Tiểu Thời Đại

Chương 10-1



Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn

Thượng Hải tháng Tám bước vào thời kỳ nóng dữ dội nhất trong năm.

Ánh sáng trắng tràn lan khắp chốn cơ hồ hun cho những bề mặt bê tông bỏng giãy đến bốc khói, bước chân trên đường, trong tai ong ong tiếng nứt rạn của mặt đất, tựa như một nồi dầu đang sôi sùng sục.

Dưới ánh nắng chói chang, những dải cây xanh héo rũ co quắt lại. “Hòn ngọc lục bảo khảm giữa trung tâm thành phố” mà các quan chức chính quyền Thượng Hải rất đỗi tự hào, giờ đây đã hoàn toàn biến thành mớ tảo biển khô quắt. Dù cho hằng ngày sáng trưa chiều tối được công nhân vệ sinh không quản nắng gắt tưới nước cho, chúng vẫn giữ nguyên cái bộ dạng tiều tụy sống không bằng chết ấy.

Những công nhân vệ sinh phơi mình dưới nắng, nhìn lũ thực vật còn sung sướng hơn mình ở trước mặt, trong ánh mắt họ là sự oán giận hằn học mong sao lũ kia không chết héo cho rồi, thực ra có thể cho rằng, những cây cối kia mà chết héo, có lẽ cũng chính vì phải chịu đựng bao nhiêu nỗi oán hận đó.

Mọi tòa nhà chọc trời trên Phố Đông như thể cùng hẹn mà nhất tề hắt ra ánh sáng trắng lòa mắt, tựa hồ vô số máy phản xạ ánh sáng, biến cả khu tài chính Lục Gia Chủy thành một cái lò luyện.

Những người sống không mấy dư dả đi lại như con thoi bên dưới lòng đất điều hòa mát rượi, mạng lưới tàu điện ngầm đưa họ đến mọi ngõ ngách của Thượng Hải, sau đó từ những cửa ga tàu điện ngầm ở các trung tâm thương mại, họ chui vào các tòa nhà, đi dọc theo hành lang liên thông hoặc đường ngầm dưới đất, đến các văn phòng công sở.

Bọn họ đi xuyên qua những đường hầm chật hẹp được dựng lên bằng không khí lạnh, ngoan cường chống chọi lại môi trường sinh tồn khắc nghiệt, chinh phục cái thành phố tham lam này. Hoặc cũng có thể nói, kỳ thực bọn họ đang bị cái thành phố tham lam này hút kiệt đến giọt sinh mệnh cuối cùng. Chúng ta vẫn gọi đó là “thu hút lực lượng lao động”.

Những nhân viên văn phòng hơi cao cấp hơn một chút toàn thân bôi dày kem chống nắng, đeo kính râm to đại, tư thế như sắp nhảy bổ vào để giành giật taxi. Có thể bọn họ trong lòng cũng từng tưởng tượng rằng, sau khi đeo đôi kính đen siêu to như bị mù ấy, có khi người khác sẽ nghĩ mình là Victoria Beckham.

Nhưng họ đã quên rằng, Victoria không bao giờ điên cuồng tranh taxi với một người đàn bà đi giày gót cao 12 phân khác trên đường, ngoài các cô ra cũng chỉ còn mấy người mù khua gậy dò dẫm đeo những đôi kính đen to che đến nửa khuôn mặt, đi lại dật dờ trên đường nữa thôi.

Còn những vị quý tộc trên đỉnh kim tự tháp giàu sang, thì ngồi Mecerdes S600L hoặc Cadillac SLS đi tới mọi nơi họ muốn tới. Bọn họ bật điều hòa lạnh hết mức có thể, cho dù hôm nay giá dầu toàn cầu đã tăng tới tốc độ điên cuồng, họ cũng hận nỗi không thể bao trùm toàn bộ xe mình trong một tầng sương lạnh, như vậy họ có thể khinh miệt nhìn qua cửa kính xe, liếc mắt đánh giá đám người đông khủng khiếp sống dưới gót chân họ trong cái thành phố này.

Còn những người sống dưới đáy những kim tự tháp đó, hằng ngày đều tự an ủi mình, hy vọng giá dầu leo thang hoặc giá nhà tụt dốc, để cho tài sản của đám người giàu sụt bớt đi, hòng mong người nghèo vùng lên làm chủ thế giới này. Tuy rằng trong lòng họ cũng hiểu rất rõ, bất luận giá dầu có tăng cao đến mức độ nào, những kẻ không dùng nổi xăng dầu cũng vẫn chỉ là đám nhân viên nhỏ đang ngồi mở QQ, chứ đám tài xế lái Rolls-Royce thì vẫn chẳng hề ngần ngại đạp hết chân ga, ngang nhiên mở máy lạnh ở mức cao nhất.

Những giấc mơ giữa ban ngày như bong bóng xà phòng lung linh sắc cầu vồng hằng ngày vẫn lơ lửng bao trùm trên bầu trời thành phố, trở thành ảo ảnh đẹp đẽ nhất và cũng bẩn thỉu nhất.

Trên bức tường bên ngoài tòa nhà khách sạn cao cấp mới mở phía sau Plaza 66, phấp phới tấm băng rôn cực lớn ghi dòng chữ “Thế giới ở đây, còn bạn ở đâu”, như khiêu khích đám quý tộc trẻ tuổi.

Vào thời buổi giá cả nhà đất cả nước ùn ùn lao dốc, khu vực trung tâm Thượng Hải vẫn ngang nhiên tăng cao, chẳng những vậy, lại còn ngày càng ngạo ngược hơn. Căn hộ Penthouse ở Tĩnh An Tử Uyển hơn sáu mươi nghìn tệ một mét vuông và những ngôi biệt thự hàng trăm triệu nhân dân tệ nhìn ra hồ biếc ở Tân Thiên Địa, tựa như những quả bom, liên tục giội vào khả năng chịu đựng cuối cùng của tâm lý con người.

Trên tầng không lơ lửng, ảo ảnh quá lớn.

Đại lục ngủ say trong màn đêm, vô số những bí mật bẩn thỉu và những dục vọng biến dạng chui ra từ mặt đất ẩm ướt, chúng vươn những cánh tay đen sì ướt đầm đìa lên phía bầu trời, sau khi tóm chặt, chúng kéo mạnh màn trời tụt xuống.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy trên gò má, bị hơi lạnh điều hòa thổi cho tưởng như sắp cứng lại thành băng.

Nam Tương phía đối diện kéo trùm chăn lên đầu, nhưng tôi có thể thấy nó qua lớp chăn, cứ cách một quãng là điện thoại lại sáng lên. Tôi biết nó vẫn đang nhắn tin, chỉ là bản thân không còn đủ sức để đi hỏi thăm chuyện người khác.

Tôi cảm thấy mình như một đống lòng lợn nát bươm, bốc mùi hôi thối.

Tôi nằm trên giường, nghĩ như vậy thì chẳng cần phải lo lắng gì hết, sau đó rữa ra thành một bãi nước, kể cũng không tồi.

Trong mùa hè nhiệt độ ngày càng khó lòng chịu nổi này, quán cà phê dưới thư viện trường phải đối diện nguy cơ đông nghẹt chưa từng có. Máy lạnh trong nhà ăn lớn hiển nhiên không đủ để ứng phó với nhiệt lượng tỏa ra từ biển người khổng lồ và ánh sáng trắng chiếu thẳng ngoài cửa sổ, vì thế, cơ man sinh viên đua nhau tỏa sang các địa điểm có máy lạnh khác trong trường. Quán cà phê dưới thư viện, địa điểm ưa thích của chúng tôi, cũng không ngoại lệ. Hàng ngày người đông thành hàng, xếp dài từ ngoài cửa, bên trong cũng chen chúc đầy những người, hoàn toàn đã mất đi phong cách cao quý và nhàn tản vốn có. Hơn nữa, còn có rất nhiều người chỉ gọi đúng một cốc trà sữa năm tệ loại rẻ nhất, sau đó ngồi ngả trên sofa cho hết cả một buổi chiều.

Vì vậy, từ sáng ngày thứ Hai tuần này, quán cà phê đã đồng loạt tăng giá mọi loại đồ uống, đồng thời ngừng cung cấp các món giá rẻ, bây giờ rẻ nhất là cà phê Latte đá ba mươi hai tệ - cái giá cao hơn cả Starbucks này đã sàng lọc đám người đông đúc đến đây với ý đồ tránh nóng. Cũng vì vậy, bà chủ quán đã thân thiết nắm chặt tay Cố Ly, đồng thời hứa với nó và ba đứa chúng tôi: bất kể chúng tôi tới lúc nào đều cũng sẽ có chỗ ngồi, không cần chờ đợi.

Đương nhiên, đó cũng là vì tuần trước, Cố Ly không sao chịu đựng nổi cảnh cái tổ ấm tụ tập hàn huyên của chúng tôi bấy lâu nay bỗng chốc biến thành một siêu thị ồn ã, đã cười ngọt ngào đưa cho bà chủ hàng cà phê một tập giấy tiêu đề “Vài điều kiến nghị tới Quý Quán CAFÉ trong thời vụ đặc thù của mùa hè”. Nội dung bên trong bao gồm “nhóm tiêu dùng giá rẻ số lượng lớn chiếm hữu mất khoảng thời gian vốn dĩ có thể dành cho nhóm có năng lực tiêu dùng cao cấp, đồng thời gây giảm uy tín chất lượng của thương hiệu CAFÉ, những nhu cầu tinh tế bị phá vỡ bởi đám đông phát triển với tốc độ quá nhanh”, rồi thì “tăng giá với biên độ lớn, không hề làm giảm số lượng nhóm tiêu dùng cao cấp, ngược lại khiến họ càng trung thành với môi trường tiêu dùng này, nhằm làm thỏa mãn tâm lý hư vinh mong muốn tách xa khỏi nhóm tiêu dùng cấp thấp của họ, đồng thời lợi nhuận khổng lồ do giá cao mang lại sẽ bù lại tổn thất của vấn đề số lượng tiêu thụ giảm, hơn nữa có thể giảm thấp cường độ làm việc của nhân công trong khi lợi ích không hề giảm, đây là một chút kiến nghị có ý nghĩa tham khảo về hiệu quả kinh doanh trong giai đoạn đặc thù của mùa hè”.

Khi nhìn Cố Ly lướt những ngón tay đánh móng thủy tinh lung linh như múa trên chiếc notebook để viết bản kiến nghị gửi bà chủ quán theo kiểu viết luận văn ấy, tôi và Nam Tương nhất chí cho rằng, con bé này chính là kẻ siêu cấp nhất trong một quần thể người của thành phố Thượng Hải. Cái quần thể ấy tên là “lũ thần kinh”.

Vì thế, một tuần sau, Cố Ly thư thái ngồi trong không gian nhàn tản và thanh khiết của quán cà phê, ngả người trên sofa. Nó dùng ánh mắt kiểu Hoa Mộc Lan vừa chém chết năm tên mãnh tướng của quân địch thắng lợi khải hoàn, nhìn tôi và Nam Tương đầy khinh miệt. Còn bà chủ quán đứng bên thì cười tươi như hoa nở.

Duy chỉ có Đường Uyển Như là nhấp nhổm lo lắng, một lát sau nó len lén đi ra phía sau quầy bar, nắm tay bà chủ quán, nói bằng giọng vô cùng cảm khái: “Ôi, bác dạo này chắc hẳn cũng khó khăn lắm, khách khứa ít thế này, cháu nhìn mặt bác già hẳn đi như ruột quả mướp ấy...”

Còn bây giờ, người ngồi giữa quán cà phê tĩnh lặng nhưng lợi nhuận thu được cực cao đó là Giản Khê. Anh mặc áo T-shirt bó màu trắng, hai nẹp trang trí màu xanh đỏ trên cổ áo trông rất đơn giản. Thẻ tập thể hình hồi trước đi làm cùng Cố Nguyên khiến bờ ngực anh vạm vỡ hẳn ra, đôi vai rộng dưới khuôn mặt vốn dĩ đã quá thanh tú, làm anh trông hơi hoang dã. Đám nữ sinh năm nhất đi bên ngoài cửa sổ kính, từng người từng người, từng nhóm từng nhóm, đều bất giác ngoảnh vào nhìn trộm anh. Giản Khê mặc quần cộc màu be, mấy cô bạo dạn thậm chí còn đứng bên ngoài bàn tán. “Không biết cúi xuống có thể nhìn thấy gì không nhỉ, tớ thấy ống quần anh ấy khá rộng, lại ngắn”, “chân anh ý siêu chắc này, lại dài nữa”, “tớ vứt cái chìa khóa cậu giả vờ cúi nhặt nhé, xem quần lót anh ý...”

Giản Khê ngẩng đầu khỏi tờ Họa báo phố Bund, mỉm cười lịch sự với mấy cô sinh viên năm nhất còn chưa hết hẳn dáng vẻ học sinh cấp Ba, hàm răng trắng chẳng khác gì những người mẫu trên tivi.

Quả nhiên, đám nữ sinh hét lên rồi chạy thẳng. Có thể khẳng định rằng, tối nay bọn họ chắc chắn sẽ mơ mình lên giường với Giản Khê.

Giản Khê mới lật qua hai trang báo thì Cố Nguyên đã ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn Cố Nguyên khắp người nhễ nhại mồ hôi, bốc ra hơi nóng bừng bừng, nhíu hai hàng lông mày lại, “Cậu ngồi xê ra một tí đi, hơi hôi đấy.” Cố Nguyên cầm cốc nước chanh trước mặt Giản Khê, uống ừng ực, bực bội nói: “Cậu thôi đi, ai chẳng biết mồ hôi của bản thiếu gia đây rất thơm, bao nhiêu đàn bà mê mệt.” Giản Khê trợn mắt sau tờ báo, không buồn để ý nữa. Cố Nguyên vừa cắt kiểu tóc mới, vuốt ve sửa sang một chút thì thành kiểu young boy đang thịnh hành nhất trên tạp chí thời trang, kết quả là, bây giờ, sau khi bị anh dùng khăn bông lau khô, mái tóc đã biến thành một mớ cỏ lung tung trên đầu, nếu không phải vẫn còn một khuôn mặt quyến rũ, chắc anh chẳng có gì khác biệt so với đám nông dân thợ xây cả.

“Đến tìm Lâm Tiêu hả?” Cố Nguyên vừa quay đầu chào bà chủ quán vừa hỏi Giản Khê.

“Ừm,” Giản Khê gật đầu, thở dài một tiếng, “trong điện thoại tớ đã kể hết chuyện tối qua cho cậu rồi mà.”

Cố Nguyên không đáp, nhún vai theo kiểu thế nào cũng được, “Dù gì cậu nên suy nghĩ rõ ràng, tớ là người ngoài, tớ cũng không biết chuyện giữa hai người rốt cuộc thế nào.”

“Ừm.” Cặp mắt hẹp dài của Giản Khê bị bóng râm của hàng mi bao phủ.

Cố Nguyên đón lấy hai ly cà phê đã được bà chủ quán chuẩn bị để mang đi, đứng dậy nói: “Thôi không tiếp cậu nữa, đằng nào Lâm Tiêu cũng sắp tới rồi. Tớ phải đi đón Neil đây, cậu ta đến cổng trường rồi, bọn tớ có hẹn đánh tennis.”

Giản Khê ngoảnh đầu nhìn chiếc Mecerdes thể thao đỗ trước cửa quán, khẽ chớp mắt, hỏi: “Xe của hắn hả?”

Cố Nguyên gật gật đầu.

Giản Khê nhếch môi cười đểu: “Ồ, thảo nào không ngồi với tớ nữa, thì ra có tình mới rồi mà. Gã Neil này là ai mà Cố Nguyên thiếu gia phải đích thân đi đón thế?”

Cố Nguyên giơ chân đá một phát vào cái ghế sofa Giản Khê đang ngồi, nói: “Tình cái con khỉ. Là em của Cố Ly đấy, vừa ở Mỹ về.”

Giản Khê nghiêng đầu nghĩ giây lát, “Ồ, cái thằng con lai tóc vàng đó hả? Tớ nhớ hồi xưa nó nghịch tung trời, làm Cố Ly muốn phát điên.”

Cố Nguyên gật đầu, nét mặt cam chịu, nở nụ cười yếu ớt: “Bây giờ vẫn không đỡ hơn chút nào.”

“Liên lạc sau nhé,” anh mở cửa bước ra ngoài, ngồi lên xe rồi lại ngoắc tay với Giản Khê làm dấu “chúc may mắn”, nét mặt đầy vẻ sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác.

Tôi đứng bên ngoài quán cà phê, hít thở sâu khoảng ba phút, mới đẩy cửa bước vào.

Giản Khê đang ngồi trên sofa. nhìn thấy tôi liền đứng đậy. Nom anh cao cao gầy gầy, dù đã mặc áo T-shirt ôm sát để cơ bắp trông có vẻ vạm vỡ hơn. Hàng mi hơi cụp xuống, anh vẫy tay với tôi. Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm anh trong một không khí tựa như của buổi hoàng hôn.

Tôi bước về phía anh, ngồi xuống bên cạnh.

Anh nhìn tôi, cũng không cất tiếng, trong mắt tưởng chừng vừa dấy lên một lớp sương mù, không nhìn rõ phía sau là gì. Sau đó tôi thấy, đó là một lớp nước mắt mỏng. Dưới ánh sáng, mắt anh như vừa được mưa lớn gột sạch, phát sáng long lanh.

Lúc anh đang định mở lời, tôi đã nhẹ nhàng gục lên vai anh, ôm chặt lấy lưng anh. Tôi hít ngửi mùi hương sạch sẽ trong tóc anh, thì thào nói: “Không cần giải thích. Em biết, hai người chỉ đang vẽ chung một tấm quảng cáo, chỉ thế thôi, hai người chưa có chuyện gì cả. Hơn nữa, anh gửi tin nhắn đó cho em, cũng là vì không muốn em lo lắng không cần thiết, anh hiểu em là người ích kỷ mà. Vì vậy, không cần giải thích.”

Giản Khê gỡ tôi khỏi vai, nhìn tôi chăm chú, giây lát sau, mắt anh đỏ lên, anh vùi đầu vào tóc tôi, lồng ngực phát ra những tiếng nghẹn ngào rất khẽ đến độ gần như không nghe thấy. Anh nói: “Lâm Tiêu, anh là một thằng tồi. Xin lỗi em, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ làm em giận nữa, vả lại, anh và cô ấy thực sự không có quan hệ gì.” Nước mắt anh chảy theo tai tôi xuống cổ, nóng bỏng, như ngọn lửa. Giọng anh thì thào bên tai tôi: “Anh yêu em.”

Trong mắt mọi người, chúng tôi tựa như cặp nam nữ diễn viên chính hoàn mỹ nhất trong phim thần tượng, cãi cọ, hiểu lầm, sau đó lại yêu thương ôm chặt lấy nhau, tất cả những kẻ khác đều là những khúc đệm nhỏ không đáng kể trong bản giao hưởng tình yêu của chúng tôi.

Dưới ánh sáng lãng mạn, được một người đẹp trai lại dịu dàng ôm ấp, nghe tiếng anh ta khe khẽ nói với mình “anh yêu em”, dùng nước mắt nóng bỏng của anh ta biến thành những viên kim cương trang điểm cho mình.

Chỉ có điều, nếu khoảnh khắc đó Giản Khê ngẩng đầu lên, nhất định anh sẽ chỉ thấy thù hận ngập tràn trên mặt tôi, tưởng chừng sắp trào cả ra ngoài, cái cây gai góc đen tối và biến dạng trong nội tâm, ngang nhiên lớn lên trong cơ thể, quấn chặt bao phủ dày đặc lên Giản Khê như mái tóc đen của tôi, vô số xúc tu, răng nhọn rỏ máu, dịch độc cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Hủy diệt anh ta. Hủy diệt hoàn toàn anh ta. Cho anh ta chết. Để anh ta sống không bằng chết. Biến anh ta thành đám dớt dãi bốc mùi dưới nắng gắt.

Những ý nghĩ này, những ý nghĩ đen tối và độc ác này, lộ ra trong mắt tôi, như một mũi kim chọc từ đất lên, lộ ra trong không khí.

Tôi ôm cơ thể trẻ trung mà tràn trề nam tính của Giản Khê, trong lòng vừa bình tĩnh, lạnh lùng vừa điên cuồng suy nghĩ.

Anh cầm chiếc ba lô trắng bên cạnh lên, kéo khóa, lấy ra ba cuốn sách bìa cứng dày bịch. “Đây, bộ Lý luận văn học nghệ thuật tiên phong Paris thế kỷ 20 em vẫn tìm đây, anh mua được rồi. Anh tìm trên mạng không thấy, về sau hôm ở hiệu Tam Liên trên đường Phúc Châu, nhìn thấy trên giá bọn họ còn bộ cuối cùng, liền mua luôn.”

Nụ cười khiến anh trông giống như một con chó săn lông vàng trung thành thật thà, đầy vẻ biếng nhác. Có một thời gian tôi còn gọi anh là “chó bự”, tuy Cố Ly đã độc địa cố tình nói: “Nếu cậu gọi Giản Khê như thế trước mặt tớ, tớ sẽ nhét tóc cậu vào trong quạt gió đấy,” nhưng lần nào Giản Khê cũng cười tít mắt đáp lời tôi. Có lúc tâm trạng đang vui, anh còn học kiểu chó vàng chun mũi thè lưỡi ra liếm mặt tôi.

Tôi nhìn Giản Khê đang mỉm cười dịu dàng trước mặt, và chồng sách nặng trịch để trên đùi anh, trong lòng tràn ngập suy nghĩ không sao xua đi được rằng “Sao anh không đi chết đi, anh nên đi chết đi”.

Ra khỏi quán cà phê, chúng tôi ra bể bơi trường bơi chung.

Không ngoài dự tính, tất cả bọn con gái đều nhìn anh, chiếc quần bơi anh mới mua hơi nhỏ, nên càng làm tăng hiệu quả thị giác. Đột nhiên anh nhô đầu khỏi mặt nước, lôi tuột tôi đang ngồi bên thành bể xuống, ôm tôi từ phía sau, khẽ cắn nhẹ vào vành tai tôi như ngày xưa. Trong mắt của vô số nữ sinh xung quanh đều bốc lên ngọn lửa tức tối, nhưng bao nhiêu năm nay tôi đã quen rồi.

Từ hồi học cấp Ba, mỗi lần chúng tôi đi bơi, đám đàn ông trong bể đều nhìn Nam Tương, còn đám đàn bà thì nhìn Cố Nguyên và Giản Khê. Giản Khê khá hiền lành, thường chỉ mặc quần đùi bơi khá rộng. Chứ Cố Nguyên là loại đàn ông nhẫn tâm, luôn mặc quần bó sát, mỗi lần như vậy, Đường Uyển Như đều vừa hét lên: “Cố Nguyên! Thà anh cởi tuột quần luôn cho xong, mặc như thế chẳng bằng không mặc,” vừa nhìn chằm chằm quét một lượt từ cơ bụng xuống khu vực dưới bụng Cố Nguyên.

Tôi ngồi thẫn người bên thành bể bơi.

Ở phía xa, Giản Khê đang mua Coca chỗ căng tin. Lúc đợi, anh quay đầu lại, nhìn tôi đang ngây ra bên bể, hình như anh mỉm cười.

Tôi nhìn khuôn mặt anh, lòng nghĩ, một khuôn mặt như vậy không nên tồn tại ở thế giới này, nên chôn xuống đất, để cho bốc mùi, thối rữa ra, cho vô số dòi bọ gặm nhấm.

Sau khi ăn tối, Giản Khê đưa tôi về.

Trên đường anh cứ nắm tay tôi.

Dù thời tiết vẫn nóng bức kinh khủng, nhưng tay anh rất khô và ấm áp, tỏa ra một thứ cảm giác thanh tân của tuổi trẻ. Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, Giản Khê gần như có thể coi là chàng trai sạch sẽ nhất, đẹp đẽ nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời này. Ngay cả Cung Minh tinh tế như người giả, cũng không thể bằng anh trong tim tôi. Cái ôm của anh, bờ ngực rộng, và vị nóng ấm thơm mát trong miệng anh lúc hôn.

Anh nhìn tôi bước lên khu ký túc xá, mới khoác ba lô quay người một mình bước đi.

Ánh đèn đường kéo bóng anh trải dài trên mặt đất, trông rất cô đơn và lặng lẽ.

Tôi nhìn bóng anh càng lúc càng nhỏ đi, trong lòng nghĩ, khi vừa ra khỏi cổng trường, anh nên bị ô tô đâm chết. Người tuyệt mỹ đến mức không thực như bong bóng xà phòng như vậy, tốt nhất không nên tồn tại trên thế giới này.

Tôi cúi đầu lấy điện thoại, mở tin nhắn từ một số lạ nhận được hồi chiều trước khi đến gặp Giản Khê ra, xem lại một lần nữa.

Trong ảnh, Giản Khê nhắm mắt, vẻ mặt say đắm dịu dàng.

Đối diện với anh, Lâm Tuyền với khuôn mặt đỏ bừng, khiến người ta nhìn mà thấy yêu.

Bọn họ đang lặng lẽ hôn nhau, cũng giống như chúng tôi ban nãy.

Vầng trăng khổng lồ soi tỏ mọi dục vọng bốc hơi lên buổi ban ngày, ánh trăng bàng bạc thoa phấn lên mọi thứ xấu xa, khiến chúng trắng như răng trắng.

Dưới cánh hoa thơm là vết thương mưng mủ.

Vào lúc ấy, Đường Uyển Như lại đang nhìn mặt trăng mà phát hoảng.

Cánh cửa phòng thay quần áo trong nhà thể chất không biết bị ai khóa mất, gọi váng cả phòng tập mà không có người thưa.

Điện thoại của nó lại để trong ba lô, ba lô lại để trong tủ gửi đồ ở cửa nhà thể chất. Đường Uyển Như bị nhốt trong phòng thay quần áo tối om, trong đầu hiện ra bao nhiêu cảnh tượng như phim kinh dị, bị người chết bám đuổi, bị hồn ma nhập xác, bị lời nguyền giam cầm vào tấm gương, và cả bị cưỡng hiếp.

... Đương nhiên, suy nghĩ này thường xuyên xuất hiện trong óc Đường Uyển Như, nhưng mỗi lần nó nói “Anh ta sẽ không cưỡng đoạt tớ đâu nhỉ,” hoặc “Cái ngõ này tối mù thế, một mình tớ đi nhỡ bị cưỡng hiếp,” Cố Ly đều thản nhiên đáp lại rằng: “Cậu mơ mộng nhỉ.”

Đường Uyển Như ôm ngực, khi nó thận trọng quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy sau lưng lơ lửng trong không trung một người đàn bà xõa tóc cúi đầu, toàn bộ cơ thể của ả chỉ có một gương mặt màu xanh lục.

Sau một phút không thở được, cuối cùng, Đường Uyển Như vận dụng hết sức lực bình sinh, hét lên một tiếng xé tai.

Lúc tiếng kêu của nó vẫn còn tiếp tục vang vang trong không trung, cửa phòng đột nhiên mở toang, một giọng nói quen thuộc cất lên trong bóng tối: “Xảy ra chuyện gì đấy, Đường Uyển Như, bạn không sao chứ?”