Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 3 - Chương 14-1: Tiểu Bạch Cầu đáng yêu (1)



Cứ như vậy, Hữu Vô đại sư đi tới huyễn hải lĩnh vực, giúp người kia luyện chế một thánh khí, đang chuẩn bị hỏi thăm về Mạc Chấn Đình thì bị người Thần điện phát hiện. Hắn nếu đánh nhau với huyễn hoàng cao nhất cũng xem như bất phân thắng bại, nhưng người hắn gặp phải lại là Lôi Phượng Khởi, vì thế rất nhanh bị bắt, bị đưa đến hình phòng trên Vô Ưu đảo. Từ nay về sau bắt đầu cuộc sống bị nghiêm hình tra tấn mỗi ngày.

Hữu Vô đại sư nói rất đơn giản, nhưng đám người Mạc lão tam lại tức giận không thôi. Hữu Vô đạo sư bị trọng thương như thế nào mọi người đều biết, nếu không có Độc Cô Thiên Diệp, hoặc nàng tới đó trễ hai ngày, thì hắn sẽ mất mạng!

“Thần điện chết tiệt! Mặt ngoài nhìn như thần thánh, thật ra chính là một đám ngụy thần côn!” Mạc lão tam mắng, “ Nhất định phải khiến bọn họ trả giá.”

“Nếu phụ thân và tiểu muội thật sự ở đó, nhất định phải quậy nơi đó long trời lở đất!”

“Hữu Vô gia gia, người trước kia có nghe được tung tích của ngoại công bọn họ không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Không có. Ta đến huyễn hải không lâu đã bị bắt lại . Khụ khụ” Hữu Vô đại sư ho khan hai tiếng, thân thể hiện ra sự suy yếu.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, nói: “Ta nhất định khiến cho Thần điện phải trả giá đại giới!”

“Khụ khụ, khụ khụ, nha đầu, không cần.” Hữu Vô đại sư lại ho khan vài tiếng, nói, “Thần điện ở Huyền Nguyệt đại lục có địa vị tối cao, con không cần bởi vì ta mà đối nghịch với nó.”

“Hừ, Thần điện bất quá là giả vờ thánh khiết nhưng bên trong khoác áo sài lang!” Nghĩ đến việc tiểu Thiên Diệp mất đi trí nhớ, sinh hoạt khốn khổ, Độc Cô Thiên Diệp chán ghét nói.

“Tại sao con lại nói vậy?”

Độc Cô Thiên Diệp kể lại chuyện lần đầu tiên đi vào Thần điện rồi nói cảm giác của bản thân hình như Thần điện đang bày ra âm mưu gì đó. Hữu Vô đại sư và Tạ Bình có phản ứng giống nhau, đối với mãnh thú hiện thế, bọn họ đều tỏ vẻ bất an.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ, nói: “Chuyện này con chỉ là đoán mà thôi. Hiện tại việc cấp bách chính là tìm được ngoại công và hiệu trưởng. Con cũng đã giao dịch với Ám các để bọn họ cùng chúng ta hỗ trợ tìm người.”

“Ám Các? Không phải đối đầu với Thần điện sao? Nhân mạch làm sao tồn tại ở huyễn hải?” Mạc Trì hỏi.

“Thế nhân đều biết Ám Các đối đầu với Thần điện, nghĩ rằng tổng bộ Thần điện ở huyễn hải thì Ám Các không thể xuất hiện ở nơi này. Có lẽ ngay cả Thần Tinh Tông cũng cho rằng như vậy. Nhưng bọn họ không biết, tổng bộ Ám Các đặt ngay tại huyễn hải lĩnh vực!” Độc Cô Thiên Diệp nói.

Người khác đều nói lá gan nàng lớn, nhưng theo nàng lá gan Tử Tiêu mới là lớn. Đem đại bản doanh của chính mình công khai đặt dưới mí mắt của Thần điện.

“Ha ha, Các chủ Ám Các lá gan thật là lớn!” Mạc lão tam nói.

“Đúng rồi, Thiên Diệp, lần trước vào sinh nhật của con Các chủ Ám Các cho người đem lễ vật đến, con khi nào thì có giao tình với Ám Các?” Mạc lão tứ hỏi. Lúc đó mọi người ai cũng tò mò, nhưng vì phong ba trên yến hội, về sau lại phải giao chiến với Phong gia, tiếp thu sản nghiệp Phong gia, mọi người ai cũng bận việc cũng quên mất chuyện này.

“Tử Tiêu chính là người mà con đưa đến rồi ở tại phòng con trong lễ mừng năm mới.” Độc Cô Thiên Diệp giải thích nói, “Lễ vật của Thần điện là do hắn sắp xếp.”

“Hắn làm sao mà biết con muốn tới Thần điện?” Mạc lão tam hỏi.

Đối với nghi hoặc của mọi người, Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

“Giờ con đi ra ngoài, Phong Giản có thể đã trở lại. “Độc Cô Thiên Diệp nói: “Vô gia gia người dưỡng thương cho tốt, con chờ người làm tiên phong đó.”

“Được rồi, con ở bên ngoài cần hết sức cẩn thận, có chuyện gì thì đem chúng ta ra ngoài.”

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, ra khỏi Luyện Yêu Hồ. Thời điểm nàng đi ra, Phong Giản còn chưa trở về. Nàng rót cho mình ly trà, cầm trong tay nhưng không uống.

Chốc lát sau, Phong Giản đã trở lại, trên mặt không còn chiêu bài tươi cười mọi khi, mày hơi nhăn lại, trong mắt có sự lo lắng chưa từng biến mất.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Phong Giản nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, giật giật khóe miệng, vẫn không nói chuyện.

“Thiếu Điện chủ Phong Điện Phong Giản, Tam đương gia Ám Các Thất Nguyệt, ngươi khi nào thì học nữ nhân muốn nói lại thôi vậy ?” Độc Cô Thiên Diệp khó có dịp nhìn thấy Phong Giản như thế này, nhịn không được trêu chọc nói.

Phong Giản bị Độc Cô Thiên Diệp nói vậy thì liếc mắt xem thường, nói: “Đúng là xảy ra chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Một số huynh đệ của Ám Các bị vây khốn ở một hòn đảo.” Phong Giản nói.

Ân? Có ý gì? Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu ý bảo chính mình không hiểu.

“Ám Các phái ra vài huynh đệ, bị huyễn hải thú tấn công bị bao vây trên đảo.” Phong Giản nói, “Đại bộ phận mọi người của Ám các đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện tại tổng Các không thể điều động người đi tìm. Hiện tại lại là thời điểm đặc thù, ta không thể rời Thánh Hải đảo.”

“Cho nên hiện tại không ai có thể giúp bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp nhận ra ý khác trong lời nói của Phong Giản.

Phong Giản gật đầu.

“Ở nơi nào?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Cách Thánh Linh đảo hai mươi vạn dặm về phía Bắc.” Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm mắt Phong Giản hiện tia ánh sáng, nói: “Ngươi có thể đi cứu bọn họ?”

“Tuy rằng chúng ta đang trong quá trình giao dịch, nhưng bọn họ vì thay ta tìm người mới gặp chuyện không may. hiện tại còn chưa có tin tức ngoại công của ta, ta còn có thời gian vài ngày, có thể đi nhìn xem.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

“Đa tạ.” Phong Giản chắp tay nói lời cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp, giọng điệu không chút giả dối.

“Ta không có ở đây, ngươi thay ta chiếu cố bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

“Ta sẽ.” Phong giản gật đầu, đệ tử tư đế quốc ở nơi này liền giao cho hắn.

“Đúng rồi có tin tức về người ngươi muốn tìm, có người đã nhìn thấy họ ở phương Bắc. Nhưng không biết tin tức có xác thực không, cho nên chưa nói cho ngươi. Ngươi hãy mang theo thông tin thạch của Ám Các có tin tức gì thì trực tiếp liên hệ với ta.”

Độc Cô Thiên Diệp nhận thông tin thạch của Phong Giản, thông tin thạch này không khác lắm với cái mà Tạ Bình đưa, nàng cũng không xem xét kỹ đem bỏ nó vào không gian chỉ lý.

Chuẩn bị xuất phát, Độc Cô Thiên Diệp không có đổi quần áo của Thần điện, đeo mặt nại rồi lén lút ly khai Thánh Hải thành. Ra ngoài thành phát hiện Tạ Bình đang chờ nàng.

“Tạ gia gia. Người tại sao lại ở đây?”

Độc Cô Thiên Diệp trước khi rời đi đã liên hệ với Tạ Bình không nghĩ tới sớm như vậy đã lại thấy người.

“Ta đến xem Hữu Vô.” Tạ Bình nói.

Độc Cô Thiên Diệp đưa Tạ Bình đến một địa phương bí ẩn, xác định không có ai thì dẫn hắn vào Luyện Yêu Hồ.

“Nơi này là?” Tà Bình nhìn cảnh tượng bổng nhiên thay đổi, nhịn không được hỏi.

“Đây là Luyện Yêu Hồ” Độc Cô Thiên Diệp nói.

“Luyện Yêu Hồ? Viễn cổ mười đại thần khí Luyện Yêu Hồ?!” Tạ Bình liên tục hỏi.

“Đúng vậy.”

Tạ Bình nhìn Luyện Yêu Hồ chậc chậc lấy làm kỳ, không nghĩ tới sinh thời mình còn có thể nhìn thấy viễn cổ thần khí trong truyền thuyết.

Độc Cô Thiên Diệp và Tạ Bình đi vào phòng Hữu Vô đại sư. Ở Luyện Yêu Hồ hai ngày, Hữu Vô đại sư đã tốt lên không ít.

Tạ Bình vừa thấy mặt Hữu Vô đại sư, hai người đều kích động. Nhìn thân hình gầy gò của hắn Tạ Bình vô cùng tức giận.

Hai người khó có khi gặp mặt mà không náo loạn, bất quá một lúc sau

“Cái lão bất tử này, không chịu nghe lời ta nói, đến quỷ môn quan dạo một vòng có cảm giác gì?” Tạ Bình cười nói, còn đến bên giường nhéo nhéo mặt hắn,” Chậc chậc, nhìn xem mặt này có khác gì gà đá đâu.”

“Cút. Ngươi mới là gà đá.” Hữu Vô lắc mình tránh ra, nói: “Hừ, lão gia hỏa ngươi chưa có chết, thì ta làm sao chết trước được. Nếu ngươi muốn biết đi du lịch ở quỷ môn quan có cảm giác gì thì ngươi có thể thử xem.”

“Ta phi, ngươi dám nguyền rủa ta!”

“Lão tử chính là nguyền rủa ngươi, ngươi làm gì ta?”

“Thừa dịp ngươi đang bệnh muốn mệnh của ngươi, bắt ngươi mang mạng già mà đền.”

Độc Cô Thiên Diệp cười đi ra ngoài, đi đến sân còn nghe thấy tiếng ồn ào của hai người. Bọn họ ở chung đều là như vậy, tuy rằng luôn cãi nhau, lại lộ ra sự quan tâm của mình đối với người kia.

Một lát sau, Tạ Bình đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở sân, đi qua nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, nói:” Ngươi đã vất vả rồi, nha đầu.”

Trầm trọng nói một câu, bởi vì nàng bị Thần điện chú ý, chỉ có thể dùng kế kim thiền thoát xác tới tìm bọn họ, vì thế mà nàng lâm vào hiểm cảnh.

“Tạ gia gia, bọn họ là gia gia và ngoại công của con.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

Cho nên đó là việc nàng phải làm, người không cần phải tự trách.

Lúc này Mạc Trì đến xem Hữu Vô đại sư vừa vặn đụng mặt Tạ Bình.

“Tạ thúc thúc, người đến xem Hữu Vô thúc thúc?” Mạc Trì cười hỏi.

Nhìn thấy Mạc Trì ở trong này, Tạ Bình kinh ngạc không thôi, hỏi:” Các ngươi làm sao đến đây được?” Hiệu trưởng à người vô đây thế nào thì người khác cũng vô như z thôi

“Chúng ta là do Độc Cô Thiên Diệp đem vào.” Mạc Trì nói.

“Các ngươi?”

“Đúng vậy, năm người chúng ta đều ở trong này. Thực lực Thần điện quá cường đại, chúng ta không thể để cho các ngươi một mình mạo hiểm được.”

Năm người đều đến đây, nói cách khác, nơi này có hơn năm huyễn tôn. Khó trách Độc Cô Thiên Diệp đến huyễn hải trước hắn mà không lo lắng, đưa bọn họ theo là chuẩn bị đường lui đây.

“Được lắm con bé này, chuyện như vậy cũng không nói cho ta biết, hại ta lo lắng.” Tạ Bình cóc đầu Độc Cô Thiên Diệp, làm bộ quát lớn.

“Đây là chuẩn bị một con bài chưa lật. Đã như vậy thì làm sao có thể dễ dàng nói ra được.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói: “Vậy con đi ra ngoài làm việc, người không cần phải lo lắng cho con.”

“Quỷ nha đầu.”

“Đúng rồi, cậu, con muốn đi phương Bắc cứu người, tiện đường xem có tin tức ngoại công không. Có tin tức bọn họ từng xuất hiện. Đến đúc đó mọi người có thể đi ra ngoài hít thở không khí. Mọi người ở trong này đã ngây người cũng hơn hai năm rồi.”

“Ha ha, rốt cục cũng có thể ra ngoài, ta ở trong này đã muốn mốc meo.” Mạc lão tam đi đến nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp thì cười lớn nói.

“Đã lâu không gặp Tạ thúc thúc huyễn lực của người đã đến đâu rồi?” Lão tứ đi sau nói, “Ngươi ngày nào cũng chạy đến huyễn sơn chơi cùng huyễn thú thì làm sao mà mốc meo.”

“Ách,” Mạc lão tam bị nói đến không biết trả lời làm sao, ai bảo hắn luôn cảm thấy ở đây quá lớn, thăm dò thế nào cũng không hết.

“Xú tiểu tử các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Diệp biết không?” Tạ Bình dặn dò.

“Chúng ta đã biết, Tạ thúc thúc cứ yên tâm.” Mạc lão tam nói, mấy người khác cũng gật đầu.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp mang Tạ Bình ra ngoài, thời điểm rời đi Tạ Bình dặn dò Thiên Diệp chú ý an toàn, làm Độc Cô Thiên Diệp sâu sắc cảm khái tại sao lúc trước lại không phát hiện ra Tạ Bình có tính cách này

“Ta lo lắng cho con mà con còn cười!” Tạ Bình nhìn biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp liền biết nàng đang nghĩ gì, hướng nàng quát lớn.

“Con biết rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, rối kêu Thanh Loan ra, ngồi trên nàng bay về hướng Đông Bắc.