Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 60: Không thể vào kinh thành với tiêu kinh sơn



Mai Tửthấy A Mang ấp a ấp úng, trong lòng lại không có hảo cảm, lạnh mặt nói:"Hắn là phu quân của ta, trước kia hắn như thế nào đương nhiên hắn sẽ nóicho ta biết, ngươi cần gì ở đây đâm chọt gây xích mích." Trong lòng nàngchợt cảm thấy có chút hối hận khi giữ A Mang ở đây, nàng không muốn nghe A Mangnói về Tiêu Kinh Sơn như thế.

A Mangthấy nàng như vậy, biết nàng hiểu lầm rồi, vội la lên: "Ta là có ý tốt,ngươi căn bản không biết chuyện trước kia."

Mai Tửtrong lòng càng tức giận: "Ngươi không cần cho ta biết, ta căn bản khôngmuốn biết! Ngươi vẫn nên nhanh nhanh đi ra ngoài đi, tránh cho người khác biếtchuyện còn cho rằng ta với ngươi có gì mập mờ!"

A Mangnghe vậy, cắn răng hạ giọng hô: "Ngươi cho rằng hắn đường đường là một Đạitướng quân sao, vì sao hắn rời triều đình mà ngay cả một người thân cũng khôngcó? Ngươi biết vì sao sao?"

Mai Tửnhíu mày phản bác nói: "Không có thì như thế nào, không có không phảichuyện gì sai, nguyên nhân chính là vì hắn không có người nhà nên trở về mớicưới ta."

A Manglại không đoái hoài đến hành động dường như muốn bưng lỗ tai của Mai Tử, cắnrăng cắn lợi mà nói: "Bởi vì mọi khuê tú trước kia hoàng thượng tứ hôn chohắn, tất cả đều xảy ra chuyện! Không một ai thoát khỏi rủi ro!"

Mai Tửnghe mà ngây người, hé ra cánh môi hồng nhuận nhưng không nói được gì, nàngkhông hiểu chuyện rủi ro là ý gì.

A Mangthở dài, chân thành nói: "Mai Tử, ta sợ ngươi cũng xảy ra chuyện."

Mai Tửlại không hiểu, hoàng thượng từng tứ hôn cho Tiêu Kinh Sơn, sau đó những ngườikia đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

A Mangxem xét bên ngoài, thấy những tướng sĩ tuần canh bên ngoài vì không tìm thấytung tích gì nên dần dần tản đi rồi, lúc này mới nói: "Mà thôi, chuyệnnày ta cũng không thể nói lung tung, sau này có lẽ ngươi sẽ biết. Đừng có ngâyngô bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nếu ngươi đã gả cho hắn rồi thì không có cách nào.Bây giờ ta chỉ có thể cho ngươi biết một chuyện, ngươi nhất định phải nhớ lấy,không thể vào kinh thành với Tiêu Kinh Sơn, nhất định không thể đi, nhớlấy!"

Tronglòng Mai Tử nghi ngờ, đang muốn kéo lấy A Mang hỏi thêm thì lại nghe bên ngoàitruyền đến tiếng bước chân, sau đó có thị vệ gọi tướng quân, giọng nói này rõràng là Tiêu Kinh Sơn đã trở về.

A Mangnghe giọng Tiêu Kinh Sơn, hoảng hốt vội nói: "Ta đi trước, gặp lạisau." Vừa nói hắn vừa vung rèm bên cạnh, giống như con mèo cong eo chuira.

Mai Tửngây người, đang nghi ngờ thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Kinh Sơn vén rèm bướcvào.

TiêuKinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng tiến lên sờ sờ trán nàng:"Sao sắc mặt lại khó coi như thế? Vừa rồi ai dọa nàng?"

Tronglòng Mai Tử đang nghi ngờ, lập tức vội vàng lắc đầu: "Không sao, chỉ là cóchút choáng váng."

TiêuKinh Sơn lại bắt lấy cổ tay nàng sờ sờ mạch đập, phát hiện không có chuyện gìlúc này mới yên tâm: "Vừa rồi nghe tướng sĩ tuần canh nói có chút tiếngvang kinh động đến nàng, không có chuyện gì chứ?"

Mai Tửsợ hắn hiểu lầm nên quyết định giấu Tiêu Kinh Sơn, vội vàng lắc đầu nói:"Ta mới dậy, ngủ mơ mơ màng màng nên có khi là nghe nhầm."

TiêuKinh Sơn nhẹ nhàng "À" một tiếng, lúc này mới nói: "Vừa rồiThành vương gia cùng Thế tử A Mang lại đây, A Mang cùng một thị vệ đi ra ngoàidạo sau đó lại đi mất, bây giờ ta đang phái người đi tìm."

Mai Tửnghe, trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội nói: "Sao hắn lại không cẩn thậnnhư vậy, tìm được chưa?"

Sắc mặtTiêu Kinh Sơn có chút tối đen nhìn không rõ nét mặt, lắc lắc đầu nói:"Chưa được."

Mai Tửcúi đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, nghĩ đến hắn vừa mới chui ra ngoài sẽkhông bị người phát hiện chứ?

TiêuKinh Sơn đưa tay phủ lên mái tóc đẹp của Mai Tử, mềm giọng hỏi: "Nàng nghĩcái gì vậy?"

Mai Tửđang cúi đầu suy nghĩ, bị hắn hỏi như vậy lại sợ hãi giật mình, vội vã cườigượng lắc đầu nói: "Không nghĩ cái gì. . . . . ." Nàng muốn tùy tiệnnói vài câu, nhưng môi chuyển động lại không thể nói ra một câu ứng phó qua loatắc trách, trong đầu chỉ trống rỗng.

TiêuKinh Sơn đương nhiên đem tất cả nhìn vào trong mắt, không biến sắc nói:"Nàng còn chưa ăn cơm, chắc là đói bụng?"

Mai Tửvội vã gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ta đói!"

TiêuKinh Sơn cười , xem xét thần sắc Mai Tử, cầm tay nhỏ bé của nàng nói:"Được, chúng ta nhanh chóng ăn cơm thôi."

Lúc ăncơm sáng thần sắc Mai Tử vẫn bất an như cũ, Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đều đemtất cả để vào trong mắt nhưng hắn lại không hỏi gì, chỉ nói thuộc hạ đi tìm thếtử. Kết quả chưa chờ đến lúc ăn cơm xong liền có thuộc hạ đến báo, nói là đãtìm được tiểu thế tử rồi, đang ở hầm cầu bên cạnh đại doanh, tiểu thế tử đứngở chỗ đó ôm bụng khó chịu.

Nghetin tức này Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn Mai Tử, nhàn nhạt nói: "Xem ra thânthể hắn có chút không ổn."

Mai Tửgật đầu: "Ừ, xem ra là vậy."

TiêuKinh Sơn lại đây cùng Mai Tử ăn cơm là vội vàng vụng trộm, bây giờ đã tìm đượctiểu thế tử, hắn dù gì cũng phải đi qua xem một chút, thế là buông chén đũaxuống, đứng lên nói: "Nàng tự ăn đi, ta đi một chút rồi trở về."

Mai Tửngẩng đầu nhìn hắn một cái, căn dặn nói: "Ừ, chàng đi nhanh lên."

LúcTiêu Kinh Sơn vung áo khoác lên đứng dậy thì mắt vừa đúng quét qua một góc củadoanh trướng, thế là ánh mắt của hắn liền dừng ngay chỗ đó.

Mai Tửthuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, vừa hay lại nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằmcái khe hẹp mới được mình vá trên doanh trướng, nhất thời tim đập rộn lên.

TiêuKinh Sơn đi qua, ngồi xổm xuống sờ sờ chỗ khe hẹp mới được may, lại nhìn vàomắt Mai Tử, lúc này mới nói: "Không trách được nương tử của ta bị kinhhách, thì ra doanh trướng này quá tồi tàn rồi."

Mai Tửkhông hiểu ý hắn, cũng không tiện tiếp lời nên chỉ có thể gật gật đầu.

TiêuKinh Sơn đi tới, giơ tay lên sờ sờ má của nàng, mềm giọng nói: "Nàng ngồixuống ăn trước đi, ta qua xem một chút rồi trở về."

Mai Tửcũng chỉ có thể khéo léo gật đầu một chút, gật xong lại giương mắt nhìn hắn,không nhịn được cẩn thận hỏi: "Lúc nào mới đánh giặc xong? Lúc nào chúngta mới có thế về nhà?"

Cái taycủa Tiêu Kinh Sơn đang sờ hai má của nàng tạm dừng lại, lập tức cười nói:"Rất nhanh."

Mộtngày này Mai Tử nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn tóm lại có vài phần cẩn thận, mộtlà nàng cảm giác thấy Tiêu Kinh Sơn đã biết chuyện A Mang, hai là điều A Mangnói xác thực làm lòng nàng nghi ngờ.

Nànggiơ đầu ngón tay tính toán một chút, đương kim hoàng thượng lên ngôi làm đế lúcthiên hạ thái bình thì Tiêu Kinh Sơn đại khái khoảng 25 tuổi, sau này hắn trởvề thôn Bích Thủy lúc 28 tuổi. Ba năm này, hắn làm Đại tướng quân, người vừatrẻ tuổi, nhìn cũng đẹp mắt (đây là Mai Tử thấy vậy), một người như vậy tại saolại chưa từng kết hôn?

Nhấtthời, nàng chợt nhớ tới lúc Lỗ Cảnh An đến thôn Bích Thủy nhìn thấy nàng thìkinh dị, khi ấy hắn đối diện với nàng thở dài nói, hắn cho là Tiêu Kinh Sơn sẽcô độc một đời .

Mai Tửđối với quá khứ của Tiêu Kinh Sơn vốn cũng không để ý lắm, nghĩ đến nókhông chém chém thì giết giết, nhưng hôm nay xem ra, trong đó chẳng lẽ còn códính dáng tới nữ nhân khác?

Tronglòng Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn là một hán tử thiết huyết, Mai Tử chưa từng nghĩ quamột nam nhân như vậy nếu đứng cùng với những nữ nhân khác thì sẽ có cảm giácgì. Sự thật là từ khi Mai Tử quen biết Tiêu Kinh Sơn, nữ nhân bên cạnh TiêuKinh Sơn dường như chỉ có mình nàng.

Hômnay, Mai Tử lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ lúc chưa quen biết nàng, quá khứ28 năm của Tiêu Kinh Sơn, thế nhưng còn có nữ nhân khác?

Nữ nhânkia là người thế nào? Mai Tử không gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp cao quý, nàngdốc hết ruột gan để nghĩ thì cũng chỉ nghĩ tới những phu nhân có tiền bôi bôitrét trét phấn trên mặt trong trấn.

Tronglòng Mai Tử bắt đầu chua chua, nàng cảm thấy lời nói của A Mang là thật, thếlà, trước kia Tiêu Kinh Sơn quả nhiên đã từng được tứ hôn, nhưng mà những hônước kia cuối cùng bởi vì một nguyên nhân kỳ quái nào đó mà không thành.

Mai Tửcảm thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn có chuyện giấu mình, hắn chỉ nói về những thứ chémchém giết giết kia, nhưng cho tới bây giờ lại chưa đề cập qua chuyện cưới xin,hơn nữa cũng chẳng đề cập qua bất kỳ nguyên nhân nào khiến cho hắn không cướinhững người đó.

Cả ngàynày Mai Tử không có chút tinh thần, Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy cũng khônghỏi cái gì, nhưng thần sắc hắn cũng có chút khó coi.

Buổitối, lúc hai người rửa mặt rồi chuẩn bị lên giường, Mai Tử vẫn đi qua cởi áonới dây lưng cho hắn. Lúc cúi đầu giúp hắn tháo dây lưng, quanh quẩn quanhkhoang mũi chính là hơi thở đậm đà mùi vị nam tính của hắn. Mai Tử có chút mềmra, lại có chút bất đắc dĩ. Nàng chua xót mà nghĩ, chẳng lẽ trước kia cũng từngcó một nữ nhân giúp hắn cởi áo nới dây lưng?

TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn Mai Tử đang suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay cảngày tinh thần nàng đều rất không tốt, đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Mai Tửcảm nhận ánh mắt thăm dò của hắn, lắc lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là nhớnhà, không biết mẹ ở nhà thế nào rồi."

TiêuKinh Sơn vỗ vỗ nhẹ tay của nàng, an ủi nói: "Hôm nay ta đã phái người trởvề đưa tin."

Mai Tửnghe vậy, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, không biết lúc nào mới có thểtrở về, mẹ, bọn họ sẽ lo lắng ."

TiêuKinh Sơn nghe lời này, ngồi bên giường chợt nói: "Bên này nửa tháng nữa làcó thể kết thúc, đến lúc đó ta cần phải lên kinh gặp hoàng thượng. Chờ gặphoàng thượng xong, chúng ta sẽ trở về."

Mai Tửnghe còn nửa tháng liền kết thúc thì trong lòng vui mừng, nhưng lập tức ngheđến lên kinh thì chợt nhớ tới lời A Mang đã nói, trong lòng liền trầm xuống.

Kinhthành, chỗ đó sẽ có cái gì?

TiêuKinh Sơn cảm thấy Mai Tử dị dạng, liền giải thích nói: "Chúng ta chỉ đilên kinh thành gặp hoàng thượng một chút mà thôi, hoàng thượng là người khoandung, nàng không phải cần sợ ."

Mai Tửgật gật đầu: "Ừ, ta hiểu rõ, dù sao chàng đi đâu thì ta liền theo đó làđược, sớm muộn gì chúng ta cũng cùng nhau về nhà ." Lập tức hai người lêngiường nằm xuống, lúc đầu không hiểu vì sao mà hai người đều không ôm nhau ngủgiống như bình thường, mà chỉ nằm tại chỗ của mình, nhìn đỉnh doanh trướng tựsuy nghĩ.

Lúc sauTiêu Kinh Sơn duỗi tay qua nắm tay Mai Tử. Mai Tử do dự một chút rồi cầm ngượclại hắn.

TiêuKinh Sơn kéo tay nàng chợt lật người một cái, Mai Tử chỉ cảm thấy trước mắtmình tối sầm, liền bị hắn đè cả người dưới thân.

TiêuKinh Sơn thở dốc nặng nề mà áp lực, động tác thô lỗ mà khắc chế, nhanh chóng ápsát chặt, tiến vào, sau đó mãnh liệt công phạt.

Mai Tửcảm thấy mình giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trong dòng nướcxiết, gió thổi mưa rơi phiêu đãng kịch liệt. Thân thể không có chỗ nào không bịnam nhân này nắm trong tay, thở dốc cùng tiếng kêu cũng thuận theo động tác củahắn mà phóng đãng.

Đếncuối cùng, Tiêu Kinh Sơn chợt trở nên gấp gáp, động tác mau mà sâu, nhiều lầnnhập hết vào động, một lần so với một lần càng mãnh liệt. Mai Tử nghe tiếng vángiường kêu vang, liều mạng cắn răng nhịn xuống tiếng ngâm nga nói: "Cẩnthận chút, có tiếng vang."

TiêuKinh Sơn lại tỏ thái độ khác thường, trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"

Vừa nóiđộng tác phía dưới vừa tăng nhanh, nhanh đến mức Mai Tử cơ hồ không chịu nổi.Lúc nàng cho là mình không chịu được nữa thì cuối cùng một trận kinh luyến cũngkết thúc.

Mồ hôitrên ngực Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọt xuống trước ngực Mai Tử. Mai Tử nhắm mắt lạicảm thụ lửa nóng từ vực thẳm từ từ thối lui.

TiêuKinh Sơn lật người, đem nàng ôm vào lòng.

Mai Tửdần dần cảm thấy hô hấp bình thản đang vờn quanh cánh mũi, nàng mở hé mắt.

Lúc conngươi mở hé ra, nàng thấy trong bóng tối cũng có một đôi con ngươi đang trầmmặc nhìn mình.

Bốn mắtnhìn nhau, Mai Tử muốn lên tiếng nói chuyện. Lúc này Tiêu Kinh Sơn cũng muốnlên tiếng nói chuyện.

Haingười dừng lại, Tiêu Kinh Sơn sờ sờ hai má Mai Tử, khàn khàn nói: "Nàngnói trước đi."

Mai Tửcọ cọ trước ngực hắn: "Chàng nói trước đi."

"Takhông có gì muốn nói , chỉ muốn cho nàng biết, sau này trong lòng có chuyện gìthì cứ nói cho ta."

"À,ta cũng không có gì muốn nói, chỉ hi vọng chàng có chuyện gì cũng nói cho tabiết, có được không?"

"Được."