Tình Ngang Trái

Quyển 3 - Chương 3



Một tháng sau.

“Duy Đóa, chị muốn uống cafékhông?”

“Không, cảm ơn cô.” Người bị hỏichẳng những không ngẩng đầu, mà còn vừa ăn cơm hộp vừa nhìn chăm chú nhìn vàophần việc mới hoàn thành trong tay.

Đáp lại vẻ êm ái của cô sinh viên làmthêm là gương mặt lạnh lùng muôn thuở, khiến cô nàng tức giận bỏ đi.

Kiều Duy Đóa làm việc rất nghiêmtúc, nhưng cách đối nhân xử thế của cô khá tệ. Do trời sinh tính tình đạm bạc,nên cô rất ít tán gẫu với đồng nghiệp và cũng chẳng biết phải tán gẫu điều gì.Việc diễn ra vừa rồi đúng là điều tối kỵ nhất, mới khiến lòng cô sinh viên làmthêm khó chịu.

Ôn Ngọc đeo túi xách ra về, vừakhéo đi ngang qua bàn của cô sinh viên làm thêm.

“Em gái, về chung xe với A Kiếnđi.” Giọng nói êm dịu của Ôn Ngọc không cao không thấp, vừa đúng bay vào taingười nào đó ở bàn đối diện.

“Chị Ôn Ngọc, có phiền gì không ạ?”Cô sinh viên làm thêm vui mừng.

“Chẳng phải em đi ôn lớp đại họcban đêm hả? Chỗ đó vừa hay tiện đường với chung cư Bích Quế Viên!” Ôn Ngọc thểhiện sự chu đáo.

Tuần trước, Ôn Ngọc đã chuyển vàochung cư Bích Quế Viên. Nghe đâu căn hộ đó là Hình Tuế Kiến mua cho cô, mọi chiphí trang hoàng đều do Hình Tuế Kiến móc hầu bao.

“Bà chủ, chị tốt bụng quá, xưa naychưa hề phách lối!” Cô sinh viên làm thêm rất cảm động. So với vẻ cao ngạo xacách và khó gần gũi của người nào đó thì đúng là một trời một vực!

“Chúng ta là đồng nghiệp, đâu cầnphải làm thế?” Ôn Ngọc nhìn sang hướng khác, cố tình ám chỉ, [1] “Suy cho cùngthể diện là do người khác cấp, nhưng chính mình mới là người tự đem mặt mũi vấtđi!”

[1]Nguyên tác: Ý hữu sở chi - biểu đạt ý hoặc việc của người nào đó ẩn dấu tronglòng (baidu).

Kiều Duy Đóa bị nói bóng gió thìkhựng lại.

Cô sinh viên làm thêm lập tức nhậnđược tín hiệu, cô nàng cười gượng gạo và thuận miệng hùa theo, “Đúng vậy, đúngvậy.”

Hai tháng nay bầu không khí trongcông ty rất quái lạ. Kiều Duy Đóa và Trần Ôn Ngọc ngoài tiếp xúc trên công việcra, thì những thời gian khác gần như hoàn toàn im lặng, cho dù giáp mặt cũngmiễn chào hỏi. Quả thực như nước với lửa, hơn nữa, nhiều lần Trần Ôn Ngọc còndùng lời lẽ chứa đầy gai góc.

Kiều Duy Đóa chỉ khựng lại vài giâyrồi tiếp tục chậm rãi dùng cơm. Cứ mỗi miếng cơm, cô lật một tờ văn kiện và vẫnđối xử bằng vẻ hờ hững như mọi khi.

Trần Ôn Ngọc khẳng định cuộc đốithoại giữa mình và cô sinh viên làm thêm đều lọt vào tai Kiều Duy Đóa, đặc biệtlà hai từ ‘bà chủ’ kia, nhưng cái người ngồi trước bàn làm việc vẫn không cóhành động nào.

Cô hoàn toàn tập trung vào côngviệc, như thể câu chuyện vừa rồi chẳng lọt vào tai mình. Điều ấy khiến Trần ÔnNgọc không có cảm giác lợi thế chiến thắng.

Trên cầu thang truyền tới tiếngbước chân.

Khi người đàn ông cao lớn bướcxuống bậc tam cấp cuối cùng, thì gã theo thói quen quét ánh mắt lạnh lẽo về vịtrí kia một cái. Ở nơi đó cô vẫn lu bu công việc, không hề để ý đến bất kìchuyện gì, thậm chí chưa từng ngước mắt lên.

Trần Ôn Ngọc bước tới nghênh đón,ôm cánh tay gã và cất giọng thật thân thiết, “A Kiến, tối nay anh muốn ăn gì?”

“Bà chủ cũng biết nấu nướng nữahả?” Cô sinh viên làm thêm kinh ngạc, lộ vẻ mặt vô cùng khâm phục.

“Chị á, hồi mười mấy tuổi đã nấucơm cho anh ấy ăn rồi, nên mới nuôi anh ấy khỏe như vầy nè!” Trần Ôn Ngọc giảvờ làm một bà mẹ, mím môi nói đùa.

Ặc, cô sinh viên làm thêm bật cườitrước sự dí dỏm của Trần Ôn Ngọc.

“Em thật ngưỡng mộ tình cảm của haingười quá!” Cô sinh viên làm thêm cố ý ồn ào và quyết định đứng về phe chị ÔnNgọc.

Trần Ôn Ngọc kéo gã, tự nhiên nở nụcười trang nhã.

Kiều Duy Đóa buông thìa, cô chỉ ănmột phần ba hộp cơm mà không nuốt nổi nữa. Cô lấy mực đóng dấu, cầm con dấu ấnlên màu mực đỏ rồi nắn nót đóng ba chữ ‘Hình Tuế Kiến’.

Cô đứng dậy đi tới trước mặt bọnhọ, “Ông chủ, đây là số giấy tờ của anh, tôi đã kiểm duyệt và thấy không có vấnđề.”

Hình Tuế Kiến nhận văn kiện, chẳngthèm ngó ngàng gì mà giao cho Trần Ôn Ngọc. Ánh mắt gã từ đầu tới cuối đều nhìnchằm chằm vào Kiều Duy Đóa.

“Hôm nay tôi có gọi điện thoại choông chủ Trần bên nhà máy giày da, ông ta đã trễ hẹn thanh toán tiền lãi bảyngày rồi nhưng di động của ông ta đã khóa.” Cô điềm nhiên báo cáo công việc.

Nghe vậy, biểu hiện của Hình TuếKiến và Trần Ôn Ngọc đều toát vẻ kì lạ.

“Kiều Duy Đóa, em đừng can thiệpvào các khoản giao dịch vay mượn trong công ty, cứ làm tốt phần việc của mìnhlà được.” Gã lạnh giọng.

Nội dung công việc của Kiều Duy Đóarất đơn giản, chưa từng liên quan tới chuyện cơ mật. Ban đầu là do Ôn Ngọckhông muốn ủy quyền, tiếp theo là chính gã thay đổi ý định, không muốn cho côbiết thêm nhiều.

“Vâng.” Nghe gã nói, Kiều Duy Đóacũng chẳng có phản ứng gì to tát, cô quay lại bàn ngồi xuống và mở xấp văn kiệnkhác.

Trần Ôn Ngọc thở ra nhẹ nhàng, côcười khanh khách cầm xấp văn kiện cất vào trong cặp, rồi vô cùng thân thiết kéokéo áo gã, “A Kiến, chúng ta về thôi.”

Hàng chân mày của Hình Tuế Kiếnnhăn nhúm thành một cụm. Khi gã định xoay gót thì điện thoại trước mặt Kiều DuyĐóa đổ chuông, cô điềm tĩnh đón tiếp, “Xin chào, đây là công ty đầu tư XX.”

Không biết đối phương nói gì mà côdừng lại một chút rồi giọng điệu trở nên lãnh đạm lẫn khách sáo, “Ngại quá, tôiđã dùng cơm tối rồi.” Vừa dứt lời, cô cúp máy và tiếp tục vùi đầu vào côngviệc.

“Chắc không phải ông chủ tiệm mìthịt bò Bà Trần [2] ở đầu phố chứ?” Cô sinh viên làm thêm nhiều chuyện buộtmiệng.

[2]Nguyên tác: Trần thị ngưu nhục diện điếm: quán mì Trần thị(陈氏), mạn phép cho mình thay chữ thị thành chữ bà cho gầngũi.(*_*)

Tiệm mì thịt bò Bà Trần? Cái tiệmmì trang trí khá đẹp ở đầu phố? Ông chủ gọi điện thoại tới chào hàng món mì củamình? Hình Tuế Kiến càng cau chặt hàng chân mày hơn.

“Tuần trước chị Duy Đóa đến ăn mì,ông chủ tiệm thấy chị ấy thì giật nẩy người. Sau khi ăn xong, ông chủ tiệm còntheo kè kè chị Duy Đóa tới công ty. Mấy ngày nay, chỉ cần công ty chúng ta gọithức ăn bên ngoài, thì đích thân ông chủ sẽ đem tới!” Hơn nữa, còn cho rấtnhiều thịt bò.

Sắc mặt Hình Tuế Kiến bất chợt khócoi, Kiều Duy Đóa thật có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt! Gã nghe có kẻ dòm ngóngười đàn bà của mình mà thấy cảm giác hỏng bét!

“Kiều Duy Đóa, tan tầm thôi.” Gãbất đứng bất động, nhắc nhở cô.

Gã vốn định đem cô giấu lên trênlầu, nào ngờ ngày thứ hai đi làm, Kiều Duy Đóa chẳng hỏi chẳng rằng chuyểnxuống dưới lầu.

Cô có thái độ gì đây? Để gã và TrầnÔn Ngọc ở trên lầu, tỏ ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ? Cô thật là hào phóng, hàophóng tới mức tác thành cho gã và Trần Ôn Ngọc; hào phóng đến nỗi gã muốn nhìnxem cô có thể làm tới độ nào!

Kiều Duy Đóa ngước mắt lên, nói:“Báo cáo ông chủ, tôi còn bận nhiều việc, chừng nào làm xong tôi sẽ nhận tráchnhiệm đóng cửa.”

Bọn họ rõ ràng đứng rất gần nhaunhưng gã chỉ thấy toàn là biểu hiện lãnh đạm. Từ ngày đầu cô đi làm đã bày ravẻ mặt này, như thể cô là một người máy vô cảm.

“A Kiến, chúng ta đi thôi, lỡ muộngiờ dọn cơm thì sẽ bị Tiểu Béo cằn nhằn.” Trần Ôn Ngọc quấn chặt lấy gã, lêntiếng thúc giục.

Cuối cùng gã nhìn cô một cái, nhưngcô chẳng hề chú ý chút nào tới gã. Điều ấy khiến lòng gã dấy lên một nỗi bựcbội khó tả.

“Ừ, đi thôi.” Gã xoay người soảibước rời đi.

Cô không hề nói một tiếng tạm biệt,vẫn cúi đầu nhìn vào văn kiện. Thật lâu sau, khi khắp văn phòng đều yên ắng tớiđáng sợ thì cô mới ngước lên.

Bọn họ thực sự đã đi hết, chỉ cònlại mình cô.



Dạy xong khóa Yoga, cô về nhà đãmười giờ đêm.

Cô tới phòng Tiểu Lộng, chuyện đầutiên cô làm là kiểm tra bài tập của con gái. Càng xem, hàng chân mày cô càngcau chặt.

Đêm hôm trước cô ra đề toán, TiểuLộng làm sai rất nhiều.

Cô bỗng dưng trầm mặc khiến TiểuLộng rất bất an, “Ba… hồi sáng ba nói trước kia ba làm bài tập cũng tệ lắm…” Vìvậy đừng trách bé, do gen di truyền kém cỏi cả thôi.

Tiểu Lộng ngụy biện, thật sự phảinên mắng! Duy Đóa thở dài xoay người, không có biểu hiện khiển trách nặng nề màchỉ xốc chăn lên ôm con gái vào lòng. Cô chẳng biết mình sai ở khâu nào, mà làmthành tích học tập của Tiểu Lộng tuột dốc không phanh như vậy.

“Không sao, quan trọng nhất là conphải cố gắng, thành tích sẽ từ từ khá lên.” Cô nhẹ giọng an ủi, vì cô cũng nhậnra sự bất an của Tiểu Lộng.

Một tháng nữa sẽ tới ngày khaigiảng năm học mới. Thực ra, cô rất lo bây giờ Tiểu Lộng không theo kịp bài tập,nên cô hi vọng Tiểu Lộng đừng đùa mấy trò ‘ngớ ngẩn’ với cô nữa.

“Ba nói kiến thức trong sách giáokhoa toàn vô dụng, thi đạt sáu mươi phần trăm là được rồi…” Tiểu Lộng nói línhí.

Hình – Tuế – Kiến! Kiều Duy Đóanghiến răng.

“Con đừng nghe lời ba con, chỉ cóhọc sinh hư mới tìm lý do che đậy này.” Cô bực bội cắt ngang lời Tiểu Lộng.

“Mẹ, sao mẹ biết ba con là học sinhhư chứ?” Có người xuyên tạc ba làm Tiểu Lộng không phục, cho dù đấy chính là bàmẹ thân yêu của bé.

“Ba mẹ là bạn học cũ, thành tíchcủa ba con tệ cỡ nào sao mẹ lại không biết?” Cô lãnh đạm nói.

Không phải cô phá hủy hình tượngcủa gã, mà cô nói sự thật.

“Hồi ba con đi học hư hỏng lắm hảmẹ?” Mắt Tiểu Lộng sáng lên.

“Ừ, ba con hư hỏng lắm!” Chẳng biếtvì sao khi nói xấu gã mà tâm trạng của cô lại khá hơn.

“Mẹ à, mẹ mau kể chuyện về ba chocon nghe đi!” Tiểu Lộng quấn lấy cô.

“Không có gì hay để kể, học sinh hưlà những kẻ hay bỏ học, hút thuốc, đánh nhau…” Hai mẹ con nằm trên giường hànhuyên cả buổi.

Nửa tiếng sau.

“Mẹ à, hình như dạo này ba về nhàtrễ lắm…” Hại bé rất lo lắng, nếu nhỡ bé nằm ác mộng mà thiếu ba thì không aicõng bé trên lưng.

Tiểu Lộng cố gắng kiềm cơn buồnngủ, nhưng mí mắt đã dần dần sụp xuống.

“Con ngủ đi, tối mai mẹ không đidạy, mẹ sẽ về sớm với con.” Cô vuốt ve mặt con gái, đánh trống lảng và nở nụcười nhợt nhạt.

Ngay cả cô cũng bất ngờ vì mình cóthể đem vai diễn ‘bà mẹ’ này thích nghi rất tốt.



Tiểu Lộng đã ngủ, nụ cười trên môiKiều Duy Đóa dần dần biến mất.

Dặn dò điều dưỡng Ngô xong, cô đứngdậy đi lên lầu.

Cô nằm một mình trên chiếc giườngrộng lớn với trái tim trống trải. Ngoài Tiểu Lộng ra, cô cảm thấy thế giới củamình chẳng còn thứ màu sắc nào và thật hoang vắng.

Cô mở điện thoại muốn gọi choThường Hoan, lại không biết nên nói điều gì. Cô sợ biết tình hình của ‘ngườikhác’, cũng sợ người khác hỏi tình hình của mình, cuối cùng cô đặt chiếc điệnthoại qua một bên.

Bóng đêm càng lúc càng sâu.

Hơn một giờ sáng mà gã vẫn chưa trởvề.