Tình Vương Vấn

Chương 1




Tiết trời đang bắt đầu vào thu, nhưng ngày hôm nay thật đẹp, đặc biệt trong xanh. An Thường Miên đang đi trên đường từ siêu thị về nhà. Chắc là do hôm nay tâm trạng của cô rất tốt cho nên cô thấy tất cả mọi cảnh vật xung quanh mình vô cùng đẹp. Hôm nay anh về thăm cô. Mặc dù trên tay cô đang cầm rất nhiều đồ nhưng cô vẫn có thể nhảy chân sáo về tới nhà. Cô là vậy, mỗi lần dù là vui hay buồn cô đều không thể che giấu được cảm xúc của mình. Rất hồn nhiên, vô tư.

Đã về đến nhà. Vừa mới mở cửa, bước chân vào nhà cô đã thấy đèn đóm được bật sáng trưng khắp phòng. Cô xách đồ xuống bếp thì thấy một người đàn ông bên trong vẫn còn mặc quần âu, áo sơ mi trắng, bên ngoài đeo tạp dề đang xắt rau củ rất thành thạo. Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại. Vẫn là đôi mắt nâu cuốn hút luôn chứa chan tình cảm, vẫn là chiếc mũi cao thanh thoát, vẫn là đôi môi luôn thường trực nụ cười mỗi khi nhìn cô. Gương mặt của anh trong mắt cô luôn luôn hoàn mỹ đến vậy. Chỉ có điều anh hơi gầy đi một xíu. Anh nhìn cô mỉm cười:

- Xin chào cô bé của anh! Em đã về rồi à?

Vừa nhìn thấy anh, trong mắt cô tràn ngập niềm vui nhưng ngay sau đó cô liền chuyển sang tức giận chạy đến đấm thùm thụp vào ngực anh:

- Thẩm Minh Hạo, sao giờ anh mới về. Anh có biết tôi nhớ anh nhiều như thế nào không hả? Ngày mong anh về, đêm nhớ đến anh. Ngày nào cũng nghĩ đến anh, không biết anh thế nào, có xảy ra chuyện gì không? Đến cả điện thoại cũng cả tháng nay rồi không gọi về cho tôi. Đi biền biệt hơn hai năm trời. Anh coi tôi là cái gì hả?

Anh đợi cô phát tiết xong liền ôm cô thật chặt, trong mắt hiện lên một chút đau xót. Anh nhẹ giọng an ủi, vỗ về:

- Là anh đây, anh về với người yêu của anh đây rồi. Anh gặp một chút sự cố ngoài ý muốn nên về trễ. Thật sự rất xin lỗi em vì đã để em phải lo lắng cho anh. Từ giờ trở đi sẽ không như thế nữa. Không đi nữa, về với em. Cô không tin ngẩng phắt đầu lên nhìn anh:

- Anh không đi nữa sao?

- Không đi nữa!

- Anh lừa em.

- Không lừa.

- Em không tin!

- Vậy làm sao để em tin?

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi giơ ngón út về phía anh:

- Móc ngoéo!

Anh chợt phì cười trước hành động trẻ con của cô nhưng cũng vẫn giơ ngón út về phía cô, ngoắc ngón tay với cô. Cô vui sướng nhảy cẫng lên ôm anh. Anh cũng ôm lấy cô, tham lam hít vào mùi hương trên mái tóc cô mà đã lâu rồi anh không được gần gũi.

Hai người đã cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Hai người họ đã quen nhau được sáu năm rồi. Quen từ hồi cô còn học đại học năm nhất, anh hơn cô ba tuổi nhưng lại vô cùng chững chạc. Yêu nhau được sáu năm nhưng tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều do một tay anh lo liệu kể cả cho đến khi cô ra trường, đi làm rồi nhưng cô vẫn có thói quen ỷ lại vào anh. Mặc dù yêu nhau nhưng hai người họ không sống chung với nhau. Bố mẹ và em gái của cô đều đang ở quê, cô lên thành phố để học và lập nghiệp trên này. Cô đang ở nhà trọ cùng với một cô bạn khá thân. Còn Minh Hạo vì muốn được ở gần để chăm sóc cho cô chu đáo hơn nên đã thuê nhà ngay sát cạnh nhà cô trọ. Anh là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo: Vừa đẹp trai lại rất chung tình, yêu chiều người yêu hết mức, công việc khá ổn định. Và đặc biệt là từ lúc cô yêu anh đến giờ chưa bao giờ cô thấy anh tức giận với cô, luôn nuông chiều cô hết mực. Vì anh quá hoàn hảo cho nên có rất nhiều cô gái để ý đến anh, họ vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ với cô vì cô có một tình yêu vô cùng hoàn mỹ. Không nói đến ai xa lạ, cô bạn thân của cô - Hứa Tiểu Niệm cứ thấy mỗi lần anh chạy sang với cô là lại xuýt xoa, cầm tay cô mà nhảy múa loạn xạ cả lên như nhìn thấy thần tượng trên phim ảnh vậy. Kỳ thật là đến giờ phút này cô thấy mình đang có một cuộc sống yên bình và thực hạnh phúc khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Cuộc sống bình dị, êm đẹp cứ thế trôi đi cho đến khi cô và anh lấy nhau, cùng nhau tiếp tục vun đắp cho tương lai. Thật không khó để tưởng tượng.

Nhưng số phận của cô sau này liệu có hạnh phúc, êm đẹp như cô tưởng tượng? Số phận mà! Chẳng ai có thể lường trước được cho đến khi nó xảy ra. Kể cả cô cũng vậy.

Hôm nay công ty cô làm việc có một nữ quản lý mới đến. Cứ tưởng sẽ dễ thở hơn chị Lý - quản lý cũ của cô, ai mà ngờ được cô ta còn yêu quái hơn gấp nhiều lần. May mà cô vào trước cô ta, vào sau chắc là chết. Ôi má ơi, hôm nay chắc là ngày đen đủi của cô. Bà chằn quản lý không nhắm vào ai lại nhắm trúng cô để hành. Sau một ngày làm việc vô cùng vất vả cô rệu rã lê từng bước một về nhà. Nhưng như kiểu ngày hôm nay cô vẫn chưa hết đen hay sao ý? Đang đi trên đường thì tự nhiên có một bàn tay cầm tay cô kéo ngược lại làm cô đau điếng. Cô quay người lại để nhìn xem ai là thủ phạm. A, thì ra là một anh chàng rất đẹp trai, vô cùng có khí chất (máu mê zai đẹp của chị lại nổi lên rồi) làm cho cô quên cả đau. Nhưng kì lạ lắm, anh ta đang cầm tay cô với một lực rất mạnh, ánh mắt hẹp dài màu đen tuyền nhìn cô vừa hận lại vừa chua xót. Là cô nhìn lầm sao? Đang mải suy đoán xem chuyện gì đang xảy ra với mình thì một giọng nói không chút cảm xúc cất lên:

- Ngọc Kỳ, thì ra em chốn ở đây. Chúng ta cần phải nói chuyện lại.

Nói xong hắn lôi cô đi khiến cô đã mệt mỏi sẵn có lại còn thêm cái trò cân não này nữa làm cho cô chịu hết nổi dùng hết sức hất tay anh ta ra mà quát:

- Này anh kia, buông tôi ra. Anh là ai vậy, tôi đâu có quen biết anh đâu.

Vừa nghe thấy câu nói này của cô, anh ta xoay người nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên sau đó lại cười nửa miệng:

- Ha, giờ lại còn có thêm trò này nữa sao. Giả vờ không quen biết tôi nữa hả?

Cô không biết nên nói sao với cái anh chàng đẹp trai nhưng đầu óc đang có chút vấn đề kia, liền cố gắng nhẫn nhịn mà giải thích cho rõ ràng.

- Này anh gì ơi, tôi vẫn biết là mình đẹp. Nếu anh muốn làm quen với một người xinh đẹp như tôi thì trực tiếp xin số để làm quen với tôi đi, mặc dù tôi đã có bạn trai rồi. Có thêm một người bạn đẹp trai như anh tôi rất sẵn lòng. Đâu cần thiết phải bịa ra một câu chuyện như vậy cho mất công có phải không?

Mặc dù là lời cô nói nhưng chính cô cũng phải nổi ra gà nhưng đối với người không bình thường thì phải vậy. Nghe cô nói vậy tự nhiên anh ta đứng bất động nhìn cô thật lâu. Cô thật sự không rảnh để muốn biết xem anh ta đang nghĩ gì bởi vì cô kiệt sức rồi. Đang lúc xoay người chuẩn bị đi thì cánh tay khi nãy đang đau bất chợt lại bị giật nghéo lại ra đằng sau. Đau tê tái. Lúc này hắn đột nhiên nhẹ giọng:

Vừa nãy nhìn vào mắt em biết em không nói dối. Nhưng đừng tưởng như vậy là xong. Hôm nay tôi tạm thời buông tha cho em. Tôi sẽ cho người đi điều tra xem tại sao em lại bị mất trí nhớ?