Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 222: Rời đi



Ý của Trang phi là, nếu như bây giờ không tới hành cung nghỉ mát, đợi đến lúc Tưởng Thái hậu thật sự không còn nữa, thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể xuất hành.

Vì vậy, Vĩnh Thịnh đế không đợi đến lúc nóng nhất vào mùa Hè đã chuẩn bị dẫn theo một đám đại thần và gia quyến tới hành cung nghỉ mát ở thành Tuyên Dương.

Yêu cầu muốn ở lại Ung Đô chăm sóc Tưởng Thái hậu cùng Tưởng thị của Vương Tự Bảo bị Vĩnh Thịnh đế từ chối.

Theo ông thấy, đó là một cơ hội tốt hiếm có để mấy nhi tử của mình và Chu Lâm Khê qua lại thân thiết với nhau. Vĩnh Thịnh đế mong muốn mượn cơ hội này để mấy người nhi tử của ông chung sống hòa thuận với Chu Lâm Khê, chuyện này sẽ càng thêm có lợi đối với cục diện sau này của đại lục Hồng Vũ.

Vì vậy, ông chỉ đồng ý cho Tưởng thị ở lại Ung Đô chăm sóc Tưởng Thái hậu, cũng tính toán để Thái tử Hạ Lập Hiên ở lại Ung Đô giám quốc. Còn ông thì dẫn theo Hoàng hậu, phi tần và một số đại thần cùng gia quyến thu dọn hành lý tới hành cung nghỉ mát dạo chơi.
Bởi phu thê Vương lão Hầu gia và Lý thị đã lớn tuổi, nên lần này trong danh sách mời của Hòa Thuận Hầu phủ ngoài Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ra thì cũng chỉ còn lại có hai cha con Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần.

Trong giờ phút quan trọng Tưởng Thái hậu bệnh nặng, chuyện Vĩnh Thịnh đế định đến hành cung nghỉ mát khiến Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê và mọi người trong Hầu phủ cảm thấy nghi ngờ.

Vì vậy, mấy nhân vật chủ chốt của Hầu phủ bèn vội vàng tổ chức hội nghị quan trọng để bàn bạc đối sách.

"Người ngoài thì có lẽ không biết, nhưng chúng ta đều hiểu hiện tại bệnh tình của Tưởng Thái hậu nặng đến thế nào. Sợ rằng căn bản không chịu đựng nổi qua mùa Hè năm nay. Vào lúc này Trang phi lại xúi giục Hoàng thượng tới hành cung nghỉ mát, nhất định là có vấn đề." Vương lão Hầu gia sờ chòm râu hoa râm dưới cằm, mở lời.
Vương Dụ Tuần bổ sung: "Vốn theo kế hoạch ban đầu, hành cung này phải tới mùa Hè mới xây xong, bây giờ lại hoàn thành trước thời hạn, bề ngoài thoạt nhìn không có chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra, cũng có ý vị sâu xa."

Vương Tử Nghĩa nói: "Mặc kệ những người đó rốt cuộc có ý định ra tay hay không, chúng ta vẫn nên chuẩn bị chu đáo thì tốt hơn."

Nghe xong lời này, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vương Tự Bảo cũng đang suy nghĩ đến một số tình huống tương tự trong những gì được xem trên tivi và tiểu thuyết.

Nếu như lúc này kẻ xấu muốn động thủ thì sẽ làm những gì?

Hoàng thượng chắc chắn là mục tiêu công kích đầu tiên của đối phương. Tiếp theo nhất định là đám người Thái tử. Mỗi lần đến thời điểm liên quan tới mưu triều soán vị này, một số thế gia cũng sẽ là mục tiêu bao vây tấn công của bọn chúng.
Thông thường phản loạn diễn ra sẽ dẫn đến cảnh máu chảy thành sông.

Hiện tại bề ngoài Hòa Thuận Hầu phủ bảo trì trung lập, nhưng thật ra vẫn đi theo con đường bề tôi trung thành. Nói cách khác, nếu như Vĩnh Thịnh đế ủng hộ Thái tử, bọn họ sẽ ủng hộ Thái tử. Nếu như Vĩnh Thịnh đế dự định đổi người, bọn họ cũng sẽ ủng hộ người mà Vĩnh Thịnh đế thay.

Thái độ này đã được tuyên bố rõ với Vĩnh Thịnh đế từ sớm.

Nhưng đối với mục tiêu nghi ngờ số một lần này là Tam Hoàng tử Hạ Lập Vũ mà nói, Hòa Thuận Hầu phủ đứng ở phía đối lập với bọn chúng. Vì vậy, bọn họ chắc chắn sẽ thuộc về nhóm bị xử lý.

Có lẽ suy xét tới Chu Lâm Khê, có thể bọn chúng sẽ hạ thủ lưu tình với cả nhà bọ họ. Nhưng nếu muốn khiến phu thê bọn họ đi vào khuôn khổ, đồng thời để mấy người Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần cúi đầu xưng thần, vậy thì, nhất định phải có con tin là người của Hòa Thuận Hầu phủ rơi vào tay bọn chúng mới được.
Vì vậy, trong thời điểm quan trọng này, nhất định phải đảm bảo toàn bộ người trong phủ đều an toàn, không thể có ai bị rơi vào tay đối phương, có thế bọn họ mới không bị người khác gây khó dễ.

Về phần bọn họ phải hành động như thế nào, điểm này còn phải cần bạc cẩn thận hơn. Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm*, hoàng cung khẳng định là một trong những mục tiêu công kích quan trọng nhất của bọn chúng.

(*) Ý là dù bề ngoài thay đổi đến đâu thì bản chất vẫn giữ nguyên như cũ.

Mà Tưởng Thái hậu trong nội cung cũng sẽ trở thành nhân vật chủ chốt có thể dùng để gây khó dễ cho Hòa Thuận Hầu phủ.

Suy nghĩ rõ ràng những chuyện này xong, Vương Tự Bảo mới lên tiếng: "Mặc kệ đối phương có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì hay không, cũng mặc kệ lần này bọn họ có ra tay hay không, con nghĩ, trước hết bảo vệ sự an toàn cho người của Hầu phủ chúng ta và cô ngoại tổ mẫu mới là điều quan trọng."
"Vậy có phải chúng ta nên tăng cường thủ vệ ở Hầu phủ không. Ngoài ra, trong lúc các con rời khỏi Ung Đô, Hầu phủ chúng ta bèn đóng cửa từ chối tiếp khách." Vương lão Hầu gia đề nghị.

Chu Lâm Khê chen miệng nói: "Tổ phụ, như vậy không ổn đâu." Người già luôn không nỡ bỏ nhà cửa, lúc nào cũng nghĩ trong thời điểm nguy hiểm phải làm sao để bảo vệ nhà cửa. Nhưng trong tình huống như hiện tại thì khẳng định không được. Đến lúc đó cho dù bảo vệ được tòa nhà lớn này của Hầu phủ, thì không biết sẽ có bao nhiêu thủ hạ bị thương tổn. Vả lại nếu quả thật đối phương muốn tiến công bằng sức mạnh, thì cũng khó mà nói có thể giữ được hay không.

Hắn nhớ lúc đề xuất huấn luyện một nhánh quân đội mang chức năng đặc biệt, Vương Tự Bảo đã nói một câu, cái gọi là thắng lợi cũng không phải là đả thương địch một nghìn tự tổn hại tám trăm. Thắng lợi thật sự là phải bảo đảm chúng ta không bị tổn thất bất cứ ai, hoặc là cố gắng hết sức giảm thiểu tổn thất.
Nếu như gặp phải lúc đối phương thực lực mạnh mẽ, dù cho tạm thời tỏ ra yếu thế cũng tuyệt đối không thể lấy đá chọi đá. Làm như vậy quả thực là ngu không ai bằng. Chuyện trước tiên chúng ta phải bảo đảm đó là bảo vệ được người của mình.

Dù cho vì thế mà phải tổn thất chút tài lực, vật lực cũng không đáng tiếc. Con người thực ra mới là tài nguyên lớn nhất.

Chỉ cần có con người, thì tài lực, vật lực gì cũng có thể kiếm lại được.

Những lời này được Chu Lâm Khê nói ra lúc Hộ Bảo quân thành lập, tạo ra ảnh hưởng to lớn.

Mỗi người trong Hộ Bảo quân đều ý thức được rằng, bản thân mình mới là quan trọng nhất trong lòng chủ tử, chứ không phải chỉ là một con cờ trong tay bọn họ. Vì vậy càng dốc hết sức lực huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ. Đồng thời, bọn họ cũng đều cực kỳ quý trọng tính mạng.
Chu Lâm Khê nhớ lại những lời này, kiên định nói: "Trong vài ngày tới, tất cả người của Hòa Thuận Hầu phủ phải lần lượt rút khỏi đây và trốn đi mới được. Chúng ta không thể cho đối phương bất kỳ cơ hội nào."

"Vậy, ở đây phải làm sao bây giờ?" Vương lão Hầu gia vẫn còn có chút luyến tiếc. Đây là nơi người của Hòa Thuận Hầu phủ phải nỗ lực mấy đời mới có được quy mô như ngày hôm nay. Nơi này là gốc rễ của nhà họ Vương bọn họ đó.

"Tổ phụ, người vẫn nên nghe theo đề nghị này của Lâm Khê đi." Vương Tự Bảo giúp đỡ khuyên nhủ nói: "Thứ nhất, chúng ta vẫn chưa biết liệu đối phương có hành động hay không. Hiện tại chúng ta chỉ là chuẩn bị trước. Thứ hai, thứ chúng ta vứt bỏ cuối cùng chẳng qua chỉ là tòa nhà lớn của Hầu phủ mà thôi. Đối với Hầu phủ chúng ta mà nói cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng. Thứ ba, cho dù không có tòa nhà lớn này, chỉ cần chúng ta có đầy đủ thủ hạ, thì dù tới nơi nào, chúng ta cũng có thể gọi nơi đó là Hòa Thuận Hầu phủ."
Nói xong những lời này, Vương Tự Bảo còn không quên ra vẻ thông minh nói: "Nếu quả thật có tổn thất gì, cùng lắm là kêu Nhị ca móc chút bạc ra, chúng ta lại xây dựng một tòa nhà lớn hơn, đẹp hơn ở nơi này." Nói đến đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Dụ Phổ, không quên trêu ghẹo nói: "Ta thích kiểu hai tầng lầu, cho dù có thể sau này ta không có cơ hội ở, nhưng cũng phải cho ta một tòa lầu khí thế một chút nhé, ha ha. Hơn nữa còn tuyệt đối không cho phép ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đó!"

Vương Dụ Phổ vội vàng tiếp lời: "Tổ phụ, lần này người nghe Bảo Muội đi. Tôn nhi biết người luyến tiếc từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây. Nhưng sự an toàn của mọi người trong Hầu phủ còn đáng giá hơn những vật chết này."

Tình cảm của Vương Tử Nghĩa đối với nơi này cũng rất sâu đậm, thế nhưng những điều bọn Bảo Muội nói quả thực rất có đạo lý. Vả lại rốt cuộc đối phương muốn làm thế nào còn chưa chắc chắn.
Vì vậy ông cũng đồng ý nói: "Phụ thân, thứ nên bỏ thì phải bỏ, có từ bỏ thì mới đạt được. Nếu như chỉ vứt bỏ một đại trạch của Hầu phủ mà có thể đổi được sự an toàn của tất cả mọi người, nhi tử cảm thấy rất đáng." Ông lại ngừng một chút rồi bảo: "Nhi tử biết người coi nơi này là cội nguồn của chúng ta. Nhưng trên thực tế, cội nguồn của nhà họ Vương chúng ta xưa kia là ở huyện Vương."

Lời cuối cùng của Vương Tử Nghĩa khiến Vương lão Hầu gia tỉnh ngộ. Đúng vậy, cội nguồn của nhà họ Vương bọn họ xưa kia cũng không phải là ở đây, mà là ở huyện Vương.

Thế là lúc này Vương lão Hầu gia mới vui vẻ bằng lòng toàn phủ chỉ để lại vài lính gác làm ra vẻ ở bên ngoài, những người còn lại thì rút lui khỏi đây theo kế hoạch.

Nhưng nhiều người như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn thế này, phải di chuyển tới đâu cũng rất quan trọng.
Nhiều người như vậy cùng lúc dời đi, nhất định sẽ bị đối phương phát hiện. Nếu như bị đối phương nắm được hướng đi, thì bọn họ có đi hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

Việc này Chu Lâm Khê đã có dự định từ sớm: "Tổ phụ, đưa tất cả mọi người trong Hầu phủ dời đến tòa nhà con và Bảo Muội thành thân đi."

Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!

"Chỗ đó ư?" Vương lão Hầu gia nhìn Chu Lâm Khê, thấy hắn không có chút ý tứ đùa giỡn nào, bèn truy hỏi: "Lẽ nào nơi đó sẽ không bị người khác để mắt tới?"

Chu Lâm Khê giải thích: "Nơi đó còn có lối đi thông tới một nhà dân có ba tiểu viện. Nếu đối phương quả thật muốn hành động, thì chắc chắn sẽ áp dụng sách lược tốc chiến tốc thắng. Bình thường cũng sẽ chỉ ra tay với các thế gia. Vì vậy trừ phi cần thiết, bọn họ sẽ không động thủ với bách tính bình thường. Con nghĩ nơi đó rất thích hợp."
Vương Tự Bảo cảm thấy đề nghị này cực kỳ hay. Nếu như bọn họ đưa người tới thôn trang ở vùng ngoại ô, thì có gì khác biệt với ở lại Hòa Thuận Hầu phủ đâu? Nói không chừng còn chẳng an toàn bằng ở đây nữa. Khách quan mà nói, ở đây còn có rất nhiều chỗ có thể ẩn náu.

Cái gọi là "cao nhân lánh mình nơi phố thị", để những người này ẩn nấp giữa bách tính bình thường, cách làm này không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất hiện nay.

Sau khi nghe xong, những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, mọi người liền bàn bạc cụ thể chuyện rời đi như thế nào.

Thực ra Vương lão Hầu gia không nỡ bỏ nơi này, đương nhiên chính là bởi trạch viện của mỗi danh môn thế gia đều không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mật đạo phía dưới tòa nhà gì gì đó đều phải trải qua mấy đời mới dần dần hoàn thiện. Bây giờ cũng tới thời điểm khởi động bộ phận mật đạo rồi.
Trong đó có một mật đạo có lối ra rất gần với trạch viện kia của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Vì vậy, mật đạo đó bèn trở thành lựa chọn hàng đầu cho lần rút lui này.

Từ chuyện này cũng có thể thấy được, tình hình bên trong danh môn thế gia căn bản không chỉ có những thứ công khai bên ngoài như bất động sản, ruộng đất và tiền tài. Làm sao để bảo vệ tính mạng trong thời khắc mấu chốt là điểm quan trọng nhất trong đó. Giống như nhà họ Lữ hồi đó vậy.

Hòa Thuận Hầu phủ đang trong giai đoạn khẩn trương rút lui, nhưng những đại thần bên ngoài kia lại không hề biết tin tức Tưởng Thái hậu lâm bệnh nặng. Vì vậy vừa nghe nói hành cung nghỉ mát đã xây xong, gia quyến của những người đó liền hí ha hí hửng chuẩn bị vật dụng cho chuyến đi này.

Cũng đúng, huy động một lượng lớn binh sĩ để đi tới một nơi nào đó du ngoạn là một chuyện hiếm trong lịch sử.