Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 194: Năm tháng đổi dời



Ý gì đây?

Người khác không biết nhưng Vương Tự Bảo biết rằng giữa hai người có một ước định nào đó không muốn cho người khác biết. Đây cũng chính là nguyên nhân mà vừa nãy Vương Tự Bảo nhìn về phía Hạ Thần Dục.

Tiếp đó, Vương Tự Bảo lại nhìn Cảnh Ngọc Nhi đang ngồi bên cạnh Hạ Thần Dục.

Tuy rằng trước đây người này hơi vênh váo hung hăng, không được lòng nhiều người, nhưng, ừm, nói thế nào nhỉ, chí ít lúc đấy nàng còn xinh xắn đáng yêu, có rất nhiều bạn cùng trường thầm thích nàng.

Hiện giờ nhìn nàng, cũng vẫn là con người đó, cũng đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng lại giống như một búp bê hình người trầm lặng. Sắc mặt nàng còn tái nhợt hơn cả sắc mặt Hạ Thần Dục, vóc dáng gầy yếu không thể tưởng tượng nổi. Cung trang Quận vương phi nàng mặc trên người giống như trộm của người khác vậy, cực kỳ không vừa người.
Sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại thật sự quá lớn.

Người không biết có khi còn tưởng bệnh của Hạ Thần Dục có thể truyền nhiễm? Nhưng có thể dễ dàng thấy người bị truyền nhiễm còn bệnh nặng hơn cả bệnh nhân đi truyền nhiễm.

Nếu là trước đây, Vương Tự Bảo sẽ đề phòng Hạ Thần Dục nhưng tuyệt đối sẽ không đề phòng đến mức độ như bây giờ. Nhưng từ sau khi nàng biết việc thay đổi hương liệu cho Tưởng Thái hậu, Hạ Thần Dục đã trở thành người bị đề phòng thứ hai.

Còn về người thứ nhất, Vương Tự Bảo dời mắt qua khu vực ngồi của các vị hoàng tử, thân vương đối diện, nhìn Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ đang ngồi giữa Nhị hoàng tử Hạ Lập Thiện và Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu.

Trước đây khi Hạ Lập Vũ tham gia cung yến đều rất thành thật ngồi ở đó, đầu không ngẩng, mắt không mở, hoàn toàn giống như một người vô hình.
Bây giờ thì hay lắm, đúng là có thể dùng câu: "Sĩ cách tam nhật, quát mục tương đãi"* để hình dung.

(*) Có nghĩa là: Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn nhau bằng con mắt khác.

Một đám người a dua bợ đỡ vây quanh hắn không ngừng nịnh hót, phần lớn đều liên quan đến cung điện mà Vĩnh Thịnh đế xây dựng cho Trang phi nghỉ mát sắp hoàn thành trong mùa Xuân năm nay.

Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ ngồi ở đó, tươi cười nói chuyện từ tốn với mọi người. Từng cử chỉ động tác đều mang hơi thở vương giả, danh tiếng còn áp bức hẳn cả Thái tử Hạ Lập Hiên vừa quay lại, cũng là người vừa có con trai nên vị trí càng vững chắc hơn.

Vương Tự Bảo nhìn không rõ người này. Hắn rốt cuộc là người thông minh? Hay là hồ đồ?

Nếu thật sự đúng là một người thông minh thì sẽ không để bản thân mình bại lộ trước mặt mọi người sớm như thế. Nếu không thông minh, người này không thể giành được sự tín nhiệm của Vĩnh Thịnh đế trong một thời gian ngắn.
Vương Tự Bảo cũng đã phái người đi điều tra cung điện nghỉ mát mà hắn thiết kế kia, bên trong đúng thật có nhiều chỗ đáng khen, có rất nhiều điểm nổi bật. Điểm khiến người khác khâm phục nhất chính là tốn ít kinh phí mà không thiếu thứ gì.

Thái tử phi Trần thị nhân lúc rảnh rỗi cũng đi đến trò chuyện cùng Vương Tự Bảo.

Sau khi quay về, vì tránh hiềm nghi nên Vương Tự Bảo vẫn chưa đến Đông Cung bái kiến Thái tử và vị biểu tẩu này mà chỉ tặng quà giống như những gia đình qua lại thân thiết khác.

"Bảo Muội, muội về lâu như vậy rồi cũng không nói với biểu tẩu ta một tiếng." Thái tử phi vừa đến đã oán trách Vương Tự Bảo.

Mấy người Đặng Tương Quân lập tức bái kiến Thái tử phi.

"Bái kiến Thái tử phi."

Thái tử phi cười haha khoát tay nói: "Tất cả không cần đa lễ, ta chỉ đến nói chuyện với mọi người mấy câu thôi."
Mấy người Trịnh Tương Quân cũng biết Thái tử phi khách sáo với mọi người, thực ra người mà người ta muốn gặp nhất là Vương Tự Bảo. Thế là sau khi thăm hỏi tượng trưng mấy câu về tiểu hoàng tôn liền biết điều rời đi.

Mấy người bọn họ có người về lại chỗ ngồi của mình, có người lại tìm tỷ muội tốt bên cạnh nói chuyện.

Phải nói rằng ở đây, làm con dâu của nhà có địa vị càng cao thì càng không có tự do. Vương Tự Bảo vừa rồi nhìn thấy mấy tỷ muội tốt liền cảm thấy rất xúc động.

Vốn dĩ sau khi biết tin Vương Tự Bảo về Ung Đô và nhận được quà, nhiều người đã muốn đến Thuận Hòa Hầu phủ gặp mặt. Nhưng vì sắp cuối năm, phải xử lý các loại việc vặt trong nhà nên dây dưa mãi.

Thế là họ đành phải tặng một ít quà đáp lễ, rồi viết một bức thư xin lỗi, nói lúc nào có thời gian sẽ đến gặp, cứ thế kéo dài đã không biết đến ngày tháng năm nào.
Ngoài ra có một số người vừa thành thân liền vội sinh em bé, ai hành động nhanh thì đứa trẻ đã chào đời, thế là ngày ngày bận chăm con. Cũng chính vì thế, loại cung yến như thế này là dịp tốt nhất để mọi người duy trì và mở rộng quan hệ.

Vương Tự Bảo cực kỳ thân thiết tự nhiên kéo Thái tử phi Trần thị lại nhìn từ đầu đến chân.

Khi quan sát xong mới mở lời: "Biểu tẩu, hiện giờ sức khỏe của tẩu bình phục rất tốt nha."

Nhờ có việc cứu chữa cho Thái tử, việc ở Y Tiên Cốc, còn có nhiệm vụ quận Phụng Bắc, mấy năm nay Thái tử phi và Vương Tự Bảo đã qua lại với nhau nhiều hơn.

Trong quá trình này, hai người còn thường xuyên trao đổi thư từ, việc này khiến quan hệ giữa hai người ngày càng được kéo gần hơn.

Đặc biệt là từ khi hai chân Hạ Lập Hiên không thể cử động, Vương Tự Bảo giúp đỡ bọn họ, còn khuyên Trần thị đi cùng Hạ Lập Hiên đến Y Tiên Cốc trị bệnh, đồng thời đi khám bệnh khó nói, cuối cùng nàng thật sự đã mang thai, sinh ra một đứa con trai, vậy nên mức độ tín nhiệm của Thái tử phi Trần thị với Vương Tự Bảo chỉ cần nghĩ cũng có thể biết.
Sau khi nghe Vương Tự Bảo thân thiết hỏi như vậy, Thái tử phi cười haha trả lời: "Đây không phải nhờ những đề nghị mà muội viết trong thư sao, nhờ đó mà ta mới có thể bình phục nhanh và tốt như vậy."

Tuy Thái tử phi biết y thuật của Vương Tự Bảo không phải cao thâm gì, nhưng lúc đó, khi mà các thái y đều nói Thái tử có thể sẽ tàn phế cả đời, chính Vương Tự Bảo dùng cái thử nghiệm kỳ quái kia để chứng minh khả năng hồi phục của Hạ Lập Hiên. Cũng chính vì vậy, khi mọi người tuyệt vọng, tin tức đã nhanh chóng dấy lên hi vọng trong lòng mọi người.

Kết quả, Thái tử đã hoàn toàn bình phục giống như lời Vương Tự Bảo nói.

Cũng chính vì thế mà lời của người chỉ biết chút y thuật như Vương Tự Bảo không hiểu sao lại khiến Trần thị tin tưởng hơn so với bất kỳ thần y nào khác.
Hơn nữa nàng cũng từng nghe Thái tử nói Vương Tự Bảo có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, có chỗ nào không biết hoặc không hiểu thì trực tiếp hỏi nàng, đỡ phiền phức phải đi tìm sách.

Vì thế thời gian mang thai gian khổ nhất, không ít lần Thái tử phi viết thư hỏi Vương Tự Bảo những vấn đề liên quan.

Vương Tự Bảo đương nhiên biết tầm quan trọng của việc mang thai con đầu lòng của Thái tử phi, vì vậy cũng hao tâm tổn trí đưa cho nàng các phương pháp khác nhau.

Trong đó Vương Tự Bảo còn đưa ra các lý thuyết về vận động và ăn uống trong thời kỳ mang thai.

Vương Tự Bảo còn muốn đưa lý thuyết về việc phòng the của phu thê trong thời kỳ mang thai, nhưng sau đó lại cảm thấy nếu thật sự nói với Thái tử phi thì thế nào cũng khiến người ta cảm thấy quá kinh hãi.

Vì thế nàng quyết định cất giấu kỹ lý thuyết đó trước đã, chờ sau khi thành thân với Chu Lâm Khê dần dần thực hiện rồi mới nói lại với hai tẩu tử hiện tại và Tam tẩu tương lai, trong đó cần tập trung báo với Nhị tẩu.
Sở dĩ mấy năm nay Vương Dụ Phổ không sinh nhiều con, tổng cộng chỉ có hai đứa con trai là do bị ảnh hưởng lớn từ việc mang thai của Trương Quân Nhân. Hiện nay vừa nghĩ đến khoảng thời gian cấm dục đau khổ đó, Vương Dụ Phổ lập tức dập tắt ý muốn để Trương Quân Nhan mang thai lần nữa.

"Biểu tẩu, không biết biểu ca bảo tẩu tìm ta có việc gì?" Vương Tự Bảo hạ giọng hỏi Thái tử phi.

Thái tử phi cười nói: "Vẫn là muội thông minh."

Không phải vấn đề Vương Tự Bảo có thông minh hay không, mà là nàng có cái loại giác ngộ chính trị này. Tất nhiên không phải tất cả người cực kỳ mẫn cảm đều có thể cảm nhận được sự bất ổn trong Ung Đô, nhưng Thái tử biểu ca được giáo dục chính quy há có thể không cảm nhận ra sao?

"Coi chừng Tam hoàng tử, Trang phi và Dục Quận vương." Vương Tự Bảo nói xong lại nghĩ đến Tạ gia mà Lữ Duyên đã nói với nàng, bèn bổ sung thêm một câu: "Còn có Tạ phò mã."
Trước đây, sỡ dĩ Vương Tự Bảo chú ý đến Hạ Thần Dục cũng là do Lữ Duyên nhắc nhở.

Tuy rằng Tạ gia luôn làm việc rất bí ẩn, nhưng dựa trên tính toán, các trưởng lão như Lữ Duyên có thể tính ra người Tạ gia muốn phụ tá chính là hậu duệ của đế vương tinh đời trước.

Tuy Lữ Duyên đã gặp mặt Hạ Thần Dục, phủ nhận hắn là chân mệnh thiên tử. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu Tạ gia tại sao lại quyết định như vậy.

Vương Tự Bảo nhắc nhở Thái tử phi xong, sau đó giống như không có việc gì cười haha nói mấy chuyện về tiểu hoàng tôn rồi tách nhau ra.

Không ai biết, một cảnh đơn giản như vậy lại lộ ra bao nhiêu tin tức quan trọng.

Cũng từ sau khi lần tự đánh đó, Hòa Thuận Hầu phủ tận lực giữ khoảng cách với Thái tử, kiên quyết làm một thần tử chuyên tâm bảo vệ Hoàng đế. Bất luận là Thái tử hay là các hoàng tử đều giữ khoảng cách, đối xử như nhau.
Nội thị ngoài điện hô lớn: "Vĩnh Thịnh đế, Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu, Trang phi nương nương đến!" Cả sảnh đường bỗng chốc yên tĩnh.

"Quỳ bái!"

"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Thái hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

Sau khi đoàn người Vĩnh Thịnh đế ngồi vào vị trí của mình, Vĩnh Thịnh đế hướng về phía mọi người bên dưới khoát tay: "Chúng ái khanh bình thân."

"Tạ ơn Hoàng thượng!"

Sau khi mọi người lục tục về vị trí của mình ngồi xuống, Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn Tưởng Thái hậu, thấy thần sắc của bà hôm nay rất tốt thì yên tâm hơn.

Khi bắt gặp ánh nhìn thân thiết của Vương Tự Bảo, bà cười, sau khi nghịch ngợm trừng mắt, Vương Tự Bảo cũng cười theo.

Vương Tự Bảo lại nhìn sang Tần Hoàng hậu đang ngồi bên trái Vĩnh Thịnh đế.
Cảm thấy thần sắc của bà còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

truyendkm.com

Chỉ là khi nhìn thấu ánh mắt ân cần của Vĩnh Thịnh đế nhìn về ái phi ở bên phải ông, Tần Hoàng hậu liền nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lại hồi phục vẻ thờ ơ bình thản như trước, cuối cùng dứt khoát quay đầu quan tâm đến thân thể của Tưởng Thái hậu.

Thời gian còn lại trong buổi cung yến, hai vị đế hậu như người dưng nước lã, rất ít khi qua lại với nhau.

Đây cũng không phải là một tình tiết hay.

Vương Tự Bảo lại nhìn sang Trang phi đang ngồi một bên Vĩnh Thịnh đế.

Chỉ cảm thấy nàng còn đẹp hơn lần trước gặp, hơn nữa trên người còn mang thêm nét quyến rũ trưởng thành. Đây là điểm thu hít chí mạng đối với nam nhân.

Khi so sánh với Tần Hoàng hậu, dù được tô một lớp son phấn dày vẫn khó dấu đi vẻ già nua thì càng khiến người ta hiểu rõ rằng thảo nào bao nhiêu năm nay tâm tư của Vĩnh Thịnh đế đều đặt lên người Trang phi.
Vương Tự Bảo không khỏi cảm thán, năm tháng đúng là một thanh đao mổ heo vô tình.