Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 74



Max..—Nguyệt Hàm nóng giận,muốn bật dậy nhưng cả người điều bị cột chặt trên giường---Các người đưa anh ta đi đâu rồi?

Cô gái thân hình nhỏ nhắn đôi mắt sáng tinh ranh khẻ cười

-Người đàn ông đó bị thương rất nặng ,lúc đem về anh ta…

Thấy vẻ ngập ngừng,Nguyệt Hàm lo ngại hối thúc.:-Anh ta thế nào,mau nói đi chứ.

-….Vẫn chưa tỉnh lại,nếu qua hôm nay anh ta không tỉnh có thể..sẽ không thể tỉnh dậy nữa.

Đầu Nguyệt Hàm tê buốt,như có ngàn mủi kim liên tục đâm vào người cô.cô trừng trừng nhìn cô gái lạ:---Các người là ai?.Mau đưa tôi đến chỗ người đàn ông đã đi cùng tôi…Tại sao lại trói người thế này_Nguyệt Hàm vùng vằn,nhưng muốn tháot khỏi chạy đến xem Max thế nào.

Cô gái vội bước tới trấn an sự kích động của Nguyệt Hàm:-Cô yên tâm đi,chúng tôi không có ý định hại người.Sau khi tộc trưỡng cho phép tôi sẽ thả cô ra.Tạm thời cô chịu yên ở đây tôi sẽ chăm sóc người đàn ông đó đến khi tỉnh lại và thông báo cho cô.

Ngờ vực nhìn quan sát cô gái lạ.Nguyệt Hàm lúc này mới bình tĩnh chú ý,cô ta không mang mùi vị nguy hiễm,đặt biệt rất cá tính và hoang dại của người rừng.Thế nào thì cũng phải cảnh giác,có thể bắt cô và sống ở nới rừng rậm thế này cũng chưa biết bọn người có giống như Lũ quái vật ở Đảo không tên lần trước không.

-Không,bây giờ tôi muốn đến chỗ Max,cô mau thả tôi ra đi._Nguyệt Hàm kiên quyết,nếu không nhìn thấy Max con sống cô làm sao yên tâm ở yên được.

-Xin lỗi nhưng…_Cô gái có vẻ ấp úng

-Cô đừng mong gặp người đàn ông đó._Một giọng nói vang lên phía ngoài.Nghe trẻ con và tinh quái.

Một cô gái thân hình nhỏ nhắn đáng yêu,đôi mắt to tròn tinh quái.Gương mặt hiện lên sự nghịch ngợm ương bướng của 1 cô nhóc mới lớn.Sống trong rừng nên da vẻ không trắng mượt như Nguyệt Hàm mà ngâm ngâm thấy được sự mạnh mẽ.Nhìn kỉ hơn đó là 1 cô nhóc đáng yêu.

Nguyệt Hàm nhìn kĩ,khẽ chau mày.-Ý cô là gì?Tại sao không thể gặp?

Môi mỏng ranh mãnh khẽ nhếch,hai tay chấp ra sau bước tới:-Bỡi vì…hắn ta chết rồi.

-Nói láo,các người giấu Max ở đâu.Đừng để tôi tháot được,nếu không các người không yên với tôi đâu._Nguyệt như có 1 ngọn lửa vừa bị châm ngòi bốc cháy tới tận đĩnh đầu.Cô không tin con nhóc ranh này.Mạng của tên Vương Đế đó thì dễ gì nhỏ mà chết.

Thấy ánh mắt tóe ra lửa của Nguyệt Hàm cô nhóc ranh càng thích thú cười vang.

-Bội Bội em nói gì thế,người đàn ông kia…___Cô gái lạ lúc đầu nay giờ đừng im nghe thấy hơi bất ngờ,vội kéo tay cô nhóc lại.

-Chị Na,em nói thật mà.Hắn ta vừa mới tắt thở.Trưỡng làng đem xác hắn vức đi rồi._Cao giọng có phần tinh quái.Cô nhóc cười tươi vô tư nói lớn.

-VÔ LÝ,CÁC CÔ NÓI LÁO.MAU THẢ TÔI RA ĐƯA TÔI ĐẾN CHỖ MAX._Nguyệt Hàm tim nhói đến thở mạnh,lòng ngực không ngừng kêu gào,cô vùng mạnh khỏi sợi dây.

-Cô còn la hét thì tôi sẽ cắt cỗ cô đấy_Bội bội trợn mắt ra vẻ ham dọa.

-CẮT SHIT! THẢ TAO RA TRƯỚC KHI TAO CÒN TỬ TẾ NÓI CHUYỆN._Nguyệt Hàm điên người,gân cỗ cũng nỗi rõ,mặt tức đến đỏ ngần.Nguyệt Hàm là người ương bướng tính cánh gan lì,ngaòi trừ Max mới khiến cô dễ yếu dạ.còn bất kì ai ham dọa hay bắt nạt cô cũng đừng hòng.Điều quan trọng bây giờ cô chỉ muốn ra khỏi đây tim Max,dù có chết cũng phải thấy được xác hắn.

-Tên đàn ông đó là gì của cô,cô quan tâm đến vậy sao.Tính mạng cũng không cần à!_Bội Bội khaói trá cười,giống như 1 kiểu chọc tức muốn làm Nguyệt Hàm trào máu.Bội Bội cũng không thấy e sợ sự giận dữ của Nguyệt Hàm.

-CON NHÃI RANH KHÔNG THẢ BÀ RA THÌ BÀ SẼ GIẾT HẾT CHUNG BÂY,ĐỪNG ĐỂ BÀ ĐIÊN LÊN ĐẤY THÌ KHÓ SỐNG_Nguyệt Hàm lây mạnh người,đến nỗi sợi dây trói chịu lực mạnh mà nới lỏng ra 1 chút.

Cô gái có cái tên Na tuy nhìn lanh lợi,nhưng mang phần điềm tĩnh hơn,cô bước tới trấn an Nguyệt Hàm.:-cô bình tĩnh đi,chúng tôi không hại người,nếu người đó không làm hại chúng tôi.Người ở đây là những người di cư,sống thành 1 bộ tộc nhỏ trong rừng đã gần mấy chục năm.Điều lành tính cả.Trước khi điều tra kĩ cô là ai chúng tôi mới xem xét thả cô ra được.Chỉ là muốn giữ sự an toàn cho người trong bộ lạc này thôi.

-Chị Na,nói nhiều với bà chằn này làm gì.Thế nào thì Trưỡng Làng cũng xữ cô ta thôi.Nơi đây là cấm địa không cho người lạ xâm phạm,vào đây rồi thì đừng mơ ra khỏi._Bội Bội hất mặt,vênh giọng.

Nguyệt Hàm trừng mắt,cô nghiến răng :-LŨ NGƯỜI RỪNG CÁC NGƯỜI ĐÚNG LÀ THỐI THA.ĐI LẠC VÀO ĐÂY BỘ TƯỠNG TÔI KHAÓI LẮM À.CÓ GIẾT THÌ GIẾT ĐI.NHƯNG TRƯỚC HẾT PHẢI ĐỂ TÔI THẤY ĐƯỢC MAX.

-Muốn gặp thì để tôi cho cô đi gặp_Bội Bội nhanh tay thừa lúc Nguyệt Hàm đang mở miệng thét ,nhanh tay bỏ thuốc vào mồm Nguyệt Hàm.

-Bội Bội,em cho cô ta uống gì thế?._Na nắm vai ngạc nhiên hỏi.

-Độc rắn,em vừa mới chế tạo.Xem như có vật thử nghiệm rồi._Mắt tinh xảo,cười ranh ma.Bội bội kéo vai Na ra khỏi túp lều.:------Giờ thì mặc kệ bà chằn đó đi.

Nguyệt Hàm bất ngờ bị đút thuốc,không kíp ối ra.Cô bắt đầu thấy hỏang sợ,không biết thứ mình uống là gì,tiếp tục gào thét:--CON RANH KIA QUAY LẠI,CHO TÔI CÁI GÌ THẾ HẢ.CHẾT TIỆT!

-----------------------------------------

-Tôi đến tìm Nguyệt Hàm,các người mau cho tôi gặp cô ấy đi_Vĩnh nóng ruột,mắt nhìn Phúc hoàng.

-Cậu Tống nếu là công việc chúng tôi sẽ thay mặc Dương tổng tiếp đãi,con việc riêng tư thì xin đi cho._Phúc Hoàng lịch sự nói,tay đút vào túi quần manh sự nghiêm nghị.

Mặt Vĩnh lạnh tanh,dù s8ác mặt có phần tều tụy đi nhiều nhưng vẫn tỏ ra rất phong độ.

-Tôi biết các người không phải là những người tầm thường.Nguyệt Hàm cũng bị các người lôi kéo để trả thù cha tôi đúng không.Đừng tưỡng tôi không biết.Hôm nay tôi đến đây để đòi lại cô ấy.

-Nếu Cậu Tống đã nói vậy thì xin đi cho,tôi không giải quyết được chuyện riêng tư.Với lại,Nguyệt hàm cũng không cò ở đây.Cô ấy đi về Mỹ cùng với Dương Tổng rồi.

-Cái gì?Cô ấy đi cùng hắn ta về Mỹ.Không được nói tôi biết nơi ở Mỹ nhất định tôi phải gặp cô ấy_Vĩnh bốp chặt tay thành nắm đấm,anh ghen tức người đàn ông đã cướp đi người anh yêu,con giấu cô ấy đi.Anh không cho phép điều đó,vốn dĩ Nguyệt Hàm là của anh.

-Tôi không biết.Xin anh về đi._Phúc Hoàng đanh mặt,quay đi,khi đi qua bọn cận vệ anh liếc chủ ý ra lệnh đuỗi vĩnh đi.

Bọn người cận vệ bạn áo đen đeo kính hiễu lệnh,cúi đầu bước tới Vĩnh.

-Chúng ta không thể giấu mãi chuyện này được_Lạc tư từ đằng sau nói tới.Vẻ mặt đầy mệt mỏi.