Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 3 - Chương 12-1: Vô Ưu đảo (1)



Đảo Vô Ưu là một hòn đảo nhỏ nằm rất xa Thánh Linh đảo, trên đảo có một nhà tù kiên cố dùng để giam giữ những tù nhân đã làm Thần điện tức giận . Bởi vì bên trong giam giữ những người có danh tiếng hoặc được tôn kính, cho nên ngoại trừ Thần Tinh Tông cùng Lôi Phượng Khởi không ai biết đảo nhỏ này nằm ở đâu. Mỗi lần muốn giam giữ một người đều do Lôi Phượng Khởi tự mình mang đi.

Đảo Vô Ưu gọi là vô ưu bởi vì những người trên đảo không còn phải ưu phiền bởi thế sự bên ngoài, người đã đến nơi này sẽ không muốn đi ra vì đi ra chỉ có người chết. Đem ngươi đi vào thì không sợ ngươi biết bên trong có người nào. Nhưng khi đi vào thì ngươi đã biết như vậy ngươi cũng chỉ có thể ở đây với bọn họ mãi mãi. Cho dù là thủ vệ đảo cũng không có tư cách rời đi đảo nhỏ.

Cho nên Thần điện nói để nàng ở lại một đoạn thời gian căn bản là đang lừa nàng. Ngay từ đầu bọn họ đã không muốn tha mạng cho nàng.

Hỏa điểu mang theo hai người đi đến Vô Ưu đảo rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp nhìn từ trên xuống, phát hiện xung quanh đảo nhỏ tụ tập rất nhiều hải huyễn thú, hơn nữa đều rất hung ác dọa người, tỷ như nhân ngư với hàm răng sắc nhọn. Xem ra đây là thủ vệ bên ngoài mà Thần điện chuẩn bị. Nếu ngươi không thể phi thiên như vậy cho dù ngươi có trốn khỏi nhà giam thì ngươi cũng không thể rời khỏi Vô Ưu đảo. Vậy thì, trên đảo sẽ không có khế ước thú phi hành.

Hỏa điểu đưa người đến Vô Ưu đảo rồi trở về không gian huyễn thú, Lôi Phượng Khởi mang Độc Cô Thiên Diệp đi trên kiến trúc duy nhất của đảo.

"Lôi điện chủ." Thủ vệ nhà giam nhìn thấy Lôi Phượng Khởi đi đến thì nhanh chóng chạy tới hành lễ.

"Tiểu Tam, Tiểu Nhất đâu rồi ?" Nhìn thấy chỉ có một người canh giữ ở đại môn, Lôi Phượng Khởi hỏi.

"Hồi Lôi điện chủ, bọn họ đi tuần tra phòng." Tiểu Tam đi đến trả lời.

Lôi Phượng Khởi gật đầu, nói:"Vị này là Định Quốc Hầu của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, ngươi an bài cho nàng một chút."

Thủ vệ nhìn Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái, cảm thấy có điểm đáng tiếc, tuổi trẻ như vậy mà phải ở trong đây ngây ngốc cả đời.

Lúc này Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Tiểu Tứ đã trở lại, nhìn thấy Lôi Phượng Khởi thì hành lễ với hắn. Độc Cô Thiên Diệp phát hiện bốn người này là anh em sinh tư.

Tiểu Tam nói chuyện với Độc Cô Thiên Diệp trong khi Tiểu Tứ đi chuẩn bị phòng.

"Bách Lý công tử, trước hết ngươi ở đây một thời gian, chờ đại tế tự qua đi, chúng ta sẽ phái người thương nghị với những người đi cùng ngươi đến từ đế quốc Mạc Nhĩ Tư." Lôi Phượng Khởi nói: "Ta biết ngươi có huyễn thú phi hành, nhưng hy vọng ngươi có thể an tâm ở trong này. Nếu không thấy ngươi, những người đi cùng ngươi có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trên người bọn họ có khí cụ cảnh báo, nếu có chuyện gì ta có thể trực tiếp xử lý, cho nên Bách Lý công tử, chúc ngươi có khoảng thời gian vui vẻ tại đây."

Nguy hiểm, đây là muốn uy hiếp nàng đây mà !

Lôi Phượng Khởi nói xong lại nhắc nhở Tiểu Nhất vài câu, sau đó ngồi hỏa điểu ly khai đảo.

Tiểu Tứ dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi đến một dãy phòng ở, dọc đường đi Độc Cô Thiên Diệp quan sát hoàn cảnh nơi đây một chút. Lúc trước nghe Phong Giản nói đến nơi này, còn tưởng rằng đây là một nhà tù âm u, không nghĩ đến nơi này còn có một cái sân tinh xảo có núi giả, lương đình, hồ nước còn có cá và sen.

Nhà ở là một phòng nhỏ sạch sẽ, được sắp xếp chỉnh tề, thậm chí bên ngoài phòng còn có một chậu hoa tươi. Khi nhìn thấy chậu hoa này, ánh mắt của nàng lóe lên một đạo ánh sáng rồi biến mất. Xuyên qua hành lang dài, Độc Cô Thiên Diệp đi đến phòng của nàng.

" Bách Lý công tử, đây chính là phòng của ngươi. Có gì cần phân phó có thể ấn nút này rung chuông, chúng ta sẽ phái người tới." Tiểu Tứ chỉ vào một cái nút trên cửa rồi nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

" Vậy cơm mỗi ngày là đưa đến nơi này hay ngươi đi nhà ăn cùng với mọi người ?" Tiểu Tứ lại hỏi.

"Còn có thể đưa cơm đến phòng ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Đây là đãi ngộ của phạm nhân sao ?

"Giống ngươi thì có thể." Ý là, ngươi thân phận cao quý, bây giờ còn chưa phán định, thì có thể hưởng thụ đãi ngộ này.

"Ta đi nhà ăn cùng với mọi người." Độc Cô Thiên Diệp nói. Như vậy có thể nhìn xem nơi này có những người nào.

"Ta đây đi về trước." Nghe Độc Cô Thiên Diệp trả lời Tiểu Tứ nói.

"Ừm. Sau này phiền toái các ngươi chiếu cố." Độc Cô Thiên Diệp nói. Khiêm tốn có lễ, điểm ấy lúc này cũng cần thể hiện một chút.

Tiểu Tứ rời đi, Độc Cô Thiên Diệp đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn thấy đại dương vô tận. Phòng nàng ở trên vách núi đen, bên dưới còn có một nhân ngư thỉnh thoảng lại nhô đầu lên, răng nanh phát ra âm thanh khách khách.

Tiểu Hỏa đi ra, nhìn thấy nhân ngư phía dưới, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Xấu ngư."

"Ha ha, xấu hay đẹp cùng ta không quan hệ. Muốn ăn chúng ta, đời này bọn họ đừng nghĩ tới." Độc Cô Thiên Diệp nói. Xem ra Thần điện cố ý an bài nàng trong này, là muốn hù dọa nàng, để nàng buông tha ý định chạy trốn đây mà.

Đáng tiếc bọn họ không biết gan của nàng cũng không phải chỉ như vậy là có thể dọa được.

"Tỷ tỷ chúng ta phải ở trong này bao lâu ?"

"Không lâu." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Nghỉ ngơi hồi phục một chút liền đến giờ cơm chiều, Tiểu Hỏa không thích ở trong phòng một mình nên vào Luyện Yêu Hồ tu luyện. Độc Cô Thiên Diệp dựa theo chỉ dẫn mà Tiểu Tứ nói lúc trước đi vào nhà ăn.

Lúc này trong nhà ăn đã có hơn mười người, đang nhìn Độc Cô Thiên Diệp đi đến chỗ bọn họ.

"A, người mới đến." Có người nói.

"Ta mới đến buổi chiều hôm nay." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bàn người này và ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi đến lúc nào."

"Ha ha, chúng ta đã đến đây thật lâu." Người nọ cười lớn.

"Thật lâu là bao lâu ?" Độc Cô Thiên Diệp giả như ngây thơ hỏi.

"Thật lâu là, ách, ta nghĩ không ra, dù sao thật lâu là được. Ha ha !" Người nọ tiếp tục cười to. Hắn giống như rất yêu cười, cho dù đã ngây người ở nơi này không biết bao nhiêu năm cũng không mài mòn tính yêu cười của hắn.

"Tiểu tử kia sao ngươi lại đến đây ?" Người kia hỏi. Ý là sao ngươi đắc tội với Thần điện.

"Ta giết Thiếu chủ Vũ điện. Bọn họ muốn trực tiếp giết ta nhưng là gần đây có đại tế tự gì đó, quy định Thần điện trong thời gian này không thể giết người. Sau đó ta bị đưa đến nơi đây." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bọn họ nói khi nào qua hiến tế sẽ thả ta ra."

"Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi không biết đã đến nơi này thì ngươi không thể rời đi sao ?" Người nọ cười to, hình như đang cười Độc Cô Thiên Diệp quá ngây thơ.

"A ! Thật vậy sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, trong lòng hiểu được, đã cho ngươi biết chuyện ở nơi này thì sao có thể thả ngươi đi.

"Đương nhiên. Đến đến đến, sau này theo ta. Ở trong này có bạn là tốt rồi ! Đã lâu không có người mới tới, lão nhân gia đều rất tịch mịch."

"Ha ha, còn chưa thỉnh giáo đại danh tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đại danh của ta ? Của ta đại danh, ta nghĩ, của ta đại danh..." Người nọ tựa hồ lâm vào ký ức, lặp đi lặp lại câu nói kia, "Đại danh của ta, của ta đại danh là cái gì ? Vì sao ta không nhớ nỗi đại danh của ta ? Của ta đại danh là cái gì ? A - -"

Người nọ như lâm vào điên cuồng, vỗ nát cái bàn rồi chạy ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn đột nhiên điên cuồng mà hoảng sợ, lập tức sững sờ.

Những người khác ở nhà ăn đều cười ha hả. Có người nói:"Hắn gọi là Cá Quả Tử, tới nơi này đã gần trăm năm, tuổi tác chắc là lớn hơn ngươi, ngay cả tên mình cũng không biết."

Độc Cô Thiên Diệp phục hồi tinh thần, đi đến một bàn khác ngồi xuống, nói: "Cá Quả Tử tiền bối nói là thật lâu cũng không có người mới đến ?"

"Đúng vậy, đã lâu, ta đến đây rồi thì về sau không có người đến nữa, trước kia ta là người mới, hiện tại ngươi đã đến, danh hiệu người mới liền thuộc về ngươi."

"Ách, tiền bối tới nơi này đã bao lâu ?"

"Cũng khoảng mười năm đi."

"Mười năm ?!" Độc Cô Thiên Diệp sợ hãi kêu lên. "Lâu như vậy Thần điện không đưa những người khác đến sao?"

"Chúng ta nói là ở nơi đây." Người nọ đột nhiên tiến đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, thần bí nói: "Ta biết Thần điện thường xuyên dẫn người tới, nhưng có thiệt nhiều người không có đãi ngộ như chúng ta mà là bị đưa đến hình phòng."

"Hình phòng ?"

"Đúng vậy. Ngay tại... Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa nói tên của ngươi." Người nọ đột nhiên dời đi đề tài, hỏi tên của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp thấy nguyên lai là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị mang đồ ăn tới. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp và mọi người trò chuyện vui vẻ, hai người không nói gì thêm rồi đem đồ ăn chia cho mỗi người.

"Ta tên là Bách Lý Tà. Không biết tiền bối xưng hô thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp lấy cơm mà Tiểu Nhất đưa rồi đặt trước mặt người nọ.

"Ta gọi là Lưu Tể Lâm, người khác đều gọi ta là lão Lục bởi vì ở nhà ta thì ta đứng hàng thứ năm." Lưu Tể Lâm nói.

"Ha ha, lão Lưu ca. Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm, ta còn chưa biết đồ ăn nơi này vị ra sao. Nhìn qua cũng không tệ." Độc Cô Thiên Diệp nhìn cơm chiều trước mặt nói.

"Nơi này bữa tối là ngon nhất. Mỗi ngày đều có súp lơ, hương vị thật tốt, ngươi có thể nếm thử. Đáng tiếc nơi này không có phát rượu." Lưu Tể Lâm vẻ mặt tiếc hận nói:" Bằng không được ăn thịt, được uống rượu, lại thêm súp lơ, chậc chậc, cuộc sống như vậy thật tốt a !"

Độc Cô Thiên Diệp cười ăn một miếng súp lơ, hương vị quá thực không tồi, chẳng qua bên trong có gì đó làm cho người ta nghiện, nàng ăn một miếng thì không hề đụng đến nữa."

Tiểu Nhất và Tiểu Nhị thấy mọi người cơm nước xong nên đi thu thập bát đũa, nhìn súp lơ trước mặt Độc Cô Thiên Diệp như chưa hề được đụng qua. Hai người nhìn nhau một chút rồi tiếp tục thu dọn.

Ăn cơm chiều xong, mọi người cùng nhau tản bộ trong viện, ngắm hoa sen, ngửi hương thơm tỏa ra từ hoa ở nơi đây, ngày qua ngày cũng coi là tiêu dao. Cảnh sắc này mười năm như một, mọi người sớm đã nhìn chán, đều cùng nhau trở về phòng.

Nơi này buổi tối không cho phép mọi người la cà ở bên ngoài, nếu có người ra khỏi phòng, Tiểu Nhất bọn họ sẽ biết, sẽ nhanh đi đến. Bị bắt cũng không dùng cách xử phạt thể xác với bọn họ, nhưng bữa tối hôm sau sẽ không cung cấp súp lơ cho bọn hắn. Không có đồ ăn này, những người đó liền cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên buổi tối mọi người đều không ra khỏi phòng.

Độc Cô Thiên Diệp trở về phòng, lấy ra thông tin thạch nói với Tạ Bình thông tin hôm nay thu được. Nghe xong, Tạ Bình nói: "Nói cách khác, bọn họ cũng không ở nơi này?"

"Không nhất định. Lão Lưu ca nói còn có hình phòng, bên trong giam giữ một ít người. Ta tính đêm khuya sẽ đi tìm. Hiện tại ta còn chưa biết hình phòng ở nơi nào."

"Vậy ngươi cẩn thận."

"Ta sẽ."

Độc Cô Thiên Diệp gọi Giáng Vực ra. "Lại có chuyện gì ?' Giáng Vực đi ra liền hưng phấn hỏi. Nhìn trước mắt là thân hình nhỏ bé, Giáng Vực nhịn không được cảm thán, những người đó nói thực đúng, nhóc con này lá gan rất lớn, làm việc đều không giống với những nữ nhân khác. Đi theo nàng, cuộc sống về sau càng có nhiều sự tình để chơi đùa. Cuộc sống như vậy so với chính mình tự tìm việc để chơi càng thú vị hơn.

"Giáng Vực, ta cần ngươi hỗ trợ. Ta muốn du đêm trên đảo."( Bạn nào đã xem qua Harry Potter thì đã quá quen thuộc với từ “du đêm” này rồi (-.*))