[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 47: Thích trăng và thích cậu



Hoàng hồn dần buông xuống, ánh tà dương nhuộm đẫm cả bầu trời, cùng với những đám mây xám xịt hô hào ùm ùm kéo tới, Hứa Trác nhấc mắt có thể thấy mấy đám mây đen kịt này, đoán chắc sẽ có một trận mưa lớn, cũng may ngày nào đi học cậu cũng mang theo dù, có mưa cũng có cái để che.

Đi học Hứa Trác còn thấy mình thong thả hơn so với ở nhà, cậu phải cảm tạ Vấn Đông, nhờ quen với anh ta mà việc học của cậu luôn suôn sẻ, dù gì cũng là chủ của một công ty lớn, phải để lại mặt mũi mà đối tốt với cậu một chút chứ.

Mấy hôm Hứa Trác bận chạy deadline sấp mặt, phải hoàn thành xong slide thuyết trình, học thuộc như cỗ máy, cho nên Hứa Trác phải nói hơi bận, chờ xe buýt tới, cậu lên xe, mở tai nghe đeo vào, hoàn hảo, cậu mới vừa ngồi lên thôi, ngoài trời liền đổ mưa, mưa to đến nỗi nhìn ra mặt kính chẳng thấy gì ngoài nước mưa tràn ập vào kính, cậu nhắm mắt dưỡng thần một chút, nghe một bản nhạc tình tứ hát bên tai, Hứa Trác cũng khẽ ngâm mấy câu.

"Người ta thường nói, tình yêu là giấc mơ liệu có ai trong cuộc đời biết tỉnh mộng mà vẫn muốn ngủ say..."

Tới trạm, Hứa Trác bị một đám người trên xe xô đẩy, cậu không vội đứng chờ một chút cho mọi người tản ra hết rồi mới lấy cặp mang lên, đi xuống.

Mẹ Triển Dịch làm cơm thơm phức, Hứa Trác cười cười, bỏ cặp lên bàn lại gần: "Ôi mẹ nấu gì thơm thế?"

Mẹ Triển Dịch cười không ngớt, vỗ mặt con trai: "Đi học có mắc mưa không?"

"Dạ không! Con mang theo dù!"

Mẹ Triển Dịch xào gì đó như nhớ ra cái gì nói với cậu: "Lúc nãy có người giao bưu phẩm cho con, mẹ chưa mở nên không biết họ giao cái gì!"

Hứa Trác nghi hoặc? Bưu phẩm? Tự dưng bước chân của Hứa Trác trở nên nhanh chóng, tim hồi hộp đập như điên, lấy một tấm thư? Trên bàn vội vàng mở ra, vừa mở ra một cái tim hồi hộp đột nhiên đứng lại, tâm trạng phút chốc chìm xuống tận đáy.

Trong tờ giấy rất nhiều chữ, Hứa Trác chỉ đọc chữ to đùng ở trên, có cảm giác muốn cười.

《 Gửi Triển Dịch, địa chỉ xx, số điện thoại xxx, Giấy báo nhập học! 》

Bên dưới 《 Từ Đại học kinh tế 》

Đậu thật này! Thật ra điểm đại học Hứa Trác vẫn chưa từng xem qua, cậu có chút không muốn xem chút nào, cái này bây giờ thật sự vô nghĩa rồi, xem thời gian đã trễ hạn nhập học tận ba ngày, với lại Hứa Trác không muốn học, cho nên cậu vò nát cho vào túi áo.

Cậu đang nắm giữ ước mơ của Quý Thừa, chẳng qua ngành cậu chọn khác ngành của hắn, điểm ngành cậu đầu vào tương đối thấp, đậu là chuyện không có gì đáng nói, nếu Quý Thừa biết cậu vò nát ước mơ như vậy không biết sẽ có cảm giác thế nào, đã gần hai tháng không liên hệ, không biết hắn đang làm gì, nhìn thời gian thì sắp vào năm học mới, Hứa Trác cười, vẫn còn đi học nha, cậu cười nhưng trong lòng cứ nhói.

Mẹ Triển Dịch liền hỏi: "Người ta gửi gì vậy?"

"Thư rác thôi mẹ!"

Cậu lên cất đồ rồi xuống ăn cơm, tối đến lại cắm đầu vào máy tính sửa cho xong slide luôn, điện thoại giục của thằng Trì Nghiêm cứ điện tới hoài, làm cậu phiền muốn chết.

『 Mệt thấy bà, mày tự làm đi! 』

Trì Nghiêm mè nheo qua điện thoại: 『 Người anh em, cậu nhiều ý tưởng, gợi ý cho tôi một đoạn đi, nếu không tôi sống không bằng chết đó, cậu không thương xót cho tôi miếng nào sao? 』

Hứa Trác dở khóc dở cười vì giọng điệu gớm ghiếc của thằng này, Trì Nghiêm là bạn mới quen học cùng khóa học với cậu, tính cách cũng được, quan trọng là ngồi bên cậu, chỉ mới bất đầu có năm tuần thôi mà làm như thân quen lắm, não cậu cũng có hạn thôi, làm gì suy nghĩ được nhiều như vậy.

『 Mày muốn tao bức não tao chết à, tự mình nghĩ đi! 』

Trì Nghiêm vì thái độ không chịu hợp tác của Hứa Trác mà cuối cùng cũng bỏ cuộc, Hứa Trác bỏ điện thoại xuống, mới quay qua mấy tính máy giây điện thoại lại rung liên hồi, Hứa Trác không nhìn bắt máy luôn.

『 Alo thằng chó, tao mệt lắm à nha! 』

『 Gì vậy mày, lâu lâu mới điện mà đã chửi tao rồi! 』

Hứa Trác đem điện thoại xuống xem tên, cái giọng này đích thị là của thằng Trí Tiết Lâm, má.

『 Mày tự dưng nhớ đến tao vậy! 』

Thanh âm bức xúc của nó vang tới: 『Mai tao về Đà Nẵng, mày không hoan nghênh tao à? 』

『 Mày về thì về đi! Hoan nghênh cái gì! 』

『 Má!!! Không cần biết mai tao về, mày phải ra đón tao! 』

『 Còn Lý Lâm? 』

『 Nó á, làm giáo trình đồ án gì đó sấp mặt ngoài đó rồi, hôm bữa tao mới gặp, mới năm nhất mà người ngợm như bộ thây khô! 』

Hứa Trác cười như điên qua điện thoại, bỏ lại một câu "biết rồi" rồi cúp máy.

Đánh một giấc đến sáng mai, bắt đầu đi học, học xong rồi vội vàng tới bến xe đón Trí Tiết Lâm.

Trì Nghiêm thấy cậu đi hướng khác vội hỏi: "Mày đi đâu vậy?"

Hứa Trác làm bộ thần bí: "Đi đón chủ tịch!"

"..."

Bến xe chật ních người, như lễ hội hay sao á, không biết rảnh rỗi hay gì mà rủ nhau về Đà Nẵng không biết, Hứa Trác chờ cả nữa tiếng, chắc có lẽ cậu đến sớm, liền thấy thân ảnh chủ tịch Trí Tiết Lâm ục ịch xách vali từ trên xe khách xuống.

Mắt nó thấy Hứa Trác, chạy như điên lại: "Mệt chết tao rồi!"

Hứa Trác cầm vali cho nó, không biết bỏ cái giống gì mà nặng trịch: "Không phải về chơi thôi sao? Bỏ gì mà nặng trịch vậy?"

Trí Tiết Lâm hình như tăng cân, mẹ nó, nghèo đói ăn mì gói húp nước lọc cũng tăng cân cho được à, hay là tốt số được chị đại gia nào bao nuôi, nó thở hồng hộc rồi mới nói.

"Đặc sản Huế đó, mua về hết tặng cho mày!"

Hứa Trác bị Trí Tiết Lâm nói bất ngờ lắm, Trí Tiết Lâm gào lên: "Sao không tin à?"

Hứa Trác cười vỗ vai cậu ta: "Mày làm tao cảm động đấy, để tiền mà mua đồ ăn uống, mua chi cho nhiều!"

Hai người tiến về phía trước, vào quán uống miếng nước nói chuyện rồi về phòng trọ Trí Tiết Lâm nấu đồ ăn, phòng lâu ngày không ở bụi bậm gớm quá trời dọn hồi lâu mới xong.

"Mày về chừng nào ra lại!"

"Về chơi năm ngày, học cũng không có lịch, năm nhất rỗi lắm!"

Hứa Trác đem đồ trong vali ra xem thử Trí Tiết Lâm mua cái gì.

Mấy gói mè xửng, ăn xong vứt răng theo, nem lụi, tôm chua đóng hộp, còn có hủ mắm cái bốc mùi nồng nặc, Hứa Trác ngửi thôi đã thấy sặc, nhưng mà thơm lắm, mấy đòn tré Huế thơm.

Hứa Trác búng ngón cái cho thằng chả, đem cái bếp điện từ, với cái chảo nóng nướng nem lụi, mùi thơm tỏa ra khắp phòng.

Trí Tiết Lâm còn đem cả bia về, mấy lon lận, vừa ăn vừa nói chuyện chút.

Hứa Trác nói: "Mày học cùng lớp với Mộng Hy luôn à!"

Trí Tiết Lâm tỏ vẻ buồn sầu, cạn sạch ly bia: "Ôi, đừng nhắc về nó nữa, má nó, ra đó thế giới mở rộng, trai đẹp nhiều hơn, xem tao như người lạ luôn rồi!"

Hứa Trác cười như điên, đồng cảm với nó, Trí Tiết Lâm mặc dù uống bia ngã qua ngã lại, nhưng vẫn không nhắc tới Quý Thừa, tránh làm phiền lòng Hứa Trác, hôm cậu đột nhiên khóc rống, làm Trí Tiết Lâm sợ tới giờ.

"Mày khi nào kết thúc khóa học đó, không ngờ là mày chọn hướng dẫn du lịch!"

Hứa Trác gói cả miếng nem lụi cho vào miệng: "Duyên tới thôi, tao thấy học cũng được, giao tiếp nhiều hơn!"

"Học hướng dẫn mà không học tiếng tàu, tiếng xẻng gì à?"

Hứa Trác bĩu môi: "Tao dốt ngoại ngữ lắm, mấy chữ tượng hình đó vừa nhìn đã nhức đầu!"

Uống bia xong cảm giác hơi tê tê rồi, Hứa Trác mệt quá nằm xuống sàn ngủ luôn, làm Trí Tiết Lâm uống bia nhưng chưa say dọn gần chết.

Vài ngày sau đó, sáng Hứa Trác đi học, chiều đi chơi cùng Trí Tiết Lâm cho nó hết năm ngày nghỉ của nó, tiếp đến là tống nó đi, bắt đầu những chuỗi ngày cô đơn.

Đi chơi trung thu một mình, tự đón sinh nhật một mình, rồi đến mùa giáng sinh lạnh đông cứng người, nhưng Hứa Trác bao giờ cũng phải ngắm nhìn biển, biển ăn nhập vào tâm hồn đơn điệu của cậu luôn rồi, sống ở thành phố biển, đương nhiên thích biển, thích những cây cầu bắt ngang hai bờ sông, thích ánh đèn phố trên những dãy nhà cao ốc, nhìn từ biển thật sự như bức tranh tuyệt vời.

Như một cậu hát rất đúng về thành phố cậu đang sống.

"Núi trong lòng thành phố

Phố trong lòng biển khơi!"

Hứa Trác bao giờ cũng phải đón bình minh, rồi chờ hoàng hôn lặn xuống, cậu bây giờ thấy việc nhàm chán lặp đi lặp lại này lại thấy thú vị, đêm giáng sinh lạnh cóng người, Hứa Trác điên khùng xuống cát, bên tai chỉ toàn nghe tiếng sóng, khuôn mặt núp trong áo dạ len dày cộm, nhìn lên mặt trăng, lại nhớ tới đôi mắt sáng như vì sao, không biết đang làm gì?

Hứa Trác chưa bao giờ thừa nhận mình yếu đuối, một thằng đàn ông to xác như cậu, yếu đuối cái thá gì, bây giờ Hứa Trác đã học xong khóa hướng dẫn, đi theo một đoàn thực tập, làm gì có thời gian nhớ đến ai nữa.

Cậu có xách theo cây đàn ukulele nhỏ, dạo gần đây vì nhàm chán mà học được thứ này trên mạng, nhìn vậy mà khó phết, nhưng cũng thú vị, tiếng nhạc phát ra vui tai hơn guitar cũng không khó học như guitar.

Hứa Trác đệm đàn, hòa vào tiếng sóng nhộn nhịp hát lên một khúc nhạc tình cảm do chính cậu trong lúc vu vơ mà nghĩ ra, cũng bị chính mình làm cho cảm động.

"Ngày đó chúng ta vẫn còn trẻ

Đối với tương lai vô cùng mơ hồ

Chúng ta thích ngắm trăng và biển

Rồi cùng nhau ước nguyện về giấc mộng lớn

Lấy ánh mắt của cậu làm lời thề

Tình yêu của chúng ta cần dũng khí rất lớn

Một trong hai rời xa không biết cách chấp nhận

Nỗi nhớ về cậu không cách nào ngăn lại được"

Bài hát này cậu đặt tên là "Thích trăng và thích cậu!"

Vài tháng nữa, không khí mùa xuân ngập tới, Hứa Trác sang dượng dọn dẹp mua đồ tết cho Hứa Dật và dượng, sẵn tiện dẫn ông và nó đi chơi chợ tết, Hứa Dật vui như mở cờ, đôn đáo không ngừng, Hứa Dật sắp lớn rồi nhỉ, năm sau lên lớp sáu rồi, môi trường mới cần Hứa Trác phải nói nhiều hơn với nó.

Khoảng khắc giao thừa tới, ngoài đường nhộn nhịp, tiếng pháo đùng đùng chọc thủng màn nhĩ, thì Hứa Trác lại tiếp tục ngắm trăng, năm nay Trí Tiết Lâm có về, mà nó về quê chơi rồi, Hứa Trác bận đủ thứ nên không về chơi với nó, sắp tới còn có đoàn du lịch, cậu chắc phải rời nhà mấy ngày.

Tiếp tục ngắm trăng nhớ người, Hứa Trác hướng tới ánh trăng cười nói.

"Năm mới vui vẻ!"

______________