Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 71: Nhất tâm nhị dụng



Phía trước bỗng nhiên lóe lên hai lời mời, thì ra tiến sĩ Tạp Tu và Trương Nhuận Thủy đã vào trong, chờ đợi hắn tiến vào thôi.

Phương Minh Nguy do dự nhìn hai lời mời này, mình rốt cục là nên nhận lời của hai, hay là phải giống như Đại Vệ nói, đồng thời tham gia cả hai đối chiến thất?

“Nhanh lên, hôm nay cậu làm sao vậy?” Giọng nói thúc giục của tiến sĩ Tạp Tu lại vang lên.

Phương Minh Nguy cắn răng một cái, mặc kệ ...

Phần lưu truyền cảm khí khác với truyền cảm khí bình thường dưới sự chỉ huy của hắn, trong hai đối chiến thất đồng thời xuất hiện một Bạch Hạc.

Hai Bạch Hạc này nhìn bề ngoài thì giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế vẫn có chỗ khác biệt, đó chính là Bạch Hạc đứng trong phòng của tiến sĩ Tạp Tu là do linh hồn Ai Khắc điều khiển, còn Bạch Hạc đứng trong phòng của Trương Nhuận Thủy, lại do chính bản thân của Phương Minh Nguy điều khiển.

Tiếp xúc với cơ giáp cũng được nửa năm rồi, tuy rằng thời gian ngắn này không đủ để cho hắn trở thành cao thủ cơ giáp, nhưng mà đi đường như thế nào thì vẫn có thể miễn cưỡng làm được, ít nhất là trong lúc chưa ra tay, không ai có thể nhìn ra sơ hở đó.

“Tiến sĩ Tạp Tu, hắn đồng thời tiến vào hai đối chiến thất thành công”.

Âm thanh của Đại Vệ thông qua truyền cảm khí vang lên trong lổ tai của mấy người, âm thanh tràn đấy kích động tựa hồ như phát hiện một tin vui động trời vậy.

“Thật không, như vậy đối chiến bắt đầu” Tiến sĩ Tạp Tu tuy rằng cổ gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn không thể giấu được một tia run rẩy do hưng phấn.

Hầu như là cùng một lúc, tiến sĩ Tạp Tu và Trương Nhuận Thủy đồng thời ra tay.

Cơ giá của tiến sĩ Tạp Tu cũng được chế tạo riêng biệt mà thành, về phần cái tên thì càng phong cách hơn, chính là Tạp Tu.

Một khi đã lên đấu trường, tiến sĩ Tạp Tu lập tức thay đổi thành một người khác, mỗi cú giơ tay nhấc chân đều hướng về chỗ hiểm của đối phương tựa hồ như có thù không đội trời chung với Bạch Hạc vậy, nhất định phải bầm nó ra làm ngàn vạn mảnh mới được.

Nếu như tiến sĩ Tạp Tu mà gặp phải cơ giáp do bản thân Phương Minh Nguy điều khiển, vậy thì chỉ cần đối mặt một giây thôi cũng đủ làm cho hắn ta chết bảy tám lần rồi.

Nhưng đáng tiếc là, cơ giáp đứng trong phòng của tiến sĩ Tạp Tu là do linh hồn Ai Khắc điều khiển, mà ngay khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đạt đến cấp mười, thực lực của Bạch Hạc cũng đã tuyệt đối không còn nằm dưới tiến sĩ Tạp Tu.

Thân hình to lớn vận động rất linh hoạt, hai con quái vật Bạch Hạc và Tạp Tu trong nháy mắt đã giao đấu kịch liệt với nhau, hai bên chuyển tốc độ công thủ cực nhanh, cho dù là Đại Vệ đứng bên ngoài nhìn cuộc chiến cũng cảm thấy hoa mắt.

Tiến sĩ Tạp Tu càng đánh càng kinh hãi, trước khi Phương Minh Nguy bị bắt cóc, tuy rằng thực lực có tiến bộ, nhưng khi đối mặt với mình, rõ ràng vẫn còn kém một chút. Nhưng lần này giao thủ, ông ta bất ngờ phát hiện ra, vô luận là tốc độ hay năng lực phản ứng của Phương Minh Nguy đều đã không dưới mình.

Hơn nữa, càng làm cho ông ta giật mình chính là bây giờ tinh thần của pn đang chia một thành hai, đồng thời chiến đấu trong hai đối chiến thất.

Nếu hắn tập trung hết sức ...

Tiến sĩ Tạp Tu nhếch miệng lên, không dám nghĩ đến, chẳng lẽ mình già thật rồi sao? Nhưng mà mình còn chưa đến một trăm tuổi nữa mà!

Nghĩ đến đây, một oán niệm không biết từ đâu ra dũng mãnh dâng lên trong nội tâm của tiến sĩ Tạp Tu, ông ta bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kiếm laser trong tay càng sắc bên hơn, thậm chí là có vài phần muốn cả hai cùng bại vậy.

Đại Vệ đứng xem cuộc chiến trước màn hình lên cũng cả kinh trong lòng, không biết tiến sĩ Tạp Tu đang nổi điên cái gì. Nhìn nửa ngày, cũng hiểu rõ bọn họ nhất thời căn bản là không cách nào phần thắng bại cả.

Đưa ánh mắt qua màn hình khác, cái mũi của Đại Vệ xém tí đã nổ ra.

Khác với tiến sĩ Tạp Tu chiến đấu toàn lực, Trương Nhuận Thủy lại có một bộ dáng khác, biểu hiện của hắn rõ ràng rất qua loa, Lam Tinh Linh giống như đi đường mà phải mò đường vậy. Kiếm laser múa rất yếu ớt, giống như một ông già bảy tám chục tuổi vậy, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Mà đối thủ của hắn, Phương Minh Nguy, cũng mất đi sự anh dũng trong phòng khác.

Biểu hiện của Bạch Hạc trong đối chiến thất này giống như là lính mới vậy, ngoại trừ đi đường hơi run rẩy ra, thì hai đôi tay cơ giáp rung động trên không trung, nhìn có vẻ uy phong, nhưng thật ra là sơ hở chồng chất.

Đại Vệ lắc đầu, trong lòng đưa ra nhận định, bất kỳ người nào đã học tập cơ giáp hơn một năm, cũng có thể dễ dàng đánh bại Bạch Hạc trong phòng này.

Xem hai loại biểu hiện khác nhau trong hai phòng của hắn, Đại Vệ thở dài một cái thật sâu.

Tuy rằng biểu hiện của Phương Minh Nguy không hoàn mỹ, nhưng mà có một việc có thể xác định rằng, đó chính là Phương Minh Nguy quả nhiên có thiên phú nhất tâm nhị dụng.

Phần lưu truyền cảm khí thật ra cũng không phải là vật phẩm cho một cá nhân sử dụng mà là thứ phải trang bị cho người đối chiếu nhiều chỗ.

Một người muốn đồng thời tiến vào trong hai đối chiến thất, hơn nữa còn đồng thời giao đấu với hai người khác, cũng không phải là là một chuyện đơn giản.

Mặc dù nói có vài cao thủ trải qua huấn luyện đặc biệt xong cũng có thể đồng thời tiến vào trong hai đối chiến thất, nhưng mà một khi đối chiến với người ta, thì kết quả thường cũng như vậy, một cái ED thì phát ra một trăm phần trăm thực lực, cái ED còn lại thì biến thành tượng gỗ.

Động một cái cũng không có khả năng.

Mặc dù dựa vào thực lực cá nhân siêu tuyệt, cao thủ này này có thể lợi dụng thời gian ngắn nhất để đánh bại hai đối thủ kém xa mình, nhưng không phải là cùng điều khiển hai ID một lúc.

Nhưng mà Phương Minh Nguy thì khác, tuy rằng biểu hiện của hắn cũng là một cái tốt và một cái kém. Cái biểu hiện tốt có thể phần cao thấp với tiến sĩ Tạp Tu, mà cái biểu hiện kém kia, thậm chí là không thể so sánh với lính mới được.

Nhưng mà hai Bạch Hạc này đồng thời hành động bọn nó giống như là được hai người điều khiển vậy, không hề có ràng buộc hay kết nối gì với nhau cả.

Cái mà Đại Vệ đoán chính là chỗ này, đồng thời điều khiển hai cơ giáp, đây là biểu hiện của nhất tâm nhị dụng.

Chỉ thoáng chốc, trong nội tâm của Đại Vệ đã tràn đầy kích động Phương Minh Nguy không hề trải qua bất kỳ huấn luyện nào, mà bỗng nhiên lại xuất hiện trong hai đối chiến thất cùng lúc, ông ta cũng đã có một dự cảm rồi, nhưng khi Phương Minh Nguy biểu hiện ra, hắn quả thật có thể đồng thời điều khiển hai cơ giáp để đối chiến, Đại Vệ vẫn có một cảm giác vui mừng như điên không cách nào diễn tả bằng lời được.

“Ầm!”

Một tiếng nổ nhỏ đánh thức Đại Vệ lại, đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy Lam Tinh Linh do Trương Nhuận Thủy điều khiển đã đánh ngã Bạch Hạc.

Nhưng Trương Nhuận Thủy giành được thắng lợi cũng không có bất kỳ biểu hiện vui sướng nào cả, chỉ là nhún vai, rút ra khỏi đối chiến thất.

Khoang thuyền mở ra, vẻ mặt buồn bực của hắn đi ra, người không biết còn tưởng rằng hắn vừa thất bại.

“Trương Nhuận Thủy, cậu làm sao thế?”

“Hai đánh một, không có ý nghĩa gì, chờ tiến sĩ Tạp Tu đánh xong em muốn đấu một trận công bằng với Phương Minh Nguy”.

Đại Vệ giật mình bật cười, thì ra là làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, vẫy vẫy tay, gọi hắn đến trước màn hình lớn, Đại Vệ nói: “Đến xem thực lực chân chính của Phương Minh Nguy đi”.

Hai mắt của Trương Nhuận Thủy sáng lên, bước nhanh đến trước màn hình lớn, thấy tiến sĩ Tạp Tu đang đánh ngang tay với Phương Minh Nguy, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

“Đại Vệ tiên sinh, đây chính là thực lực của hắn sao?”

“Không, chỉ là một phần thực lực”.

“Nhưng ... ” Trương Nhuận Thủy nhướng mày, nói; “Em cảm thấy hắn đã dùng toàn lực rồi”.

“Toàn lực? Hắc hắc, cậu xem kỹ nhé, cái gì mới gọi là toàn lực” Đại Vệ nói xong liền đè xuống nút nói chuyện, nói: “Phương Minh Nguy, dùng toàn bộ thực lực của cậu, giải quyết tên Tạp Tu kia đi”

Phương Minh Nguy vừa rời khỏi một đối chiến thất tức giận nói: “Đại Vệ tiên sinh, em đã tận lực rồi, nếu như ngài có ý kiến gì, thì cứ việc ra tay đi”.

“Không Phương Minh Nguy, cậu vẫn chưa dùng toàn lực”.

“Đại Vệ tiên sinh, em đã hết sức rồi” Phương Minh Nguy bất mãn nói. Quả thật, bây giờ linh hồn Ai Khắc đã dùng hết sức rồi, nhưng mà cũng chỉ có thể đánh ngang với tiến sĩ Tạp Tu mà thôi.

“Phương Minh Nguy, chẳng lẽ cậu quên rồi sao, cái cậu đeo chính là phần lưu truyền cảm khí đấy?” Đại Vệ hướng dẫn: “Thứ này có thể tạo ra hơn hai nhân vật!”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nói: “Ngài nói là, hai đánh một?”

“Không sai, một Bạch Hạc có thể đánh ngang tay với tiến sĩ Tạp Tu, như vậy hai? ba? bốn?...”

“Đại Vệ tiên sinh, lấy nhiều đánh ít, không phù hợp quy định!”

“Cậu sai rồi, chỉ cần là một mình cậu điều khiển, như vậy đừng nói là bốn, cho dù là bốn trăm, bốn ngàn, cũng đều có thể cả”.

“Thật không?”

“Thật, tin tưởng tôi”.

Trong đầu của Phương Minh Nguy hơi loạn, lấy nhiều đánh ít mà được cho phép, như vậy người đeo phần lưu truyền cảm khí này chẳng phải là thiên hạ vô địch sao.

Nhưng mà, dưới sự cổ vũ của Đại Vệ, Phương Minh Nguy chỉ do dự một chút rồi lập tức đưa ra quyết định.

Trong phòng nơi diễn ra trận đấu kịch liệt bỗng nhiên xuất hiện thêm một Bạch Hạc, nó vừa xuất hiện, lập tức lao đến chỗ hai người kia đang chém giết.

Tiến sĩ Tạp Tu cũng không kinh ngạc với tình huống này, chỉ hơi nghiên thân một chút, tránh khỏi cơ giáp lỗ mãng đó.

Nhưng mà, làm cho ông ta tuyệt đối không tưởng được chính là, cơ giáp có biểu hiện không khác gì lính mới này đột nhiên linh hoạt lên, giống như là được chiến thân nhập thể vậy, nhẹ nhàng linh hoạt ôm lấy Tạp Tu của ông ta.

Hai cơ giáp khổng lồ ôm lấy nhau, quật lộn với nhau cùng một chỗ, mặc kệ là Tạp Tu có bản lĩnh thế nào, cũng không thể giãy dụa được.

Nhưng tiến sĩ Tạp Tu có kinh nghiệm trăm trận, lâm nguy không sợ, nhanh chóng mở pháo năng lượng trước mặt ra, bắn cho cơ giáp này nổ tan xác.

Nhưng mà, đúng lúc ông ta muốn nhảy lên, thì trước mắt lóe lên một tia sáng một cổ năng lượng cường đại đồng thời xuyên thủng khoan điều khiển của Tạp Tu.

Trước khi hóa thành tia sáng trong nháy mắt, ông ta quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy một Bạch Hạc khác chậm rãi lút pháo năng lượng trước ngực trở về.