Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 125



Trong bữa tiệc, Soso vẫn luôn bế Khuynh Phàm, sống chết đòi Phoebe đính ước cho 2 đứa nhỏ, tôi bất đắc dĩ nhìn Phoebe và Soso. Phoebe cười nói.

"Em thật là cởi mở, còn chơi tình chị em, Khuynh Phàm so với con nhà em còn lớn hơn mà."

Soso nhún vai.

"Đương nhiên phải cởi mở, huống chi Khuynh Phàm là khoai phỏng tay, không sớm đính ước thì chỉ có xếp hàng bốc số, em sợ sau này về ôm con trai mà khóc."

Tôi cầm chiếc đũa đánh Soso.

"Khoe khoang, lại khoe khoang, ăn cơm đi. Con mới có bao lớn, muốn đính ước cho hai đứa nhỏ cũng được, cần phải có thành ý, cậu hiểu chưa."

Tôi xoa xoa hai ngón tay trước mặt Soso, Soso thế mà làm lơ tôi.

"Nhà mình là nhà bình dân, nhiều lắm cho cậu chút gió để hít, cậu nhìn lại câu đi, làm gì có phần cho Vương Phi Phàm cậu chứ, để lại hết cho Khuynh Phàm."

Tôi mở to mắt, Phoebe cười rất vui vẻ. Lúc này, Phi Tuấn lại la hét bảo mọi người yên tĩnh chút đi. Mấy con mắt chúng tôi đều nhìn về anh ấy và Tố Duy. Tố Duy cầm cái muỗng gõ vào ly rượu vang.

"Các chàng trai, cái cô gái, vào cái ngày vui vẻ này, tôi muốn tuyên bố một chuyện lớn, niềm vui nhân đôi."

"Này không phải là kết hôn sao, thời gian, địa điểm, phong bì bao nhiêu."

Phi Tuấn giơ tay múa chân, Tố Duy lay vai Phi Tuấn, cô ấy lắc đầu.

"Oh, các tình yêu à, nghĩ đơn giản quá rồi."

"Thế chuyện lớn là chuyện gì."

"Tôi có."

"Cái gì???"

Vẻ mặt Tố Duy rất bình tĩnh, Phi Tuấn cũng chỉ nhướng mày cười, giống như điều này là chuyện hiển nhiên. Còn phản ứng của chúng tôi không đơn giản như vậy.

Mấy cái miệng một lời nói, mọi người thật là ăn ý. Phoebe ngơ ngác nhìn Tố Duy, tay tôi ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi thấy trong mắt có ấy có chút lấp lánh. Trong giây lát, cô ấy cười, cầm ly rượu đứng lên.

"Nào, chúng ta chúc mừng Tố Duy và Phi Tuấn đầu bạc răng long."

Mọi người náo nhiệt cầm ly rượu lên chúc mừng. Khuynh Phàm cũng ê ê a a gọi mẹ, khiến cho mọi người khen ngợi, bầu không khí vui vẻ cứ thế trôi qua.

Đến khuya, tiễn các bạn đi. Tôi với Phoebe về phòng tắm rửa, eo đau nên cô ấy xoa xoa cái eo, còn nhìn tôi đầy oán giận, tôi cười kéo cô ấy vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô ấy.

"Vợ à, để em mát xa cho chị."

"Được tiện nghi khoe mẽ, tránh sang một bên."

"Đi mà!"

Cô ấy thở dài bất đắc dĩ, quay về giường nằm xấp xuống, động tác nhỏ lại mang theo chút đáng yêu. Tôi ngồi bên cạnh giơ tay lên xoa cho ấy, không chút suy nghĩ nào hỏi.

"Chuyện của Tố Duy, chị...."

"Em còn nghĩ chị còn chưa buông được cô ấy à?"

Có thể đừng nói thẳng ra như thế được không, thật là. Tôi vội lắc đầu.

"Ý em không phải vậy."

"Lạy ông tôi ở bụi này đi."

"Được rồi, chị nói sao thì là cái đó."

"Ngốc! Lần đầu tiên, Phi Tuấn nhìn thấy Tố Duy đã thích cô ấy, khi chị và Tố Duy ở trước mặt thừa nhận mối quan hệ, chỉ có Phi Tuấn thản nhiên nhất. Bây giờ hai người đã trở thành người thân của nhau, chị vui còn chưa hết nữa là."

"Ừm, bọn họ rất xứng đôi."

"Phải rồi, tối nay nghỉ sớm đi, sáng mai bác sĩ sẽ đến."

"Dạ, lão phật gia ~"

Đêm khuya tĩnh lặng, Phoebe nằm trong vòng tay tôi, mái tóc dài của cô ấy tuỳ ý bên mặt tôi, hít sâu, cái hương vị này thật tốt, khiến tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, ở bên tai cô ấy thì thầm.

"Như thế này thật tốt."

"Có chỗ nào tốt? Buông chị ra, ngạt chết đi được."

"Em...."

Tôi buồn bực thả cô ấy ra, người phụ nữ này chả hiểu cái mẹ gì là phong tình! Tôi bất mãn hôn nhẹ lên môi cô ấy, cô ấy nheo mắt, nhẹ nhàng sờ mặt tôi.

"Ngủ đi nào."

Trên mặt có hơi ấm của cô ấy, tôi yên tâm nhắm mắt lại. Cảm giác ôm nhau ngủ thế này thật là tốt, cơn buồn ngủ kéo đến, cùng với mùi thơm trên cơ thể Phoebe làm tôi tiến vào giấc mộng.

....

Sáng sớm, tôi bị Phoebe đánh thức, cô ấy mặc áo tắm dài rộng, xương quai xanh ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt trời chiếu lên người cô ấy, cho tôi một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu chưa cô, cô ấy cúi người quét tóc lên mặt tôi. Mặt tôi ngứa, cười duỗi tay kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

"Vợ à, đến hôn một nụ hôn buổi sáng chưa đánh răng nào."

"Tránh ra, dơ muốn chết."