Tinh Giới

Chương 211: Kết thúc so đấu



Trong đầu Lâm Thiên vang giọng Long Lăng Thiên:

– Lâm Thiên, đừng nương tay, đừng có ý nghĩ khiến thế lực sau lưng bọn họ đối phó Nhật Bản. Thật ra ta càng không hy vọng bọn họ ra tay với Nhật Bản, thời đại cắn nuốt, ta không muốn nhiều người động tay chân gần quốc gia chúng ta.

Lâm Thiên hỏi câu kia đúng là có ý đó. Nhật Bản tự bạo có thể nói là chọc giận tất cả các thế lực, Lâm Thiên muốn tha cho bọn họ để họ đi tính sổ với Nhật Bản. Nhưng lời Long Lăng Thiên nói làm Lâm Thiên bừng tỉnh, Trung Quốc không khó xử Nhật Bản, thế lực nước Mỹ, Châu Âu thì khó đối phó hơn nhiều.

Trong đầu Lâm Thiên chớp mắt nổi lên nhiều suy nghĩ:

– A, thời đại cắn nuốt, xem ra Long lão có ý đồ với đảo quốc nhỏ phía đông của chúng ta.

Một Hùng Nhân đầu gấu mình người, mọc lông dài, cao hơn hai tháng thô giọng nói:

– Kêu chúng ta dừng tay? Đâu dễ vậy!

Trong lòng gã hơi sợ Lâm Thiên, nhưng e rằng mười khối lệnh bài hoàng kim đã vào tay hắn, nếu không lấy được cái nào thì rất mất mặt. Gã chỉ muốn uy hiếp Lâm Thiên, buộc hắn đồng ý chia ra chút lệnh bài hoàng kim.

Nhưng gã không ngờ Lâm Thiên từ chối ngay.

– Nếu vậy thì các ngươi chết đi!

Dứt lời, Lâm Thiên nhanh như tia chớp ra tay.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai tay vung kéo theo chuỗi tàn ảnh, chưởng lực hùng hồn khiến đám người cao nhất chỉ cỡ đại viên mãn thiên giai cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch giữa đại viên mãn thiên giai và Kim Đan kỳ đại viên mãn.

Chỉ một, hai giây ngắn ngủi, gần hai mươi người cùng lúc trúng chưởng. Sức mạnh cuồng bạo sôi sục trong cơ thể phá hủy sức sống.

Hùng Nhân rống to:

– Grao!

Nhưng tiếng gầm đó là thanh âm cuối cùng trong sinh mệnh, gã bị Lâm Thiên một chưởng cắt nát tâm mạch đụng gãy mấy gốc cây thô to, sức sống trôi đi thân thể.

– Thần thánh trị dũ!

Thánh quang thoáng hiện, đáng tiếc thánh quang này không giữ được bước chân gã hướng về cái chết.

Khoảng mười người sống sót qua vòng công kích thứ nhất của Lâm Thiên thụt lùi hơn mười thước.

Một người vừa kinh vừa tức giận quát:

– Lâm Thiên, ngươi thật độc ác!

Nhóm Hình Thiên, Huyền Minh, Cổ Vân hết hồn nhìn Lâm Thiên. Huyền Minh, Cổ Vân thầm lạnh lòng. Lâm Thiên ở trên lôi đài không tùy tiện giết người, bọn họ cứ tưởng hắn khá hiền giờ xem ra cách nghĩ này sai mười mươi. Trong vài giây giết gần hai mươi người, đồ tể máu lạnh như Hình Thiên cũng chưa từng làm chuyện như vậy.

Huyền Minh, Cổ Vân có chung ý nghĩ:

– So đấu qua đi phải khử Lâm Thiên, nếu không Thạch Huyên Hiên tuyệt đối sẽ không thành nữ nhân của mình!

Lâm Thiên sắc mặt âm trầm, nếu đã là kẻ thù thì xuống tay không được nhân từ.

– Huyễn!

Lâm Thiên bấm thủ ấn bày ra huyễn sát trận, các tiếng hò hét gào la vang lên. Khoảng mười người còn lại bị bao phủ trong trận pháp, ảo ảnh mê hoặc, bọn họ đổ dồn công kích vào người xung quanh.

Cổ Vân, Huyền Minh rùng mình thảng thốt:

– Trận pháp?

Trận pháp nhập môn khó, để tinh thông càng khó hơn. Bọn họ không ngờ Lâm Thiên đã siêu lợi hại còn biết dùng trận pháp, trận pháp này khiến mời người đó tàn sát lẫn nhau, uy lực không nhỏ. Huyền Minh biểu tình cực kỳ khó xem, gã từng tiếp xúc trận pháp, nhưng sau khi học ba tháng, gã thậm chí không biết cửa trận pháp mở bên nào. Tri thức cơ bản về trận pháp nhiều bao la làm Huyền Minh lạc trong biển trận pháp, cuối cùng sư phụ Tử Cực Chân Nhân bình luận một câu gã không có thiên phú trận pháp, gã đành từ bỏ.

Đáy mắt Huyền Minh lóe tia độc ác:

– Tại sao? Tại sao hắn mạnh như vậy?

Làm đồ đệ chưởng môn Côn Luân, tu vi mạnh nhất trong thế hệ trẻ Côn Luân, Huyền Minh là một người kiêu hãnh sao chấp nhận được Lâm Thiên mạnh hơn mình? Huống chi Huyền Minh và Lâm Thiên đều nhìn trúng một nữ nhân, hai người là tình địch.

Nguyệt Vũ mở miệng hỏi:

– Lâm cố vấn, đây thật sự là trận pháp sao? Quá thần kỳ!

Trong Long tổ không phải không có người biết trận pháp nhưng đây là lần đầu tiên Nguyệt Vũ được thấy. Chỉ hơn mười thước gần gũi mà đám người này không thấy bọn họ, quay sang tấn công lẫn nhau, dù cùng một thế lực cũng vậy. Nếu lần đầu tiên gặp cảnh tượng này sẽ thấy rất yêu dị.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Chỉ là một trận pháp nhỏ.

Chợt vang tiếng hét chói tai, đám người bị ảo ảnh mê hoặc quên sự tồn tại của bệnh độc sinh hóa khủng bố. Bọn họ hút vào bệnh độc khủng bố, bệnh độc vừa tiến vào bên trong cơ thể của bọn họ liền tấn công mãnh liệt.

Năm phút sau, nhóm Lâm Thiên ra khỏi rừng rậm. Nhóm Lâm Thiên bao nhiêu người đi vào thì bấy nhiêu người đi ra, tiểu tổ khác đều phơi thây trong rừng rậm.

Giáo Hoàng Phạn Ân lạnh lùng nói:

– Long Đế, Lâm Thiên ra tay độc ác như vậy tương lai sẽ thành ma đầu, cần xóa sổ khi còn sớm.

Long Lăng Thiên cười to bảo:

– Giáo Hoàng, ngươi tự hỏi mình giết người ít hơn Lâm Thiên sao? Hay những người ngồi ở đây ai giết ít hơn hắn? Chỉ cần Giáo Hoàng tìm ra trong số chúng ta ai giết người ít hơn Lâm Thiên thì ta sẽ không phản đối ngươi làm gì Lâm Thiên. Nếu không tìm ra mà Giáo Hoàng muốn đụng vào Lâm Thiên thì phải hỏi xem ta có đồng ý không!

– Long Đế, ngươi chỉ có một người, đừng ép chúng ta hành động!

Giáo Hoàng trầm giọng nói:

– Chúng ta liên hợp giam cầm không gian thì dù ngươi có là dị năng giả hệ không gian cũng không trốn thoát được.

Giáo Hoàng dứt lời, Huyết Đế, Hùng Đế, Kim Đế sẵn sàng đánh nhau. Hỏa Đế, Lang Đế không nhúc nhích.

Một luồng sáng tím lấp lánh giữa bàn tròn, thanh âm lạnh lùng vang vọng toàn phòng họp:

– Côn Hóa Tử Cực chào các vị.

Lại một thanh âm vang lên:

– Mấy năm không gặp, Giáo Hoàng đã uy phong hơn nhiều rồi.

Nghe giọng nói này, Giáo Hoàng nét mặt sa sầm nói:

– Cổ Kiếm Phong, không ngờ ngươi cũng đến.

Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong không có trong phòng họp nhưng có thể truyền âm cho mọi người nghe thì ít nhất ở trong phạm vi trăm dặm, rất có thể đang trên đảo Sinh Tử. Hai người tu vi thâm sâu, trừ phi Giáo Hoàng dốc hết sức dùng thần thức quét hình, nếu không chưa chắc tìm ra bọn họ, không biết Tử Cực Chân Nhân, Cổ Kiếm Phong có mặt cũng hợp lý.

Long Lăng Thiên lạnh lùng nói:

– Giáo Hoàng, giờ ngươi nói sao?

Tử Cực Chân Nhân, Long Kiếm Phong đã đến nếu bây giờ đánh nhau thì thắng thua khó đoán.

Giáo Hoàng lạnh lùng nói:

– Vậy chuyện Lâm Thiên tạm gác lại, lần này Nhật Bản sử dụng vũ khí sinh hóa trong so đấu là điều không thể tha thứ. Giáo Đình sẽ có hành động chế tài, hy vọng khi đó Long Đế đừng quá nhạy cảm thần kinh.

Long Lăng Thiên cau mày, Giáo Hoàng nói vậy ý là tạm bỏ qua cho Lâm Thiên làm điều kiện, yêu cầu lão đồng ý cho thế lực Giáo Đình quy mô lớn vào Nhật Bản.

Huyết Đế Thủy Ẩn nói:

– Huyết tộc không thể tha thứ chuyện phá hoại vinh diệu Võ Giả thế này xảy ra, ta sẽ phái người đi Nhật Bản. Phải nhanh chóng thanh trừ vũ khí sinh hóa!

Hỏa Đế trầm giọng nói:

– Các vị, vấn đề Nhật Bản có nước Mỹ ta xử lý là đủ rồi.

Nước Mỹ luôn xem Nhật Bản là miếng thịt của mình, làm sao đồng ý cho nhiều thế lực chia chác? Nước Mỹ sẽ phản đối ngay.

Long Lăng Thiên thấy thế mỉm cười nói:

– Ta không có ý kiến, nhưng ta không hy vọng đám thuộc hạ của Giáo Hoàng ngươi tuyên dương thượng đế trong biên cảnh nước ta, không thì ta sẽ trực tiếp đưa bọn họ đi gặp thượng đế. Huyết Đế, đừng để ta thấy có quỷ hút máu hút máu người Hoa, không thì ta sẽ không nương tình!

Tử Cực Chân Nhân, Kiếm Đế Cổ Kiếm Phong đã đến nên Long Lăng Thiên nói chuyện hùng hồn hơn nhiều.

Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới đợt thứ nhất kết thúc như thế, người thắng lớn nhất đương nhiên là Trung Quốc. Thực lực cường đại của tuyển thủ Trung Quốc khiến mọi người giật mình, tuy phong tỏa tin tức không cho truyền ra trong giai đoạn tìm báu vật trừ thế lực Trung Quốc ra tuyển thủ khác chết hết, nhưng trên đời làm gì không có gió lọt qua tường? Chưa đến một ngày trên mạng đã tràn đầy tin tức, nhưng tin toàn bộ tuyển thủ thế lực khác chết lại có nhiều phiên bản.

Phiên bản thứ nhất là đám người này bị tuyển thủ Trung Quốc giết hết, lại chia thêm nhiều nhánh. Có nói là một mình Lâm Thiên giết hết, có nói là tất cả tuyển thủ Trung Quốc cùng nhau vây giết các thế lực.

Phiên bản thứ hai liên quan vũ khí sinh hóa, nói là tại vũ khí sinh hóa khiến các tuyển thủ chết.

Còn rất nhiều phiên bản khác, giai đoạn tìm báu vật không quay phim nên cho đám đông rảnh rỗi có không gian tưởng tượng rất lớn. Một người đầu óc nhanh nhẹn viết ngay một quyển tiểu thuyết tên là ‘tìm kho báu chết chóc’, sau khi xuất bản trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất.

Đám người Lâm Thiên trở về làng du lịch Lưu Vân ăn mừng một phen.

Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên đi trên bờ cát mềm mại.

– Thiên, ngày mai ta sẽ cùng sư phụ về Từ Hàng Tịnh Trai.

Thạch Huyên Hiên buồn bã nói:

– Hai tháng nay có lẽ Chu tỷ tỷ sẽ rất khó chịu, Thiên hãy bỏ ra nhiều thời gian bên Chu tỷ tỷ, đừng đến Từ Hàng Tịnh Trai.

Lâm Thiên nắm tay Thạch Huyên Hiên, hít sâu một hơi gật đầu nói:

– Huyên Hiên hãy chờ ta, lần sau gặp mặt ta nhất định sẽ thuyết phục sư phụ của nàng. Phải rồi, sư phụ của nàng có từng gặp trắc trở trong chuyện tình cảm?

Thạch Huyên Hiên kinh ngạc hỏi lại:

– Thiên làm sao biết sư phụ từng trắc trở trong chuyện tình cảm? Ta vô tình mới biết được chuyện này. Ta có một sư bá tên Ngộ Pháp, người ta gọi là Ngộ Pháp Chân Nhân. Hơn mười năm trước sư bá mất tích, khi sư phụ còn trẻ là người yêu của Ngộ Pháp sư bá. Phải rồi, khi đó sư phụ chưa phải là thánh nữ, về sau giữa Ngộ Pháp sư bá và sư phụ xảy ra chuyện gì đó. Thánh nữ lúc bấy giờ là một sư bá của ta đã chết, sư phụ tức giận báo cáo với sư tổ nguyện trở thành thánh nữ. Tuy sư phụ là người yêu của Ngộ Pháp sư bá nhưng cùng lắm cũng chỉ nắm tay nhau, thân thể còn thuần khiết, nên sư tổ đồng ý. Về sau sư phụ trở thành chưởng môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Lâm Thiên hỏi:

– Sư bá Ngộ Pháp Chân Nhân của nàng hơn mười năm trước mất tích, sư phụ của nàng nhận vị trí thánh nữ chắc là chuyện thật lâu về trước, giữa quá trình thì sao? Sư bá Ngộ Pháp Chân Nhân của nàng làm cái gì?

Thạch Huyên Hiên nói:

– Thiên ở trong Trúc Lâu tại Từ Hàng Tịnh Trai là Ngộ Pháp sư bá tạo ra. Trong trí nhớ của ta thì Ngộ Pháp sư bá luôn thanh tu gần Trúc Lâu đó, về sau đột nhiên mất tích. Nghe nói Ngộ Pháp sư bá rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai rồi không bao giờ về nữa, Thiên hỏi mấy chuyện này làm gì?

Lâm Thiên nói:

– Cởi nút cần người thắt nút, nếu nói mãi sư phụ nàng không nghe đành nghĩ cách từ sư bá.

Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói:

– Nhưng sư bá của ta đã mười năm chưa gặp, có... Có lẽ đã...

– Ha ha ha, có lẽ tìm được thì sao?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Dù không tìm thấy thì ta sẽ nghĩ cách khiến sư phụ của nàng đồng ý hai ta bên nhau.

Trong lòng Lâm Thiên đã tính sẵn chiều tệ nhất, nếu sư phụ Thạch Huyên Hiên quá ngoan cố, kiên quyết không cho hắn và nàng bên nhau thì dù phải uy hiếp cũng quyết khiến sư phụ Thạch Huyên Hiên đồng ý. Tin tưởng lựa chọn giữa cơ nghiệp thiên cổ của Từ Hàng Tịnh Trai và Thạch Huyên Hiên làm thánh nữ thì Diệu Vân trai chủ sẽ có lựa chọn chính xác. Nhưng nếu làm vậy bị Thạch Huyên Hiên biết thì sẽ oán hận hắn lâu thật lâu.

Một đêm qua đi, Lâm Thiên không vào không gian Tinh Giới tu luyện mà cùng Chu Dao, Thạch Huyên Hiên ở bên bờ biển suốt đêm. Tại sao không có Diệu Vân trai chủ đến quấy rầy vì Lâm Thiên bảo đảm với Diệu Vân trai chủ rằng trong một đêm sẽ giúp đại viên mãn thiên giai!

Từ thiên giai trung kỳ đến đại viên mãn thiên giai có chênh lệch rất lớn, Diệu Vân trai chủ biết rõ nếu để Thạch Huyên Hiên tự mình tu luyện thì dù Từ Hàng Tịnh Trai có chìa khóa hình ngôi sao ngưng tụ thiên địa nguyên khí cũng phải khổ tu ít nhất năm năm.

Bớt năm năm khổ tu cho Thạch Huyên Hiên nhưng phải để nàng ở cùng Lâm Thiên trọn đêm, Diệu Vân trai chủ rối rắm nửa ngày sau rốt cuộc đồng ý, nhưng có điều kiện. Điều kiện đó là phải cho Diệu Vân trai chủ theo dõi, nàng muốn quan sát khoảng cách gần. Tuy nhiên Lâm Thiên cò kẻ mặc cả nhiều lần, cuối cùng quyết định Diệu Vân trai chủ cách hai trăm thước quan sát.

Vì Lâm Thiên bày kết giới, Diệu Vân trai chủ thấy Thạch Huyên Hiên nhưng không nghe được thanh âm, không cảm nhận được hơi thở. Sáng sớm hôm sau khi Lâm Thiên bỏ kết giới thì tim Diệu Vân trai chủ đập nhanh.

– Đại viên mãn thiên giai, thật sự là đại viên mãn thiên giai! Trong một đêm khiến thiên giai trung kỳ tăng lên tới đại viên mãn thiên giai.