Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 124



Phoebe mất hết sức lực ngã vào lòng tôi, tôi ôm cô ấy đi về phòng. Tinh lực tôi tràn đầy, nhìn cô ấy ngủ, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô ấy, cô ấy cau mày nói mớ.

"Tiểu Phàm... từ bỏ... từ bỏ...."

A! Có khi nào sau này đối với chuyện phòng the cô ấy có ám ảnh không??? Chơi một lần! Một đêm điên cuồng túng dục mang đến hậu quả nghiêm trọng, lúc tôi tỉnh dậy, Phoebe nằm bên cạnh bất động, tôi nhìn đồng hồ, đã giữa trưa rồi.

Đêm qua vận động quá mức làm cánh tay tôi đau nhức. Nhưng mà Phoebe so với tôi càng thảm hơn nhiều, eo cô ấy dường như không động đậy được. Tôi nhìn Phoebe đầy hối lỗi, Phoebe nhìn tôi đầy phẫn nộ. Cô ấy dùng hết sức đá tôi lọt xuống giường.

"Cút!"

"Vợ à, cái này không thể trách em! Là do chị ngày thường ít vận động, chúng ta nên thường xuyên tập thể lực!"

"Đi ra ngoài cho chị!"

"Chị không nghe em nói à! A!"

Phoebe vun cái gối lên đập lên đầu tôi, Phoebe ra lên.

"Bắt đầu từ hôm nay, em đi qua phòng cho khách ngủ!"

"Đừng mà!"

"Không được!"

Ảo não nhìn cô ấy xoa eo, tôi leo lên giường, để cô ấy nằm xấp, rồi mát xa.

"Vợ à, sau này em không dám nữa."

"Em đừng nghĩ đến chuyện sau này."

"...."

Sinh nhật của Khuynh Phàm vẫn phải làm bù, Soso và Đại Tráng bế con nuôi tôi đến đứng ngoài cửa.

"Xin chào! Tiểu Phàm, Phoebe."

Soso chào xong làm như không việc gì rồi đi vào trong nhà. Đại Tráng bế con lắc đầu bất đắc dĩ lắc, tôi có thể hiểu, trở thành người cha, Đại Tráng rất thống khổ.

Không bao lâu thì Tố Duy và Phi Tuấn cũng mang theo quà đi vào nhà tổ. Tôi kéo Phi Tuấn qua một bên dò hỏi.

"Hồ sơ lần trước em đưa anh, anh xem chưa?"

"Xem rồi, mẹ anh rất vui, còn cảm ơn em."

"Có thể bình ổn là tốt rồi. Sau này là người một nhà."

"Cảm ơn em, vì có em, mà Tiểu Ỷ thay đổi rất nhiều."

Lúc này, Phoebe đi đến bên cạnh chúng tôi, Phi Tuấn cười giơ tay lên xoa đầu Phoebe đầy cưng chiều.

"Tiểu Ỷ, mặt của Phi Phàm em định thế nào."

"Mấy ngày nữa, bác sĩ sẽ đến. Đến lúc đó xem bác sĩ định như thế nào."

"Vậy là tốt rồi."

Phoebe đau eo, cô ấy hơi nhíu mày, tôi theo bản năng đấm đấm xoa xoa giúp cô ấy, Dư Đinh Chi xảo trá nhìn một cái là biết chuyện của chúng tôi, vặn vẹo hỏi.

"Ai da, đây là sao?"

Tôi nhìn Dư Đinh Chi khinh bỉ.

"Liên quan gì đến chị?"

"Này là chị đây quan tâm đến Phoebe nhà chúng ta, em lo lắng cái gì hả?"

"Chị...."

"Phi Phàm, tiết chế lại chút nha."

Phoebe cười lắc đầu.

"Chuẩn bị ăn cơm."