Tình Ngang Trái

Quyển 3 - Chương 4



Nằm trên giường một lát mà cô vẫnkhông buồn ngủ, cả người trống rỗng và chẳng biết vì sao cứ mở to mắt nhìn cầuthang đến ngẩn ngơ.

Kiều Duy Đóa hồi phục tinh thần,một ý nghĩ nẩy lên trong đầu khiến cô hoảng hốt. Dường như cô bắt đầu thíchnghi với người nằm bên cạnh, thứ thích nghi ấy làm cô dần dần có cảm giác ‘quenhơi’.

Cô vội lắc lắc đầu, kiểu ‘thíchnghi’ này khiến cô rất hoảng sợ. Cô đứng dậy, cầm cái máy tính xách tay củaHình Tuế Kiến mua cho mình chui vào trong chăn.

Kiếm chút việc để làm sẽ khiến côkhông giống với ‘oán phụ’ trong đêm chờ đợi người đàn ông trở về.

Cô mở QQ nhưng chẳng biết tìm ai đểtán gẫu. Giờ này chắc Thường Hoan đã sớm đi tìm Chu Công [1] đánh tới mấy váncờ. Cô kéo danh sách bạn bè ít ỏi xuống, thì thấy Tư Nguyên vẫn đang trongtrạng thái online với dòng chữ ký đầy cá tính: Đóng cửa luyện thi.

[1]Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán,là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp ChuVũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyềnthống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đãgiúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nướcmạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ.Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến ngườita gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiềungười lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.

Cô nhìn màn hình mỉm cười.

Đúng vậy, anh thi xong chứng chỉthống kê rồi thì sẽ tới cuộc thi Tư pháp? Lần này anh nhất định phải đạt thànhcông nhé!

Cô mở khung đối thoại, ngẫm nghĩchốc lát rồi đánh một hàng chữ, cố sức làm mồm mép mình thật nhẹ nhàng: ‘Bạngià, chắc vừa thi cử vừa đính hôn khiến anh bận bịu gấp đôi nhỉ? Quen biết lâunăm như thế, nhớ cho em ăn kẹo mừng đấy! Vì tình nghĩa đó em sẽ đi phong bìthật to.’ Cô thiếu nợ anh suốt nhiều năm, tiền mừng của cô phải rất lớn mớiđúng. Tuy nhiên khi xem những dòng chữ đó, cô vẫn không thể bấm nút gởi đi(enter).

Ngẫm nghĩ một lát sau, cô xóa đirồi viết: ‘Bạn già, anh khỏe không? Đã chuẩn bị cuộc thi tới đâu?’. Đánh hàngchữ xong, Duy Đóa dựa lưng vào ghế suy tư hồi lâu, day trán cảm thấy nó khôngổn.

Tại sao bây giờ ngay cả tình bạn màcũng khiến cô suy đi nghĩ lại? [2] Cô xóa hàng chữ và thoát khỏi QQ, vì cô thựcsự không biết nên nói gì mới đừng vượt qua thân phận bạn bè.

[2]Nguyên tác: Tư tiền lự hậu – nhiều lần lo lắng chuyện nguyên nhân và kếtquả.(baidu)

Tư Nguyên như ánh mắt trời từngchiếu sáng thế giới băng giá của cô. Tuy nhiên, thái dương vẫn tới lúc phải lặnvề núi, một vài duyên phận đã sai thì cuối cùng không thể cưỡng cầu. Về phần aiphụ lòng ai, ai quên không được ai chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là phảibiết buông tay, biết đem rung động âm thầm ấy thăng hoa thành tình bạn chânchính, mới là chủ đề cô cần nỗ lực.

Tình cảm của cô quá thuần khiết, côthực sự không thể dung túng bản thân mình tiếp tục đi ái mộ một người đàn ôngsắp thành chồng của cô gái khác. Cô nghĩ nỗ lực của mình đã thành công, ít nhấthơn một tháng nay, cô không hề liên lạc với Tư Nguyên.

Mỗi ngày gởi ít nhất mấy cái tinnhắn đã biến thành số không.

Mỗi ngày gọi ít nhất vài cuộc điệnthoại cũng biến thành số không.

Càng miễn bàn tới chuyện gặp mặt.

Hai người từng gần gũi với nhautrong cuộc sống, ấy vậy mà chỉ sau một đêm, dường như đã biến thành phai nhạt.Cô không có thể xoay chuyển và cũng chẳng biết nên xoay chuyển thế nào. Mộttháng nay Tư Nguyên chưa từng thử liên lạc với cô. Cô không cảm thấy bất ngờ,mọi người đều nói tình bạn là vững chắc nhất, nhưng tình bạn vững chắc ấy khôngbao gồm nam nữ khác phái.

Mạch suy nghĩ hơi lộn xộn, cảm giáchoảng hốt trong lòng càng bùng lên dữ dội. Cô thuận tay lướt web, lang thangđến một diễn đàn.

Không phải cô nhiều chuyện, cũngchẳng phải muốn nhìn mấy ông chồng này này nọ nọ hay học cách níu kéo đàn ông,vân vân… Mà cô quan tâm tới vài ‘lời đồn’ của một số người trong diễn đàn.

Hồi chiều không phải cô thích xenvào việc của người khác, mà gần đây cô đọc được vài bài viết trên diễn đàn, họnói dạo này một số ông chủ của Ôn Thành bắt đầu có dấu hiệu bỏ trốn.

Trên diễn đàn viết, tháng trước cómột ông chủ của nhà máy sản xuất giày đã bỏ trốn. Theo nghe ngóng thì một côngty đảm bảo dính cổ phần tới khoảng một trăm triệu.

Mấy ngày trước, một công ty tráchnhiệm hữu hạn sản xuất giày nổi tiếng tuyên bố ngừng hoạt động, có lời đồn rằngông chủ thiếu nợ quá lớn mà phải lẩn trốn.

Nếu cô nhớ không nhầm thì ông chủTrần chính là người sáng lập nhà máy sản xuất giày đó. Quả nhiên mới lướt quanhmột vòng, cô đã tìm được vài tin tức tương tự.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, côphải đeo kính sát tròng vì gần đây cô thường xuyên dùng máy tính, nên bây giờcon ngươi khô khốc, ran rát. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm tháo kính sát tròng ra,rồi lấy cặp kính gọng đen trong ngăn kéo đeo vào.

Bộ dạng cô khi đeo mắt kính trônghơi hiền lành và ngốc nghếch. Đây là việc hết sức riêng tư với cô, nên trừnhững người thân trong gia đình thì chỉ mỗi mình Tư Nguyên được thấy vài lần.Về phần Hình Tuế Kiến? Cô gạt gã khỏi phạm trù ‘người nhà’.

Cô đeo cặp mắt kính lên giường nằmlại, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình. Tuy cô không biết những tin tức nàylà thật hay giả, nhưng chúng quả thực khiến người ta chú ý.

Làm việc trong công ty của Hình TuếKiến, cô luôn kiếm những điều có thể khiến gã phải ‘chờ xem’, nhưng từ đầu chícuối vẫn chưa tìm ra nhược điểm.

Bởi vì gã không tin tưởng cô.

Bởi vì gã và Trần Ôn Ngọc đề phòngrất kĩ.

Mặc dù cả con dấu cũng giao cho cô,nhưng thực ra nó chả có ý nghĩa gì to tát. Trước nay việc cơ mật của công ty gãchỉ thảo luận với Ôn Ngọc, trong danh sách tin cậy của gã chưa hề có tên cô. Côchẳng nên có cảm giác gì, bởi cô vốn dĩ không đáng là người được tín nhiệm. Tuynhiên, tại sao khi nhìn màn hình máy tính cô vẫn luôn ngẩn người? Tại sao tráitim cô rất khó chịu? Những việc này xưa nay cô chưa từng biểu hiện với ai,nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Dưới lầu vang lên tiếng mở khóalanh lảnh, cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hai giờ sáng. Dạo này gã về nhàrất trễ, đặc biệt từ ngày Ôn Ngọc chuyển tới ở chung trong một tiểu khu, thìhầu như mỗi ngày nửa đêm gã với về.

Ăn cơm tối à? Ha ha, làm ơn nói chocô biết, có ai ăn tối tới hai – ba giờ sáng mỗi ngày không? Phương pháp ‘ăn’này thực sự rất đáng để người ta ngờ vực.

Cô nhanh chóng tắt đèn rồi đóng máytính nhét xuống gầm giường.

Trên cầu thang truyền tới nhữngbước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ. Không hiểu sao trái tim cô đập rối loạn, mãi đếnkhi tiếng bước chân ấy vang lên trong phòng Kiều Duy Đóa quay lưng về phía đóvẫn còn căng thẳng.

Gã không bật đèn, nhưng việc trướctiên là đứng trong bóng đêm liếc xung quanh bốn phía, yên tâm xác định không cócặp mắt xanh rờn kia mới bước tới gần cô.

“Em ngủ rồi à?” Gã nhẹ giọng hỏi.

Duy Đóa không trả lời.

Căn phòng mở điều hòa thật lạnh.

Gã dùng ánh đèn điện thoại làm đèn,cầm cái remote control lên xem, thấy cô mở hơi lạnh tới 16 độ. Thảo nào vừa vàophòng, gã cứ ngỡ như bước vào hầm băng. Gã chỉnh nhiệt độ lên cao thêm 5 – 6độ, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Gã lần theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc điệnthoại, kéo ngăn tủ lấy quần áo ngủ và đi vào nhà tắm.

Cô hít vào thật sâu, hơi thở thấmlạnh mới có tác dụng làm đầu óc cô thanh tĩnh. Trong không khí chỉ có mùi khóithuốc nhàn nhạt, ngoài ra chẳng còn mùi nào khác, điều đó làm trái tim cô yênổn đôi chút.

Duy Đóa tự nhủ, việc này không liênquan đến tình yêu. Tại tính cô ưa sạch sẽ nên khó chấp nhận một gã đàn ông vừabò khỏi giường một người phụ nữ, lại về nằm bên gối của cô.

Đèn phòng tắm cũng nhanh chóng tắtngóm.

Tiếng bước chân truyền tới và mộttrọng lượng cơ thể nặng trịch đè lên làm phân nửa chiếc giường lõm xuống.

Gã tự ôm cô đặt lên khuỷu tay mình,Duy Đóa thở đều đều, ra vẻ đang ngủ say. Nhưng chỉ vài giây sau, khóe môi gãkhẽ hé nụ cười thật nhẹ. Gã bật đèn, dưới ngọn đèn mờ, cô đeo cặp mắt kínhthanh tú, đôi mắt khép chặt khẽ run run.

“Thật cảm động, thì ra có người chờtôi về.” Gã giả vờ cất giọng châm biếm.

Bị vạch trần, cô tháo mắt kínhxuống, đẩy gã ra và lạnh giọng phản bác: “Tôi không đợi ai cả, do tôi mất ngủthôi.” Ngữ khí cô chứa đầy đề phòng.

Hành động ấy của cô làm gã cảm thấychân thật hơn.

“Nếu lần sau anh còn về trễ, thì cứngủ luôn ngoài khách sạn hoặc ở lại ‘căn nhà’ kia đi.” Cô châm chọc.

Gã không nói gì mà lấy cặp mắt kínhđeo lại cho cô, “Để nó chắn mũi nhọn của em đi.”

Kiều Duy Đóa cáu kỉnh cầm cặp mắtkính. Gã đang đánh trống lảng sao? Cô buồn bực vì phát hiện mình rất muốn nghelời giải thích từ gã.

“Em ghen à?” Ánh mắt gã sắc bén.

Nếu cô thừa nhận mình ghen, thì gãsẽ cân nhắc việc khai báo với cô về hành tung của mình đêm nay.

“Anh có thể bớt nghĩ lung tung đượckhông?” Cô lạnh lùng phản bác.

Gã nhìn cô và cô quắc mắt trừnglại. Nội tâm cả hai đều là những kẻ kiêu ngạo, không ai muốn bước ra đầu tiên.Người nào di chuyển trước, người đó thua.

“Thôi, ngủ đi.” Gã nằm xuống.

Dạo này gã khá mệt mỏi, gã thừanhận mình có giấu cô một số việc.

Cô mò mẫm mép giường rồi từ từ nằmxuống. Cứ vậy thôi sao? Cô có phần lo được lo mất. [3]

[3]Nguyên tác: Hoạn đắc hoạn thất - Ý nói: Lòng ham muốn thái quá của con người:Chưa có thì lo cho có, có được rồi lại lo lắng gìn giữ cho đừng mất. (theocaodaitoanthu)

Nếu có thể nói thành thực, cô biếtkhi gã vừa về thì trái tim mình lại bắt đầu hoảng hốt.

Cô nằm đó mà mãi vẫn không ngủđược, tại sao gã ở nhà Ôn Ngọc đến khuya khoắt như vậy? Rốt cuộc ‘lỗ mũi’ củacô có sai sót hay không? Nếu suốt đêm bọn họ không lăn lộn trên giường, thì bọnhọ làm gì? Bồi dưỡng tình cảm ư?

“Tôi không làm kẻ thứ ba.” Cô đưalưng về phía gã, lạnh lùng tuyên bố.

Nếu thực sự để cô phát hiện ra điềugì, cô sẽ không khách khí! Tuy nhiên, nửa đêm đầu gã dành cho người phụ nữkhác, nửa đêm về sáng lại dành cho cô, thì trông cô chả khác gì kẻ thứ ba!

“Em có muốn tự kiểm tra xem mình cóphải là kẻ thứ ba hay không?” Gã lãnh đạm hỏi.

Đàn ông không phải thiết bị chạybằng điện, mới ‘làm’ xong với một người phụ nữ, anh ta nhất định phải dành đủthời gian để bình phục. Nếu cô muốn biết mình có phải là kẻ thứ ba hay không,thì gã chẳng phản đối cô tự mình tới khám xét.

Kiều Duy Đóa mím môi im lặng, đừnghòng cô dính bẫy của gã.

“Hay em định nói kinh nguyệt của emđã có nửa tháng nay mà chưa hết?” Theo gã thấy ‘kẻ xỏ lá’ chính là cô!