Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 87: Tiêu diệt



Năm trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng bỗng nhiên biển thành năm tố tản ra, năm tố này không đồng đều, mà có số lượng khác nhau, tổ lớn nhất có hai trăm chiếc, tố ít nhất có hai mươi chiếc.

Sau đó chiến hạm cấp Thắng Lợi bắt đầu bổ sung pháo năng lượng, hơn nữa còn chưa đạt đến mức năng lượng lớn nhất, đã nã pháo.

Chiến hạm cấp Thắng Lợi và chiến hạm cấp Mỗ Lãng khác nhau, mặc dù nó chỉ có một pháo chủ cường lực, nhưng uy lực to lớn, đương nhiên là hơn hẳn trăm pháo chủ trên chiến hạm bình thường.

Cho nên mặc dù không nạp đầy năng lượng, nhưng chùm năng lượng phát ra cũng đủ để phá hủy tất cả chiến hạm bên cạnh chiến hạm cấp Mỗ Lãng.

Trong hạm đội của A Bất Lực Mộc, ngoại trừ chiến hạm chính đến từ quốc gia cấp bảy ra, thì những chiến hạm còn lại đều là chiến hạm của quốc gia cấp sáu.

Nhưng thực lực của những chiến hạm này so với chiến hạm cấp Thanh Tùng, thì cũng chỉ ngang ngang nhau mà thôi. Sau khi thấy được số liệu thống kê các hạng mục hai bên xong, Phương Minh Nguy mới hiểu được thực lực của Nữu Man mạnh thế nào, quả nhiên không hổ là quốc gia đã đạt đến trình độ chờ thăng cấp lên cấp sáu.

Sau tiếng nổ oanh động của chiến hạm cấp Thắng Lợi, năm trăm tàu chiến xung quanh đồng thời khai hòa.

Mặc dù mấy ngàn chiến hạm của đối phương chỉ có thể so sánh với năm trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng, còn lại là chiến hạm phụ trợ và chiến hạm vận tải. Nhưng mà mấy ngày chiến hạm tụ lại cùng một chỗ, uy thế khổng lồ, cũng không phải bất kỳ ai cũng có gan đối kháng.

Dùng năm trăm đánh con số ngàn, mà còn nổ súng đầu tiên, Đạo Cách Lạp Tư là người đầu tiên.

Trong nháy mắt Phương Minh Nguy đã nhận ra được sự ảo diệu của những chiến hạm này.

Chúng nó không phải là nồ súng không có căn cứ, mà là hơn mười chiến hạm nhắm vào cùng một mục tiêu. Giống như bầy sói quần công vậy.

Mấy ngàn chùm sáng năng lượng đánh vào trên một chiến hạm, mặc dù là chiến hạm cấp Áo Bố chủ lực của Nguyệt Hanh đế quốc, cùng không thể nào chống đỡ toàn bộ.

Tuy chiến hạm cấp áo bố có giáp phòng hộ chịu nhiệt hơn vạn độ, nhưng bị chùm sáng năng lượng công kích không ngừng, trong nháy mắt đã vờ tung.

Chỉ là một đợt tấn công đầu tiên thôi, mà hạm đội của A Bất Lực Mộc đã có năm mươi chiến hạm cấp áo bố biến mất.

“Toàn lực phản kích, toàn lực” A Bất Lực Mộc điên cuồng gào lên, nếu như không đánh, hắn còn có thể giải thích được, nhưng đã đánh rồi, thì tất cả lời nói đều vô dụng, trên chiến trường, không phải người chết thì ta sống, không còn đường nào để đi.

Toàn bộ hạm đội khởi động, vô số pháo chủ được nạp đầy năng lượng đã phát ra chùm sáng đại biểu cho tử vong.

Nhưng mà, những thủy thù đoàn trên những chiến hạm cấp áo bố kia buồn bực phát hiện, bọn họ rất khó nhám vào chiến hạm của đối phương.

Những chiến hạm cấp Thanh Tùng này sau đợt tấn công đầu tiên, lập tức tản ra, lúc này cũng không phải tản theo mỗi tố một trăm chiến, mà là toàn bộ tản ra.

Trong đối kháng chiến hạm vũ trụ quy mô lớn, đấu pháp như vậy chỉ đại biểu cho hai chữ, đó chính là: Muốn chết.

Trừ phi là thực lực hai bên kém nhau quá xa, ví dụ như một phát bắn của pháo chủ từ chiến hạm cấp Thắng Lợi, nhất định có thể phá hủy một chiến hạm cấp Thanh Tùng. Còn nếu không mà phân tán như vậy, căn bản là hành vi tự tìm chết.

Bởi vì trong tình huống thực lực tương đương, giáp phòng hộ năng lượng của chiến hạm là một thứ có giá trị vô cùng. Vô luận là pháo chủ của chiến hạm lợi hại thế nào, thì không có một sự tấn công như toàn bộ pháo chủ của hai mươi chiến hạm toàn lực oanh kích, thì căn bản là không cách nào phá tan được giáp phòng hộ năng lượng của chiến hạm cả.

Cho nên, trong cuộc chiến vũ trụ mà hai bên có thực lực ngang nhau, tất cả đều tập trung hỏa lực, tấn công đối phương.

Tuy mọi người đều hiểu, cái này chính là một cục diện một đối một nhưng mà không ai có thể thay thế sự thật này được.

Nhưng mà, trên chiến trường hôm nay, Đạo Cách Lạp Tư lại phát huy ra năng lượng điều khiển không thể tưởng nổi, dưới sự chỉ huy của hán, năm trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng giống như có tính mạng riêng vậy, dung đưa bên ngoài quân địch. Chúng nó lợi dụng những tàu vận tải và tàu bình thường để che chắn, thành công tránh né sự tập trung của hai mươi chiếc chiến hạm cấp áo bố của đối phương.

Và như vậy, cho dù là chùm sáng năng lượng có bắn trúng chiến hạm cấp Thanh Tùng, thì cũng không cách nào tạo thành vết thương trí mạng với chúng nó.

Nhưng bản imTi của Đạo Cách Lạp Tư không chỉ có như vậy, trong lúc cho chiến hạm tránh né, thì cứ cách mỗi năm phút, lại phát ra một đợt tấn công mới.

Mục tiêu của chúng nó chính là những chiến hạm cấp áo bố phân tán khắp nơi, mỗi một lần đều là ba mươi chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng bán tan một chiến hạm cấp áo bố.

Chỉ cần một đợt tấn công, giáp phòng hộ năng lượng chịu nhiệt hơn vạn độ của chiến hạm cấp áo bố đã hoàn toàn vờ tan, hơn nữa còn nồ mạnh, năng lượng phát ra cuốn lấy những chiến hạm nhỏ xung quanh vào, biến thành một chùm pháo hoa vù trụ.

Phương Minh Nguy trợn mắt há mồm nhìn tất cả cảnh này, trong lòng tràn ngập kính ngường với Đạo Cách Lạp Tư.

Má ơi, còn có thủ đoạn điều khiển như vậy, loài người có thể làm được sao?

Quả thật, nếu để cho Phương Minh Nguy phụ trách điều khiển những chiến hạm này, nếu có thể miễn cưỡng giữ được tình trạng như vậy, cùng đã là vượt qua trình độ của hắn lắm rồi.

Cho dù là buông tay, để cho những linh hồn khác tiến hành chiến đấu dưới sự chỉ huy của Ai Khắc, thì cũng chỉ có thể bảo đảm tập trung hóa lực lớn nhất để tiến hành áp chế.

Nhưng mà, muốn giống như Đạo Cách Lạp Tư, chỉ huy năm trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng đến mức tinh xảo như vậy, thì đó là một chuyện đừng nghĩ tới.

Dưới sự chỉ huy của Đạo Cách Lạp Tư, chiến hạm cấp Thanh Tùng không chỉ di chuyền một cách quỷ dị, mà còn có thể lợi dùng chiến hạm vận tải của đối phương để ngăn cản chùm sáng năng lượng, hơn nữa quan trọng hơn là, trong tuyến di chuyển này, nó vẫn có thể phát động tấn công sau năm phút. Mà mỗi một đợt tấn công lại có thể cam đoan là chiếm ưu thế tuyệt đối khi hai mươi lăm chiến hạm cấp Thanh Tùng cùng công kích một chiến hạm cấp áo bố.

Sự điều khiển như vậy đã không còn dùng từ xảo diệu để hình dung được nữa.

Trong tay Đạo Cách Lạp Tư, chiến tranh đã biến thành một loại nghệ thuật, một loại nghệ thuật tàn khốc, nhưng lại tràn đầy mỹ cảm.

Phương Minh Nguy lẳng lặng nhìn tất cả, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ, so với Đạo Cách Lạp Tư, mình quả thật kém xa, giống như là bóng đèn so với mặt trời vậy, bị hào quang của ông ta che phủ.

“Ngải Phật Sâm đại sư, ngài có thấy không?”

“Thấy” Ngải Phật Sâm trầm mặc, đáp.

“Ngài cảm thấy trình độ của Đạo Cách Lạp Tư thế nào?”

“Rất mạnh, trong phương diện điều khiển chiến hạm, không ai bằng”

“Ông so với ông ta?”

“Không cách nào so sánh” Ngải Phật Sâm đáp không chút do dự.

“Ngải Phật Sâm đại sư, ông đừng quên, ông cũng là một đại sư tinh thần hệ cấp mười tám”

“Mỗi người có một thiên phú khác nhau, Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh có thiên phú là chiến tranh, cho nên trong phương diện này, không ai có thể so với ông ta”

Nghe thấy lời cam tâm chịu thua này, Phương Minh Nguy hoàn toàn không còn biết nói gì, cũng là đại sư tinh thần hệ cấp mười tám, mà tại sao lại kém nhiều như vậy?

Chiến tranh tiến hành nhanh chóng mà thảm thiết, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, chiến hạm cấp áo bố của đối phương đã tốn hao hơn phân nửa

A Bất Lực Mộc nhìn báo cáo số liệu trước mắt, não của hắn đầy hỗn loạn. Đối phương rốt cục là ai? Tại sao lại có sức chiến đấu cường đại như vậy.

Một giờ, trong chiến tranh vũ trụ mà nói, điểm này trừ phi là chênh lệnh thực lực quá cao, nếu không tuyệt đối sẽ không tổn thất nhiều chiến hạm như vậy. Nhưng mà giờ phút này, tổn thất hai bên lại làm cho người ta khó tin.

Hai trăm năm mươi chiến hạm cấp áo bố, vậy mà chỉ đối lấy được mười chiến hạm cấp Thanh Tùng của đối phương, cái này hình như cũng quá khoa trương rồi.

Nhưng mà, hắn cũng là lão tướng sa trường, bây giờ cũng đã nhìn ra, trong hạm đội, tàu bảo vệ, tàu thăm dò và chiến hạm vận tải, đã hoàn toàn trở thành vật che chắn cho đối phương, chính là những thứ đó, cho nên mới tạo thành cục diện một bên như vậy.

Hàn Lập tức hạ lệnh, ra lệnh cho những chiến hạm vướng víu này thoát khỏi chiến trường.

Nhưng mà, vừa mới làm xong động tác này, thì hơn bốn trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng còn lại bỗng nhiên thay đổi sách lượt, chúng nó giống như một đám sâu vậy, bỗng nhiên xông vào trong hạm đội đối phương, trộn lẫn với vô số chiến hạm.

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên trong miệng các hạm trưởng, những chiến hạm này muốn làm gì, chẳng lẽ chúng nó muốn tự sát?

Nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra, những chiến hạm này sau khi trộn vào, lập tức trở nên trơn trượt, chỗ nào cùng có thể len lòi vào. Nếu như bên ngoài, chiến hạm áo bố còn có thể tùy ý nổ súng, nhưng giờ phút này, đối phương lại lẳn tránh vào đồng đội, cho dù muốn nổ súng, cũng không dám.

Vô số chùm năng lượng sáng lên trong vũ trụ, cột sáng đại biếu cho tử vong đã hoàn toàn chiếu sáng khu chiến trường này.

Chiến hạm cấp Thanh Tùng phóng ra toàn lực không có kỵ, tuy chúng nó cũng cũng tự phát nỗ bởi vì bị tấn công quá nhiều, nhưng so với đối thủ của chúng, thì một ít tổn thất này chẳng đáng là bao.

Rốt cục, trải qua ba tiếng truy đuối, hạm đội của A Bất Lực Mộc đã hoàn toàn bị đánh cho tàn phế.

Năm trăm chiến hạm cấp áo bố của Nguyệt Hanh đế quốc, đã không còn lại bao nhiêu, ngược lại những chiến hạm vận tải cùng như tàu thăm dò phần lớn đều hoàn hảo không bị gì cả.

về phần chiến hạm cấp Mỗ Lãng của A Bất Lực Mộc, trong đợt tấn công đầu tiên cùng không có bất kỳ biểu hiện gì, bởi vì con quái vật khổng lồ này đang bị một con quái vật khổng lồ khác nhìn chằm chằm là chiến hạm cấp Tháng Lợi.

Chiến hạm cấp Thanh Tùng mà Đạo Cách Lạp Tư điều khiển dù sao cũng chỉ có năm trăm chiếc mà thôi, có thể đạt đến chiến tích như vậy, quả nhiên bởi vì trình độ điều khiển tuyệt thế vô song của ông ta, nhưng quan trọng nhất là bởi vì chiến hạm cấp Thắng Lợi kia đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của A Bất Lực Mộc.

Chính vì thiếu sự điều khiển của chủ tướng, cho nên chiến hạm của A Bất Lực Mộc không phát ra được thực lực cường đại, lực lượng phát huy chưa đến một phần mười.