Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 62: Những nữ nhân kia đều đã là chuyện quá khứ



TiêuKinh Sơn nghe vậy lại sửng sốt, ở trong bóng tối nâng cằm nàng lên, cau màynhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Tử nói: "Ai nói với nàng cái gì sao?"

Mai Tửnghe lời này, trong lòng biết hắn tất nhiên có gì đó giấu nàng, lập tức càngthêm không vui, chỉ truy vấn nói: "Chàng không muốn trả lời như vậy…vậychính là có rồi."

TiêuKinh Sơn bị tiểu nương tử nhà mình bức như thế, một lúc sau nói: "Rốt cuộcnàng muốn biết cái gì? Ai nói với nàng cái gì?" Giọng nói hắn không tựgiác cùng mang theo không tình nguyện.

Mai Tửnghe giọng điệu Tiêu Kinh Sơn mang theo chút nghiêm khắc ý vị, nhất thời sửngsốt. Nàng chưa từng bị hắn quát như vậy, lập tức rất uất ức, trong mắt có giọtnước mắt muốn tràn mi, nhưng nàng vẫn nhịn được, áp chế nức nở làm bộ bình tĩnhhỏi: "Chàng không cần hỏi ta người khác nói với ta cái gì, chàng chỉ cầntrả lời ta, trước kia có phải chàng đã từng muốn kết hôn với người khác haykhông là được."

TiêuKinh Sơn chợt ngồi dậy, lạnh tanh nói: "Nếu nàng muốn biết, vậy ta liềntrả lời."

Mai Tửnghe hắn nói như thế, trong tâm trầm xuống, chợt cảm thấy đáp án này mình khôngmuốn nghe chút nào, nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn thân ảnh mông lung lạnh lùngbên cạnh.

Trongbóng tối, ngữ điệu Tiêu Kinh Sơn cơ hồ nghe không ra bất cứ tia cảm tình nào:"Phải, có một người, ta từng cảm thấy ta nên cưới nàng ấy."

Mai Tửnghe, trái tim giống như lập tức bể ra.

Nàngcúi đầu, chặt chẽ nắm lấy góc chăn, nước mắt lại chảy xuống.

Nướcmắt chảy xuống không tiếng động, ngấm vào trong chăn, Mai Tử cố gắng khống chếmình, không phát ra tiếng khóc sụt sùi nào.

TiêuKinh Sơn quay đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt thấp giọng than thở: "Nàng cần gìhỏi những chuyện này, những nữ nhân đó đều đã là chuyệ nquá khứ, ta đã sớmquên."

Mai Tửnghe giọng nói hắn trở nên nhu hòa, trong lòng lại càng uất ức, cuối cùng khôngnhịn được khóc ra tiếng.

TiêuKinh Sơn rốt cuộc vẫn không đành lòng, đưa tay muốn cầm lấy tay nàng, nhưng MaiTử đang bực, nhẫn tâm phất tay, ngược lại để tay Tiêu Kinh Sơn rơi vào khoảngkhông.

TiêuKinh Sơn nén bực giải thích nói: "Mai Tử, việc này thực sự đã là quá khứ,nếu nhắc tới chỉ thêm rắc rối mà thôi. Hôm nay nếu nàng hỏi, vậy bây giờ ta chỉcó thể nói cho nàng một chút, nàng có vấn đề liền hỏi đi, phàm là chuyện có thểnói ta nhất định sẽ nói. Qua hôm nay, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa."

Mai Tửnghe giọng nói kia vẫn như cũ mang theo nghiêm khắc, hơn nữa còn nói cái gì mà"Có thể nói nhất định sẽ nói" , ý hắn là có chuyện không thể nói sao?Huống hồ hắn còn nói qua hôm nay không được nhắc lại nữa, đây đâu phải làchuyện cơ mật trong quân đâu, cần gì phải làm như thế! Vì vậy nàng càngnghi ngờ không hiểu, trong tâm uất ức lần nữa dâng lên.

TiêuKinh Sơn nhìn nàng không ngừng rơi nước mắt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũnhưng giọng điệu lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Nàng có vấn đề gì thìcứ hỏi đi."

Mai Tửcắn cắn môi, lau lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn cưới người kia,tại sao lại không cưới nữa?"

TiêuKinh Sơn trầm mặc một hồi mới trầm thấp thong thả trả lời nói: "Sau này takhông nguyện ý cưới, nàng ta lại càng không nguyện ý gả."

Mai Tửnghe rồi càng mù mờ, chớp đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"

TiêuKinh Sơn nhăn mày, giống như thế không tình nguyện nói: "Không phải nữnhân nào cũng thích hợp để lấy về nhà ."

Mai Tửnhìn hắn không nguyện ý nói nên cũng không dám nữa hỏi, dựa theo ý của hắn, cáihiểu cái không nói: "Vậy chàng cảm thấy ta là người thích hợp để lấy vềnhà sao."

TiêuKinh Sơn nhìn kỹ Mai Tử, chợt thở dài, giơ tay giúp nàng lau nước mắt, yêu tiếcnói: "Mai Tử, nàng cùng nàng ta không giống nhau."

Bàn taythô ráp của Tiêu Kinh Sơn trượt lên trượt xuống đôi mắt đã có chút sưng đỏ củaMai Tử. Nàng cảm thấy có chút hơi đau nhói, lại cảm thấy có chút trấn an, imlặng mặc cho hắn giúp mình lau nước mắt.

Quađược một hồi, Mai Tử chợt nhớ tới điều gì, lên tiếng hỏi: "Ta có thể hỏi,ta và nàng ta khác nhau thế nào không?"

Cái tayTiêu Kinh Sơn đang giúp nàng lau nước mắt tạm dừng lại, cúi đầu nhìn kỹ nàngtrong chốc lát rồi đưa tay đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng,ôn nhu nói: "Mai Tử, nàng là người ta lấy về nhà làm nương tử, nàng khôngphải nàng ta, không thể nào là nàng ta, cũng sẽ không giống nàng ta"

Mai Tửtựa vào bả vai khoan dày của Tiêu Kinh Sơn, nghe thấy lời này của hắn, nhấtthời cảm thấy trấn an hơn nhiều, nhưng trong lòng vẫn như cũ có nho nhỏ nghingờ: Vì sao Tiêu Kinh Sơn không nguyện ý cưới nữ nhân kia? Xảy ra chuyện gìsao? Tiêu Kinh Sơn là người tốt như thế, vì sao nữ nhân kia không nguyện ý gảcho hắn?

Nhưngnghi vấn này Mai Tử chỉ chôn ở trong lòng, nàng không dám hỏi, cũng không cócách nào để hỏi.

Nàngbiết, vấn đề này, cho dù có hỏi, Tiêu Kinh Sơn cũng không cho nàng đáp án.

Mai Tửhồi tưởng lại ánh mắt của Lỗ Cảnh An ngày xưa khi tới thôn Bích Thủy nhìn thấynàng và Tiêu Kinh Sơn ở chung một chỗ, lại nghĩ tới Lỗ Cảnh An thở dài khi nàngtới quân doanh tìm phu quân, cùng sự che chở yêu thương của chúng vị tướng lĩnhđối với nàng. Nàng càng thêm chắc chắn, lời A Mang nói đều là sự thật, hôn sựcủa Tiêu Kinh Sơn xác thực từng có biến đổi bất ngờ.

Chuyệnnày, nhất định có cái gì đó mà Mai Tử không biết.

Đây làmột bí mật mà Tiêu Kinh Sơn và bằng hữu của Tiêu Kinh Sơn đều không muốn choMai Tử biết.

Bí mậtnày, nhất định tiềm ẩn ở trong kinh thành.

A Mangđã nói, không nên đến kinh thành, nhất định không nên đến.

Có bảnđồ Thanh Châu, Tiêu Kinh Sơn bắt đầu vào kế hoạch tấn công thành Thanh Châu đãsớm trù bị.

Mỗingày hắn đều bận rất nhiều việc. Lúc Mai Tử mở mắt ra hắn đã đi triệu tập chúngvị đại tướng phó tướng để thương lượng việc quân rồi. Lúc Mai Tử ăn cơm cũngchẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lúc Mai Tử mệt nhọc muốn lên giường đi ngủ, hắnthậm chí còn chưa trở về.

Có lúcMai Tử nằm một mình trên giường đến khuya, chờ đến khi có chút mệt mỏi thì cuốicùng bóng dáng của hắn mới đi vào doanh trướng.

Sau đó,Mai Tử luôn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nàng biết nếu như để Tiêu Kinh Sơn biếtnàng còn mở mắt chờ hắn, hắn nhất định sẽ lo lắng .

TiêuKinh Sơn là một phu quân quan tâm nương tử như thế, hắn sẽ không cho phép nươngtử của mình chờ hắn đến giờ này, cho nên Mai Tử giả bộ ngủ. Giả bộ ngủ nhưngMai Tử không nhịn được nghĩ, người này dịu dàng cẩn thận với nàng như thế, rốtcuộc là đối tốt với bản thân Mai Tử nàng, hay là hắn căn bản đang đối tốt vớinương tử của mình?

TiêuKinh Sơn nói, nàng là người hắn lấy về làm nương tử; hắn cũng đã từng nói, nàngphải cùng hắn cả đời.

Mai Tửbiết mình nên thỏa mãn, đối với một thôn nữ như nàng mà nói, còn có gì quantrọng hơn so với người cùng nắm tay mình hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long?

NhưngMai Tử vẫn chua chát như cũ, nàng vẫn chua chát nghĩ, nữ nhân từng để Tiêu KinhSơn nhận ra "nên cưới" rốt cuộc là người như thế nào?

Nàng đãđem hết kiến thức của mình đối với tất cả nữ nhân đẹp mà nàng biết, nhưng nàngvẫn như cũ tưởng tượng không ra, khi hắn cưỡi ngựa rong đuổi trên sa trường, nữnhân có thể làm bạn bên cạnh hắn, sẽ là người thế nào?

Dịudàng như nước? Kiều đẹp như hoa? Hay là đoan trang hiền tuệ? Hay người đó cănbản chính là một nữ nhi anh hùng?

Chuyệnnày vẫn đè nặng trong lòng Mai Tử, làm nàng u uất không vui, cứ thế tới mộtngày Tiêu Kinh Sơn sắp xếp chuẩn bị xong mọi việc, cố ý lại đây tìm nàng nóichuyện thì mới phát hiện nàng đã bị bệnh.

"Béngốc này, sao không nói sớm cho ta biết?" Giọng nói Tiêu Kinh Sơn tràn đầyáy náy cùng đau lòng.

Mai Tửchuyển động đôi môi nhưng không có hơi sức để nói chuyện. Nàng muốn nói choTiêu Kinh Sơn biết, nàng chẳng có dũng khí để nói cho hắn chuyện này. Nhưngnàng đương nhiên không muốn nói ra, bây giờ nàng cũng chẳng có cách nào để nóira.

TiêuKinh Sơn đau lòng sờ hai má tái nhợt của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Tađã sắp xếp xong, ta phái người mang nàng đến nhà dân ở phụ cận, tránh cho đếnlúc đó lầm hại đến nàng. Chỉ là bên này ta nhất thời không thể rời được, khôngcó cách nào tự mình chăm sóc nàng, chỉ có thể phái người chăm sóc nàng chotốt."

Mai Tửphí lực gật đầu một chút, con ngươi trong suốt viết rằng đã hiểu.

TiêuKinh Sơn không nhịn được cúi đầu, dùng trán cùng cằm đầy râu của mình thân mậtcọ xát mặt và má của nàng: "Dưỡng bệnh cho tốt, chờ nàng khỏe rồi, phíabên ta trận chiến cũng đánh xong, chúng ta liền đi kinh thành."

Kinhthành?

Mai Tửnghe lời này, khổ sở mà nghĩ, kinh thành rốt cuộc có cái gì?

NgàyMai Tử được người đưa đi, Tiêu Kinh Sơn để xuống tất cả việc quân để đưa tiễn.

Ngườiđược lệnh đi theo bảo vệ Mai Tử chính là Thôi phó tướng. Thôi phó tướng camnguyện bỏ cơ hội công thành, muốn lại đây để bảo vệ vị tướng quân tiểu phu nhânnày.

Thôiphó tướng mang theo một lão đại phu, chính là Hồ đại phu thường ngày Mai Tử đitheo học y thuật. Cùng nhau đi đến đó còn có mười thuộc hạ một nha hoàn một mama. Nha hoàn cùng ma ma là Lỗ Cảnh An đưa đến .

Nhữngngười này nhất nhất đi theo xa xa phía sau xe ngựa, Tiêu Kinh Sơn khó có đượclúc không cưỡi ngựa, theo tiểu nương tử của mình ngồi trong xe.

Hắn ômnàng yếu đuối, chôn vào mái tóc của nàng cực kỳ áy náy nói: "Là ta khôngtốt, mấy ngày này việc quân quá bận rộn, không chú ý thân thể của nàng, để nàngngã bệnh như thế."

Mai Tửlắc lắc đầu, phí lực phát ra âm thanh khàn khàn: "Không trách chàng, là takhông chú ý bản thân mình." Nàng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, có lẽ cũngyêu cầu quá xa vời nên mới rơi vào tình cảnh hôm nay. Nếu trước kia ở trongnúi, thời gian đó cái gì cũng không hiểu, gả cho một hán tử sinh con trồngtrọt, làm gì phải nghĩ nhiều chuyện như thế này.

Ngựacộc cộc đi phía trước, xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt đi phía sau, Mai Tử ngồi trongxe lắc qua lắc lại cuối cùng cũng đến nhà nông nơi Tiêu Kinh Sơn đã sớm sắpxếp.

Chỗ nàycó sân rất lớn, là một nhà phú hộ chuyên dùng đế trông coi đất đai lân cận.Thôi phó tướng dẫn đầu đi vào, phái người bắt đầu dọn dẹp, kỳ thật tòa nhà nàyvốn đã được dọn dẹp thoải mái sạch sẽ nên cũng không cần dọn dẹp cái gì nữa.

TiêuKinh Sơn cẩn thận ôm Mai Tử vào trong lòng, xuống xe ngựa tiến vào sân, đi vàonhà rồi đem nàng đặt xuống giường.

Mai Tửnằm ở chỗ đó, ánh mắt có chút mất đi thần thái nhìn chằm chằm Tiêu Kinh Sơn.

TiêuKinh Sơn thấy nàng như vậy, cúi đầu xuống bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "MaiTử?"

Mai Tửphí lực mở to miệng, khàn khàn nói: "Chàng phải cẩn thận, nhớ kỹ sớm trởvề với ta."

TiêuKinh Sơn nhìn dáng vẻ tái nhợt không khỏe của nàng, gương mặt kiên nghị hiện rađau lòng: "Yên tâm, rất nhanh."

Mai Tửvô lực nở nụ cười: "Chờ chàng trở về, mang ta đi kinh thành, sau đó chúngta sẽ về nhà, đúng không?"

TiêuKinh Sơn nặng nề gật gật đầu, gian nan nói: "Ừ, đến lúc đó sẽ vềnhà!"

Khôngbiết có phải Mai Tử quá mức không khỏe rồi hay không, nàng vậy mà lại nghe thấygiọng nói của Tiêu Kinh Sơn có chút nghẹn ngào.

Đámngười Thôi phó tướng thấy vậy, nhìn nhau liền lui ra ngoài.

Trongphòng chỉ còn sót lại Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn, một phen trầm mặc rồi TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt cúi đầu hôn lên môi của nàng.

Dán lênmôi nàng, giọng nói trầm thấp của hắn nói như thế: "Mai Tử, đời này, ngườicó thể làm ta đau lòng như thế cũng chỉ có mình nàng, không còn ngườikhác."