Tìm Kiếm Ánh Sáng

Chương 5



Đồng hồ báo thức của Trần Khiêm reo, 7 giờ, hôm nay là ngày Trần Trạch đến trường mới báo danh, hôm qua anh ngủ muộn, híp mắt tắt đồng hồ báo thức xong lại xoay người ngủ, Trần Trạch bên cạnh sột sột soạt soạt rời giường. Đồng phục mùa hè ở trường là kiểu áo thun trắng phối cổ và tay áo màu xanh lam nhạt, phía dưới thì ngược lại là quần thể thao xanh đường kẻ trắng, trông rất rắn rỏi.

Trần Khiêm còn nằm lỳ trên giường, mở mắt ti hí, bình luận, "Vẫn rất đẹp trai."

Trần Trạch không nói chuyện, đi ra phòng ngủ.

Trần Khiêm định chờ Trần Trạch dùng xong nhà vệ sinh rồi mới dậy, tranh thủ thời gian chợp mắt thêm tí, anh lăn hai vòng trên giường thì mắc tiểu.

Dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của Trần Trạch, Trần Khiêm xông vào nhà vệ sinh, xả ra tiếng nước nhẹ nhàng vui vẻ. Trong miệng Trần Trạch còn bọt đánh răng, trông anh trai đứng bên cạnh vịn chim mà không tránh mình, trên má hơi ửng đỏ,

"Anh, anh làm gì thế."

"Xả nước, không thấy hả."

Trần Khiêm buồn bực, phản ứng thế là sao chứ?

Trần Trạch không nói chuyện, đang đánh răng cũng bay khỏi nhà vệ sinh, nhường chỗ lại cho anh mình.

"Ha ha, thằng nhóc này, ngượng cái gì, làm như anh là đồ biến thái vậy", Trần Khiêm nói một mình.

Trần Khiêm mặc quần góc bẹt màu đen, thong dong đi từ nhà vệ sinh ra, đối diện với Trần Trạch đang đứng đánh răng tại cửa ra vào, cơ bắp mỏng manh giữa ngực bụng rơi vào trong mắt thanh thiếu niên, khiến cậu xấu hổ, mặt đỏ chót.

Trần Khiêm có chút mất tự nhiên, không phải trước đó Trần Trạch rất bướng à, còn dám gọi tên đầy đủ của anh trai, bây giờ là tình hình gì đây.

Anh bước về phòng mặc quần áo, lúc đi ra Trần Trạch đã ngồi ở sô pha chờ, Trần Khiêm nhìn lướt qua,

"Đợi chút nữa ra ngoài mua bánh bao."

Anh rửa mặt rất nhanh rồi dẫn em đến trường báo danh.

Cổng trường còn chưa có người nào, Trần Khiêm đứng ngoài cổng dò tên Trần Trạch trên danh sách một lát thì thấy, để tránh trùng tên, anh lại dò lại lần nữa. Hai anh em bước vào cổng trường, tìm tới cửa lớp số 3, chủ nhiệm lớp là một cô giáo tầm 40 tuổi, có mang kiếng cận, tóc lưa thưa, trên mặt có chút tàn nhang, biểu tình nghiêm túc.

"Chào cô ạ."

Trần Khiêm chào hỏi cô giáo trước, rồi kéo Trần Trạch lại chỗ ngồi xuống.

Rõ ràng cô không quá để vị phụ huynh trẻ tuổi này vào mắt, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, "Trần Trạch đúng không?"

Trên danh sách đều có kèm ảnh nhỏ, ảnh của Trần Trạch nằm ở trên tờ đầu tiên, hẳn là mấy học sinh top trong lớp, cô giáo đã có ấn tượng.

"Vâng ạ, chào cô."

Cô giáo dặn dò vài việc, trò chuyện hơn mười phút. Trần Khiêm tự giác lùi sang một bên, đứng ngẩn người ở đầu bậc thang.

Trần Trạch đến tìm anh.

"Xong rồi à?"

Trần Khiêm cất di động.

"Ừm, bên kia có vài thứ cần phụ huynh ký tên."

Trần Khiêm đi qua, ký tên đầy đủ của mình vào bản khai trống không, cô giáo có vẻ hài lòng với biểu hiện lần đầu gặp, giọng nói dịu dàng hơn trước một chút,

"Được rồi, Trần Trạch, em vào phòng tìm chỗ ngồi tạm trước, đợi lúc nữa mấy bạn khác đến thì mọi người cùng nhau quét dọn phòng học."

Trần Trạch đến sớm, vừa đến đã được "trọng dụng", trong lòng Trần Khiêm âm thầm vui vẻ, không uổng công hôm nay dậy giờ này.

Trần Trạch vào phòng học ngồi xuống, Trần Khiêm vẫn chưa yên tâm, mấy tiếng nữa em trai sẽ đi căn cứ học quân sự, tranh thủ dặn dò,

"Anh có bỏ Hoắc hương chính khí (*) cho em đó, cảm nắng thì nhớ uống."

(*) là thuốc, đọc thêm tại https://duocdienvietnam.com/cao-long-hoac-huong-chinh-khi/

"Biết rồi anh, anh về đi."

Trần Trạch thả ba lô trên ghế, đưa Trần Khiêm đến cổng trường.

"Có việc gì cứ gọi cho anh..."

Toi, Trần Khiêm nhớ ra mình quên chuyện gì rồi, chưa mua điện thoại cho Trần Trạch.

"Gọi điện thoại," Trần Trạch bổ sung cho đủ câu, "Biết rồi, sẽ gọi cho anh, chỉ có một tuần mà thôi, anh đừng làm thái quá", lúc này cậu còn giống người lớn hơn cả Trần Khiêm.

Hai người đứng ở cổng trường, Trần Khiêm định tìm chuyện để nói nhưng bây giờ chưa có, chỉ đành thôi.

"Được rồi, chú ý an toàn đó."

"Biết rồi, anh, tạm biệt."

"Ừm, đi vào đi."

Trần Trạch xoay người đi, được nửa đường cũng không quay đầu, cậu biết chắc chắn anh mình còn đứng ở cổng chưa đi.

Trần Khiêm nhìn Trần Trạch đi vào lầu dạy học rồi mới đi về, bị Trần Trạch đứng ở cửa sổ pha lê tại hành lang trông ra cổng trường thấy, cho đến khi thân ảnh nhỏ biến mất, cậu mới đi tiếp.

Trần Khiêm về đến nhà, nguyên kỳ nghỉ hè toàn là hai người, giờ chỉ còn mình anh, không quen lắm, Trần Khiêm gửi tin nhắn Wechat cho Béo Con,

"Béo Con, cô gái hôm qua mày nhắc đó, gặp chút đi."

Béo Con trả lời rất nhanh, như nhân viên chăm sóc khách hàng của nền tảng nào đó,

"Được đó tình yêu, hôm nay mày rảnh chứ?"

"Vội vậy à?"

Trần Khiêm còn chưa chuẩn bị xong.

"Ôi chao, chỉ là bạn bè gặp nhau ăn bữa cơm, làm quen tí, tao muốn ăn lẩu chỗ mày."

Quan tâm tình cảm là vì ăn cơm miễn phí, Trần Khiêm hiểu rõ rất rõ con người Béo Con.

"Nhìn thấu mày rồi, chính là vì ăn chực thôi đó." Anh trả lời,

"Vậy 6 giờ tối nay đi, tao sẽ bảo mọi người chừa phòng riêng cho."

"Được đó tổng giám đốc Trần, cảm ơn ngài đã thết đãi!"

Béo Con trả lời rất nhanh, hai người qua lại hai ba câu đã quyết định bữa tiệc tối nay, Trần Khiêm gọi điện cho quản đốc, sau đó tắt điện thoại, để trên ghế sô pha.

"Bạn gái... Tiểu Trạch có thể đồng ý không đây."

Trần Khiêm đứng đợi ở cửa ra vào từ sớm, xem đoàn người của Béo Con đi từ xa đến, cô gái nhỏ con bên cạnh là bạn gái cậu ta, tên gọi Thanh Thanh, Trần Khiêm từng gặp rồi, cô gái bên cạnh cô ấy cao hơn chút, mặc bộ váy màu hồng, trông rất dịu dàng.

"Khiêm Nhi!"

Béo Con ngoắc từ xa xa, Trần Khiêm không nhúc nhích, trước mặt con gái, vẫn phải có chút khí chất.

Sau khi đến gần, Trần Khiêm thấy rõ gương mặt của cô gái,

"Xin chào, tôi là Tô Dung."

Giọng của cô rất mềm mại, rất ngọt, cảm giác như hạt sen trong bánh Trung thu nhân hạt sen trứng muối vậy.

Trần Khiêm hơi mất tự nhiên, lần thứ nhất quen biết con gái thế này, anh xoa xoa tay vào quần áo phía sau, rồi vươn ra, "Xin chào, tôi là Trần Khiêm."

Cô gái hào phóng bắt tay.

"Được rồi, vậy chúng ta đi vào thôi."

Béo Con ôm sát bạn gái đi vào trước, bỏ lại Tô Dung và Trần Khiêm lại phía sau,

"Chúng ta thêm Wechat nhau đi." Cô gái giơ mã QR ra.

Trần Khiêm mở điện thoại, quét qua, hai người thêm bạn thành công.

Tô Dung lớn hơn Trần Khiêm ba tuổi, anh ngại gọi cô là Dung Dung, gọi chị cũng thấy kỳ, bèn lưu danh bạ với tên đầy đủ.

Béo Con rất giỏi khiến bầu không khí sôi nổi, một bữa cơm vui vẻ trôi qua, đến 10 giờ mới tan cuộc.

Tô Dung đứng tại cửa ra vào tạm biệt Trần Khiêm,

"Vậy chúng ta, liên hệ qua Wechat nhé?"

"Ok, vậy thì Wechat."

Tô Dung dịu dàng, lần đầu tiên Trần Khiêm làm bạn với con gái, cảm thấy đây chính là mẫu hình mình thích, tri kỷ mở cửa chỗ ngồi phía sau cho cô,

"Tôi đi đây, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt." Trần Khiêm đóng cửa xe, trở về tiệm.

Thỉnh thoảng hai người sẽ nhắn Wechat vài câu, Trần Khiêm cũng không vội yêu đương, anh chưa chuẩn bị xong, trong lòng còn nghĩ hẳn là cho Trần Trạch gặp mặt nhìn xem.

Trần Khiêm đang suy nghĩ, có một số lạ gọi đến máy anh, anh nhìn dãy số.

"Đây là số điện thoại của bạn học em hả?"

"Vâng, em mượn điện thoại của nó gọi cho anh đấy."

Trần Trạch nói cực nhanh, "Em chỉ nói vài câu thôi, lát nữa bọn em còn phải tập hợp."

Trần Khiêm nhìn thời gian, "Chín giờ rưỡi rồi mà mấy đứa còn tập hả?"

"Đúng vậy, hôm nay huấn luyện viên nổi giận." Bên kia vang lên tiếng huýt còi dồn dập, "Thôi nha anh hai, bái bai!"

Trần Khiêm chưa kịp chào lại thì bên kia đã cúp máy, anh nhìn ngày, thứ năm, ba ngày nữa Trần Trạch sẽ về. Trước đó có thể đặt bàn lẩu, có rảnh thì để Trần Trạch gặp Tô Dung một lần, Trần Khiêm lên kế hoạch trong lòng. Trần Trạch thích ăn súp lơ khô và thịt bò, học quân sự chắc chắn rất cực khổ, đến lúc đó bảo phòng bếp để lại phần mềm nhất cho Trần Trạch, để cậu ăn đỡ thèm rồi tính tiếp.