Tình Cảm Sâu Nặng

Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên



Kiều Tri Niệm trở lại phòng ngủ ở tầng sáu để tắm rửa, hong khô tóc được một nửa thì đi xuống tầng ra sau vườn.

Lục Duy ra ngoài từ chiều hôm qua vẫn chưa về, trang viên lớn như vậy mà không có ai để nói chuyện.

Cô nằm trên ghế dài, nấp dưới bóng của dù che nắng, đong đưa một chân trong hồ bơi. Sự mệt mỏi khi bị Tần Dập giày vò được ánh mặt trời xua tan, cơ thể dần thả lỏng.

Kiều Tri Niệm nghĩ về cuộc nói chuyện ban nãy của anh và Tần Thịnh, thời tiết nóng nực chẳng thể ngăn nổi sự lạnh buốt trên sống lưng.

Gần đó vang lên tiếng bước chân. Khu vườn nằm giữa ba tòa nhà, chỗ cô đang nằm vừa vặn ở ngay trung tâm, bất kỳ ai đi từ hướng nào đến cũng có thể nhìn thấy. Kiều Tri Niệm nghe thấy tiếng thì nhìn sang, hoá ra là Mạnh Húc đang đi ra từ cửa chính của tòa nhà phụ .

Nhà họ Tần rất lớn, ngay cả Tần Thịnh mà cô cũng không thể gặp được mỗi ngày. Lâu rồi cô không gặp Mạnh Húc, cứ tưởng anh ta đã bị Tần Dập điều đi nơi khác rồi.

Tuy rằng trông anh ta lúc nào bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng cô lại có cảm giác đề phòng khó hiểu, khi nhìn thấy Mạnh Húc tới gần, Kiều Tri Niệm vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Cửa sổ trong đại sảnh của tòa nhà phụ bên trái được che bằng những tấm rèm nhung dày và kín gió. Mạnh Húc thấy cô ngủ thì không tới chào hỏi, anh ta nhìn khung cửa sổ vài lần rồi đi khỏi khu vườn.

Kiều Tri Niệm híp mắt nhìn bóng lưng anh ta biến mất trong hành lang dài.

Đến khi không thấy người đâu nữa, cô mới mở mắt ra nhìn ánh nắng đang dần tắt.

Phía sau cửa sổ cách đó không xa bị rèm che lại nên không thấy gì hết, cũng không biết bên trong có gì.

Chắc là Tần Dập đang ở trong đó, cô đột nhiên rất muốn biết anh đang làm gì.

Kiều Tri Niệm nhấc bàn chân đang ngâm trong nước ra, bắp chân trắng nõn khẽ lắc vài cái giữa không trung làm vài giọt nước bắn lên, trên mặt đất xi măng màu xám có thêm vài vệt sẫm màu. Sau đó cô đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, bước về phía tòa nhà phụ.

Có một cánh cửa nhỏ phía sau tòa nhà phụ đi thẳng đến vườn sau, trên đó có một ổ khoá lớn, dường như đã lâu rồi không ai mở.

Lục Duy từng ở trong khu vườn này, nói với cô rằng ổ khóa này thật ra chỉ dùng trang trí mà thôi, lỗ khóa đã bị Lục Duy làm hỏng mất rồi, chuyện này trừ cô thì ra không ai biết cả.

Kiều Tri Niệm nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, bản lề cũ kỹ phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Sau khi đi vào, cô đóng cửa lại từ bên trong, yeutruyen.net tiếng đóng mở không hề nhỏ, may là cánh cửa này cách sảnh trước một đoạn, dù có tiếng động cũng không ai phát hiện ra.

Cách bài trí ở đây cũng tương tự tòa nhà chính nhưng diện tích nhỏ hơn, trang nghiêm và ngột ngạt. Vì cửa sau mà Kiều Tri Niệm đi có rất ít người đến nên trông càng âm u hơn, ngay cả nhiệt độ cũng như tụt xuống mấy độ.

Cô mới chỉ đi qua chỗ này một lần, đó là lúc đầu được Tần Dập dẫn đi dạo xung quanh nhà họ Tần. Kiều Tri Niệm cố nhớ lại con đường đã đi trước đó, theo cấu trúc của ngôi nhà trong ký ức yeutruyen.net mà đi về sảnh trước.

Sảnh trước im lặng như tờ, cứ như không có ai ở đây cả. Nhưng giữa sảnh là một chiếc ghế sô pha lớn màu đen, hai bên trái phải là một đám người đang nơm nớp lo sợ.

Ngay cả nhịp thở cũng được bọn họ nghiêm khắc khống chế, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động, ẩn trong đám đông cho người đàn ông kia không chú ý đến mình.

Sô pha ở giữa lại không có ai ngồi, một sự tương phản khá lớn với sự chen chúc hai bên.

Tần Dập cao lớn đứng trước ghế, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo. Anh quét mắt nhìn đám người ở hai bên rồi nhấc khẩu Desert Eagle trong tay chĩa vào ấn đường của kẻ đang quỳ, dùng ánh mắt sắc lạnh tuyên bố vận mệnh của hắn.

Tần Dập không chút do dự, ngón tay cầm cò súng siết lại, ánh lửa kèm theo tiếng đoàng nổ súng vang lên, lại có thêm một xác chết ngã xuống dưới chân. Ngạc nhiên trong mắt người chết vẫn chưa tan đi, máu tươi ấm nóng chảy ra từ lỗ thủng giữa hai hàng lông mày, những người xung quanh lẳng lặng quan sát, không một ai dám lên tiếng.

Ngay cả ông chủ của tên đã chết – Napa, cũng giống như một kẻ ngoài cuộc, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Sau tấm bình phong đột nhiên có một tiếng động nhỏ, thính giác của người đàn ông rất tốt, dễ dàng nghe được tiếng người phía sau bình phong. Động tác chợt ngẩng đầu lên của Tần Dập khiến tim của mấy kẻ đứng hai bên sợ hãi như muốn ngừng tim, sợ tiếp theo sẽ đến lượt mình, cơ thể run mấy hồi.

Kiều Tri Niệm ôm lấy bả vai dựa vào phía sau bức bình phong, cảnh máu me kia cứ như cây kim đâm mắt.

Lúc cô vào đây, đúng lúc người đàn ông đưa lưng về phía mình giơ tay ra, Kiều Tri Niệm chưa kịp thấy rõ người đó thì tiếng súng đã vang lên.

Kiều Tri Niệm thấy ánh lửa lóe lên, trong nháy mắt, máu từ giữa hàng chân mày của người đang quỳ tuôn ra như suối, rồi sau đó hắn mềm nhũn ngã xuống dưới chân Tần Dập.

Người đàn ông xoay người đi về phía tấm bình phong, ánh sáng mặt trời bị rèm cửa ngăn cách, còn ánh đèn lại không chiếu đến chỗ Kiều Tri Niệm. Bước chân Tần Dpj trầm ổn và mạnh mẽ, cô nhìn bóng dáng đang từng bước đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh mình.

Anh dừng bước, nhìn con mèo nhỏ đang sợ hãi dựa vào một góc, ôm chặt lấy bả vai của mình.

Khí lạnh trong đôi mắt đen nhánh còn chưa tan đi, khẩu súng đang cầm trong tay vừa giết chết một mạng người.

Sau đó, anh nặng nề hỏi: “Sao em lại ở đây?”