến mức cơ hồ như không thở được.

Có thể, đây là số phận.

Nhưng cô làm sao có thể cam chịu số phận này?

Nhìn thấy cô bước vào phòng, Hách Gia Tuấn lòng nhưlửa đốt, vội vàng lao đến chặn trước mặt cô, chân tay lóng ngóng thừa thãi:"Có phải ông nội mắng em không? Em có nói với ông đây là chủ ý của anhkhông? Đổ thừa cho anh là được mà, ông không có cách nào túm được anhđâu."

Cô ngẩng đầu, khẽ cười nói: "Hách Gia Tuấn, anhthật buồn cười, chẳng có nguyên cớ gì, Gia Gia vì sao lại mắng em?" HáchGia Tuấn không tin: "Như thế này mà không mắng sao?" Rồi anh cườicười, vòng tay ôm lấy vai cô: "Xem ra, Gia Gia cũng bị em bắt làm tù binhrồi."

Cô vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, bị em bắt làm tùbinh rồi, tất cả mọi người trong nhà anh, đều bị em bắt làm tù binh rồi."Anh lườm cô một cái, trong ánh mắt vẫn tràn đầy niềm vui: "Vậy mà lúc đầudọa anh sợ muốn chết, nhìn dáng vẻ ông nội nghiêm trọng như vậy, thật là hiếmthấy. Rõ ràng anh biết ông chi giả vờ như thế thôi, nhưng vẫn rất lo lắng Đúngthật là..."

Cô khẽ nhíu mày: "Anh lo lắng cho em?" Giọngcủa cô nhỏ lại: "Anh lo lắng cho em nhiều không?".

Anh mím mím môi, đưa tay ra sau lưng gãi gãi, rồichuyển đề tài: "Gia Mĩ, chỗ này ngứa quá, em gãi giúp anh." Anh quaylưng lại, cô đứng sau lưng anh, thò bàn tay lạnh buốt vào sau lưng anh, anhnói: "Lên một chút, xịch lên một chút nữa."

Cô từ từ di chuyển lên phía trên, đến chỗ tay anh chỉgiọng cô như nghẹn lại: "Có phải ở đây không?".

Anh gật đầu. Cô khe khẽ gục đầu vào lưng anh, mắt cayxè, chi muốn rơi lệ. Cô gắng gượng kìm chế hỏi: "Đã được chưa anh? Em cònphải đi tắm."

Anh hài lòng nói: "Được rồi, em đi đi."

Cô bước nhanh vào nhà tắm, khẽ chớp mắt, nước mắt lượnvòng quanh mi. Cô ấn núm tay cầm, nước từ trong vòi tuôn ra, xả thẳng vào ngườicô, ấm áp. Nước ấm nhưng toàn thân cô vẫn lạnh, cả cơ thể lạnh buốt giống nhưđang ở giữa mùa đông băng giá, bốn bên chỗ nào cũng là tuyết lạnh, làm sao cóthể ấm áp được.

Cô không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy mặt, bật khóchu hu. Từ giữa khe hở của những ngón tay cố gắng hít thở, không dám lớn tiếnggào khóc. Tiếng nước ào ào, giống như một cơn mưa lớn xối xả đổ xuống. Cô khẽthả lỏng tay, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tiếng của cô đứt đoạn, ngắt quãng:"Xin lỗi...", rồi nước mắt thi nhau tuôn chảy như suối nguồn:"Hách Gia Tuấn... xin lỗi anh... chúng ta không thể... không thể cùngnhau..."

Lồng ngực cô như bị bóp nghẹt, đau đớn. Từng cơn từngcơn bóp nghẹt, từng trận từng trận đau đớn. Cô ngồi thụp xuống đất, chẳng cònsức mà gắng gượng tự mình đứng dậy. Nước vẫn xối xả tuôn, toàn thân ướt sũng,cô chẳng buồn để ý, cứ ngồi như vậy, như chẳng còn chút sức lực nào, toàn thântrống rỗng, mềm nhũn như muốn tan ra.

Cô ở trong nhà tắm dầm nước hơn hai tiếng đồng hồ mớibước ra, Hách Gia Tuấn đang nằm trên giường đọc báo, thấy cô bước ra, đưa mắthỏi: "Sao mà lâu quá vậy?" Anh thấy cô chỉ quấn mỗi một chiếc khăntắm, liền cười nói: "Gì đây, định hiến thân hả?".

Cô chẳng lên tiếng, mệt nhọc uể oải. Anh thấy nhữnggiọt nước trên tóc cô chảy xuống ướt sườn sượt, bất giác nói: "Nhanh đếnđây, anh làm khô cho." Cô theo lời anh ngồi xếp bằng xuống giường, anh cầmchiếc khăn bông cô quấn ở trên cổ, cười nói: "Chúng ta thật giống hai vợchồng." Động tác của anh thật dịu dàng: "Gia Mĩ, em nói có phảikhông?".

Ánh mắt cô xa xăm: "Cả đời này em sẽ không kếthôn." Anh có chút sững người, cười miễn cưỡng: "Ăn nói hồ đồ, khôngkết hôn làm sao được." Giọng cô tăng thêm phần dứt khoát: "Gia Tuấn,chúng ta chỉ có thể làm bạn của nhau, làm bạn tốt của nhau cả đời, chỉ thếthôi." Anh lại thêm một lần sững người, hơi có phần sốt ruột, vội vànghỏi: "Em rất ghét anh đúng không?".

Cô cười buồn bã: "Không ghét, nhưng cũng khôngthể yêu. Em thích anh, giống như một người bạn, nhiều nhất cũng chỉ là mộtngười bạn rất thân, rất tốt."

"Hừ, không thích." Anh trả lời có chút hờndỗi, khe khẽ đẩy cô ra, nhưng cô đã sà vào lòng anh, nằm gọn trong vòng tayanh, anh nói với cô từng lời từng lời một: " Trình Gia Mĩ, anh nói cho embiết... anh thích em." Cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy, nhưnganh đã gắng sức ôm chặt lấy cô, giọng đầy uy hiếp: "Em đừng có vùng vẫyloạn xạ như vậy, anh không chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra đâu nhé."

Cô thôi không vùng vẫy nữa, chỉ cười nhạt: "Anhđã từng nói thích em không biết bao nhiêu lần, còn lần này? Lại la nói đùa nữađúng không? Mấy kẻ là đại thiếu gia lắm tiền đều như vậy, chỉ cần cao hứng làcó thể nói với người khác rằng anh thích em. Đợi chơi bời đùa giỡn xong rồi,thì quẳng đi, chẳng ngó ngàng gì đến nữa." Cô cười lạnh lùng: "Một sốngười như các anh, một số nam tử thôi, đều là như vậy."

Cô giật bung chiếc khăn bông đang quấn ngang người,giọng lạnh băng nói: "Được, chúng ta ngủ với nhau một đêm nhé." Toànthân cô run rẩy, lạnh buốt. Chỉ là cô muốn làm người đàn bà của anh, cô thựclòng muốn vậy. Có thể không kết hôn, có thể không sinh con, chỉ cần được làmngười đàn bà của anh là cô đã mãn nguyện rồi.

Anh ngẩn người nhìn cô, chỉ cảm thấy như có cái gì đóchọc vào mắt mình, thật đau nhức. Anh tung chiếc chăn quấn lấy người cô, nghiếnrăng nghiến lợi nói: "Đừng có khinh rẻ bản thân mình như vậy".

Cô hít một hơi dài, thở thật sâu, rồi cười nhạt nói:"Từ lúc bố mẹ ly hôn, em bắt đầu ghét đàn ông, anh biết mà. Trong số đànông ấy cũng bao gồm cả anh." Ánh mắt anh hấp háy, nắm chặt nắm đấm giơlên, đầu lưỡi giống như có chút tê tê: "Anh không muốn cãi với emnữa..." rồi thở một hơi dài, ôm cô thật chặt "Em đừng nghĩ như vậy,anh biết... nhất định là ông nội đã mắng em..." Anh giống như dùng toàn bộsức lực của cơ thể ôm chặt lấy cô: "Tất cả mọi người trên thế giới này emkhông thích cũng được, nhưng... không được ghét anh... thật sự không được ghétanh... "

Cô như muốn bật khóc thêm một lần nữa, cố dùng tay đẩyanh ra: "Không cần phải giả vờ làm người tốt như vậy, em không thíchanh."

"Trình Gia Mĩ, hôm nay em mắc chứng gì vậy?"Nước mắt của anh cơ hồ như muốn tuôn ra từ hốc mắt: "Em một mình từ từ ngủđi, anh đi sang phòng bên cạnh." Anh bước thật nhanh ra khỏi phòng, đi nhưchạy. Anh cố gắng đóng cửa, thở một cách khó khăn. Anh giơ tay đấm mạnh lêntường, trong lòng hoảng hốt lo sợ đến mức nước mắt tự nhiên ứa ra, hai hàng lãchã.

Gia Mĩ nằm trên giường, nước mắt cũng giàn giụa, côlẩm bẩm tự nói với mình: "Gia Tuấn... em thích anh..." cô đưa tay ômlây ngực, đau đến mức cơ thể như muốn tan ra. "Nhưng làm thế nào mới đượcbây giờ? Chúng ta không thể ở cùng nhau... " Nước mắt cô giàn giụa trênmặt, trái tim đau đớn đến nỗi như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. "Rốtcuộc phải làm thế nào đây... phải chăng giống như anh đã nói... lén lút giấugiếm... hay là cả đời này không gặp nhau nữa... rốt cuộc phải làm như thế nàođây...?"

Cô nhân lúc trời vừa sáng, anh còn chưa ngủ dậy, vộivã ra đi. Thì ra, cô yếu đuối nhu nhược như thế này, đến giờ cô mới biết, mìnhlà một người vô dụng như thế này. Cô ngồi trên máy bay, máy bay đã cất cánh,nhưng cô chỉ cảm thấy có một chút lâng lâng, tại sao không cảm nhận được thựctại " giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan . Cô ôm lấyngực, không thể khống chế, buồn bã bật khóc.

Giờ đây cô chẳng muốn gì nữa, chỉ cần một lòng nhớ đếnmẹ là được. Cô phục vụ hiếu kỳ nhìn cô vài lần, thấy cô khóc nên chẳng dám làmphiền. Mọi người xung quanh cũng dè dặt quan sát cô. Cô chẳng để ý đến mọingười xung quanh, cũng chẳng để ý đến những ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.Trong lòng cô đang đau đớn vô cùng, cô chỉ muốn khóc.

Cô phục vụ cuối cùng không kìm chế được nữa, bước lạibên cô dịu dàng hỏi: "Cô à, có cần tôi giúp gì không?" Cô cắn môi,giọng vô cùng run rẩy: ''Không sao đâu... tôi bị say máy bay, một lát sẽ hếtthôi.

Cô tiếp viên mỉm cười bước đi, nhưng không ngừng quayđầu lại nhìn cô. Cô gắng cười tự an ủi: "Trình Gia Mĩ, đừng khóc nữa, mộtlát nữa đi gặp mẹ, hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau, mày nhất định phảicười." Lúc này nước mắt lại rơi nhiều vô kể, giống như không thể khốngchế.

Thì ra, ngay từ đầu đã không thể khống chế cả ngườicũng không thể khống chế, giống như không phải cơ thể của chính mình vậy.

Chỉ biết, cả cơ thể như muốn tan ra, tan ra thànhnước...

Sau khi xuống máy bay, cô xách hành lí, gọi taxi đithẳng đến bệnh viện. Trời âm u, nặng nề, như muốn đổ ập đè xuống người cô. Côngồi ở trong phòng làm việc của viện trưởng, trong lòng giống như đang bị ai đócào xé, dày vò.

Viện trưởng nhìn thấy cô hai mắt mọng đỏ, không khỏigiật mình, nhưng rất nhanh đã định thần lại cười tươi hỏi:

"Gia Mĩ, gần đây cháu thế nào, lại vẫn thích khócnhư cũ à?" Gia Mĩ hai chân mềm nhũn, không thể đứng dậy; cô lau vội nướcmắt nói: "Viện trưởng..." cô ngập ngừng, cuối cùng thì lấy thêm dũngkhí, can đảm hon hỏi: "Bệnh máu chậm đông có đúng không?" Viện trưởngkinh ngạc nhìn cô cô cũng nhìn chằm chằm viện trưởng, hỏi từng chữ một:"Mẹ cháu mắc bệnh máu chậm đông đúng không? Nêu như xuất huyết khôngngừng, sẽ chết đúng không? Chỉ một chút xuất huyết nhỏ, cũng có thể lấy đi mạngsống của bà... có đúng không?".

Viện trưởng đầu cúi thấp, thần sắc có chút hoảng loạn:"Cháu cuối cùng cũng kiểm tra ra?".

Cô đưa tay bịt miệng, trái tim như vỡ vụn, đầu màynhíu chặt: "Thật là có?" Cô lẩm bẩm không dám tin, "Thì ra làthật... bệnh di truyền... vậy thì mình..."

Viện trưởng nói: "Gia Mĩ, việc đã đến như vậy rồita cũng muốn nói rõ cho cháu biết. Mẹ cháu thực ra không phải mắc bệnh thầnkinh..."

Gia Mĩ đứng bật dậy, nhưng hai chân mềm nhũn chẳng cònchút sức lực nào, từ từ khụy xuống đất: "Vì sao..." cô bật khóc,"Vì sao mẹ muốn lừa cháu...? Không muốn nhận ra cháu, không muốn sống cùngcháu, còn lừa cháu nói là mắc bệnh thần kinh... vì sao...?"

Viện trưởng hít một hơi thật dài, thật sâu nói:"Cháu không thể trách bà ấy, lúc cháu thi lên đại học, bà ấy không có tiềnđể đóng học phí cho cháu, cũng chẳng có tiền để trị bệnh, cho nên đã cầu xinta. Cháu cũng biết... ta là bạn của mẹ cháu, cho nên..."

Cô toàn thân run rẩy: "Bởi vì mắc bệnh, cho nênphải giấu... bởi vì không có tiền học phí, sợ cháu phải gánh vác nặng nề, chonên đã giả mắc bệnh.." Nước mắt cô cứ thế tuôn trào, giống như nước thủytriều cuồn cuộn, từng đợt từng đợt, rơi mãi không ngừng. Cổ họng cô cũng runlén bần bật "Bà ấy là mẹ cháu... nhưng lại không nhận cháu.., bà ấy mắcbệnh, tuy không thể chữa khỏi... nhưng... cháu chi muốn một nhà đoàn tụ, cháutừ trước đến giờ luôn nghĩ như vậy..." Cô lớn tiếng khóc hu hu: "Cómẹ, mà giống như không có... có cha, cũng chỉ là người lạ... cháu không phải cônhi, mà lại giống như cô nhi vậy...bởi vì họ đều không muốn nhận cháu..."

Viện trưởng cũng cảm thấy lòng đau quặn thắt, bước đếndìu cô đứng dậy: "Bởi vì bà ấy đã hại cháu, cháu cũng là người mắc bệnhmáu chậm đông".

Cô nghẹn ngào nói: "Cháu không quan tâm, tất cảcháu đều không quan tâm, cháu muốn đón mẹ cháu về, cháu chỉ muốn mẹ cháu nhậncháu..." Viện trưởng lắc đầu: "Đã không còn kịp nữa rồi, gần đây bệnhcủa bà ấy thường hay tái phát, toàn thân không hiểu sao cứ bị xuất huyết, elà... bất kể lúc nào máu cũng có thể chảy không ngừng..."

"Cho nên..huyệt thái dương rât đau, giống như cóhàng nghìn mũi kim đang châm vào đấy." Viện trưởng nói: ''Không thể nhận,bây giờ cháu không thể nhận bà ấy, cháu hãy giả vờ như không biết sự tình này,giả vờ như... bà ấy vẫn bị điên. Bất luận như thế nào cũng không thể nhận... bàấy đã từng nói với ta, nếu như có một ngày, bà ấy chết đi, cũng muốn lừa cháunói là phải ra đi. Cho nên... cháu nên..." Tiếng của viện trưởng càng lúccàng yếu, cuối cùng cũng ngừng lại.

Gia Mĩ chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt,đất trời vạn vật đều phảng phất mơ hồ, giống như trong một giấc mơ, tất cảnhững điều này, nhất định là đang trong một giấc mơ. Tất cả những điều này,nhất định không phải là sự thật. Tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là mộtcơn ác mộng, tỉnh dậy sẽ không còn, chỉ cần tỉnh đậy, tất cả sẽ tiêu tan.

Đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ... một giấc mơ kháchân thực, nên khiến người ta đau, khiến người ta thực khó mà hít thở, lồngngực như tắc nghẹn, khiến người ta không thể khống chế, bật khóc lên đau đớn.

Nhưng rốt cục, chi là một giấc mơ mà thôi.

Không nên khóc, không thể khóc, không được phép khóc.Gia Mĩ cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, nói với Vương Nghi: "Mẹ, con đã trởvề rồi, lần này con đã xin nghỉ phép nửa tháng. Nửa tháng này, ngày nào concũng đến thăm mẹ có được không?".

Vương Nghi trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng chỉ là cốgắng trừng mắt lên nhìn, chẳng nói lời nào. Gia Mĩ cười nói với viện trưởng:"Cháu có thể ngày nào cũng đền được không?" Viện trưởng cười mà nhưmếu, thật khó coi nói: "Có thể..."

Gia Mĩ hiếu kỳ hỏi: "Mẹ vì sao phải ngồi xe lăn,chân của mẹ làm sao thế?" Cô nói xong, liền đi thăm dò xem chân của VươngNghi như thế nào, bà trừng mắt lên, cố gắng trốn tránh, có vẻ như rất sợ. Tronglòng cô đau đớn, như chỉ muốn rơi lệ, nhưng cô mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ khôngnhận ra con sao? Con ỉà Gia Mĩ, Trình Gia Mĩ, con gái của mẹ mà!" Giốngnhư cô đang cố gắng nói rõ điều này vậy. Viện trưởng vịn vào chiếc xe lăn, đưamắt lườm cô: "Mẹ cháu trong đầu gối bị chảy máu, sưng phù lên, nên khôngthể cử động." Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: "Tại sao lại như vậy? Vachạm vào đâu nên bị thương ạ?".

Viện trưởng chỉ nói: "Rất nhanh sẽ không sao đâu,cháu đến chăm sóc bà ấy, ta còn có việc." Vương Nghi hoảng hốt lo sợ, ánhmắt cầu cứu nhìn viện trưởng như muốn nói: ''Đừng đi." Gia Mĩ khẽ mỉm cườinói: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con là con gái mẹ, con đến chăm mẹ." Gia Mĩ đẩychiếc xe lăn đến một bãi cỏ bằng phẳng phía trước, xung quanh hoa cỏ thơm mát,nhưng hôm nay, trời vẫn âm u, nặng trĩu, xám xịt, giống như sắp đổ sập xuốngvậy, chẳng có chút sinh khí nào.

Cô mím chặt môi, nước mắt xúc động không kìm chế đượcrớt xuống. Mẹ cô thầm nhủ trong lòng: "Trình Gia Mĩ, con làm cái trò gìvậy, không nên khóc, không thể khóc, không được phép khóc, có chết cũng khôngđược khóc..." Vương Nghi ngồi trên xe mà toàn thân căng cứng, lòng đau nhưcắt, nhưng không thể gọi Gia Mĩ, chỉ cần gọi tên con, tất cả sẽ bại lộ. Mộtngười có thể chết bất cứ lúc nào, làm sao mà có thể nhận con gái mình chứ,không thể nhân lúc này mà nhận con, không thể...

Gia Mĩ sau khi bình tĩnh lại, bước ra, quỳ trước mặtVương Nghi, cười rạng rỡ: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi, người đàn ông mà conyêu, cũng nói sẽ lấy con." Cô giống như có chút ngượng ngùng: "Làmsao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Mẹ không thể đi xem con kết hôn, thậtlà đáng tiếc."

Vương Nghi bỗng nhiên mở trừng mắt, trong ánh mắt lấplánh niềm vui. Gia Mĩ khẽ cắn chặt môi, nước mắt sắp không kìm chế được rơixuống: "Mẹ, con xin lỗi mẹ... con lại thích khóc trước mặt mẹ..." Côcố gắng cười: "Nhưng chẳng có cách nào khác, con là con gái của mẹ, congái trốn vào lòng mẹ mà khóc thì cũng được chứ sao, đúng không mẹ?".

Vương Nghi tuy ánh mắt mông lung nhưng trên mặt lại cónét cười tươi tắn. Gia Mĩ vẫn không kìm lại được, vừa khóc vừa nói: "Conlúc còn nhỏ, lần đầu tiên biết hát chính là hát bài "Trên đời chỉ có mẹ làtốt..." con lại hát lại một lần cho mẹ nghe, có được không?".

Vương Nghi chấn động mãnh liệt nhưng mắt vẫn nhìn đichỗ khác. Gia Mĩ lau nước mắt, vừa cười vừa hát: "Trên đời chỉ có mẹ làtốt... mẹ của con giống như viên ngọc... vùi đầu vào lòng mẹ, hạnh phúc vôbờ..." nước mắt, đến lúc này đã tuôn xối xả, giọng cô run run, chẳng cònâm điệu. "Trên đời này chi có mẹ là tốt..." Tiếng cô yếu dần đi, hátkhông ra lời, giống như trong cổ họng bị vật gì chẹn cứng, không thể cất tiếng.

Cô khóc hu hu, làm sao mà có thể kìm chế không khóc?

Đây là mẹ của cô, là người mẹ có quan hệ huyết thốngvới cô, là người đã sinh ra cô, nhưng cô không thể nhận, làm sao mà không thểnhận như thế này. Thậm chí sau này khi mẹ cô chết, bà cũng muốn nói là bà đixa, để cô vẫn nghĩ bà còn sống.

Nhưng cô không làm được, thực sự không làm được.

Cô là đứa con bất hiếu như vậy, vì sao mà mẹ lại gửigắm cho cô nhiều như vậy, thực không đáng...

Thực sự không đáng.

Cô đau khổ quỳ trên cỏ mà khóc, trong lòng đau đớnkhông gì diễn tả được. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, nhấtđịnh có thể. Cô có thể giả vờ xem như mẹ không chết, bởi vì mẹ làm như vậy làmuốn cô vui. Cô có thể tỏ ra không biết gì cả, mà thực ra... cô cũng không muốnbiết.

Cô đứng dậy, phủi phủi những bụi bẩn nhỏ bám ở trênngười, nói với Vương Nghi rõ ràng từng chữ một: "Mẹ, từ nay về sau con sẽkhông khóc nữa, xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng không khóc nữa, được khôngmẹ?" Lúc này, nước mắt không còn thi nhau rơi xuống nữa, cô mím chặt môi,cố gắng kìm chế, mỉm cười lớn tiếng nói: "Con sắp kết hôn với người đànông mà con yêu thương nhất, Trình Gia Mĩ sắp kết hôn rồi!".

Vẻ vui mừng thanh thản hiện rõ trên gương mặt củaVương Nghi, Gia Mĩ cười ngọt ngào: "Tân nương tử, không nên khóc." Côvịn vào chiếc xe lăn, cười nói: "Mẹ, con sắp đẩy xe đây, mẹ chuẩn bịnhé."

Giống như thật, tất cả những điều này, giống như thậtvậy. Nhưng chỉ có một mình cô biết, điều này là giả dối, thật mệt... kết hôn?Một giấc mơ xa vời không thể cầu!

Gia Mĩ cầm tờ báo cáo xét nghiệm trên tay, tay cô vẫncòn run rẩy không ngừng, tưởng chừng như không thể thở được. Toàn thân cô vôlực, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Lời của bác sĩ vẫn như vang vọngong ong trong đầu cô: "Mẹ cháu là người mắc bệnh máu chậm đông giai đoạncuối, tình hình rất khó kiểm soát, bởi vì bà chỉ cần bị xuất huyết, các khớpxương chảy máu, thì đã đến giai đoạn rất nghiêm trọng, cháu nên chuẩn bị tâmlý. Nếu như máu chảy không ngừng, lập tức đưa vào viện để tiêm chất làm đôngmáu."

Viện trưởng cầm tờ kết quả xét nghiệm trong tay, sắcmặt nghiêm trọng: "Bây giờ cháu đã tin chưa? Bệnh của mẹ cháu thật sự đãđến giai đoạn nguy kịch. Thật không dễ để mẹ cháu đi xét nghiệm một lần, cháunên nhớ, cái gì cũng đều giả vờ không biết."

'Tại sao phải giả vờ.."cô ôm lấy ngực, sắc mặttrắng bệch. Nếu như thật sự có thể giả vờ, thì diễn xuất của cô thực tốt.Việntrưởng liếc nhìn cô, khe khẽ thở dài, nói: "Cháu về trước đi, nếu có tìnhhình gì thì thông báo. cho ta biết."

Cô giống như si đần, giống như ngốc nghếch, chỉ biếtngồi thừ ra trên chiếc ghế trong hành lang. Rõ ràng biết là không thể khóc,nhưng nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống, giống như chảy mãi không ngừng, vĩnhviễn không bao giờ kết thúc. Cô đau khổ ôm lấy đầu: "Không thể khóc, khôngnên khóc..."

Cô lặng lẽ nhắm mắt, ngẩng đầu, có lẽ là chỉ như vậynước mắt mới có thể ngừng rơi. Có tiếng giầy cao gót bước lạch cạch dưới sàntiên đến gần phía cô, tiếng của Hách phu nhân lạnh lùng, nghiêm nghị:"Chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?".

Gia Mĩ giật mình mở trừng hai mắt, hốt hoảng nhìnngười phụ nữ cao quý đang đứng trước mặt cô, người mà trước đây cô chỉ thấytrên báo, trên ti vi, thì ra, ở ngoài bà còn cao quý sang trọng hơn nhiều,giống như một nữ thần vậy.

Thật buồn cười, cao quý như bà ấy, vậy mà lại đíchthân đến tìm cô. Gia Mĩ đứng dậy, lạnh lùng nói: "Chúng ta chẳng có chuyệngì để nói với nhau cả." Hách phu nhân vội cầm lấy cánh tay cô nói:"Chúng ta cần phải nói chuyện một lát."

Sắc mặt Gia Mĩ lạnh băng như tuyết mùa đông, giọng nóicàng lạnh: "Giống như một vở kịch trên ti vi vậy, cầm một ít tiền, rồi bảocháu cuốn xéo đi, hay là... bảo với cháu, anh ấy vĩnh viễn không bao giờ muốngặp cháu nữa?" Trong mắt cô vẫn phủ một màu u ám: "Cháu nói để côbiết, những điều cô chuẩn bị nói với cháu, tất cả cháu đều không muốnnghe"

Hách phu nhân mặt không đổi sắc, càng nắm chặt tay côhơn, nghiêm giọng lặp lại một lần: "Chúng ta nói chuyện."

Sắc mặt Gia Mĩ không bộc lộ chút cảm xúc gì, không lêntiếng nữa, cô đi theo bà ta ra khỏi viện, lên xe. Xe chạy thật nhanh, giống nhưbay. Xe dừng ở điểm nào cô không biết, cũng không muốn biết. Hách phu nhân uểoải: "Hách Gia Tuấn bây giờ ở Hồng Kông làm loạn lên, chỉ muốn đòivề."

Gia Mĩ cúi đầu, không muốn nghe, nhưng trong ý thứclại muốn biết tất cả những gì liên quan đến anh ấy. Hách phu nhân yếu ớt nói:"Ta biết các cháu nhất định sẽ đi Hồng Kông cho nên đã nói rõ tình hìnhvới ông nội của Gia Tuấn, cho dù cháu hận ta, nhưng... với việc này thì ai cũngđều làm như vậy." Hách phu nhân đưa mắt nhìn cô, thấy cô không nói gì,tiếp tục nói: "Ta từ trước đến giờ không ghét bỏ cháu vì cháu nghèo, nhưngbệnh máu chậm đông, thật sự là không thể được... cho dù Gia Tuấn có biết, cũngkhông thể làm loạn lên để đòi ở cùng cháu được,"

"Cô điều gì cũng không biết" Gia Mĩ độtnhiên cất tiếng, ngước mắt nhìn Hách phu nhân chằm chằm: "Là mẹ của GiaTuấn, cô đã thất bại rồi. Cô không biết điều Gia Tuấn cần là cái gì, anh ấy từnhỏ đến lớn, chỉ cần vui vẻ, người bên cạnh vui vẻ, tất cả mọi người đều vuivẻ." Gia Mĩ ngừng lại một chút, rồi lại nói từng chữ từng chữ một:"Nhưng mọi người? Mọi người có thể cho anh ấy niềm vui? Chính sự nuôngchiều vô hạn đã làm cho tính cách của anh ấy trở thành như vậy, không thể sẻchia, tâm sự với người khác, động một tí là kêu gào la hét, giống như thiên hạnày chỉ có một mình anh ấy là độc tôn vậy. Ngày ngày lấy việc trêu chọc, chòngghẹo người khác làm niềm vui của mình...".

Hách phu nhân không ngờ cô có thể nói những lời nhưvậy, bất giác hoảng hốt trả lời: "Nó từ trước đên giờ rất vui vẻ mà."

"Thật vậy sao?" Gia Mĩ lạnh lùng hỏi lại.

"Con trai của ta, đương nhiên ta phải biếtchứ." Hách phu nhân nổi giận đùng đùng, không cam tâm nói: "Về điềunày, không đến lượt cháu phải đến giáo huấn ta."

"Cháu không có tư cách gì để giáo huấn cô cả,cháu chi nói sự thật/' Sắc mặt Gia Mĩ càng trở nên u ám, Hách phu nhân liếc mắtnhìn cô, rồi từ trong túi xách tay màu trắng lấy ra một tờ séc nói: "Đâycó một chút tiền, cháu nhận đi, hy vọng từ nay về sau..."

"Cháu đã nói rồi, những lời này không cần nói vớicháu." Gia Mĩ bắt đầu nổi nóng, giống như đã nhẫn nhịn rất lâu, thô lỗ cầmlấy tờ séc xé toạc thành nhiều mảnh. Hách phu nhân tỏ ý xem thường, Gia Mĩtrừng mắt nhìn: "Cháu chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, làm bạn của anh ấy cảđời này cũng chẳng sao."

Hách phu nhân cười lạnh lùng: "Những kiểu ngườinhư cháu, ta đã gặp nhiều rồi, thực chất bên trong đều có lòng tham không đáy,ham muốn rất nhiều."

"Cháu chi muốn anh ấy vui vẻ." Gia Mĩ cốgắng đọc rõ từng chữ. Sắc mặt Hách phu nhân giờ đây đã trở nên vô cùng khó coi:"Đừng lấy việc này ra làm bình phong, đó chi là cái cớ." Gia Mĩ rấtgiận dữ nhìn bà ta chằm chằm, gằn giọng nói từng chữ một: "Cháu muốn xuốngxe." Cô nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế: "Dừng xe, để cháuxuống!".

Tài xế đưa mắt nhìn Hách phu nhân, không dám dừng xe,Hách phu nhân cố gắng hít một hơi thật dài, sắc mặt tái nhợt: "Người phụnữ như cháu, thực không có gia giáo." Gia Mĩ buông lời châm chọc:"Phu nhân thật là có gia giáo nói người khác không có gia giáo thì phunhân là người có gia giáo sao?" Gia Mĩ cười nhạt: "Mẹ cháu dạy dỗcháu rất đến nơi đến chốn, còn gia giáo mà giống như phu nhân nói, cháu thựckhông dám nhận bừa."

Hách phu nhân giận run người, lớn tiếng ra lệnh chotài xế: "Dừng xe, để cho con bé này xuống xe."

Tài xế đột ngột phanh lại, dừng xe, Gia Mĩ mở cửa xebước xuống: "Không cần phải ở trước mặt cháu thể hiện mình là một người mẹyêu con đến ngốc nghếch, bỏ đi, cô hãy dùng tình cảm chân thật của mình mà quantâm đến anh ấy." Hách phu nhân tức đến nghẹt thở, Gia Mĩ cười nhạt dùngsức đóng sập cửa xe.

Chiếc xe phóng vụt đi trước mắt cô, Gia Mĩ đảo mắtnhìn bốn phía xung quanh... thực là thê thảm, đây là chỗ nào nhỉ?

Hừm, hình như là trên đường cao tốc...

Cô ở trên đường cao tốc đi bộ mấy tiếng đồng hồ mớibắt được xe trở về nhà. Hai chân rã rời, đến giầy cũng gần như sắp rách, thậtlà một chuyện khó quên. Vừa về đến nhà, chuông điện thoại reo vang, cô nhìnhiển thị, uể oải nằm thượt ra ghế sô-pha, mặc kệ nó đổ chuông không ngớt.

"Reng... reng... reng..." một lần lại mộtlần, thúc giục vội vã, nóng lòng như lửa đốt giống như có trăm ngàn lời muốnnói. Cô nhắm chặt hai mắt, cũng không muốn ngắt đường truyền, tuy không muốnnghe, nhưng lại hy vọng anh gọi đến mãi.

"Reng... reng... reng..." tiếng chuông điệnthoại càng nghe càng thê lương, cô không chịu được nữa thò tay nhấc ống nghe,Hách Gia Tuấn không gào lên như sấm nữa, mà rất nhỏ nhẹ hỏi: "Sao mà lâuquá vậy?" Cô nói dối: "Đi ngủ rồi, có việc gì thế?".

Tiếng của Hách Gia Tuấn khản đặc, giống như người mấtngủ, hỏi: "Tại sao lại bỏ về?" Rồi anh lại còn bổ sung thêm một câu:"Một mình lén lút bỏ về." Cô nheo mắt lại, nhưng nước mắt chẳng biếtthế nào, trong chốc lát đã thi nhau rơi xuống. Cô cố giữ bình tĩnh nói:"Mẹ bị bệnh, em nhận được điện thoại nên lập tức quay về luôn."

Anh khẽ thở dài nói: "Vậy mà anh còn tưởng em tứcgiận." Cô lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô cố tỏ vẻ thoải mái:"Không có, vẫn tốt mà, tức giận làm gì?".

Ở đầu điện thoại bên kia lặng im, qua một lúc lâu,giọng khàn khàn bên kia mới nói: "Gia Mĩ... đừng ghét anh...". Tay trái côbịt lấy miệng, bịt thật chặt, chặt đến mức sắp không thở được. Anh từ từ nói:"Gia Mĩ... không thích anh cũng không cần phải gấp, nhưng đừng ghét anh...xin em... đừng ghét anh..."

Nước mắt cô giàn giụa, nhưng lại phải cố cười nói:"Em không ghét anh..." Dường như anh đã đoán ra điều gì đó, anh hỏi:"Gia Mĩ, em đang khóc? Vì sao em khóc?" Cô đưa tay ôm lấy ngực, nướcmắt lúc này giống như mưa vậy, thi nhau rơi xuống, cô nói: "Em đang xem tivi, có một đoạn rất cảm động nên em khóc."

Anh thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy mà anh cứ tưởngmẹ em đà xảy ra chuyện gì."

Rồi cô lại cố ý lớn tiếng cười: "Trong ti vi lạiđến đoạn thực buồn cười..."

Anh không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Anhrất nhớ em... nhưng ông nội không cho anh về, làm thế nào bây giờ? Phải làm thếnào bây giờ mới có thể nhìn thấy em?" Tiếng của anh nghẹn ngào: "Anhthật sự rất nhớ em..."

Cô túm chặt lấy lồng ngực, trái tim đau đớn, giống nhưcó trăm ngàn con kiến đang cắn xé vậy. Cô thảng thốt gọi tên anh: "GiaTuấn..."

"Anh đây.." anh nhẹ nhàng đáp: "Làm saobây giờ, anh nhìn không thấy em..."

"Anh..." Cảm giác đau đớn trong lòng thậtkhó chịu, cuối cùng cô hỏi: "Có phải anh thật sự thích em không?".

Anh không lên tiếng, phải rất lâu sau mới nhẹ nhànghỏi: "Nếu như là yêu, vậy thì làm thế nào?" Anh ngừng một lát, lạinói: "Nhưng em không thích anh, em không muốn kết hôn, em nói em rất sợđàn ông, cho nên... nói cho anh biết, anh phải làm thế nào?" Anh giống nhưđang tự hỏi mình vậy: "Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới được? Phải làmthế nào em mới hiểu rằng anh rất thích em?".

Cô nắm chặt lây ống nghe, giống như chỉ có vậy mới cóthể cho cô thêm sức lực. Cô cười mà vẫn nghẹn ngào; "Không cần phải lolắng, em không ghét anh." Anh nói mà như khóc vậy: "Nhưng, khôngđược... anh cảm thấy, tất cả đều không được... vệ sĩ luôn bên cạnh anh, dùnghết ba mươi sáu kế cũng không thể nào thoát được bọn họ, phải làm thế nào bâygiờ? Hình như anh sắp bị bắt đính hôn rồi, phải làm thế nào bây giờ...?"

Trong miệng cô cảm thấy có vị tanh tanh, như máu từlồng ngực đang trào lên vậy, cuồn cuộn như sóng biển. Giọng cô run rẩy:"Đừng lo lắng, vẫn còn kế thứ ba mươi bảy..."

Giọng của anh cũng run rẩy kịch liệt: "Kế ba mươibảy là cái gì?" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nói:"Thuận theo tự nhiên." Anh thực khó để cất lời, giọng nói vô cùngbuồn bã: "Không được... anh không thể thuận theo tự nhiên được... anh khôngmuốn kết hôn với người khác..."

Khăn giấy hình như đã dùng hết rồi, cô vừa lau nướcmắt vừa nói: "Chẳng vấn đề gì cả, thực sự chẳng có vấn đề gì. Anh ngoanngoãn cùng với người khác kết hôn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau cơ mà... nếunhư anh thật lòng thích em, chúng ta vẫn có thể làm bạn của nhau, điều ấy rấttốt mà."

Anh khóc không thành tiếng: "Anh không muốn làmbạn... giờ đây anh chỉ muốn gặp em... anh rất nhớ em, anh nhớ em sắp phát điênlên rồi."

Cô đau khổ chau mày, giống như có hàng ngàn nhát daođâm tới tấp lên người cô vậy. Cô run rẩy nói: "Xin lỗi anh..." anhnói: "Anh yêu em..." cơ hồ như đồng thời lên tiếng. Cô sững người,hoảng hốt chỉ có thể gác máy thật nhanh. Cô ôm lấy ngực, thở thật sâu, tất cảđều chưa nghe thấy... điều gì cô cũng chưa nghe thấy.

Nhưng, ba chữ ấy, thực rõ ràng, giống như quỷ chú, cứvang lên bên tai cô. Lại giống như tiếng Phạn trên trời, liên tục vang lên. Cảngười cô đờ đẫn, giống như lạc vào trong cảnh mộng, đầu óc trái tim, tất cả đểutrống rỗng. Duy chi có ba chữ ấy là in dấu. Giống như khắc vào tâm can, làmcách nào cũng không xóa đi được, làm thế nào cũng không gạt đi được.

Cô gắng gượng ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật củamình, vừa khóc vừa tự hỏi: "Rốt cuộc phải làm thế nào mới được... phải làmthế nào... mới được...?"

Tất cả, đã muộn rồi. Nhưng... cô vẫn muốn nắm lấy.

Rõ ràng là biết, không thể được... sắp không kịp nữarồi. vẫn còn... không muốn từ bỏ.

Thật sự, không muốn từ bỏ.

Mới hơn năm giờ sáng, viện trưởng đã gọi điện thoạiđến. Gia Mĩ từ trên giường bật dậy, chẳng kịp làm gì, vội vã lao ra ngoài. Trờimấy hôm trước âm u nặng trĩu, giờ cuối cùng cũng đổ những hạt mưa nhỏ, lấtphất, lộn xộn, từ trên kính trượt xuống, giống như mang theo bao điều thêlương, lại giống như không cam tâm nên cứ đổ xuống mãi. Trên hành lang dài hunhút của bệnh viện, vô số ngọn đèn bật sáng, dưới sự phản chiếu của ánh đèn,bóng cô đổ dài trên mặt đất Cô ngẩng đầu, đứng ở phía cuối hành lang nhìn vàotấm kính, tròng mắt trắng giống như không còn phân biệt được từng đồ vật. Tấtcả đều xám xịt, giống như sắc trời ngoài kia vậy.

Viện trưởng bước đến, nói: "Là xuất huyết nộitạng."

Tay của cô bỏ trongtúi quần, trong lòng bàn tay mồ hôi rịn ra. Viện trưởng nói: "Ở lần đautrước, bà ấy nói buồn nôn muốn nôn, không ăn được thứ gì. Trong bụng cứ liêntục đau quặn thắt, lúc này bác sĩ nói rõ là tình hình rất nghiêm trọng, để chobà nằm viện. Nhưng bà ấy sợ cháu đến viện thần kinh tìm không thấy, nên cươngquyết không chịu nhập viện. Không ngờ, đã nặng đên mức xuất huyết nội tạng.”

Cô vẫn ngẩng đầu, gắng gượng ngẩng đầu, không lêntiếng, nước mắt lưng tròng. Viện trưởng thấy vậy, trong lòng có chút bất nhẫn,không chịu được, bảo với cô: "Nếu không, cháu về trước đi, có tình hình gìta sẽ thông báo cho cháu biết."

Cuối cùng cô cũng cúi đầu xuống, nhìn viện trưởng,nước mắt tích tụ lâu giờ đây tuôn xối xả. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng cả ngườivẫn run lên bần bật: "Có tình hình gì lại thông báo cho cháu? Đợi sau khibà ấy chết đi? Hay là... hỏa táng xong rồi mói báo với cháu?".

"Gia Mĩ..."

"Nếu như khi mới bắt đầu không biết, như vậy cólẽ tốt hơn nhiều." Gia Mĩ lau mồ hôi ở trên tay, nhưng trong lòng bàn tayvẫn ướt, hình như càng lau càng ướt. Cô để mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt,chỉ khe khẽ nói: "Bây giờ mẹ cháu đang ở trong phòng cấp cứu, cháu khôngthể đi thăm mẹ. Thậm chí không thể đến bên mẹ, cầm lấy bàn tay xương xẩu của mẹcháu nói, mẹ, mẹ nhất định phải chống đỡ, cho dù thế nào cũng phải tiếp tụcchống đỡ..."Cô nghẹn ngào: "Con chỉ có thể đứng ở đây, giống như mộtđứa ngốc nghếch, nói với chính mình, trong lòng luôn luôn nói với chính mình,mẹ, mẹ không được chết... thật sự không được chết..."

"Nhưng..."

"Nhưng..." Gia Mĩ nức nở khóc òa, cắt nganglời của cô: "Bởi vì mẹ hy vọng con không biết cho nên con đã giả vờ khôngbiết. Hãy dừng lại ở đây, coi như là bất hạnh đi, con cũng mỉm cười hài lòng,mỉm cười tự nói với chính mình, chỉ là mẹ đi đến một nơi nào khác mà thôi..." Cô run rẩy không nói nên lời: "Như vậy... đối với con có công bằngkhông... mẹ như vậy...có thực sự công bằng đôi với con không...? Có phải chỉ cónhư vậy, trái tim con mới thôi đau đớn không...? Có phải chỉ có như vậy... conmới thôi không nhớ đến mẹ..."

Viện trưởng an ủi cô: "Gia Mĩ, từ trước đến giờ,bà ấy luôn nghĩ cho cháu. Lần này, cháu nên để cho bà ấy an lòng mà đi, thanhthản mà đi, không vướng bận." Gia Mĩ toàn thân cứng đờ, thở khó khăn:"Cháu sẽ làm như vậy, cháu nhất định sẽ làm như vậy... bởi vì yêu... bởivì yêu một người, cho nên, cho nên những gì bất hạnh nhất cũng không muốn đểcho người ấy biết..."Cô ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt mơ màng giống nhưmột đứa trẻ: "Như thế này mới là yêu". Trái tim cô vụn vỡ: "Nhưthế này mới là yêu, không phải hay sao...?"

Viện trưởng nói: "Thực ra, có thể để cha của cháuđến gặp bà ấy..."

"Cha..." Gia Mĩ khóc hu hu, rút điện thoạitừ trong túi quần ra, ngón tay run run ấn nút. Tiếng đổ chuông ở đầu bên kiachói cả tai, phải rất lâu sau mới có người nghe điện. Trình Minh Lãng sungsướng đến phát điên, nói: "Gia Mĩ, là con phải không? Con cuối cùng cũngchịu nhận ta rồi à."

Gia Mĩ mím chặt môi, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng côcố gắng bình tĩnh nói: "Ông giờ đang ở đâu vậy?" Trình Minh Lãng cườiha ha, niềm sung sướng trong lòng tràn đầy tựa hồ như muốn tràn cả ra ngoài,hắn nói: "Gia Mĩ, mẹ kế của con sinh em bé, ta hiện giờ đang ở bệnh việntrung tâm thành phố... thật là vui mừng, già rồi mà vẫn sinh được con trai. GiaMĩ, con có em trai rồi."

Cô mím chặt môi, run run hỏi: "Mẹ kế? Emtrai?" Hắn nói: "Gia Mĩ, lát nữa ta sẽ gọi điện thoại lại cho con,bây giờ ta phải đi chăm mẹ kế của con đã."

Điện thoại ở đầu bên kia ngắt máy, chỉ còn tiếng túttút, thanh âm lớn quá mức, cứ xoáy vào tim cô, giống như rắn độc chiếm đoạtsạch sẽ từng tấc từng tấc trên cơ thể cô rồi mới thôi. Hai mắt cô mở trừng,giống như muốn tóe lửa.

Viện trưởng như đã hiểu rõ, chỉ nói: "Ông ấy bậnthì thôi."

Gương mặt cô vô cùng giận dữ, tiếng của cô run runhỏi: "Khoa sản ở tầng mây?".

Viện trưởng ngẩn người, nói: "Hình như ở lầudưới."

Cô đột nhiên cười đau khổ nói: "Mẹ ta sắp chết,mẹ kế lại sinh con trai.." Nước mắt cô tràn ra như suối, nghiến chặt răng:"Mẹ ta ở lầu trên sắp chết, mẹ kế ở lầu dưới sinh con trai... ta ở lầutrên nhìn mẹ chết, còn người đàn ông ấy... ở lầu dưới vui sướng như điên vìđược làm cha..."

Cô túm lấy ngực, quỳ xuống đất, cả người như sắp sụpđổ. Cô mê man hỗn loạn quỳ dưới đất, trái tim quặn thắt từng hồi... Trong lòngcô đau thương hoảng hốt, hai cánh tay ghì chặt lấy chính mình, không có sự giúpđỡ giống như một đứa trẻ.

Gia Mĩ quỳ trên đất, tóc xõa tung, dính vào trong quầnáo, trơ trọi lộ ra một gương mặt gầy gò. Sắc mặt cô lạnh lẽo tối tăm, trắngbệch như cắt không còn giọt máu, chỉ có hai con mắt cố gắng mở to. Cô nhìn chằmchằm vào phòng bệnh đối diện, bác sĩ và y tá hiểu chuyện, thỉnh thoảng đi qualại an ủi cô vài câu. Nhưng cô vẫn đờ đẫn thẫn thờ, giống như một khúc gỗ, chỉngẩn ngơ ngơ ngẩn, chẳng có một chút xúc cảm gì.

Viện trưởng từ trong phòng bệnh bước ra nói: "Đãqua cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn không lạc quan." Rồi chỉ vào bêntrong nói: "Nhân lúc bà ấy đang ngủ, cháu vào thăm bà ấy một lát."

Cô đứng dậy, chân chẳng biết đã tê cứng từ lúc nàorồi, cô gắng sức đá đá chân mấy cái rồi mới từ từ bước vào trong.

Cô mơ mơ hồ hồ, cả người giống như chẳng có linh hồnánh mắt đờ đẫn. Viện trưởng đẩy nhẹ cửa, đỡ cô bước nhẹ ra ngoài, sắc mặt mẹ cônhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp hờ trên người, cànglàm lộ rõ vẻ gầy guộc của bà. Mắt cô nhìn chăm chú không rời khỏi người mẹ đangnằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Như là có giác quan thứ sáu vậy, Vương Nghi bỗng nhiênmở trừng hai mắt. Gia Mĩ thấy vậy, vội vàng quỳ thụp xuống, ngồi bệt xuống đất.Viện trưởng giật thót mình, khẽ cười hỏi: "Sao lại tỉnh vậy?" VươngNghi ho dữ dội mấy cái, cất tiếng yếu ớt: "Gia Mĩ... có đến bệnh viện thămtôi không? Nếu như phát hiện tôi không có ở đó thì làm thế nào? Có lẽ tôi phảivề thôi."

Viện trưởng cười khó khăn, giọng nghẹn ngào nói:"Không việc gì, cô ấy gọi điện thoại đến nói mấy hôm nay phải chuẩn bị choviệc kết hôn nên tạm thời không thể đi thăm bà được." Vương Nghi khẽ thởphào, mỉm cười nói: "Gia Mĩ của tôi, cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi."

Viện trưởng gật đầu phụ họa: "Cho nên bà phảitiếp tục kiên trì, Gia Mĩ... sắp kết hôn rồi."

Vương Nghi khẽ cười nói: "Tôi cuối cùng cũngkhông còn gì vướng bận nữa..." Vương Nghi đột nhiên nắm lấy tay việntrưởng, khẩn nài nói: "Đừng nói với nó, xin ông đừng nói với nó sự thật,nếu như tôi chết, thì ông hãy nói với nó, tôi đã tự bỏ đi rồi, tìm khôngthấy..."

Trong mắt viện trưởng, nước mắt đầy tràn: "Được,tôi biết phải làm thế nào, bà yên tâm."

Sàn nhà lạnh buốt, cái lạnh ấy giống như có vô vànnhững viên đá nhỏ vụn vỡ thông qua huyết quản, đâm chọc vào khắp nơi trên thân thểcô. Cô đau đớn không thể chế ngự bịt lấy miệng, bịt thật chặt. Cứ ngõ trái timđau đến mức đã rơi mất rồi, kết thành băng, giống như nước đọng, giống như cỏkhô. Nhưng vì sao...giờ đây lại còn đau như vậy, đau đến mức sống không bằngchết.

Vương Nghi đột nghiên khóc thành tiếng: "GiaMĩ...mẹ rất nhớ con...nhưng không thể... mẹ không thể nhận con, không thể đểcho con biết được rất nhiều sự thật.. Mẹ... nhìn con khóc, trong lòng vô cùngđau đớn... nhưng làm sao bây giờ, mẹ thật sự không thể nhận con, không thểkhiến con áy náy, không thể khiến con tự trách mình... mẹ thà một mình mangtheo bí mật ấy mà chết đi... cũng không muốn nhìn thấy con đau lòng."

Gia Mĩ cắn thật chặt vào tay mình, chỉ có như vậy mớicó thể làm cho cô không khóc thành tiếng. Vương Nghi ôm lấy ngực, hơi thở đãmỏng manh như sợi tóc: "Gia Mĩ... con gái của ta... Gia Mĩ của ta... nhấtđịnh phải hạnh phúc..."

Viện trưởng nước mắt như mưa, liếc nhìn Gia Mĩ đangngồi dưới đất, nói với Vương Nghi: "Bà hãy nghỉ ngơi cho tốt... nhất địnhcó thể tiếp tục chống đỡ... đừng nghĩ ngợi nhiều nữa." Vương Nghi gắng sứctúm lấy tay viện trưởng, trong ánh mắt đột nhiên có những tia sáng rực rỡ:"Đến lúc ấy, hãy mang tro cốt của tôi đi dự hôn lễ của Gia Mĩ, tôi cầnphải đi xem đám cưới của con gái tôi. Xem con gái tôi mặc áo cưới trông như thếnào, nhất định là rất đẹp.. " Viện trưởng chỉ biết gật đầu, khóc khôngkiềm chế được.

Dường như không khí hơi loãng, Gia Mĩ cố gắng hít thởBàn tay bị cắt bật cả máu, máu hòa lẫn với nước mắt chảy cả vào trong miệng.Nhưng, làm thế nào bây giờ, trái tim, còn đau không thể khống chế; chỉ muốndùng hết sức để gào lên, thảm thiết. Vương Nghi cúi gập người xuống ôm lấybụng, lớn tiếng kêu gào. Viện trưởng vội vàng ấn công tắc bác sĩ một lát saumới chạy qua.

Gia Mĩ lộn một vòng bò ra khỏi cửa, rút đến chân tườngsắc mặt chẳng chút biểu cảm, chỉ mở trừng mắt, cố gắng nhìn. Toàn thân cô têcứng, lạnh cóng run cầm cập.

Không lâu sau bác sĩ bước vào, ông nói vói cô:"Ta rất xin lỗi, hi vọng cô có thể kiềm chế đau thương". Ngón tay côgiống như sắt, ôm chặt lấy người mình, cô không thể chế ngự run lẩy bẩy, chângiống như bị dán chặt xuống đất, không thể cử động. Thân thể cô cũng như đã bịhút hết trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn, đến cả một chút sức lực đểđứng cũng không còn.

Cô hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn đờ đẫn, hoàn toàn singốc.. .dường như có vô số bộc phá nổ bên tai, cả người cô giống như đã bị nổtan thành muôn mảnh, bắn tung khắp bốn bên. Cả trời đất cũng như đổ sập.

Cô đột nhiên dùng toàn lực đứng dậy, lao thẳng ra cửachạy. Cô giống như bị điên vậy, đau khổ lao xuống lầu dưới tìm từng phòng từngphòng một, trong lòng vô cùng sốt ruột. Trình Minh Lãng nhìn thấy cô bước vàophòng bệnh, vội vàng cười thật tươi nói: "Gia Mĩ, làm sao con đến đây."

Gia Mĩ khẽ đảo mắt một lượt, trong phòng có khoảng nămsáu sản phụ, còn có y tá và người nhà vào ra. Cô khẽ cười, nụ cười thoảng nhưcó như không giống như nước mắt rơi đầy mặt, nhạt nhòa nhạt nhòa. Cô ngu ngơdại khờ gọi hắn một tiếng: "Cha..."

Trình Minh Lãng cho rằng cô đặc biệt đến thăm, vộicười nói: "Mau đến đây." Hắn dẫn cô đến trước giường số 1, chỉ ngườiphụ nữ đang nằm trên giường nói: "Đây là mẹ kế của con." Cô chẳng lêntiếng, chỉ nhìn trừng trừng vào hắn, như điên, như dại.

Trình Minh Lãng vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Làm saovậy?" Ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn, giông như tất cả đã bị rút hết, bêntrong chẳng còn gì. Cô nói: "Mẹ chết rồi, ở trên lầu trên chết rồi.,"

Trình Minh Lãng mở trừng hai mắt, có chút chấn động,lẩm bẩm: "Chết rồi... tại sao lại chết rồi?".

Gia Mĩ chỉ cười: "Đúng, tại sao lại chết. Thật kỳlạ đúng không? Người tốt, tại sao thoáng chốc đã chết rồi?" Trong phòngđột nhiên im lặng, đến cả những tiếng thở gấp gáp cũng có thể nghe thấy. TrìnhMinh Lãng vội vã bước đi, Gia Mĩ lại trừng mắt nhìn hắn, bước đấn áp sát. TrìnhMinh Lãng chau mày hỏi: "Con muốn làm cái gì?".

Gia Mĩ thất vọng gọi một tiếng:"Cha..." rồingừng một lát, nói: "Cha làm sao vậy? Đến con cha cũng không nhận ra sao?Con là con gái của cha này, là Trình Gia Mĩ. Cái tên chính là do cha đặt, chacòn nhớ hay không?".

Trình Minh Lãng bước lùi lại phía sau: "Gia Mĩ,con cần phải bình tĩnh lại, mẹ con chết, không liên quan đêh việc của ta."

Gia Mĩ đầu mày nhíu chặt trên gương mặt lộ rõ sự thấtvọng: "Cha, mẹ của con chết, cha vì sao không khóc? Đến một giọt nước mắtcũng không có? Chẳng phải cha cũng đã từng yêu mẹ con sao? Mẹ đã không còn thởnữa, tim không còn đập nữa, cha vì sao một giọt nước mắt tiếc thương cũng khôngcó?".

Trình Minh Lãng bị dáng vẻ của cô dọa cho sợ hãi, vộivàng cầu cứu mọi người xung quanh. Trong mắt Gia Mĩ giờ đây tràn đầy lửa hận,nghiến răng nghiến lợi đuổi theo hắn cô dùng toàn lực đâm một quyền vào mặthắn. Hai mắt cô vằn đỏ, gằn giọng hỏi: "Cha, cha vì sao đến một giọt nước mắtcũng không có? Cha làm cho con thật thất vọng!".

Trình Minh Lãng hoảng hốt lo sợ: "Gia Mĩ, bà ấychết không liên quan đến ta, thực sự không liên quan đến ta."

Gia Mĩ nước mắt giàn giụa, gào lên: "Không liênquan đến cha?" Hai mắt của cô vằn lên, như muốn ăn tươi nuốt sống ngườitrước mặt, e là nỗi đau trong lòng đã lên đến cực điểm, ngón tay run run chỉ vềphía hắn: "Cha vẫn còn dám nói là không liên quan đến cha sao? Mẹ của conchết, vậy mà cha dám nói... không liên quan." Cô túm lấy chiếc áo choàngkhoác ở bên ngoài của hắn, túm lấy thật chặt nói: "Đi, cha đi cùng con lênlầu, đi chịu lỗi với mẹ con, đi tiễn mẹ con một chặng đường cuối cùng."

Trình Minh Lãng gắng sức gỡ tay của cô ra, cô mở tomắt nhìn hắn, chỉ càng ra sức túm chặt lấy, lặp lại từng chữ một: "Đi theocon lên lầu, đi chịu lỗi với mẹ con, tiễn mẹ con một chặng đường saucuối." Trình Minh Lãng vội vã cởi luôn chiếc áo khoác ngoài, Gia Mĩ chântay liên thủ, một quyền như sắt đâm thẳng lên người hắn, rồi như điên loạn gàothét: "Cha vì sao đến một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng? Đãbao nhiêu năm rồi không thăm không hỏi, đến một đoạn đường cuối cùng cũng khôngmuốn tiễn đưa là vì sao?".

Những người phụ nữ xung quanh, cả y tá hộ lý, tất cảđểu rớt nước mắt, hai mắt mọng đỏ.

Trình Minh Lãng lớn tiếng quát: "Trình Gia Mĩ,con điên rồi, con giống mẹ con, là một người điên." Cô hai mắt vằn đỏ, túmcổ áo hắn nhấc lên, nước mắt không ngừng rơi, giống như nước sôi, cuồn cuộn,cuồn cuộn. "Mẹ của con không có bệnh, người mắc bệnh chính là cha."Rồi cô như dốc toàn lực gào lên: "Cha mới là người mắc bệnh". TrìnhMinh Lãng hoảng hốt bò trên mặt đất, chỉ muốn trốn chạy khỏi cô: "Cả haimẹ con con mới là người mắc bệnh, ta không thể để hai người hủy hoại cuộc đời củata. Ta muốn lấy người phụ nữ khác, ta muốn có người nối dõi tông đường. Bắt đầutừ hôm nay, ta đã có con trai rồi, đã có gia đình rồi, không cần phải gần haingười mắc bệnh máu chậm đông nhà con nữa!".

Cô buông hắn ra, ánh mắt tuyệt vọng thẫn thờ, bên taichỉ toàn tiêng ong ong ù ù, giống như điếc vậy. Cô cười to giống như điên, nướcmắt giàn giụa trên mặt: "Đây chính là lý do để cha li hôn đúng không, đâymới chính là lý do đích thực để cha li hôn... đây mới chính là lý do để cha vứtbỏ vợ con..."

Ánh mắt cô đỏ rực như ngọn đuốc, bốc cháy đến cựcđiểm, cả người không kiềm chế được. Cô đờ đẫn bước ra ngoài, ánh mắt trốngrỗng, giống như một đứa trẻ, chỉ biết mở to mắt để nhìn, trong đáy mắt chứa đầynỗi hoang mang tuyệt vọng.

Thì ra, đây mới là lý do, một lý do vô cùng xác đáng.

Trong nghĩa trang, có vô số những phần mộ xanh biếc,trên mộ phủ đầy cây cỏ, cây mọc cao vút. Trên trời, mây đen vần vũ, mưa, mưarào rào, mưa từ trên cành cây rớt xuống bốn phía xung quanh, những hạt mưa nốitiếp nhau tạo thành dòng nước, giống như ai đó mở cửa đê, đổ xuống cuồn cuộn,bắn tóe ra xung quanh thành một vùng xanh xám, nhìn rất thê lương.

Gia Mĩ cầm ô đứng trước mộ, quần ngấm nước mưa ướtsũng. Cô lặng lẽ cười, nhưng tuy cười đó mà nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi. Phảimột lúc sau, cô mới nói: "Mẹ, con không có khóc..."

Tiếng mưa, tiếng sét đì đùng, ầm ầm bên tai, làm chotiếng của cô hòa lẫn vào những thanh âm hỗn độn ấy rồi chìm mất. Cô nói to hơnmột chút: "Con thực sự không khóc, mẹ, đó là điều mẹ mong chờ nhất đúngkhông? Con thực sự không khóc.." Cô cắn chặt môi, nước mắt vẫn tuôn rơi,giông như đã nói dối lại còn ngắc ngứ chau mày. "Chí ít là bây giờ, conkhông khóc..."

Trong nghĩa trang, chỉ có tiếng mưa, còn bốn bề đều côđơn lạnh vắng.

"Trình Gia Mĩ, là cô phải không?".

Hình như có người gọi tên cô, cô hoảng hốt quay đầulại, trên con đường bên trái có một người tay cầm ô bước tới. Cô mở trừng mắtnhìn, nhìn chằm chằm, nhưng nước mắt nhòe nhoẹt khiến cô nhìn không thật rõ,kia có phải là Gia Tuấn không? Cô cơ hồ như muốn khóc to lên gọi: "GiaTuấn, là anh phải không?" Giọng cô gào lên khẩn thiết: "Anh trở vềrồi, đúng không?".

Người kia vẫn không nói gì, cô vứt ô sang một bên,chạy thẳng về phía anh ấy, dường như nhất định là anh, dường như chỉ có thể làanh. Nước mắt khiến cho người trước mặt cứ lờ mà lờ mờ, cô chạy thẳng đến trướcmặt anh, rồi đột ngột dừng lại. Giống như cô đang mơ một giấc mơ đẹp mà độtnhiên bị người khác đánh thức dậy. Gương mặt cô có chút thất vọng nhìn anh:"Sao lại là anh?".

Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười: "Vì sao không thể làtôi?".

Cô cúi thấp đầu, nước mưa đã làm toàn thân cô ướtsũng. Cô hỏi: "Anh đến đây làm gì?" Hà Văn Hiên không muốn giấu,thành thực nói: "Cha cô nhờ tôi tới."

Gương mặt cô lạnh lùng, ánh mắt trừng trừng nhìn anh,dường như có thể nhìn thâu linh hồn anh, cô khẽ mấp máy môi, cuối cùng cũng cấtthành lời nói: "Vậy thì tôi cũng xin anh đừng quan tâm đến tôi."

Hà Văn Hiên vẫn cười, anh cầm ô che sang cho cô:"Rõ ràng em không phải muốn nói câu này". Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác,lại hỏi: "Có phải là muốn hỏi anh, trước đây cha em đã dọa dẫm anh, bâygiờ vì sao lại đến cầu xin anh?".

"Việc Hà luật sư làm, tôi từ trước đến giờ đềuhiểu rất rõ". Tiếng của cô lạnh băng, dường như cả người bị nước mưa baobọc, chỉ còn chừa lại sự lạnh giá. Hà Văn Hiên gật gật cái cổ cứng ngắc, ánhmắt sâu xa: "Ừ, em biết, cho nên anh không cần phải nhiều lời". Anhcụp mắt xuống, nhìn cô, ánh mắt thiết tha: "Mọi người đều phải chết, chỉlà sớm hay muộn, quen rồi sẽ tốt hơn. Bố mẹ anh, đã mất từ vài năm trước, họcùng ra đi một lúc trong một tai nạn xe. Bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì. Họchẳng qua chỉ là đi đến một nơi tốt hơn nơi này, phải vậy không?".

Cô lắc đầu mông lung: "Anh không hiểu."

Anh cười: "Anh không cần hiểu, tóm lại chỉ cầnchăm sóc em tốt là được rồi." Cô vẫn cười lạnh, không nói gì. Anh nói:"Tuy em không cần đón nhận ý tốt của cha em, nhưng dù sao cũng phải nhìnmặt anh một cái chứ."

Cô vẫn cười lạnh, ánh mắt anh nồng nhiệt hơn:"Chúng ta quen biết cũng đã hơn một năm rồi, em lẽ nào ngoài lạnh băng ra,không còn biểu hiện tình cảm nào khác đành cho anh?" Anh vờ như buột miệngnói: "Hách Gia Tuấn ở Hồng Kông đính hôn rồi."

Phía sau, khí lạnh đến bức người, thật lạnh... đườngnhư chỗ cả hai người đang đứng là nơi lạnh nhất trên thế gian này, lạnh đếnphát run, lạnh đến mức sắp đông cứng thành đá. Cô chẳng còn sức để mà kiềm chếngước mắt nhìn anh, giọng run run hỏi: "Lúc nào?".

Anh cúi thấp đầu, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ từngchữ, như tiếng mưa rơi: "Hôm qua..."

Cô hoảng hốt nhìn vào đôi mắt anh, trong đáy mắt anhcó hình ảnh của cô, bé tí tẹo, nhìn không được rõ lắm. Nhưng cô nhìn rất rõ,trên mặt cô, hai hàng nước mắt tuôn rơi, đây là ảo giác phải không? Mưa rào ràođổ xuống càng lúc càng to, cả trời đất hình như cũng đều đung đưa đung đưa vậy.Chút sức lực cuối cùng của cô trong phút chốc dường như bị rút ra sạch sẽ, mộtchút sinh lực để tự mình gắng gượng cũng không còn. Trong tiềm thức chỉ còn lạimột mảng đen u ám lạnh lẽo. Cuối cùng, rốt cuộc cũng bị cuốn vào miền u tốikhông bờ không bến ấy, có thể đời này, một lần nữa không muốn chạy trốn.

Hà Văn Hiên ôm lấy cô, trong ánh mắt chợt vụt lên mộttia sáng quắc, giống như dao, muôn róc xương róc thịt cô ngay lập tức. Anh thìthầm nói: "Điều anh muốn chính là kết quả này, em có thể là canh bạc thànhcông của anh".