Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 16: Tin tưởng tôi không?



Hơi trì hoãn một chút, Hoa Già Hoành quay đầu đi, ánh mắt của hắn rơi xuống Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc. Đồng thời ánh mắt của Khắc Lỵ Tư cùng Viên Ninh cũng chuyền tới.

Cơ Nặc cùng Thi Nại Đức mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc, Thi Nại Đức lầm bầm nói: “Cơ Nặc, là anh nói ra trước tiên”.

Cơ Nặc sắc mặt tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, hắn thanh âm khô khan mà khàn khàn: “Minh Nguy... cậu có phải đã nói với tôi, ngươi đã đột phá?”

“Đúng vậy” Phương Minh Nguy gật đầu, thoải mái thừa nhận.

Cơ Nặc trong mắt lập tức tràn đầy vui sướng, hắn chỉ vào Phương Minh Nguy nói: “Các người nghe rõ ràng chưa, Minh Nguy hắn là tự nói, tôi không có gạt người”.

Tuy nói Cơ Nặc giờ phút này có chút thất thố, một chút cũng không có phong độ một vị thể thuật chuẩn đại sư, nhưng quỷ dị là, lại không có ai bởi vậy mà chỉ trích.

Tất cả mọi người trong lòng đều nghĩ một việc, chuyện Phương Minh Nguy tấn thăng đại sư tinh thần hệ cấp mười sáu đã truyền khắp hai nước, mà cao tầng hai nước đồng thời đã rúng động, hơn nữa đã dùng tốc độ mau lẹ nhất từ trước tới nay làm ra phản ứng.

Nếu như Phương Minh Nguy thật không có đột phá mà nói, như vậy người phát ra tin tức, tuyệt đối là khó tránh khỏi trách nhiệm. Cái trọng trách to lớn này, tuyệt đối không phải bất luận kẻ nào có thể gánh chịu. Cho nên tại thời khắc này, ngay cả Cơ Nặc cùng có chút nóng vội.

Thi Nại Đức thở hồn hển thật sâu một hơi, trách cứ nói: “Minh Nguy, cậu không cần phải dọa người có được không, người dọa người là có thể hù chết người đó”.

“Mình đâu có dọa ai”.

Thi Nại Đức chớp mắt nói: “Cậu đã đột phá, như vậy vì sao còn nói không phải đại sư”.

Phương Minh Nguy gãi gãi đầu nói: “Mình đột phá, nhưng mà mình còn chưa có đạt tới cảnh giới đại sư tinh thần hệ”.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, những lời này là có ý gì?

Viên Ninh cái đầu nhỏ hơi nghiêng, đột nhiên hỏi: “Phương Minh Nguy, cậu đột phá rốt cuộc là cái gì? Là năng lực thể thuật, hay là lực lượng tinh thần?”

Mọi người vừa nghe, lập tức nguyên một đám mặt xám như tro. Liên tưởng đến biếu hiện của Phương Minh Nguy vừa rồi, cũng lờ mờ hiểu ra vấn đề.

Nhưng mà, trong lòng bọn họ còn ôm một tia hy vọng không thực tế, đem con mắt chăm chú nhìn Phương Minh Nguy.

“Thể thuật”.

Chậm rãi, hai thanh âm giống như chùy năng ngàn cân đánh vào trong lòng mọi người.

“Thì ra là đột phá năng lực thể thuật” Hoa Già Hoành thất hồn lạc phách nói.

“Thể thuật à” Thi Nại Đức sắc mặt xanh đỏ tương giao nói: “Minh Nguy, cậu tại sao không nói cho rõ?”

Phương Minh Nguy hai tay giang ra nói: “Lúc ấy các người hỏi mình có đột phá hay không, mình là ăn ngay nói thật mà”.

Ăn ngay nói thật...

Trong lòng mọi người mơ hồ toát ra một loại cảm giác dở khóc dở cười, không thể tưởng được ba người này lại chọc ra một cái trò cười như vậy.

Mấy người hít sâu một hơi, bối rối cùng hoảng sợ trong ánh mắt dần dần rút đi, dần dần tỉnh táo lại.

Bọn họ đều là những tinh anh do đại gia tộc từ nhỏ bồi dưỡng ra. Vô luận là mấy đại thế gia ở liên minh địa cầu cũng tốt, hay Hoa gia đế quốc Nữu Man cũng được, đối với bồi dưỡng đời sau đều tận hết sức lực.

Nếu như không phải bọn họ hiểu rằng lúc này đây đã gặp rắc rối thật sự là quá lớn, cũng tuyệt đối sẽ không hoảng sợ như thế.

Nhưng mà khi bọn hắn hiểu rõ, sự tình đã không cách nào thay đổi, lập tức từ bỏ kinh hoảng trong lòng, ngược lại nghĩ biện pháp tiến hành sửa chữa.

Mấy người lặng yên không ra tiếng trao đối lấy ánh mắt, trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra một ý tứ. Phải làm gì đây?

“Hoa Già Hoành. Dương Minh đại sư cùng Nghiêm tiên sinh khi nào thì đến?” Thi Nại Đức dồn dập hỏi.

“Một tháng, nhiều nhất một tháng” Hoa Già Hoành không chút do dự nói.

“Một tháng à” Thi Nại Đức bỗng nhiên xoay người nói: “Minh Nguy. Cậu lập tức rời đi”.

“Cái gì?”

“Cậu sau khi rời khỏi, lấy cớ nói muốn du lịch thiên hạ, chỉ cần tạm thời không cùng bọn họ tiếp xúc, hẳn là sẽ không ai có thể làm khó chúng ta”.

“Để cho Minh Nguy đi, cái này phù hợp sao?” Hoa Già Hoành cau mày nói: “Dương Minh minh đại sư cùng Nghiêm tiên sinh đều là nhân vật đinh cấp, cậu cho rằng có thể dấu diếm được bọn họ sao?”

Thi Nại Đức khẽ lắc đầu nói: “Tôi không biết, nhưng mà có một việc tôi có thể khẳng định” Hắn nhìn Hoa Già Hoành, nghiêm túc nói: “Nếu như lão sư chúng ta biết rằng đó là một hiểu lầm, như vậy nhiều nhất mắng chúng ta đôi câu mà thôi. Nhưng mà nếu như bệ hạ quý quốc hiểu rõ tình hình thực tế mà nói, anh cho rằng hắn sẽ đối phó với người nói sai quân tình ra sao?”

Hoa Già Hoành sắc mặt trong nháy mắt trở nên càng thêm tái nhợt, tuy trên mặt hắn vốn cũng đã không có bao nhiêu huyết sắc, nhưng mà giờ phút này nhìn lên trên đó, tựa như càng thêm đáng sợ một chút.

Đến tận giờ, Phương Minh Nguy rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của bọn họ.

Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem chú ý mọi người hấp dẫn lại rồi nói: “Cơ Nặc, anh đem tin tức tôi đột phá truyền đi sao?”

“Đúng”.

“Anh là nói, tôi đột phá là lực lượng tinh thần?”

“Đúng”.

Phương Minh Nguy ngẩng đầu nhìn trời, triệt để hết chỗ nói nữa.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, với biểu hiện của hai người bọn họ lúc trước, chính mình hẳn là sớm đã có chỗ phát giác mới đúng.

Nhưng mà lúc ấy trạng thái tinh thần của hắn thật sự có thể nói là kém nhất từ trước tới nay, lúc này đây căn bản cũng không có liên tưởng đến sự tình phát sinh ra sau đó. Như thế nói đến, tạo thành hiểu lầm như vậy, mình cũng phải chịu trách nhiệm trong đó mới đúng.

Đang lúc mọi người đang lường lự nghĩ cách giải quyết hậu quả, Viên Ninh lại nói: “Phương Minh Nguy, không bằng đi thừa nhận là cậu đã sai lầm”.

“Cái gì?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

“Đế quốc Nữu Man nhìn trúng ý, là lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy, chỉ cần hắn một ngày không có đột phá cấp mười sáu, coi như là hoàng đế Nữu Man, cũng sẽ không làm gì hắn” Viên Ninh lưu loát nói ra: “Hơn nữa theo tôi thấy, Vương Nguyên soái đối với hắn ánh mắt cũng có vải phần coi trọng, nếu như hiểu rằng chuyện hiểu lầm này thật ra là do chính hắn làm ra, chắc chắn sẽ không bị chỉ trích”.

Thi Nại Đức hai mắt sáng ngời nói: “Biện pháp tốt”.

Sau đó vỗ mạnh lên người Phương Minh Nguy nói: “Huynh đệ, lúc này đây cậu hãy chuẩn nhận tiếng xấu thay cho người khác đi”.

Hoa Già Hoành cùng Cơ Nặc nhìn nhau, tuy bọn họ không có tò thái độ khuyên bảo, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, lại đủ mười phần đồng ý.

Duy nhất có ý tứ phản đối chính là Khắc Lỵ Tư, nhưng mà nàng xem nhìn p sắc mặt của hương Minh Nguy, thức thời không có lên tiếng.

Phương Minh Nguy liên tục cười khổ nói: “Các người tự bản thân không có rõ ràng, xảy ra chuyện lại đỗ lên đầu của tôi, thật sự là quá đáng”.

Cơ Nặc khó xử khẽ nhích động môi nói: “Minh Nguy, không phải chúng tôi không có làm cho rõ ràng, mà là vừa nghe nói cậu đột phá, liền rất cao hứng, cho nên..

“Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh cũng không chứng thực lại thoáng cái sao” Phương Minh Nguy nói: “Anh đừng quên, tôi mới vừa đột phá cấp mười lăm một thời gian không lâu, làm sao có thể nhanh như vậy đã tiến cấp?”

Cơ Nặc do dự một chút nói: “Đúng vậy, thật sự là kỳ quái, tôi đem tin tức này truyền đi, theo lý mà nói, cùng phải trải qua vài trạm kiểm soát mới có thể tới tay hoàng đế Nữu Man. Nhưng mà vì sao trên đường lại không có người nào hoài nghi?”

Mọi người trên mặt lập tức buồn cười, coi như là bọn họ đang ở trong cuộc, cũng không nghĩ đến. Nhưng mà những người kia cũng đều là ngu ngốc hết sao?

Hoa Già Hoành sắc mặt đột nhiên biến ảo vài cái nói: “Tôi hiểu rồi”.

“Cái gì?”

Hoa Già Hoành liếc nhìn Phương Minh Nguy thật sâu nói: “Minh Nguy hắn sau khi đi vào đế quốc, trong thời gian một năm ngắn ngùn, liền từ tinh thần hệ cấp mười hai liên tục đột phá đến cấp mười lăm. Có lê, những người phụ trách truyền tin tức đều đã tê dại xem là bình thường hết rồi”.

“Đúng vậy” Thi Nại Đức lầm bẩm nói.

Bọn họ ánh mắt nhìn Phương Minh Nguy, giống như là đang nhìn một đại quái thú cỗ quái kỳ lạ quý hiếm vậy, có sự quỷ dị nói không nên lời.

Chuyện này nếu như phát sinh ở trên người những người khác, như vậy tuyệt đối không có khả năng không người hoài nghi. Có lè tin tức vừa mới phát ra, sẽ nhận được bốn năm phong thư chất vấn.

Nhưng mà, khi kỳ tích này xuất hiện ở trên người Phương Minh Nguy, tất cả mọi người lại đều cảm thấy đương nhiên, căn bản cũng không có một người nào nghĩ đến sự bất hợp lý ở trong đó.

Có lẽ, trong lòng bọn họ, cái tên Phương Minh Nguy đã tràn đầy một loại ma lực, một loại tín niệm làm cho không người nào có thể nghi vấn.

“Ài..Thi Nại Đức thở dài thật sâu nói: “Minh Nguy, nếu như cậu lần này đột phá không phải năng lực thể thuật, mà là lực lượng tinh thần, thì thật là tốt biết bao”.

Nghe Thi Nại Đức yếu ớt nói, Phương Minh Nguy trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Sở dĩ biến thành loại cục diện đâm lao phải theo lao như hiện nay, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì hoàng đế bệ hạ đế quốc Nữu Man cùng Vương Tự Cường cho rằng, hắn đã đột phá vách tường cực hạn tinh thần, đạt đến cảnh giới đại sư tinh thần hệ.

Tuy Phương Minh Nguy giờ phút này trình độ còn có chênh lệch nhất định nhưng mà, nếu như hắn có thể trong một tháng, tìm được cơ hội đột phá, như vậy, chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng, rốt cuộc không thành vấn đề.

Ngẩng đầu nhìn trời, Phương Minh Nguy nghĩ tới minh vừa rồi khi tĩnh lại phát giác lực lượng tinh thần nhanh chóng tăng trưởng, lập tức trong lòng tràn đầy tin tưởng cùng ý chí chiến đấu.

“Thi Nại Đức, Cơ Nặc”.

Mọi người ánh mắt đồng thời nhìn về phía hắn, sau đó thấy được một đôi mắt tràn đầy tự tin.

“Chờ Nghiêm tiên sinh cùng lão sư đến đây, hai người nói cho họ biết, mình đang bế quan”.

“Bế quan?”

“Đúng”.

Phương Minh Nguy dứt lời, xoay người hướng về bên ngoài mà bước

đi.

Mọi người chăm chú liếc nhìn nhau, cùng một chỗ đuối theo, Thi Nại Đức gấp rút hỏi: “Minh Nguy, cậu định làm gì?”

Phương Minh Nguy vừa đi vừa cười nói: “Đương nhiên là lên trên phi thuyền đi, mình có thói quen bế quan tại đó”.

“Cậu muốn bể quan dễ làm gì”.

Phương Minh Nguy dừng bước, nụ cười trên mặt ôn hòa giống như ánh dương: “Đương nhiên là vì trở thành đại sư tinh thần hệ chân chính”.

Cơ Nặc biển sắc nói: “Không thề, Minh Nguy, dục tốc bất đạt”.

Phương Minh Nguy cười ha hả, ánh mắt đảo qua trên mặt bọn họ, bỗng nhiên hỏi: “Các người có tin tưởng tôi không?”

Tin tưởng tôi không?

Mọi người không hẹn mà cùng ngây dại, thẳng đến khi Phương Minh Nguy cười phi thuyền nhỏ một mình rời đi, tiến nhập chiến hạm cấp Thắng Lợi ngừng tại một chỗ khác trên tinh cầu, bọn họ mới như ở trong mộng mới tinh mà phục hồi tinh thần lại.

“Tôi tin”.

Mấy người cùng một chỗ nhìn lại, chỉ thấy Viên Ninh gật mạnh đầu nói: “Tôi tin hắn”.