Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 24: Thư sinh kia và nữ tử này (15)



Đêm đó, vào lúc Bạch Tinh quan sát bóng đêm giống như thường ngày, phát hiện sao trời ẩn ẩn phiếm hồng.

Cạnh trăng rằm bày mấy đóa mây dày nặng, không khí lạnh băng tựa hồ cũng nặng hơn so với ngày thường rất nhiều, thổi đến da thịt để trần bên ngoài hơi hơi đau đớn.

Ngay cả sương hoa trên mặt đất, phảng phất cũng càng rõ ràng hơn hôm qua.

Nàng khẽ hỉnh mặt lên, nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ gió đêm từ từ thổi đến:

Gió nhỏ, nhưng hơi nước nặng.

Khắp trời đất phảng phất đều đang tích tụ hơi nước, âm thầm ấp ủ một trận tuyết lớn.

Nếu không ngoài dự đoán, trong 2-3 ngày sẽ đến.

Nàng quét mắt về đống củi càng ngày càng giảm bớt ở góc tường, quyết định sáng mai liền mang A Hôi lên núi, dự trữ nhiều củi lửa chút.

Mưa tuyết ở bụng Trung Nguyên tuy sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với hành động của nàng, nhưng mưa tuyết tất sẽ làm ướt nhẹp cây rừng trong núi. Nếu trực tiếp đốt củi bị ẩm, thì sẽ sinh ra lượng lớn khói đặc và khí độc, đến lúc đó thân mình chẳng những không ấm áp lên, mà chỉ sợ qua một đêm liền phải lạnh thấu......

Ai ngờ buổi sáng hôm sau, vào lúc nàng với Mạnh Dương đang ăn mì xào thịt thái thịt băm nấm củ cải đó, người sau đột nhiên nói: "Bạch cô nương, đêm ta xem hiện tượng thiên văn, cảm thấy ba năm bữa nay mai có khả năng sẽ có mưa tuyết, không bằng hôm nay chúng ta đi ngoại thành lấy một chút củi lửa về đi."

Nếu không có củi lửa, thế thì nấu cơm thế nào nha!

Đôi đũa còn đang gắp mì sợi hơi tạm dừng, Bạch Tinh hơi lộ kinh ngạc mà liếc nhìn chàng một cái.

Một hạt nấm xắt hạt lựu bọc đầy nước sốt quơ quơ trên mì sợi, rốt cuộc mất đi cân bằng, theo đó lăn 2 vòng, bẹp trở xuống trong chén.

Cái bảng đen nhỏ treo nơi cửa nàng không phải không thấy, chỉ là trận tuyết này thế nào cũng phải chờ mấy chục canh giờ sau mới tới, sở dĩ chính mình nhận ra được, ấy là nhờ vào kiếp sống làm bạn với núi rừng chim thú cỏ cây mười mấy năm qua, thư sinh này?

Đêm xem hiện tượng thiên văn...... Người đọc sách đều lợi hại như vậy sao? Trên sách ngay cả cái này cũng có?

Lúc này, Mạnh Dương đang khom lưng chôn khoai lang vào trong lòng bếp, cũng không thấy được kinh ngạc trong mắt hàng xóm.

Chàng dùng tro tàn mang theo tàn lửa màu đỏ cẩn thận đắp kín, lúc này mới xoay người múc một muỗng thịt thái tràn đầy cho nàng, còn cố ý múc nhiều thịt băm cho vào, "Ta nghĩ, chỉ dựa vào nhân lực thì rốt cuộc có hạn, không bằng đi mượn xe lừa nhà Vương đại nương tới......"

Chàng thật sự là một người ôn nhu cẩn thận, nói tới đây còn không quên hơi hiện ngượng ngùng mà giải thích: "Ta thật sự không nuôi nổi lừa, cũng không có xe."

Không có tiền cũng không phải chuyện gì thật sáng rọi, trên đời này ít nhất là 8 phần trở lên những người khi nhắc đến trong túi ngượng ngùng đều sẽ hơi che lấp thêm, sợ bị người xem thường, nhưng chàng không có.

Chàng cứ vậy mà thản nhiên kể ra sự bần cùng của mình.

Vương đại nương ở nhà trông cháu, mở cửa chính là Vương đại gia, một ông cụ mặt đỏ hơi lùn.

Sau khi biết được ý đồ đến của Mạnh Dương, Vương đại gia phi thường sảng khoái mà đồng ý cho mượn, sau khi biết được dùng để làm gì còn kinh ngạc mà ngó ngó không trung, "Thật sự sẽ xuống tuyết?"

Đây chính là cái trời nắng khó được đó!

Nhân loại tồn lòng kính sợ với ông trời không phải không có đạo lý, có đôi khi ổng giống ông già đáng sợ, làm ban ngày mất đi ánh sáng, lấy tia chớp xé rách màn trời; có khi lại giống đứa trẻ bướng bỉnh, rõ ràng một khắc trước vẫn là trời trong vạn dặm, ngay sau đó liền mưa to giàn giụa, trong khoảnh khắc thay đổi trong nháy mắt.

Nếu không lưu ý dụng tâm, âm thầm quan sát, thì nào có thể khui ra được một vài quy luật?

Mạnh Dương sờ sờ cổ con lừa nhỏ, gật gật đầu, "Phải đó, hai ngày này nếu ông có rảnh, tốt nhất cũng nhanh chóng độn một chút."

Năm nay nhà họ Vương thêm cháu gái nhỏ, sợ chịu lạnh nhất.

Con lửa nhỏ được sờ thoải mái, "Áng hàng ~ áng hàng ~" kêu hai tiếng, cái đuôi lông xù xù vui sướng mà xoay vòng.

Chăn nuôi súc vật cỡ lớn không có đơn giản như nuôi gà nuôi vịt vậy, chỉ thức ăn chăn nuôi cần cho mỗi ngày không thôi đã là một bút chi tiêu rất lớn rồi, cho nên không riêng gì Mạnh Dương, trong Đào Hoa trấn cũng có rất nhiều nhà không có gia súc.

Mà con lừa nhỏ này của Vương gia hình thể thon dài kiện mỹ, da lông bóng loáng trơn mượt, hiển nhiên được nuôi rất tốt.

Vương đại gia biết bản lĩnh của Mạnh Dương, nghe thế thì vội gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay trong nhà còn có chút việc, mai đi liền!"

Cũng không thể đông lạnh con trẻ.

Dừng một chút rồi lại rất tri kỷ hỏi: "Có cần rìu không? Mấy ngày trước mới vừa mài xong, sắc bén lắm."

Mạnh Dương cười chắp tay, "Đa tạ, không cần, con mang theo đây."

Đầu kia Bạch Tinh cũng dắt A Hôi ra tới, trên vai còn vác nghiêng một cái túi da, bên trong nhét mấy củ khoai tây nướng với một bọc muối mịn trắng tinh, dự bị cho nếu trên đường đói bụng, còn có thể lót đỡ một chút.

Phương pháp nướng khoai tây với nướng khoai lang không có gì khác nhau cả, nhưng hương vị lại hoàn toàn bất đồng: Khoai lang càng mềm càng ngọt, khoai tây càng bột càng thơm. Nướng cho lớp vỏ ngoài khoai tây hơi sém một chút, lúc ăn có thể rải một ít muối mịn, a ~

Nàng cảm thấy mình rất am hiểu làm cái này.

Con lừa nhỏ kéo xe, lộc cà lộc cộc đi tới, rất tò mò mà đánh giá A Hôi.

Cao lớn cỡ nào nha!

Tuổi nó cũng không lớn, còn chưa từng ra khỏi Đào Hoa trấn đâu, nào đã từng thấy con ngựa cao to như vậy?

Nó đánh giá A Hôi, A Hôi với Bạch Tinh cũng đang nhìn nó:

Một thân da lông màu than chì, cái bụng hơi lệch, chung quanh miệng với hai vành mắt là màu trắng. So sánh với ngựa, đôi mắt của lừa rõ ràng càng hẹp dài một ít, trông qua tựa hồ tùy thời đều phiếm ý cười.

Ngốc ngốc, đáng yêu dễ sợ.

Tính nết của phần lớn các con lừa là ôn nhu thuận theo, dù là hài đồng tuổi nhỏ cũng có thể nhẹ nhàng mà khống chế xe lừa.

Nếu mà buộc lừa cạnh đá mài, che một miếng vải đen trên đôi mắt, chúng nó sẽ liền xoay quanh đá mài, lâu lâu dài dài mà đi mãi.

Chính là động vật tâm tư đơn giản như vậy.

Bạch Tinh ngắm đến thú vị, sờ sờ đầu nó.

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng con lừa nhỏ lại không có nửa điểm mâu thuẫn, rất vui vẻ mà cọ cọ lòng bàn tay nàng, hai hàng lông mi dài rọi ra ảnh ngược dưới đáy mắt trong suốt.

Vào mùa đông rét lạnh, ai có thể kháng cự da lông ấm áp chứ? Cảm giác nhung xù xù quá mức thoải mái, tâm tình Bạch Tinh lập tức rất tốt, thuận tay móc ra một quả táo từ cái túi trên người A Hôi ra, theo thói quen mà bẻ ra hai nửa, một nửa cho A Hôi, một nửa cho lừa nhỏ.

Nàng thích giao tiếp với động vật.

Đương nhiên rồi, nếu mà là đồ ăn ngon...... khó tránh khỏi càng thêm thiên vị.

Lừa nhỏ run run lỗ tai, xốc môi lên, lộ ra hai hàng răng trắng, nhìn qua ngây ngốc, tựa hồ đang cười.

Ai ngờ nó mới vừa duỗi miệng đi đón táo, A Hôi đột nhiên phát uy:

Nó cơ hồ là nhảy lên khỏi mặt đất, thiếu chút nữa lắc Bạch Tinh từ trên lưng xuống, sau đó há miệng ra, còn thêm cả cặn bã của táo còn chưa nuốt xuống nữa, "phụt phụt phụt" phun đầy mặt lừa nhỏ.

Lừa nhỏ bị dọa sợ, "Áng hàng ~" kêu một tiếng, lại vẫn không quên quả táo, vội cắn rồi rụt về đằng sau.

Mạnh Dương đang đánh xe bị đánh cho trở tay không kịp, ái ui một tiếng, trực tiếp ngã từ chỗ càng xe vào thùng xe phía sau, lộc cộc lăn nửa vòng.

Hai chân Bạch Tinh phát lực, lập tức nhảy xuống từ lưng ngựa đến trên xe lừa, một tay lừa một tay Mạnh Dương, kéo lại, "Không sao đó chứ?"

Mạnh Dương mặc rất dày, cả người y chang miếng bông vậy, nên thật ra là không đụng chạm vào đâu, chỉ là lòng còn sợ hãi mà nhìn A Hôi, "Không sao không sao hết."

Chàng tựa hồ là rất không được con ngựa này thích nha.

Ai, thế nhân nói đúng, mỗi người đều yêu bảo mã, nhưng bảo mã lại chưa chắc yêu người......

Bạch Tinh thít chặt xe lừa, một lần nữa trả dây cương lại cho Mạnh Dương, sau đó nhíu mày nhìn A Hôi.

Tiểu súc sinh này dã tính khó thuần, nàng tức giận.

Ở quan ngoại, ngựa hoang là loại có gan chính diện chống lại với sói đói, phàm là có thể đơn thương độc mã mà sống sót, chân con nào chưa từng dính máu chứ?

A Hôi không biết thu liễm chút nào, lại vẫn đang phát cáu với lừa nhỏ, nhe răng trợn mắt tung vó, sợ tới mức con kia tiếng vang "áng hàng" vang thành một mảnh, cả con lừa run đến không thành bộ dáng.

Nhưng dù là vậy, nó thế mà còn đang run run rẩy rẩy nhai táo?

Bạch Tinh xụ mặt, trở tay rút roi ngựa bên hông ra, đánh một phát lên người A Hôi.

Bang!

"Quả táo là ta mua, ta có thể chi phối tùy ý, hiểu chưa?"

Hôm nay mình chỉ là chia nửa quả táo cho lừa nhỏ thôi, A Hôi thế mà không màng đến chủ nhân còn đang ở trên lưng ngựa đã liền cáu kỉnh, nếu ngày sau sống chết trước mắt, mình còn có thể tín nhiệm nó sao?

Mà A Hôi nhìn qua còn càng khiếp sợ càng ấm ức hơn nàng, hai con mắt đều trợn tròn:

"Xuy luy luy ~"

Ngươi đánh ta?!

Ngươi thế nhưng đánh ta!

Ngươi thế nhưng lại vì một con lừa mà đánh ta?!

A Hôi tức giận, là cái loại dỗ không tốt kia!

Là cái loại dù cho ngươi lấy một túi táo to tới đây, cũng sẽ không tha thứ cho kia!

Nó dùng sức tung vó đá hậu, vừa kêu vừa nhảy tại chỗ, lông bờm hất tới hất đi, ai nhìn cũng biết là con ngựa hoang nổi điên.

A Hôi là danh loại, tuổi tuy nhỏ, nhưng khung xương cao lớn và đường cong cơ bắp mượt mà đã có hình thức ban sơ rồi, tứ chi với gót sắt dưới cơn thịnh nộ y như búa tạ gõ trống ấy, chấn động đến mặt đất bụi đất bay tứ tung mịt mù loảng xoảng rung động.

Mạnh Dương với con lừa nhỏ nhìn mà kinh hồn táng đảm, một người một lừa ôm nhau run bần bật nhỏ giọng nói: "Bạch, Bạch cô nương, nó còn nhỏ mà, có việc từ từ nói, hà tất động thủ......"

Động vật nhỏ với trẻ nhỏ là giống nhau, nào có vừa sinh ra liền hiểu chuyện chứ?

Lừa nhỏ: "Áng hàng áng hàng ~"

Có điều, loại trái cây đỏ đỏ trắng trắng kia thật ngọt nha!

Bạch Tinh lại không nghe.

Trên khuôn mặt dần dần bị ấm áp cùng nhu hòa bao phủ trong mấy ngày liền kia của nàng, giờ phút này lại phảng phất phủ một tầng sương lạnh, giống như ngọc chạm không có nhiệt độ.

"Người không mài không nên thân, ngựa cũng giống vậy!"

Binh khí, ngựa, khách giang hồ, ba cái xưa nay thiếu một cái cũng không được, là chỗ dựa lớn nhất của nhau, yêu cầu phối hợp cùng tín nhiệm trăm phần trăm.

Nhưng hiện tại, A Hôi thất cách.

Vừa rồi A Hôi ăn một roi, cả con ngựa y như điên cuồng, vừa nhảy vừa kêu, kiêu ngạo vô cùng. Mà lúc này thấy Bạch Tinh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chính mình, nó lại dần dần không dám động.

Bạch Tinh của hiện tại không hiểu sao làm nó nhớ lại gió lạnh tận xương che trời lấp đất của quan ngoại, bén nhọn lại lạnh băng.

Một chút cũng không giống với tiểu chủ nhân sẽ ôn nhu mà vuốt ve bờm của mình, cùng chia ăn trái cây với mình của trước kia chút nào.

A Hôi chớp chớp mắt, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Nó lắc lắc đầu, lắc lông bờm dày dặn mà ngày thường tiểu chủ nhân yêu thích nhất, ân cần tiến lên một bước, nhẹ nhàng dùng cái trán đi cọ tay Bạch Tinh.

Ta tha thứ ngươi nà, ngươi sờ sờ ta nha.

Bạch Tinh lại không có âu yếm nó giống như thường ngày vậy, ngược lại là tránh người đi, yên lặng mà hủy đi yên ngựa và dây cương của nó.

Nàng ném mấy thứ này lên trên xe lừa, nói với A Hôi: "Lúc trước là ngươi tự nguyện theo ta vào Trung Nguyên, nếu hiện tại không ưng, vậy thì đi đi."

Có lẽ nàng vốn là nên một mình.

Bọn họ đều là đứa con của cánh đồng tuyết và núi rừng, trời sinh có loại ràng buộc đến từ huyết thống với cố hương, chẳng sợ cách xa nhau ngàn dặm, đằng nào cũng có thể tìm được đường về nhà.

Đừng nói A Hôi, ngay cả Mạnh Dương cũng sợ ngây người, qua rất lâu mới phục hồi tinh thần lại, lo lắng nói: "Bạch cô nương, này?"

Này đây liền tan vỡ?

Tuy chàng không hiểu diễn xuất của khách giang hồ lắm, nhưng, nhưng như vậy không được tốt nhỉ?

Bạch Tinh lại không lên tiếng.

Nàng nhìn qua cũng có chút khổ sở, trầm mặc nhấc chân lên, từng bước một đi về phía Đào Hoa Sơn.

Phảng phất núi cao rừng rậm chung quanh đều hóa thành hư vô, thế gian to như vậy chỉ còn nàng lẻ loi độc hành một mình......

Giống một con sói, một con sói bị vứt bỏ, xa rời quần chúng.

A Hôi thấp thấp kêu một tiếng.

Nàng không có quay đầu lại.

Nó đuổi theo vài bước, nghển cái cổ thật dài, lại kêu vài tiếng, thanh âm gấp gáp.

Nhưng mà Bạch Tinh vẫn không quay đầu lại.

Khoảng cách giữa một người một ngựa càng kéo càng xa.

A Hôi nôn nóng mà đào đất, nó luống cuống.

Nó là thật sự thích tiểu chủ nhân nha, cho nên nguyện ý từ bỏ thảo nguyên cùng tuyết trắng, cam nguyện vì nàng tròng lên yên ngựa đi thiên nhai nha!

Mạnh Dương gấp đến độ dậm chân trên xe.

Này đây thế nào cho phải đây hả!

A Hôi xoay vòng tại chỗ, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Dương.

Nhìn ta có ích lợi gì hả? Mạnh Dương không nhịn được mà buột miệng thốt ra, "Ngươi đi theo nàng bồi lỗi không phải được sao!"

A Hôi nghiêng đầu nhìn chàng, hai con mắt tràn đầy hoảng sợ cùng vô thố.

Giống như tiểu hài tử biết mình đã làm sai chuyện.

Mạnh Dương dùng sức vỗ vỗ cái trán:

Hắn thật là gấp đến hồ đồ, A Hôi thông minh nữa cũng là một con ngựa nha.

Bảo một con ngựa đi theo nhận lỗi với người, có phải quá làm khó người khác hay không, không đúng, là làm khó ngựa khác?

"Bạch cô nương!" Mạnh Dương nhanh chóng lắc dây cương, điều khiển xe lừa đuổi theo, "Còn rất xa đâu, ngươi lên xe trước đi."

Lừa nhỏ lộp cà lộp cộp mà chạy vội, vững vàng mười phần.

Thật là một con lừa tốt.

Bạch Tinh vừa không đáp ứng, mà cũng không cự tuyệt, chỉ là trầm mặc đi về phía trước.

Miệng nàng mím đến gắt gao, mày cũng hơi hơi nhíu lại, giống như một gốc cây cô độc lăng liệt vào đông, gai góc cứng lạnh.

Mạnh Dương gấp đến độ vò đầu bứt tai, quay đầu liếc nhau với A Hôi, đều có chút vô thố.

A Hôi ảo não mà lắc lắc cái đầu to, quyết đoán tiến lên vài bước, cắn áo khoác Bạch Tinh một cái.

Bạch Tinh bị kéo lắc lư một cái, thế mà lại bắt đầu kéo co với nó.

Một người một ngựa người thì đi lên trước kẻ thì đi về sau, ngay cả sợi tóc đều đang dùng sức, mà cứ ai cũng không chịu thua.

Mạnh Dương há hốc mồm, nhìn nhìn người này, lại ngó ngó con kia, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Đây quả thực y như hai đứa nhỏ đang cáu kỉnh mà!

Chàng nhảy xuống xe, gấp đến độ dậm chân, tiến lên khuyên giải nói: "Ai da, các ngươi đừng náo mà!"

Bạch Tinh với A Hôi đồng thời quay đầu, thở phì phì trừng lại đây:

Không cần ngươi lo!

Mạnh Dương: "......"

Chàng chỉ là khuyên can á, dữ vậy làm chi!

Chàng cũng là có chút tính tình được chứ?

Nghĩ như vậy, thư sinh thật sự có chút nóng giận, dứt khoát một lần nữa nhảy lên xe lừa, bấu thật chặt áo khoác, thở phì phì mà móc ra một đống hạt dẻ xào sẵn từ trong túi ra ăn.

Chàng một hạt, lừa nhỏ một hạt.

Hừ, ta còn mặc kệ đâu!

Một người một ngựa lại giằng co rất lâu rất lâu, vào lúc Mạnh Dương cũng bắt đầu ôm nhau sưởi ấm cho nhau với lừa nhỏ ấy, A Hôi đột nhiên chớp chớp mắt, tách cái rớt một giọt nước mắt to.

Nha, nó khóc nha!

Bạch Tinh sửng sốt, liền thấy hàng mi dài kia run run, lại tí tách rớt xuống vài giọt.

Giọt nước thật lớn thẳng tắp rớt xuống, đập mặt đất bị đông lạnh đến cứng rắn ra mấy cái hố nhỏ.

Trong lòng nàng đột nhiên vừa chua vừa mềm, đau lòng đến rối tinh rối mù.

Sau đó Mạnh Dương liền lạnh mặt, phát run, nhìn một người một ngựa kia ôm đầu khóc rống.

Là thật ôm đầu á, Bạch cô nương ôm trọn cái đầu A Hôi vào trong lòng, vành mắt đo đỏ, trong đôi mắt chứa đầy ánh nước.

Qua một lát, Bạch Tinh đột nhiên tháo bịt mắt xuống, dùng sức vùi mặt vào lông A Hôi, hung hăng xoa xoa, sau đó ngẩng đầu, phi thường lãnh khốc mà nói với Mạnh Dương: "Ta không có khóc!"

Nghĩa phụ nói người giang hồ không tin nước mắt, đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, nàng mới sẽ không khóc!

Mạnh Dương chóp chép nhai hạt dẻ, do dự, "Ách......"

Bạch Tinh trừng mắt liếc nhìn chàng một cái, dữ dằn nè.

Mạnh Dương gãi gãi thái dương, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, "Chỉ là trên mặt ngươi có thật nhiều lông ngựa á......"

Không có vệt nước thì dính lông kiểu gì? Không khóc thì trên mặt đâu ra vệt nước hả?

Bạch Tinh: "......"

Nàng một lần nữa xoay đầu đi, vờ muốn đánh A Hôi: Ngươi rụng lông a!

A Hôi rụt rụt cổ, dưới đôi mắt là hai đạo vệt nước đậm màu, gió thổi qua lạnh buốt.

Hơn nữa, dần dần có dấu hiệu muốn đông lạnh lại.

Bạch Tinh sụt sịt cái mũi, đau lòng lau mặt thay nó, lại nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

A Hôi ngoan ngoãn để nàng lau, lại y như lấy lòng mà vươn đầu lưỡi, dùng sức liếm mặt nàng.

Bạch Tinh tránh né, tự mình lung tung lau đi, "Dơ muốn chết!"

Lời tuy là thế, nhưng nàng vẫn là nín khóc mỉm cười, trong đôi đồng tử dị sắc đều là ý cười lập lòe.

Mạnh Dương mang theo cái miệng đầy hương hạt dẻ, bắt đầu bốp bốp bốp bốp vỗ tay.

Lừa nhỏ ở bên cạnh thấy, cũng híp mắt căng cái miệng rộng, "Áng hàng ~ áng hàng ~" kêu vài tiếng.

Thật tốt nha, mình sẽ không bị khi dễ nữa nhỉ?

Sau đó, Bạch Tinh một lần nữa ngồi trên lưng ngựa, Mạnh Dương lại lần nữa đánh xe lừa, mọi người vui sướng dạt dào mà đi về phía Đào Hoa Sơn.

Một chút không thoải mái vừa nãy thật giống như đám sương buổi sáng vậy đấy, giờ mặt trời vừa chiếu, liền đều tan thành mây khói rồi.