Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 249: Hình Ảnh Cố Nhân



Xuân Hương đi trước dẫn đường, phi hành tầm nửa ngày thì đến một vùng biển với cảnh quan khá sinh động, thực chất là những khối đá lớn nhô lên trên rạn san hô xanh biếc, nơi đây chính là ranh giới giữa Tây Bắc và Tây Nam khu.

Chợt Xuân Hương dừng độn tốc, hạ thân xuống một khối đá lớn, cảnh giác với Đàm Phi:

- Chỗ này ma khí rất nặng…

Nói đến đây, nàng nàng này liền đưa ánh mắt đầy hồ nghi về phía gã.

Đàm Phi huyền phù trên mặt biển, nhân diện lạnh lùng không cảm xúc, làm ra tư thế cảnh giác cao độ:

- Có phục binh… Xuân Hương, ngươi định gài bẫy ta?

Xuân Hương còn chưa kịp cất lời phản biện, bỗng…

“Ầm”

Mặt biển nổ lớn, sóng biển cuộn cao quá đầu người, từ trong cột nước thô to bắn ra một lằn khói đen kịt, uốn éo như trường xà rồi nhanh chóng phát động công kích về phía Xuân Hương.

Xuân Hương vốn là nhân vật cao tầng Già Thiên Đàn, bản lĩnh chẳng phải tầm thường, lập tức nhìn ra thân ảnh ma vật mờ mờ trong hắc vụ, liền tế ra pháp khí đỉnh cấp hình chuông đồng. Chuông đồng biến lớn, rung rinh trên đầu nàng, tán phát linh quang ngũ sắc bảo vệ chủ nhân, lại còn phát ra âm thanh ‘đinh đang’ thanh tỉnh. Pháp khí này có tên Thủ Thiêm Chung, lực phòng thủ vô cùng vững chắc, lại khắc chế ma khí rất tốt.

Cùng lúc chuông ngũ sắc bay ra hộ chủ, trước mặt Xuân Hương xuất hiện thêm một cây nguyệt cầm tinh xảo, ngọc chỉ của nữ nhân khẽ thôi động, đàn nguyệt như có linh tính, nó liền phát ra những âm thanh sắc lẹm, ngưng thực thành những vòng sóng âm trắng ngần đánh thẳng vào dải hắc khí kia, lực công kích vạn phần hung hiểm.

Đàm Phi đứng cách đó không xa, thoáng thấy pháp khí Thủ Thiêm Chung và pháp bảo Ngân Nguyệt Cầm thì cau mày, rất nhiều hình ảnh về một vị cố nhân xưa cũ hiện ra. Dẫu vậy, gã vẫn giữ cho mình một thái độ lãnh đạm, từ từ áp sát chiến cuộc.

Ở bên này chiến đấu đã diễn ra được năm bảy hiệp, trước sự phản kháng mạnh mẽ của Xuân Hương, Khốc Ly phải xuất ra Văn Điển cổ đăng, có vẻ như hắn đang chiếm thế thượng phong và muốn kết liễu thật nhanh ả nhân loại trước mắt, nhưng để giải quyết được đối thủ thì cũng phải mất công sức chín trâu hai hổ, thậm chí có thể thua ngược nếu như chủ nhân không nhảy vào tham chiến.

Xuân Hương định kêu gã mặt sẹo vào trợ lực, nhưng vẫn kịp nuốt lại những lời muốn thốt ra, bởi hành động và thái độ của gã kia đã khiến nàng hiểu ra mọi việc. Định tính kế với gã, ai ngờ bị gã tương kế tựu kế lại.

Đàm Phi phất tay, năm món pháp khí từ tay áo nhá sáng bay ra, kết thành Li Địa Diệm Quang trận ụp xuống đầu Xuân Hương. Xuân Hương bận đối chiến cùng Khốc Ly vốn dĩ đã khá vất vả, vừa mới ngộ ra bẫy rập của gã mặt sẹo thì thân đã bị hãm trong Li Địa ảo cảnh mất rồi.

Lúc mới đầu, Đàm đã lên kế hoạch diệt sát vị nguyên lão Già Thiên Đàn kia hòng thu hồi Thông Thiên Quyển. Cho đến khi trông thấy hai món vũ khí của con mồi, gã liền thay đổi chủ ý.

“Ta cần bắt sống nữ nhân này, người cảnh giới chớ để ả chạy thoát!”

Khốc Ly nghe vậy lập tức gật đầu tuân lệnh,hướng đôi tròng mắt đỏ như tiết đông hướng tới chủ nhân như thể rất là cảm kích. Lần đầu tiên kể từ khi có nhận thức, hắn được chủ nhân gọi mình bằng một từ ‘người’, điều này mang lại cho hắn rất nhiều ý nghĩa.

Bên trong Li Địa phát ra những tiếng nổ giống như ngô rang, năm cột sáng đại biểu cho năm món pháp khí mắt trận rung lắc dữ dội. Chứng tỏ Xuân Hương đang phá trận theo cách truyền thống, dùng sức mạnh để phá đi ảo cảnh và huyễn tượng.

Đàm Phi chỉ cười nhạt, tất cả vẫn nằm trong tính toán của gã. Gã ra hiệu cho Khốc Ly cảnh giác, tả thủ vung lên thu hồi pháp trận, dải lụa Thanh Lãng thì lưu lại, lẩn quất dưới lớp sóng biển đầy bọt trắng.

Xuân Hương trong hình dạng phủ kín hắc giáp lao ra. Bị khốn trong trận pháp của gã mặt sẹo, nàng bắt buộc phải biến thân thành trạng thái tiếp dẫn sứ, dùng sức mạnh vô địch để phá trận. Ý thức được tiềm lực và sự nguy hiểm của đối thủ, giải pháp hữu hiệu nhất là tìm mọi cách để tẩu thoát.

Chẳng cần biết là mình đã phá được trận hay do tên kia cố ý thu hồi pháp trận, Xuân Hương hiểu rằng mạng sống đang bị đe dọa nghiêm trọng. Nàng vội vàng ném ra một nắm Vân Yên Châu, toàn bộ chiến địa chìm trong đụn khói trắng đục, giơ bàn tay ra cũng chả thể nhìn thấy. Đồng thời, sau lưng nàng chợt xuất hiện hư ảnh đôi cánh trắng muốt, dùng độn tốc cực hạn lao vút đi.

Hành động từ vị nguyên lão già thiên đàn thực sự rất mạch lạc trôi chảy, tất cả chỉ diễn ra trong một nhịp thở, nhưng vẫn nằm trong tính toán của Đàm Phi. Tay gã giơ lên một cây đoản trượng, muôn vàn sợi bạch ti mảnh như sợi chỉ bắn thẳng về phía Xuân Hương, nó dệt thành một tấm quang võng nhanh chóng bám lấy bộ giáp đen trên thân nàng hệt như dòi bọ ký sinh, chỉ nghe gã mặt sẹo hô lớn:

- Thu.

Xuân Hương mới di chuyển được hai trượng thì cảm thấy thân thể đình trệ, pháp lực trong người đột ngột hư thoát nhanh chóng, như đang bị thứ gì đó vô cùng khủng bố trói buộc lấy tâm trí mà không có khả năng phản kháng. Định mở miệng thốt ra vài câu, bỗng thấy bộ thiết giáp biến mất, một dải lụa xanh nhạt mềm mại từ đâu quấn lấy thân thể mình, rồi hình ảnh cuối cùng là hai điểm sáng màu bích lục chiếu thẳng vào mắt khiến não bộ đau nhói, cuối cùng là chìm vào vô thức.

Đàm Phi xuất thủ cực nhanh, gọn gàng mà không gây động tĩnh lớn. Nếu như Xuân Hương kia không biến thân thành tiếp dẫn sứ, chưa chắc gã đã giải quyết nàng dễ dàng đến vậy. Ra hiệu cho Khốc Ly giữ lấy tù binh đang bất tỉnh trong dải lụa Thanh Lãng Cửu Thiên Lăng, gã nhanh chóng thực hiện vài động thái xóa dấu vết trên chiến địa, rồi cùng ma vật vội vã rời đi.

Ở một nơi rất xa Tây Bắc Khu, trên một vùng rừng rậm và đầm lầy rộng lớn.

Lý Khánh Tiên ngồi xổm trên một cành cây to bằng hai thân người, chăm chú nhìn vào pháp bàn cỡ miệng đĩa trước mặt, trán khẽ nhíu lại đầy phiền muộn.

- Xuân Hương này lại thay đổi lộ tuyến trở về, ả đang làm trò quỷ gì vậy, phải chăng kế hoạch đã bại lộ?

Khánh Tiên lẩm nhẩm như nói với chính mình, nhưng đám tùy tùng ở chung quanh đều nghe được cả. Có điều chẳng kẻ nào lên tiếng, chỉ biết đứng đó chờ mệnh lệnh phát ra từ vị nguyên lão cao quý kia mà thôi.

Đinh Ngọc Diệp mở lời:

- Phu quân, chín phần là kế hoạch bại lộ… theo thiếp thì chúng ta nên từ bỏ kế hoạch này, quay lại Thượng Hồng đảo chờ hội họp cùng đại tổng quản, đó mới là việc quan trọng…

Khánh Tiên có vẻ bất nhẫn, hắn giơ tay hiệu cho vị đạo lữ xinh đẹp dừng lại.

- Phải nửa tuần trăng nữa đại tổng quản mới chạy qua đây được… Cơ hội thu thập tên phản đồ chỉ có lần này thôi. Nếu sự thành, chẳng phải chúng ta đã lập công lớn với ngài ý sao!? Trước khi chúng ta nhận nhiệm vụ, đại tổng quản cũng nhấn mạnh phải bắt bằng được gã Huyền Tử đó, nhiệm vụ này quan trọng chẳng kém việc thu thập Lãn Ông đâu…

Ngọc Diệp đã đi theo Đàm Phi một đoạn thời gian trong Sơn Hải Đồ, thủ đoạn và chiến lực của gã mặt sẹo như thế nào nàng quá rõ, có nói ra chỉ sợ phu quân thêm phần bực bội. Dây dưa với gã này đương nhiên lành ít dữ nhiều, nếu để gã động sát tâm, rất có thể phu thê hai người sẽ gặp chuyện tồi tệ.

Mặc dù trong lòng vô cùng bất an, nhưng Ngọc Diệp vẫn phải nuốt lại những lời muốn nói, thuận theo ý đồ của vị đạo lữ:

- Vậy phu quân có kế sách gì để đối phó với ‘hắn’?

Lý Khánh Tiên kiên định nhìn sâu vào mắt Ngọc Diệp, nhẹ nhàng chấn an nàng:

- Ta hiểu những lo ngại từ phía nàng… nhưng đây là chuyện quan trọng, nó còn là tâm bệnh suốt nhiều năm trong lòng ta, cũng là vấn đề nhức nhối của thượng tầng Già Thiên Đàn nói chung và Quang Đông Tử tiền bối nói riêng…

Nói đến đây, Khánh Tiên quét ánh mắt qua toàn bộ đám tùy tùng, từ tốn đưa ra chỉ thị:

- Xuân Hương đang gặp nguy hiểm, kế sách mai phục tại đây coi như bỏ. Chư vị giáo huynh thu dọn bẫy rập, lập tức lên đường truy tung theo dấu vết của Xuân Hương nguyên lão.

Ở đây có một vài kẻ cũng nắm bắt được chút ít thông tin về gã Huyền Tử kia, thậm chí còn chứng kiến gã quậy phá tại sự kiện Sơn Hải Chi Hạ, rồi việc bằng vào tu vi thượng linh sư dám đồ sát cả sư phụ trên mình một cảnh giới. Dạng dị nhân như vậy quả thực rất khó đối phó, rủi cái mất mạng như chơi, uổng phí bao năm tu luyện. Dẫu vậy, lệnh từ thượng cấp không thể không tuân theo, vẫn là ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ.

Lý Khánh Tiên đã nhìn ra thoái ý của đám thuộc hạ, nhưng hắn chỉ nhếch mép cười nhạt như thể chẳng có chuyện gì, bởi trước đó đã có sắp đặt hậu thủ rồi. Hắn lật tay lấy ra một khỏa linh cầu truyền tin cao cấp, đưa lên mi tâm truyền tải một số thông tin, sau đó ném lên không trung…

Đinh Ngọc Diệp thấy mọi nhân sự đã quay trở lại, liền phất tay ném ra linh chu, đám giáo đồ Cô Thiên Đàn vội vã lên thuyền. Khánh Tiên đứng nơi mũi thuyền, tay cầm pháp bàn định vị tung tích của Xuân Hương, tay còn lại móc ra hai khối linh thạch lớn, khảm vào hốc năng lượng của linh chu. Linh chu sáng lên lung linh, lao thẳng vào bầu trời trong xanh hướng về cuối đường chân trời.

Trên một hoang đảo nhỏ cách đầm lầy hơn 300 dặm, hai nam nhân vận hoa phục sang trọng cùng sánh vai nhìn về xa xôi, cả hai đều có tu vi tiểu thiên sư sâu như biển. Mọi diễn biến tại vùng đầm lầy đều không qua mắt được họ, một kẻ cất giọng băng lãnh:

- Từ khi nào Già Thiên Đàn lại to gan và manh động đến vậy? Qua câu chuyện của chúng, rất có thể tên Huyền Tử kia đang nắm giữ manh mối về số Thông Thiên Quyển thất lạc, hắc hắc…

Thanh niên tuấn lãng còn lại phụ họa thêm:

- Tám chín phần là như vậy! Đông Phương huynh định xử trí với bọn chúng thế nào?

Hai người này chính là đại tổng quản Đông Phương Liệt và bạn đồng sàng Doãn Trí, được tin tình báo từ cấp dưới đã bí mật theo dõi nhóm giáo đồ Già Thiên Đàn vài ngày nay.

Đông Phương Liệt cười nhạt:

Tây Bắc khu phát sinh đại biến cố, bản tọa cần đến đó một chuyến tìm hiểu xem tình hình thế nào, Doãn đệ tiếp tục theo dấu đám người này, gọi thêm Kiều Kiều đến trợ lực. Mục tiêu quan trọng là gã Huyền Tử kia, bằng mọi giá phải bắt sống, ta cần thẩm vấn hắn thật triệt để…

Doãn Trí thoáng tỏ vẻ không vui, hắn miễn cưỡng tuân lệnh:

- Sao không trực tiếp sưu hồn, việc gì phải bắt sống rồi lỡ phát sinh điều…

Đông Phương như thể nhìn ra tâm tư của họ Doãn, hắn giơ tay cắt lời:

- Người này còn nhiều giá trị để lợi dụng, Doãn đệ chớ có hiểu lầm. Mọi việc ở đây giao cả cho đệ, ta đi Tây Bắc xong sẽ trở về hội họp cùng mọi người. Nhớ đấy, vì đại cuộc, vì bản giáo chớ để hỏng việc.

Hết Chương 249