Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 147: Người hầu phủ bôn ba



Giữa lúc Hạ Diên Hách đang nghĩ mãi không ra, Vương Tự Bảo đề xuất một phương pháp, được biểu cữu Nhàn vương của nàng tiếp nhận.

Đó chính là sau này lúc hai bên chạm mặt, lấy lễ vua tôi làm đầu, lúc xưng hô ứng với chức quan của đối phương. Cũng chính là bọn họ gọi Hạ Diên Hách là vương gia, ngữ khí của Hạ Diên Hách cần phải khách sáo, tốt nhất là tôn trọng một chút, gọi đối phương là Tùy Tổng đốc, Tùy Tướng quân.

Mặc dù dư luận bên ngoài một mực phản đối, lên án công khai, Ngự sử cũng không ngừng vạch tội, nhưng Vĩnh Thịnh đế cảm thấy người đệ đệ này của mình có thể tìm được tân nương tử quả thực không dễ dàng, mặc kệ lσạи ɭυâи hay là không lσạи ɭυâи gì đó. Hơn nữa loại tình huống này cũng từng xuất hiện rất nhiều trong hậu cung các đời đế vương. Vì vậy sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến, ông bèn ban hôn cho hai người.
Sau khi tiếp chỉ, hai người nhanh chóng cử hành hôn lễ long trọng vào tháng Mười năm ngoái, Tùy tiểu cô nương trở thành kế vương phi của Hạ Diên Hách.

Để phân biệt với vương phi trước, Tùy tiểu cô nương thường được gọi là Tiểu Tùy vương phi hoặc là Tiểu Tùy thị.

Cứ như vậy, Chu Lâm Khê có thêm một nghĩa mẫu chỉ lớn hơn mình hai tuổi, Vương Tự Bảo có thêm một biểu cữu mẫu lớn hơn mình năm tuổi.

Về phần Na Nhân Công chúa, sau đó điều tra rõ quả nhiên là mấy người cha và anh của nàng ta đã ngấm ngầm mưu hại Hạ Diên Hách. Nhân cơ hội cứu Hạ Diên Hách, giữ Hạ Diên Hách lại bộ lạc của bọn họ.

Trong một lần uống rượu, họ chuốc say Hạ Diên Hách, còn đặc biệt bỏ thêm thuốc, sau đó thuận lý thành chương đưa Na Nhân Công chúa lên giường của hắn.

Mà bản thân Na Nhân có vài gã nhân tình, nói cho cùng đứa con trong bụng nàng ta rốt cuộc là của ai, e rằng ngay cả chính nàng ta cũng không nói được.
Sau khi biết Na Nhân mang thai, Hạ Diên Hách thật sự ôm một chút tâm lý may mắn, hơn nữa bọn họ quả thực đã cứu ông một mạng khỏi dã thú Man Cương, vì vậy, Hạ Diên Hách năm lần bảy lượt khoan dung cho nàng ta.

Khi chân tướng bị vạch trần, Vĩnh Thịnh đế rất tức giận. Ngay sau đó bèn hạ lệnh tiêu diệt bộ lạc của Na Nhân chỉ trong một lần ra quân.

Sau khi nhận mệnh lệnh, quân đội quận Phụng Bắc ở chỗ Vương Dụ Trạch ồ ạt lao tới chỗ ở của bộ lạc Na Nhân.

Trải qua sự thanh tẩy của chiến tranh trong vài năm nay, Vương Dụ Trạch đã dần dần trưởng thành, cũng bắt đầu từng bước thể hiện tài năng quân sự của mình.

Hắn lập vô số công lao trong các chiến dịch lớn nhỏ, trong chiến dịch lần này còn chém chết huynh trưởng của Na Nhân và bắt sống cha của nàng ta.

Cuối cùng lúc luận công ban thưởng, Vương Dụ Trạch được Vĩnh Thịnh đế đề bạt làm An Đông Tướng quân chính tam phẩm, ban thưởng tước vị An Đông Bá. Rốt cuộc Vương Dụ Trạch cũng dựa vào năng lực của bản thân tạo được cho mình một chỗ đứng riêng.
Phải nói bây giờ trong Hòa Thuận Hầu phủ, chủ tử thật sự cũng không nhiều.

Trước đó vài ngày, Vương lão Hầu gia và Lý thị đã ra ngoài, du ngoạn khắp nơi ở các vùng phụ cận Ung Đô. Thật ra hai người muốn đi chỗ xa hơn, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, mọi người đều lo lắng, cho nên chỉ có thể dạo quanh.

Mặc dù xung quanh cũng không có nhiều chỗ để chơi đùa, nhưng loại thời gian nhàn nhã khó có được này vẫn khiến hai cụ lưu luyến quên về.

Thoạt nhìn tinh thần của hai ông người đều khá tốt, trông trẻ hơn vài so với những người cùng lứa.

Ban đầu hai cụ còn thật sự không quá quen với cuộc sống phóng khoáng nhẹ nhõm, thoải mái, tự do tự tại như vậy, nhưng dưới sự sắp xếp của Vương Tự Bảo, hai cụ, nhất là Lý thị, vẫn thử bước ra khỏi cái khoảng trời Hòa Thuận Hầu phủ này.
Không ngờ sau khi trải qua vài lần du ngoạn, hai người lại thích loại cuộc sống này, sau đó không cần Vương Tự Bảo bố trí, lúc không có chuyện gì, hai người lại bắt đầu suy nghĩ lần tiếp theo muốn đi nơi nào.

Theo quan điểm của Vương Tự Bảo, đây chính là vấn đề về quan niệm. Càng tới lúc già, người ta càng luyến tiếc chuyển chỗ ở, cả ngày ở trong nhà, tiệc xã giao không cần thiết thì cũng đơn giản không ra khỏi cửa.

Ở hiện đại, cuộc sống của người lớn tuổi khi về hưu mới gọi là nhiều màu sắc.

Bọn họ bình thường ngoại trừ tụ tập đánh lơ khơ, đánh mạt chược, chọn một mảnh vườn để trồng trọt, nuôi hoa ra, thì còn nhảy ở quảng trường, đi du lịch.

Thấy thế nào vui vẻ thì làm thế đấy.

Có một dạo chuyện này khiến cô vô cùng ngưỡng mộ. Lúc nào mình mới có thể thả lỏng, không cần suy nghĩ tới bất cứ thứ gì, không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ toàn tâm toàn ý ra sức vui chơi?
Không ngờ bản thân sống thêm một đời, dường như lại cách loại cuộc sống vui đùa này xa hơn một chút.

Vương Tự Bảo phát hiện mình là một người sợ ly biệt, sau khi tiễn chân Vương Dụ Trạch và Lâm Khê, nàng lại tiễn đưa vợ chồng Vương Tử Nghĩa.

Bởi vì được phong làm Đại học sĩ, chủ quản khoa cử của Đại Ung, cho nên Vương Tử Nghĩa cần phải bất luôn sẵn sàng tới các nơi giám sát và kiểm tra liệu nơi đó có sự kiện gian lận thi cử gì phát sinh không.

Lần này ông còn muốn tiện đường sắp xếp nhân thủ sao chép những bài thi của các thí sinh xếp hạng cao ở các nơi. Nhiệm vụ này là do Vĩnh Thịnh đế vì để kiếm được nhiều tiền lãi hơn từ sách in của Bảo Mặc Hiên mà đích thân bày mưu tính kế.

Tưởng thị đương nhiên không muốn để Vương Tử Nghĩa một thân một mình xa nhà. Nói cho cùng, mặc dù Vương Tử Nghĩa đã là người gần năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài của người ta vẫn được chăm sóc tương đối tốt.
Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì vậy, lần này Tưởng thị không đích thân đi theo thì không được.

Vương Tử Nghĩa tất nhiên cũng mong muốn trên đường có bạn, nếu người này là Tưởng thị thì càng tốt. Dù sao bao nhiêu năm nay, bọn họ cũng đã quen làm bạn với nhau rồi.

Cứ như vậy, cặp phụ mẫu thiếu đạo đức này bỏ lại tiểu nữ nhi mười hai tuổi, vui vẻ lên đường.

Đương nhiên, lúc chia tay, mọi người vẫn ôm nhau, nước mắt nước mũi tèm lem khóc to một trận.

Lúc này, Vương Tự Bảo vô cùng căm ghét sự bất tiện của giao thông cổ đại.

Nếu như tiện lợi thì nàng vẫn rất mong cha mẹ nhà mình thường xuyên ra ngoài, như vậy thì có thể mang về cho nàng càng nhiều đặc sản và vật kỷ niệm ở địa phương hơn.

Nhưng nơi này thật sự không giống như vậy. Đi một chuyến xa nhà không tới một năm nửa năm thì căn bản không xong. Hơn nữa lần này vợ chồng Vương Tử Nghĩa còn phải đến rất nhiều nơi, không tới ba năm năm năm thì không thể về được.
Chẳng qua đánh giá sơ bộ thì có lẽ bọn họ có thể trở về trước lần thi Hội tiếp theo.

Sau khi thi Đình kết thúc, Vĩnh Thịnh đế mới sắp xếp cho Vương Tử Nghĩa ra ngoài.

Đối với loại ly biệt ngắn ngủi này, Vương Tự Bảo còn không chịu nổi, huống chi là sinh ly tử biệt?

Hiện tại vợ chồng Vương lão Hầu gia cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, ở cổ đại thế này đã được coi là sống thọ. Nhưng theo quan điểm của người hiện đại như Vương Tự Bảo, con người muốn sống đến tám mươi, chín mươi tuổi cũng không phải là hy vọng xa vời gì, huống hồ cũng có rất nhiều cụ già trăm tuổi. Vậy nên nàng hy vọng tổ phụ và tổ mẫu nhà mình cũng có thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Đây thật sự không phải là đang hô khẩu hiệu, mà quả thực là lời nói xuất phát từ đáy lòng Vương Tự Bảo.
Bình thường ngoại trừ nghiêm khắc quản lý việc ăn uống của hai cụ ra, Vương Tự Bảo còn đốc thúc bọn họ vận động.

Vương lão Hầu gia không cần cô quan tâm, bình thường lúc cho bọn họ tập luyện, bản thân ông cũng cùng luyện võ. Hầu phu nhân Lý thị ban đầu quả thật không thích vận động, về sau dưới sự lôi kéo của Vương Tự Bảo và Vương lão Hầu gia, mỗi ngày bà đều kiên trì đi bộ gần nửa canh giờ.

Tuy lúc mới bắt đầu bà không đạt tiêu chuẩn, mới đi một chút đã thở hồng hộc, nhưng sau một khoảng thời gian dài kiên trì, bà đã có sức hơn, tinh thần cũng được nâng cao rất nhiều.

Sau khi vợ chồng Vương Tử Nghĩa rời đi, lúc không có chuyện gì, Vương Tự Bảo bèn bắt đầu dẫn hai ông bà cụ và Vương Hử, Vương Tông và cả đám người Tiêu Ngọc Lâm đến thôn trang ở ngoại thành của nàng cảm thụ các gia đình nông dân lao động khổ cực thế nào, đồng thời cảm nhận thiên nhiên bên ngoài.
Hai năm qua, sơn trang kia của Vương Tự Bảo đã hoàn toàn thay đổi. Nhất là trồng trọt các loại quả đỏ thành công, càng làm cho thu nhập của Vương Tự Bảo tăng lên rất nhiều.

Dù sao cũng là hoa quả sản xuất đặc biệt, người bình thường ở Ung Đô không ăn được không nói, hơn nữa cho dù có thì giá cả cũng sẽ cao dọa người.

Dù bọn họ đã định giá rẻ, nhưng vẫn cao hơn rất nhiều so với hoa quả bình thường. Vậy mà mỗi khi đưa ra thị trường, quả đỏ của bọn họ lập tức bị người ta cướp đoạt. Điều này khiến bọn hộ kiếm được tiền một cách nhanh chóng.

Cuối cùng Vương Tự Bảo đơn giản lại bảo bọn họ vào mùa đông, đem quả đỏ trồng vào chậu hoa đẹp mắt nuôi dưỡng ở trong phòng, đợi sau khi lớn lên lại bán ra với giá cao.

Điều này cũng tốt, có thể ngắm, còn có thể ăn. Vì vậy lúc đưa ra thị trường, một lần nữa trở thành đồ vật mới được các quan to quý tộc tranh nhau mua và tặng người khác.
Sau đó Vương Tự Bảo cho người bắt đầu thử dùng loại quả đỏ này xào với trứng gà, làm canh nấu trứng vân vân. Sau khi mọi người nếm thử, lại phát hiện mùi vị khá thơm ngon. Sau đó, sản phẩm mới mì có nước sốt đậm đặc nấu từ quả đỏ ở phố ẩm thực khu Tây trở thành món ngon đặc sắc của nơi đó. Chuyện này cũng thúc đẩy thêm lượng tiêu thụ của quả đỏ.

Sau khi buôn bán lời hai năm, Vương Tự Bảo cũng không giấu giếm, lấy danh nghĩa Vương Dụ Tuần đem phương pháp trồng trọt quả đỏ này giao cho Vĩnh Thịnh đế.

Vì thế Vĩnh Thịnh đế lại khen ngợi thanh niên tốt "thân tàn chí vững" Vương Dụ Tuần này một phen, cũng quyết định phong thưởng hậu hĩnh.

Tới lúc Vương Dụ Tuần hoàn hảo không chút tổn hại lên điện nhận phong thưởng, mọi người mới biết, Vương Dụ Tuần người ta phúc lớn mạng lớn, ngay cả cánh tay tàn phế cũng có thể chữa khỏi như kỳ tích.
Điều này làm cho mọi người dường như thấy được hy vọng. Vì vậy bọn họ cũng ôm hy vọng lớn hơn đối với Thái tử đã hôn mê hơn hai năm. Không biết chừng không lâu nữa Thái tử điện hạ sẽ tỉnh lại.

Chung quy Đại Ung không có người kế vị, rất dễ gây nên rối loạn bất an trong xã hội.

Cũng chính bởi Thái tử Hạ Lập Hiên vẫn đang hôn mê, cho nên phố ẩm thực ở khu Đông của Vương Dụ Phổ bọn họ vẫn đang đóng cửa.

Điều này khiến rất nhiều người đều cười trên nỗi đau của người khác đã lâu.

Nhưng sau khi kho hàng Bảo Ký khai trương long trọng, mọi người mới biết mấy năm nay Hòa Thuận Hầu phủ căn bản cũng không dừng hoạt động kiếm tiền lại.

Ngoại trừ phố ẩm thực khu Tây, các xưởng sản xuất mì ăn liền, túi ngủ, và cửa hàng gia cụ Bảo Ký cùng với một vài sản nghiệp dưới tên Vương Tự Bảo, như là Bảo Ký tiền trang, Bảo Ký sơn trang, thậm chí còn có một số sản nghiệp có liên quan khác, người ta thoáng cái đã xây dựng xong mấy căn cứ quy mô lớn cung cấp chỗ ở, nơi cất giữ và đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa cho thương nhân ở các nơi khắp Ung Đô.
Đây là trước đây Vương Tự Bảo đề xuất với mọi người, đưa hàng hóa phía Bắc vào phía Nam, sau đó sẽ vận chuyển hàng hóa của phía Nam trở về phía Bắc để bán, như vậy sẽ kiếm được lãi từ giá chênh lệch hai đầu.

Đây quả thực là một ngành nghề đáng sợ, chỉ cần có người mua, ngươi muốn tăng giá lên bao nhiêu cũng được.