Tinh Thần Biến

Chương 156: Cửu Ngọc kiếm đích Sở tại




Đừng thấy Ngôn Tự Chân Nhân có dáng vẻ như một lão nhân hiền hòa, nhưng một khi mở miệng làm mọi người đều la lên. Ngang nhiên hỏi chủ nhân mượn Ngọc kiếm. Ngọc kiếm này có thể tùy tiện cho mượn được sao?
- Ngôn Tự, lão không quá già nên hồ đồ chứ. Bọn ta suy tính mọi phương pháp đến cả liều mạng để đọat được một thanh Ngọc kiếm. Lão ngang nhiên một lời toan tính bậy bạ đòi mượn các thanh Ngọc kiếm, não của lão phát nhiệt không vậy?
Thanh Long cau mày nói.
Địch Long lạnh lùng nói :
- Ngôn Tự Chân Nhân, vấn đề này quá lớn, tại hạ không thể tuân theo.
Địch Long căn bản không cần hỏi gì, trả lời thẳng không đáp ứng.
Y Đạt cười lạnh nói:
- Ngôn Tự Chân Nhân, tốt nhất hãy nói rõ sự việc. Ngọc kiếm nào phải là linh khí bình thường, lão không phải âm thầm có được thanh Ngọc kiếm thứ chin chứ. Tính muốn mượn bọn ta những thanh Ngọc kiếm khác, rồi sau đó một mình đi tìm Cửu Kiếm Tiên Phủ sao?
- Không phải, đương nhiên không phải vậy.
Ngôn Tự Chân Nhân quan sát thấy mọi người đều thay đổi hẳn thái độ, liền mỉm cười nói :
- Bồng Lai tiên vực không hề có đệ cửu Ngọc kiếm, bởi vậy ta mới mượn Ngọc kiếm của các ngươi, để nghiên cứu nơi tọa lạc của đệ cửu Ngọc kiếm.
- Ồ?
Tần Vũ chau mày nói :
- Ngôn Tự Chân Nhân, ý của người là … …tập họp lại tám thanh Ngọc kiếm để tìm nơi hạ lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm sao?
Tần Vũ cũng nghe nói, nếu linh khí đồng thời chế luyện thì có sự cảm ứng lẫn nhau. Thông qua bí pháp có thể làm Ngọc kiếm tự tìm thanh Ngọc kiếm khác.
- Đúng. Chính xác là như thế.
Ngôn Tự Chân Nhân vội giải thích:
- Thanh đệ cửu Ngọc kiếm này cuối cùng ở nơi nào, ai cũng không biết. Đã có tám thanh Ngọc kiếm bày ra, ta nghĩ sẽ không phí thời gian, thông qua tám thanh Ngọc kiếm này trực tiếp tìm thanh Ngọc kiếm khác.
Tấn Vũ, Thanh Long, Tam Nhãn lão yêu cả ba lúc này không thẳng thừng từ trối như Địch Long, nên đều trầm mặc.
Một lát sau, Tần Vũ gật đầu mỉm cười nói :
- Ngôn Tự Chân Nhân đã có bí pháp tìm kiếm, vậy ta cũng góp it sức mọn. Thanh đệ bát Ngọc kiếm của ta sẽ cho Chân Nhân mượn để tra cứu. Bất quá… Chân Nhân tốt nhất nên thi pháp tra cứu tại Tinh Thần Các, chớ mang thanh Ngọc kiếm bỏ đi.
Tần Vũ vừa nói xong, Thanh Long cũng vui vẻ nói:
- Việc mượn Ngọc kiếm không thành vấn đề, bất quá lúc ngươi thi pháp tìm kiếm, thì phải ở Tinh Thần Các mà làm. Thi pháp trước mắt bọn ta. Nếu ngươi vọng tưởng mang Ngọc kiếm rời khỏi, bọn ta sẽ liên thủ đối phó với ngươi.
Ngôn Tự Chân Nhân tơ hào không bận lòng, cười nói :
- Thanh Long cung chủ xin hãy an tâm, tại hạ lại chê cuộc sống quá dài sao. Đừng nói lấy một chọi năm, chỉ Thanh Long cung chủ ngươi thì ta cũng không là đối thủ.
- Ta có thể đảm bảo với các vị, ta sẽ thi triển bí pháp tại Tinh Thần Các, tại Bồng Lai Uyển nơi ta cư ngụ. Cùng chọn thời gian để cùng hành động, các vị có thể đưa ta mượn Ngọc kiếm dùng một lần chứ.
Ngôn Tự Chân Nhân nhìn năm người nói.
Sau khi nghe những điều này. Địch Long trước đó không tán thành, cân nhắc một lúc rồi cũng gật đầu.
- Tốt, các vị đều đã cùng đồng ý, vậy là ta nói sơ về quá trình tìm kiếm đệ cửu Ngọc kiếm.
Ngôn Tự Chân Nhân giải thích.
- Bí pháp này của ta là để cho tám thanh Ngọc kiếm cảm ứng được nơi hạ lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm, sau đấy để tám thanh Ngọc kiếm nhắm hướng bay đến thanh đệ cửu Ngọc kiếm, với số người của chúng ta thì chỉ cần phi hành cùng tám thanh Ngọc kiếm là có thể tìm thấy nơi hạ lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm.
Thanh Long, Tần Vũ, Tam Nhãn Lão yêu, Địch Long đều cau mày.
Đầu tiên nếu chỉ cho Ngôn Tự Chân Nhân mượn một lần thì có thể, bây giờ hiểu được, thì ra để cho tám thanh Ngọc kiếm bay đi về hướng thanh đệ cửu Ngọc kiếm, không phải là bọn họ bay đi tìm sao.
- Đệ cửu Ngọc kiếm hiện không biết ở nơi nào ? Nếu như ẩn tàng ở hải vực, không biết bao nhiêu năm mới có khả năng tìm được nó? Chỉ dựa vào tám thanh Ngọc kiếm này, việc tìm thanh đệ cửu Ngọc kiếm sẽ dễ hơn.
Ngôn Tự Chân Nhân khuyên.
Mọi người đều suy nghĩ về điều đó, chỉ có Tần Vũ trong lòng cười thầm, "Thanh đệ cửu Ngọc kiếm là quan trọng nhất trong Cửu Kiếm Tiên Phủ. Chỉ cần có một thanh Ngọc kiếm là đủ tư cách để vào Cửu Kiếm Tiên Phủ. Ta cũng không có lòng tham, trước sao cứ thủng thẳng, cần có nhiều Ngọc kiếm hơn để làm gì chứ."
Tần Vũ lớn tiếng tán đồng ngay:
- Ngôn Tự Chân Nhân đã cân nhắc cho mọi người chúng ta, vấn đề này tại hạ chấp nhận, bằng không thanh đệ cửu Ngọc kiếm, ai biết khi nào mới có được.
Nghe Tần Vũ tán đồng, Ngôn Tự Chân Nhân nhất thời mừng rở.
Ngôn Tự Chân Nhân càng nhìn càng thấy Tần Vũ hợp nhãn, cả hai đề nghị của hắn Tần Vũ đều chấp thuận trước nhất.
Y Đạt giọng lạnh lùng nói :
- Việc này tại hạ không có ý kiến.
Cân nhắc thật lâu, Thanh Long cung chủ, Tam Nhãn lão yêu, Địch Long, tất cả cũng đều đáp ứng.
- Tốt, ta phải về chuẩn bị cho tốt, ngày mai các vị trực tiếp đến Bồng Lai Uyển, đến thời điểm ta sẽ thi triển bí pháp, các vị cùng ta truy tìm nơi hạ lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm.
Ngôn Tự Chân Nhân ân cần nói.
Hai ngày sau, tại Bồng Lai Uyển ở Tinh Thần Các tất cả muời người tụ tập lại.
Lục phương thế lực, nhiều là bốn năm người, ít là hai ba người, đều là những nhân vật then chốt. Sự tình hôm nay vô cùng quan trọng nên không cho phép có bất cứ sai sót nào.
- Này, Ngôn Tự Chân Nhân, có thể bắt đầu chưa? Bọn ta thiệt chán quá.
Hầu Phí đứng gần Tần Vũ, không nhịn nổi nói.
Thời khắc này Ngôn Tự Chân Nhân ngồi bắt chéo chân lơ lững giữa không trung, không chút cử động, cũng không bố trí trận pháp gì, như không có gì đáng nói, khoanh chân lăng không bình tĩnh ngồi. Hầu Phí thật sự nhịn không nổi lên tiếng hỏi.
Ngôn Tự Chân Nhân mở mắt, trong mắt như chiếu ra thanh quang.
- Chư vị, mọi việc đã sẵn sàng rồi, mời mọi người hãy cho mượn Ngọc kiếm trước rồi cùng ta thi triển bí pháp.
Không ai biết Ngôn Tự Chân Nhân vừa rồi khép mắt khoanh chân làm giống gì, nhưng lúc này nghe Ngôn Tự Chân Nhân lên tiếng, tinh thần mọi người đều tập trung lại.
Trong tay Ngôn Tự Chân Nhân xuất hiện một thanh Ngọc kiếm, đó là Ngọc kiếm Bồng Lai tiên vực tìm được.
- Các vị, hãy đưa Ngọc kiếm cho ta, thế nào, các vị đổi ý sao?
Ngôn Tự Chân Nhân cười nói, dù mọi người đều đã đáp ứng, nhưng hiện tại ngược lại không một ai muốn giao ra trước tiên.
Thanh Long ngiêm túc nói :
- Ngôn Tự, ngươi biết Ngọc kiếm này rất là quan trọng đối với chúng ta. Ngươi ngàn vạn lần chớ có ý gian tà, nếu có chuyện ngòai ý gì, đừng trách bọn ta lòng ác. Tốt lắm. Chụp lấy.
Thanh Long động tay, hai thanh Ngọc kiếm xuất ra.
Ngôn Tự Chân Nhân đưa tay đón hai thanh Ngọc kiếm :
- Thanh Long, xin ngươi hãy yên tâm, ở thời khắc này, làm sao ta dám có thủ đọan gì?
- Hy vọng ngươi nhớ kỷ lời ngươi nói.
Thanh Long hoàn toàn tập trung vào Ngôn Tự Chân Nhân.
Tần Vũ mỉm cười nói:
- Ngôn Tự Chân Nhân, trận pháp trong Tinh Thần Các của ta, do chính tay Lan thúc bố trí, chính là thất truyền Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận trong truyền thuyết. Một khi đã chính thức phát động người thật là lên trời không lối, xuống đất không cửa.
Tần Vũ nói xong, liền đưa thanh Ngọc kiếm cho Ngôn Tự Chân Nhân.
Tuy Tần Vũ chỉ nói sơ về Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, nhưng hậu quả làm Ngôn Tự Chân Nhân lo sợ.
Tần Vũ thật không buông lời hăm dọa người khác. Ngôn Tự Chân Nhân, Y Đạt đám người này. họ là nhân vật đều đã thành tinh vô cùng giảo họat. Họ biết ở phía sau Tần Vũ có siêu cấp cao thủ, thì tự nhiên không dám tùy ý lừa dối.
- Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận?
Lông mày Địch Long dựng lên.
- Tần Vũ Các chủ, Tinh Thần Các của ngươi nói dễ nghe là nơi tiên cảnh; nói khó nghe là một tuyệt cảnh. Nếu ngươi đối với bọn ta giở thủ đoạn, vậy có thể ……
Lúc này Địch Tiến, Địch Dương cùng lạnh lùng nhìn Tần Vũ. Tần Vũ là sự thù hằn của họ, mặc dù họ không dám trả thù nhưng họ và Tần Vũ vẩn là kẻ thù.
Tam Nhãn Lão yêu cười lạnh nói :
- Địch Long, đừng chu mỏ lên. Nếu như Tần Vũ thật muốn giết ngươi, thì ngày đó trên Hắc Thạch đảo, bốn huynh đệ các ngươi đã sớm không còn tánh mạng. Cần phiền phức như vậy làm gì?
Tam Nhãn lão yêu cùng Thanh Long đã biết sự lợi hại của Lan thúc, đối với Tần Vũ thật tốt phi thường.
- Đừng lãng phí thời gian. Hãy mau tìm thanh đệ cửu Ngọc kiếm.
Y Đạt hét lên.
Nhất thời mọi người đều yên lặng, mỗi người mang thanh Ngọc kiếm giao cho Ngôn Tự Chân Nhân.
- Tần Vũ hiện đang làm gì thế?
Bất chợt âm thanh của Lập Nhi vang lên, Lập Nhi mỉm cười đi tới. Thấy cảnh trước mắt, đặc biệt nhìn thấy tám thanh Ngọc kiếm kia, ánh mắt Lập Nhi vụt thu nhỏ, rồi mở ra trong mắt tỏa ra tia sáng rực trí tuệ.
- Tại Tiềm Long Đại Lục?
Lập Nhi nhỏ giọng thì thào tự nói.
Tần Vũ nghe được âm thanh của Lập Nhi, bất kể Ngôn Tự Chân Nhân thi triển bí pháp ra sao, chuyển thân đến chỗ Lập Nhi:
- Lập Nhi nói lầm thầm cái gì thế?
- Không có gì.
Lập Nhi lắc đầu trả lời.
Tần Vũ đưa Lập Nhi đi đến một mái đình, hai người đều ngồi xuống. Tần Vũ không bận lòng Ngôn Tự Chân Nhân ra sao, cánh Thanh Long Cung chủ nhiều người tại đó trông chừng, sợ gì Ngôn Tự Chân Nhân dám chơi thủ đọan?
- Tần Vũ, tu tiên giả kia làm gì vậy?
Lập Nhi chỉ Ngôn Tự Chân Nhân đang lơ lững trong không trung.
Tần Vũ quay đầu nhìn lại, lúc này Ngôn Tự Chân Nhân được tám thanh Ngọc kiếm vây quanh, phát xuất tám đạo quang hoa, hoàn toàn kết nối với Ngôn Tự Chân Nhân, Ngôn Tự Chân Nhân liên tục thi triển các thủ ấn huyền bí.
- Hắn đang tra cứu nơi hạ lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm.
Tần Vũ không dấu diếm nói.
- Đệ cửu Ngọc kiếm ?
Lập Nhi nhíu mày lại. Tần Vũ cười nói :
- Từng có vị tiên nhân cực kỳ lợi hại, không phải Tán tiên, mà từ tiên giới xuống phàm nhân. Có thể từ tiên giới xuống phàm nhân giới. Thì ngươi nên biết tiên nhân đó có năng lực rất cường mạnh.
- Từ tiên giới đi đến phàm nhân, nếu một người có năng lực xuyên qua, thì thực lực tiên nhân này tại tiên giới phải lợi hại phi thường lợi hại.
Lập Nhi gật đầu nói. Tần Vũ tán đồng:
- Nhưng tiên nhân này để lại một tòa Cửu Kiếm Tiên Phủ, chìa khóa là chín thanh Ngọc kiếm, hôm nay chúng ta đã có tám thanh, cón thiếu một thanh Ngọc kiếm. Hôm nay Ngôn Tự Chân Nhân kia thông qua bí pháp, bằng vào tám thanh Ngọc kiếm cảm ứng nơi tọa lạc của thanh đệ cửu Ngọc kiếm.
Ánh mắt Lập Nhi sáng lên :
- Việc này như rất thú vị, Tần Vũ, tìm thanh đệ cửu Ngọc kiếm ta và ngươi cùng đi, ngươi xem có tốt không?
Tần Vũ cau mày nói:
- Tốt thì tốt, nhưng lúc bắt đầu tìm kiếm, các thanh Ngọc kiếm khẳng đinh phi hành với tốc độ rất nhanh, muội chỉ là Kim Đan kỳ, tốc độ phi hành …
Tần Vũ vẫn chưa hiểu khả năng phi hành của Lập Nhi.
- Hãy an tâm, muội có một đặc dị thần thông, đó là về tốc độ.
Trên mặt Lập Nhi hiện lên vẻ kiêu ngạo.
- Tốt rồi, ta muốn thấy, một Kim Đan kỳ tiểu cô nương thì tốc độ có thể nhanh cỡ nào.
Tần Vũ chọc ghẹo. Lập Nhi tự tin nói :
- Tốt, khi thời gian đến thì huynh sẽ thấy được.
Trong lúc Tần Vũ cùng Lập Nhi trò chuyện, ở bên cạnh Ngôn Tự Chân Nhân đầu đã chảy đầy mồ hôi. Cuối cùng bí pháp cũng thi triển thành công, chỉ nhìn thấy những thanh tiên kiếm bay lên trên không trung, đồng thời Ngôn Tự Chân Nhân lớn tiếng nói :
- Chư vị, hoạt động bình tuyển thành công, tám thanh Ngọc kiếm bắc đầu phi hành để gặp đệ cửu Ngọc kiếm, chư vị theo sát.
- Tần Vũ, chúng ta đi.
Lập nhi ngay lập tức đứng dậy. Tần Vũ cũng đi theo Lập nhi, thẳng hướng đám người Hầu Phí đi tới.
Quả thật, tám thanh Ngọc kiếm trong giây lát bất thình lình bắt đầu bay đi. Nhóm người ngay lập tức bắt đầu phi hành phía sau những thanh Ngọc kiếm.
- Chư vị không cần phải lo lắng, ta có thể điều khiển tốc độ phi hành của Ngọc kiếm. Trừ khi thực lực quá yếu, tốc độ quá chậm, còn ra ta đã khống chế phi kiếm bay với tốc độ tốc độ tương đương Đổng Hư trung kỳ tu tiên giả.
Ngôn Tự Chân Nhân cao dọng nói.
Đổng Hư trung kỳ, đối với sáu thế lực lớn mà nói đây không là việc khó khăn.
- Trang Chung, ngươi quản lý tốt mọi việc Tinh Thần Các, ta và hai Các chủ đi ra ngoài một chuyến.
Tần Vũ quay về Trang Chung bên cạnh ra mệnh lệnh.
- Vâng, Các chủ.
Trong lòng Trang Chung cũng vui vẻ, ba đại Các chủ đều rời khỏi, Tinh Thần Các hắn là người lớn nhất rồi. Bất quá Trang Chung không dám tạo phản, dù sao thực lực Tần Vũ, Hầu Phí đã được truyền tin qua lại. Đã giết chết một số điện hạ của Cửu Sát điện, sức mạnh có thể hình dung được, hơn nữa phía sau Tần Vũ còn có vị Lan thúc kia nông sâu khó dò.
Tinh Thần Các có bốn người rời khỏi là Tần Vũ và Lập nhi cô nương, kẻ thích náo nhiệt Hầu Phí và còn cần đi với Tần Vũ là Tiểu hắc.
Thanh Long cung, Bích Thủy phủ, Bồng Lai tiên vực, Cửu Sát điện, Tử Diễm Ma Ngục đều trên bốn năm người, cùng tám phi kiếm phi hành với tốc độ cực hạn. Sau khi tám thanh phi kiếm rời khỏi Tinh Thần Các thì nhằm mải hướng Bắc bay đi.
- Hóa ra là phía bắc Tinh Thần Các, thật sự làm mọi người giật mình.
Thanh Long cáp cáp cười to.
Thời khắc này tám thanh phi kiếm bay cùng với nhau, theo sau là hàng tá người, trong số này trừ Lập Nhi, người khác thực lực ít nhất cũng là Đổng Hư hậu kỳ.
Tần Vũ ngự kiếm khi hành, nhưng bên cạnh Lập Nhi ngự không phi hành thật sự dễ dàng theo kịp tốc độ của những người khác.
- Lập Nhi, tốc độ phi hành của muội …
Tần Vũ trợn mắt há mồm.
Ngự không phi hành, đúng ra so với ngự kiếm phi hành phải chậm hơn nhiều, tuy vậy Lập Nhi là Kim Đan kỳ mà ngự không phi hành với tốc độ cực nhanh, dể dàng vượt qua Tần Vũ và những người cùng phi hành, thảo nào Lập nhi quá tự tin.
- Chẳng phải muội đã sớm nói rồi, muội rất tin tưởng vào tốc độ của muội.
Lập Nhi cười tươi nói.
Một bên Hầu Phí ngồi trên Hắc bổng to lớn, lắc qua lách lại, chớp mắt lia lịa, nói lầm bầm :
- Quái vật, tất cả đều là quái vật, Lập Nhi tỷ tỷ thật là quái vật, Kim Đan kỳ mà tốc độ lại nhanh như vậy.
Tần Vũ không khỏi phì cười.
Tất cả đều phi hành đuổi theo, mọi người hướng về phía bắc mà bay không ngừng, thời gian bay càng lúc càng kéo dài. Tiềm Long Đại Lục to lớn xuất hiện từ đằng xa, tâm trạng Tần Vũ bắc đầu rung động: "Không thể, không thể ở tại Tiềm Long Đại Lục!"
Tại thời khắc này, trong đầu óc Tần Vũ lóe lên những hình ảnh trùng trùng.
Cảnh thời thơ ấu tái hiện, trên đỉnh núi cao Đông Lam ngắm sao đêm; cảnh cần cù khổ luyện với sư phó Triệu Vân Hưng; cảnh một mình tu luyện ngọai công; cảnh sát thủ Lưu Tinh lần đầu tiên giết người; cảnh Tứ Cửu Thiên Kiếp cùng Ngũ Hành đồng quy u tận; cảnh quyết chiến với Hạng Ương....
"Đáng ra nên về thăm phụ vương."
Tần Vũ nhìn mảnh đại địa quen thuộc, những tình cảm sâu thẳm trong lòng bắc đầu cuồn cuộn dâng trào.
Hải ngoại tu chân giới hơn mười vị cao thủ tuyệt đỉnh, cứ vậy tiến đến Tiềm Long Đại lục…

Tiềm Long đại lục nhân khẩu rất nhiều.
Nhóm mấy chục người Tần Vũ ngự không phi hành xuyên qua mây mù lúc ẩn lúc hiện.
Ở phía dưới khói bếp mịt mù, bóng người đông đảo. So với đại dương vô biên vô tế thì người của Tiềm Long đại lục quá nhiều. Một tòa thành có tới mấy vạn người, tòa thành lớn càng đạt đến mấy chục vạn người.
"Đây là Minh vương triều trong ba đại vương triều của Tiềm Long đại lục."
Tần Vũ hít sâu một hơi. Dù đang ở trong tầng mây, với linh thức nhạy bén của Tần Vũ vẫn cảm nhận được mùi đất quen thuộc. Trong biển cả không thể ngửi được mùi đất này, đây là mùi quê hương.
"Đại ca." Đôi mắt sáng của Hắc Vũ cũng nhìn về phía Tần Vũ, hắn bất giác mỉm cười.
Nhớ khi xưa Tần Vũ cùng Hắc Vũ gắn bó với nhau, một đứa bé trai ở với một con ưng non. Cuối cùng đi chung một đường, sau đó bước ra khỏi Tiềm Long đại lục gây nên sóng gió trong thế giới tu yêu giả dưới đáy biển. Gần mười năm trôi qua, Tần Vũ và Hắc Vũ cũng xem như đã trở về.
"Tần Vũ, ngươi sao vậy? " Lập nhi dịu dàng hỏi nhỏ.
Tần Vũ cười nói: "Đây là gia hương của ta, nhà của ta chính là ở Tiềm Long đại lục. Hiện dưới chân chúng ta là Minh vương triều trong ba đại vương triều, nhà ta ở Tần vương triều. " Tần Vũ không chút giấu diếm, cũng không e ngại người khác đang ở bên cạnh.
Người của các phe Thanh Long cung, Bích Thủy phủ, Bồng Lai tiên vực chúng nhân đều nhìn Tần Vũ.
Thính lực của những người này đều đặc biệt tốt tự nhiên nghe được những lời đó của Tần Vũ. Trong mắt bọn họ, Tần Vũ là các chủ Tinh Thần Các, là bá chủ một phương trong hải để Tu yêu giới. Nhưng…..Tần Vũ lại là người của Tiềm Long đại lục sao?
"Thế nào? Chư vị rất tò mò sao, à quên nói cho mọi người ta tịnh không phải yêu thú, ta là nhân loại."
Tần Vũ nhìn chúng nhân tại trường, điềm đạm và ung dung nói.
Hơn mấy chục người phi hành đều kinh ngạc. Ban nãy nghe Tần Vũ nói nhà mình ở Tiềm Long đại lục thì có chút hoài nghi. Hiện tại Tần Vũ quang minh chánh đại nói ra, cũng xác nhận suy đoán của họ, Tần Vũ chính là nhân loại.
"Các người nhìn ta làm gì? Lẽ nào con người không thể sống tại hải để Tu yêu giới, huống chi nhị đệ Hầu Phí của ta là thần thú. Lẽ nào các người nghi ngờ ta có tư cách đảm đương các chủ Tinh Thần Các hay không?" Tần Vũ nhìn lướt qua chúng nhân, trong mắt chút lạnh lẽo.
Thanh long cười lớn nói: "Ha ha…Tần Vũ huynh đệ, lão ca bội phục huynh đệ đến chết. Huynh đệ một nhân loại lại dám đến Hải để tu yêu giới. Bất quá tu yêu giả cùng với tu tiên giả, tu ma giả thật ra sai biệt không lớn. Không cần biết người đó thuộc loại tu chân giả nào, thực lực mới là tối quan trọng nhất. Ở đây ai dám hoài nghi tư cách các chủ của huynh đệ ?"
"Tam Nhãn, ngươi hoài nghi sao?" Thanh Long đưa mắt nhìn về Tam Nhãn lão tổ.
Tam Nhãn lão tổ lục phát bay bay cười nói: "Hoài nghi cái gì? Tần Vũ huynh đệ thực lực bản thân đã quá đủ, hơn nữa không cần nói đến y, huynh đệ Hầu Phí của y cũng là thần thú. Bọn họ đảm đương các chủ Tinh Thần Các điều đó căn bản không cần hoài nghi."
Trong ba đại thế lực khác của Hải để tu yêu giả, hiện tại Thanh Long cung và Bích Thủy phủ đã lên tiếng, Cửu Sát điện còn dám chất vấn sao?
"Tần Vũ các chủ quả nhiên có đảm khí. Bội phục, bội phục" Địch Long âm bất âm, dương bất dương nói. Bọn Địch Tiến lại không nói gì.
Tần Vũ dường như không nghe thấy ý châm chọc của Địch Long, gật đầu nói: " Tiềm Long đại lục là địa bàn của ta, ta cũng xem như địa chủ, tự nhiên phải hết tình địa chủ. Đầu tiên ta giới thiệu một chút về Tiềm Long đại lục với mọi người.
"Vậy thì cám ơn Tần Vũ các chủ." Ngôn Tự chân nhân cười nói.
Y Đạt cũng nhìn Tần Vũ, xem như là có tình hữu nghị.
Tần Vũ nói: "Tiềm Long đại lục này chia làm ba vương triều lớn gồm Tần vương triều, Minh vương triều và Hán vương triều. Nhân khẩu của ba đại vương triều đều hơn mấy chục ức, cộng lại đạt đến con số kinh khủng trăm ức.
" Trăm ức!" Thanh Long kinh ngạc tán thán, "Phàm nhân thật là nhiều, Hải ngoại tu chân giới luận diện tích lớn hơn Tiềm Long đại lục nhiều, nhưng nói về nhân khẩu Hải ngoại tu chân giới cũng không đủ ngàn vạn. Còn phàm nhân nhân này lại gần trăm ức.
Ngôn Tự chân nhân cười nhạt nói: " Phàm nhân tuy nhiều nhưng thực lực quá yếu. So với tu chân giả chúng ta căn bản không cùng đẳng cấp."
"Ngôn Tự chân nhân nói đúng, trăm ức, hừ nếu như thật sự muốn đại khai sát giới, chỉ cần một trăm tu chân giả tuyệt đối có thể đồ sát sạch sẽ cả đại lục này." Một đại hán tóc dài đỏ như máu của Tử Diễm Ma Ngục lên tiếng.
Y Đạt hừ lạnh nói: " Tiêu Cửu, nếu ngươi muốn Viêm Ma Môn của ngươi bị diệt môn thì ngươi cứ việc đồ sát."
Y Đạt lần này mang theo hai người Tiêu Cửu và Tư Đồ Huyết. Hai người này công lực đều đạt đến Không minh tiền kì. Dạo trước cũng là hai người bị Y Đạt nhốt trong lao ngục ba năm ròng rã.
" Chỉ nói vậy thôi." Tiêu Cửu hắng giọng nói.
Tần Vũ tiếp tục: "Tiềm Long đại lục phàm nhân nhiều nhưng yêu thú cũng rất nhiều. Phía Đông Tiềm Long đại lục có một hồng hoang vô biên, bên trong có rất nhiều yêu thú, càng tiến vào trong yêu thú càng lợi hại, nơi sâu thẳm yêu thú có lẽ cả Độ kiếp kì, Không minh kì cũng có.
Lời này của Tần Vũ tịnh không hề phóng đại.
Khi xưa Lôi Vệ từng lưu lại thư tịch miêu tả hồng hoang. Nơi sâu thẳm của hồng hoang này thậm chí cả Lôi Vệ cũng không dám tiến vào. Từ điều này có thể phán đoán sự lợi hại của yêu thú sâu trong hồng hoang, dầu sao Lôi Vệ có thể giết cao thủ Đại thành kì tu tiên giả.
"Độ kiếp kì, Đại thành kì? "
Bọn người Thanh Long, Tam Nhãn lão tổ, Ngôn Tự chân nhân, Y Đạt đều biến sắc.
Nếu như là yêu thú Độ kiếp kì và Đại thành kì, đám người bọn họ căn bản không thể đối địch.
"Tần Vũ huynh đệ, ngươi xác định chứ? Chuyện này không thể nói đùa được." Thanh Long nghiêm túc nhìn Tần Vũ nói. Thanh Long từng nghe qua trong hồng hoang của Tiềm Long đại lục có yêu thú nhưng Hải ngoại tu chân giới trước giờ đều xem thường Tiềm Long đại lục của phàm nhân, họ tưởng rằng hồng hoang cũng chỉ là một số yêu thú phổ thông mà thôi.
Ai ngờ hôm nay Tần Vũ lại nói trong hồng hoang có yêu thú Độ kiếp kì, Đại thành kì.
"Đương nhiên chắc chắn." Tần Vũ nghiêm túc đáp, "Chuyện này có miêu tả trong thư tịch của sư môn ta để lại."
Điều này xác thật có ghi lại trong thư tịch sư môn Tần Vũ, bất quá bọn người Thanh Long khi nghe qua lại liên hệ sư môn Tần Vũ với Lan thúc.
Nếu là như vậy thì mười phần có tám, chín là thật." Bọn người Thanh Long trịnh trọng nói.
Trong Hải ngoại tu chân giới công lực mạnh nhất là Thanh Long, thần thú Không minh tiền kì tương đương với Tu tiên giả Độ kiếp kì tiền kì. Tuy nhiên trong hồng hoang có yêu thú Độ kiếp kì, Đại thành kì, còn tối cao trong yêu thú thông thường đều là thần thú.
"Nếu như là thần thú Độ kiếp kì, Đại thành kì, vậy……" Nghĩ tới đây, trong lòng Thanh Long thấy khiếp đảm.
Tức thì bọn người Hải ngoại tu chân giới đều bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Ha ha, chư vị, đừng quá lo lắng. Hồng hoang này càng tiến sâu yêu thú thực lực càng mạnh. Chỉ cần chúng ta không vào sâu, không đụng chạm các yêu thú lợi hại, thế là ổn thôi đúng không? Cần gì lo lắng như vậy." Tần Vũ lên tiếng khuyên giải.
"Một đám nhát gan. " Y Đạt hừ lạnh nói.
Thanh Long lạnh lùng liếc Y Đạt nói: "Y Đạt, cái dũng của thất phu là chuyện một thằng ngốc làm thôi."
Dù nói Thanh Long là đệ nhất cao thủ trong Hải ngoại tu chân giới, nhưng Y Đạt là Không minh hậu kì Tu ma giả, thực lực so với Thanh Long cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa thủ đoạn công kích của Y Đạt cũng hết sức quỷ dị, hắn tịnh không e sợ Thanh Long.
Chư vị đừng làm ồn nữa. Chúng ta tới đây để tìm Đệ cửu ngọc kiếm, chứ không phải đánh nhau với yêu thú trong hồng hoang." Ngôn Tự chân nhân cười nói.
Vừa dứt lời tức thì ai nấy đều trở nên nhẹ nhỏm.
"Ha ha, không sai, các ngươi lo lắng làm gì, chúng ta bất quá tìm kiếm Đệ cửu ngọc kiếm mà thôi. Yêu thú trong hồng hoang có lợi hại thế nào liên quan gì đến chuyện của chúng ta?" Lâu Kha đứng cạnh Tam Nhãn lão tổ cười ha hả nói.
Mọi người trên đường bàn luận nhưng vẫn phi hành thật nhanh.
"Tần vương triều, đã đến Tần vương triều"
Trong mắt Tần Vũ lấp loáng ánh sáng.
"Tần Vũ, ngươi nói nhà ngươi tại Tần vương triều, đến nhà rồi phải không? " Lập Nhi cười nói, "Nếu như đã đến nhà, trước tiên trở về thăm nhà đi. Chắc người nhà ngươi gặp ngươi nhất định sẽ rất vui mừng."
Tần Vũ nhìn từng thành trấn, lắc đầu nói: "Phụ vương ta thật sự ở trong Tần vương triều, nhưng lúc này họ rốt cuộc ở đâu ta lại không biết. Có lẽ ta chỉ biết nhị ca đang ở đâu thôi."
Tần Chính hiện là hoàng đế của Tần vương triều, nếu như không xảy ra chuyện lớn tự nhiên phải ở trong hoàng cung.
"Tần Vũ huynh đệ đừng gấp, trước tiên cứ tìm Đệ cửu ngọc kiếm, rất nhanh có kết quả thôi, khoảng một hai ngày gì đó. Qua một hai ngày này, huynh đệ trở về đoàn tụ với gia đình cũng không muộn." Thanh Long cười ha hả nói, đột nhiên lại nhíu mày hỏi: "Tần Vũ, huynh đệ gia nhập sư môn tu luyện rốt cuộc đã bao nhiêu năm, phụ mẫu phàm nhân liệu còn tại thế không?"
Tần Vũ chợt ngẩn người.
"Thanh Long cung chủ, ngươi nhầm rồi, cha ta cũng là tu chân giả." Tần Vũ giải thích.
Thanh Long tức thì cũng hiểu ra.
Mọi người phi hành nhắm thẳng theo hướng Đông mà tiến.
"Bây giờ đã qua Đông vực tam quận, vẫn còn tiến về phía Đông, không lẽ Đệ cửu ngọc kiếm lại nằm trong hồng hoang? " Tần Vũ nhíu mày nói.
Nghe Tần Vũ nói mọi ngươi ai nấy đều nhíu mày lại. Tất cả đều nhìn theo tám thanh ngọc kiếm thấy cả tám thanh đều bay theo hướng Đông căn bản không hề dừng lại. Thời gian cứ trôi qua, mọi người đã bay qua Đông vực tam quận.
Vừa tiến vào biên giới hồng hoang thì cảm nhận được nồng độ linh khí tăng lên rõ rệt.
"Hồng hoang này xem ra cũng là một nơi thật tốt." Thanh Long tán thưởng.
Tần Vũ lập tức cao giọng: "Các vị, thực lực yêu thú trong hồng hoang không thể xem thường. Lần trước ta từng gặp hai con thần thú ở bên ngoài. Vì vậy mọi người cần phải cẩn thận."
"Hai con thần thú? " Thanh Long nhíu mày. Thần thú thiên phú dị bẩm, tốc độ tu luyện cực nhanh, "Ngoại vi đã có hai con thần thú, hồng hoang này rốt cuộc có bao nhiêu thần thú, từ khi nào thần thú dễ gặp như thế? "
Hầu phí nói: " Hê hê, Thanh Long, ngươi sợ rồi sao? Bất quá mật độ yêu thú trong hồng hoang cao hơn nhiều so với Hải ngoại tu chân giới. Mỗi người bay chậm lại, cẩn thận chút."
Mọi người bất giác đều bắt đầu giảm tốc độ, dẫu sao nơi đây là hồng hoang.
"Ủa? "
Tần Vũ phát hiện một vùng thảo nguyên. Khi xưa tại thảo nguyên này, Tần Vũ đã gặp qua Long Nham sư, cách chỗ Long Nham sư không xa là thần thú Hồng Loan. Song lúc này Tần Vũ không hề phát hiện sự tồn tại của thần thú. Vùng thảo nguyên đó cũng không giống quá khứ, không hề có yêu thú khác.
Lúc này trên thảo nguyên rải rác các mãnh thú yêu thú.
"Long Nham sư đi đâu rồi? " Tần Vũ cực kỳ nghi hoặc. Thời gian chỉ mới mười năm, Long Nham sư lẫn Hồng Loan lại không thấy đâu.
Đột nhiên---
"Ngọc kiếm sao vậy?" Chúng nhân đều phát hiện tám thanh ngọc kiếm không ngờ bắt đầu rung động, dường như đang chịu ảnh hưởng gì đó. Tám thanh ngọc kiếm như muốn bay theo các hướng khác nhau, đồng thời thanh âm rung động càng lúc càng lớn.
Ngôn Tự chân nhân lập tức hét lớn: "Các vị, hồng hoang này hết sức thần bí, bí pháp của ta mất công hiệu. Mọi người mau thu lại phi kiếm của mình."
Tức thì ai nấy đều thu lại ngọc kiếm của mình.

"Ngôn Tự, có chuyện gì xảy ra vậy?" Thanh Long nói lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngôn Tự chân nhân cũng nghi hoặc lắc đầu nói: "Thực tế ta cũng không biết chuyện gì. Theo đạo lý tám thanh ngọc kiếm đúng ra cùng bay theo một hướng, cuối cùng đến nơi chôn giấu Đệ cửu ngọc kiếm. Nhưng lúc nãy….tám thanh ngọc kiếm lại mưu toan bay theo các hướng khác nhau. Điều này không hiểu nổi, Đệ cửu ngọc kiếm chỉ có một, khẳng định ở một nơi, vì sao tám thanh ngọc kiếm muốn bay theo các hướng khác nhau? "
Mọi người vừa nghe cũng hiểu được chỗ không bình thường.
Đệ cửu ngọc kiếm nhất định chỉ ở một hướng. Tại sao tám thanh ngọc kiếm muốn bay theo các hướng khác nhau?
"Hiện tại, chỉ còn duy nhất một cách đó là….triệu tập tu chân giả của mỗi phe, mau chóng đến nơi này, rồi sử dụng linh thức lục soát, lục soát từng vùng." Tam Nhãn lão tổ lạnh lùng nói.
Lúc này Tam Nhãn lão tổ và Thanh Long đều rất thất vọng.
Bởi vì Tinh Thần Các gần Tiềm Long đại lục nhất, cho nên khi xưa Thanh Long cùng Tam Nhãn lão tổ mỗi người tự tặng cho Tần Vũ hai động phủ, đều gần với Tinh Thần Các, đồng thời cũng gần Tiềm Long đại lục nhất.
Hồng hoang mênh mông, rừng sâu núi thẳm.
Muốn dựa vào mấy chục người tự thân tìm, ai biết phải đợi đến khi nào, chỉ có thể dựa vào thủ hạ.
Chỉ thấy Thanh Long, Tam Nhãn lão tổ, Địch Long, Y Đạt, Ngôn Tự chân nhân gần như đồng thời lấy ra truyền tấn lệnh, mỗi người bắt đầu hạ lệnh cho thủ hạ điều động nhân mã tập trung tại Tiềm Long đại lục.
Từ thời điểm này, một lực lượng lớn nhân mã của Hải ngoại tu chân giới tập trung tại Tiềm Long đại lục, tự nhiên làm dậy lên một trường phong ba.
"Các vị, ta trở về nhà trước đây. Tần vương triều là nhà của ta, nếu như có ai muốn tham quan ta có thể sắp xếp người giúp đỡ."
Tần Vũ cười cười nhìn mọi người nói.
Tức thì từng nhân vật đầu não trong đám Hải ngoại tu chân giới nói lời từ biệt và đều nói có thời gian nhất định đến tìm Tần Vũ, du ngoạn Tiềm Long đại lục một phen. Sau đó Tần Vũ cùng Lập nhi, Hầu Phí, Hắc Vũ bay thẳng tới Tần vương triều.
"Phụ vương, con đã trở về." Trên mặt của Tần Vũ khó kìm chế sự kích động.
Lập nhi cười nói: "Tần Vũ, nhìn bộ dạng cười tươi như hoa nở. Đúng rồi, khi gặp phụ thân của ngươi, ngươi tính giới thiệu bọn ta như thế nào đây?"
"Phí Phí và tiểu Vũ đương nhiên là huynh đệ của ta, còn cô à, đại muội tử? Không ổn, hay là…..Điều này phụ vương ta rất thông minh, chắc không cần ta nói, da mặt ta hơi mỏng." Tần Vũ cố ý nói, sau đó hắn lập tức gia tăng tốc độ, người như một đạo lưu quang vẽ một đường cực nhanh trên bầu trời.
Lập Nhi vừa ngượng vừa giận, chân vừa động sát na liền đuổi theo.
"Thả tay ra, đau quá." Tiếng Tần Vũ đau đớn truyền lại….