Tình Vương Vấn

Chương 2




Sáng sớm hôm sau, khi bình minh đã lên. Tiếng chim hót líu lo như đón chào một ngày mới. Từng ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm sáng rỡ một khoảng rộng của gian phòng ngủ. Ánh nắng rọi vào mặt khiến cho Thường Miên bị chói mắt. Theo thói quen cô giơ tay lên che bớt ánh nắng lại chợt cảm thấy cả người đau ê ẩm, nhất là cánh tay trái của mình, tại sao lại đau vậy nhỉ? Đầu óc cô dần dần tỉnh táo để hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cảm giác như có chút hoang đường giống như trong phim thần tượng mà cô và Tiểu Niệm vẫn hay xem. Nhưng nó lại đang xảy ra với cô. Nghĩ lại vừa cảm thấy tiếc nuối lại vừa cảm thấy bực mình. Tiếc là bởi vì anh ta quá mức đẹp trai nhưng lại không được ngắm lâu thêm chút nữa. Cô đảm bảo nếu để cho Tiểu Niệm biết có người đẹp trai như vậy thì chắc cô nàng sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày mấy đêm mất. Nhưng ngược lại, lại cảm thấy bực mình. Đã bị làm phiền lại không được xin lỗi mà còn bị anh ta hăm dọa. Hứ, còn lâu cô mới sợ. An Thường Miên cô là ai chứ? Tưởng dễ ăn hiếp lắm sao?

- Đồ điên.

Suy nghĩ miên man một lúc rồi cô rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân rồi đi ra nhà ngoài.

Cô vừa mới vươn vai, đã được mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp đưa lên mũi khiến cho bụng cô réo lên. Nhìn lên bàn ăn cũng đã được bày mấy đĩa thức ăn toàn đồ chay. Cơ thể cô bị dị ứng với thịt nên chỉ có thể ăn đồ chay. Tiểu Niệm biết cô bị dị ứng như vậy nên chỉ cho cô ăn trứng, lạc, đậu hoặc vừng cùng rau luộc. Còn cô ấy thì một mình một mâm bày bao nhiêu món ngon để trêu ngươi cô. Nhưng nhờ có Minh Hạo, cô được ăn rất nhiều món chay ngon mà anh tự chế biến ra, rất đa dạng. Anh là một người nấu ăn rất ngon. Từ trong bếp thấy anh đi ra trong tay cầm một bát canh nấm bưng ra cùng với một nụ cười tỏa nắng:

- Canh nấm rừng đặc sản tới đây, tới đây!

Cô đưa mặt lên không ngừng hít vào mùi thơm quen thuộc của thức ăn vô cùng hài lòng:

- Tiểu Hạo Hạo, anh sang từ bao giờ mà có thể nấu được nhiều đồ ăn hấp dẫn thế này?

Anh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều:

- Biết hôm qua em phải chịu nhiều ủy khuất nên hôm nay dậy sớm bồi thường cho em. Sao không nói cho anh biết? Tuy anh không giúp được gì cho em nhưng ít ra cũng có một bờ vai để cho em dựa vào. Là nơi để em có thể chút hết mọi bực dọc, buồn phiền. Có được không em?

Nghe anh nói vậy, không hiểu sao sống mũi cô cay cay, cô nhìn anh với ánh mắt rưng rưng cảm động:

- Anh!

Anh lườm yêu cô:

- Thôi nào, thôi nào, mít ướt thế này sao anh chịu nổi. Ăn đi, hôm nay anh làm ngon lắm. Không ăn anh ăn hết rồi lại ngồi đấy mà khóc.

Cô kéo ghế ngồi sát lại gần anh rồi đặt lên má anh một nụ hôn khiến cho anh hơi giật mình, mở to mắt lên nhìn cô. Thấy cô bẽn lẽn cúi đầu có chút xấu hổ, anh không nhịn được nâng mặt cô lên. Lúc này ánh mắt của cô chạm vào đôi mắt nâu đang chứa đầy tình ý của anh. Mặt anh dần tiến sát về phía cô, cô cũng nhắm mắt lại để đón nhận nụ hôn của anh. Khi môi hai người chỉ còn cách nhau nửa phân thì đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng hét. Hai người giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Niệm vừa hét vừa lấy hai tay che mắt lại:

- A.. a.. a! Làm ơn cứu tôi với. Hai người phát cẩu lương mời ra chỗ khác cho tôi nhờ. Tôi nổi hết cả da gà rồi đây này!

Nói rồi cô nàng lao như bay tới bàn ăn. Hai người vội vàng tạo một chút khoảng cách. Tiểu Niệm chẳng chút kiêng dè gì mà ăn như lâu ngày không được ăn vậy. Nếu không có Minh Hạo ngăn lại chắc chắn bàn thức ăn sẽ không còn phần của cô. Phải công nhận, bữa ăn của hai người có thêm Tiểu Niệm vui thêm vài phần.

* * *

Tại một tòa cao ốc nằm giữa trung tâm của thành phố. Trong một văn phòng được bày trí khá gọn gàng, tỉ mỉ. Phòng làm việc này được thiết kế rất đơn giản, kết hợp hài hòa giữa đen và trắng mang lại bầu không khí làm việc không thể nào nghiêm túc hơn. Đứng trước cửa kính nhìn xuống được toàn cảnh của đô thị phồn hoa là bóng dáng của một người đàn ông mặc một bộ vest đen, trên người tỏa ra khí chất mà không phải ai cũng có thể chạm vào. Gương mặt anh tuấn với mày kiếm cùng ánh mắt đen tuyền như nhìn thấu lòng người nhưng lại không để cho ai nhìn thấu mình. Trên tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc còn đang hút dở. Một người đàn ông khác vừa lúc bước vào thấy anh ta đang trầm tư như vậy thì không dám nói nhiều mà vào luôn chủ đề chính:

- Thưa tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra rồi. Cô gái này tên là An Thường Miên, năm nay 23 tuổi, quê cô ấy ở Thẩm Dương, có bố mẹ và em gái. Sinh sống và làm việc tại đây. Có một người bạn trai nhưng lại ở trọ cùng một cô gái khác. Trên đây là toàn bộ thông tin tôi tìm được.

Nghe xong, anh ta trầm ngâm không nói gì, phất tay ra hiệu cho người đàn ông kia ra ngoài.

Anh ta không biết đang nghĩ gì mà trầm mặc một lúc rồi lẩm bẩm:

- An Thường Miên!

- Tô Ngọc Kỳ!

Lúc này, đôi mắt đen tuyền của anh ta chợt sáng lên..

* * *

Hôm nay, lại theo thường lệ, sau khi tan sở, An Thường Miên lại tiếp tục hành trình đi về nhà. Thường thì cô rất thích đi bộ về nhà, bởi vừa được thong dong một mình một đường không phải chen chúc với ai, vừa được giảm cân. Nhưng do mấy ngày nay thường bị áp lực công việc, cộng thêm thỉnh thoảng lại gặp những thành phần dở hơi hay cản trở đường về nhà của cô nên bắt buộc cô phải đi xe buýt về nhà.

Đang trong lúc đứng chờ xe buýt thì tự dưng có một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước mặt cô. Cô đang thắc mắc thì đột nhiên cửa kính của chiếc xe từ từ được mở ra. Xuất hiện trước mặt cô là một gương mặt đẹp trai với nụ cười thiên thần, nhìn có chút quen mắt nhưng cô vẫn chưa nhận ra là ai. Cô nhìn ngó xung quanh xem hắn cần tìm ai thì ngoài cô với chiếc xe này ra thì chả có ma nào. Cô nở nụ cười cùng bộ dáng lịch sự vốn có của mình khi đứng trước người lạ:

- Xin lỗi, có phải anh đang cần đợi ai không? Nếu họ chưa đến, anh có thể lùi ra sau một chút, chỗ này xe buýt sắp đến rồi.

Nghe thấy cô nói vậy chắc là không nhớ ra mình, anh phì cười chỉ vào trong xe:

- Haha, cô bé xinh đẹp, mới một ngày mà đã quên mặt tôi rồi sao? Lên xe đi tôi chở cô về!