Tiểu Lão Bản

Chương 24: Tía con làm hòa



Cầm một trăm đồng tiền bán được hai mươi cái lắc chủ tiệm đưa, Đường Học Cẩn tạm biệt đối phương, đồng thời hứa sáng mai sẽ mang một trăm sợi lắc kia tới, rồi kéo Vạn Bác quay người đi.

Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời trên đầu bắt đầu ngã về Tây, sắp rơi xuống chỗ đỉnh núi không xa, vầng mặt trời ấy, xa xa nhìn lại, như là một cái lòng đỏ trứng muối treo trên núi, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Cầm tiền, Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác ỉu xìu bên cạnh, duỗi tay chọt vào bắp tay rắn chắc của đối phương một cái, chỉ hàng bán kem cây bên đường của một cụ ông cách đó không xa, "Đi, tôi mời cậu ăn kem."

Vạn Bác suy cho cùng vẫn là con nít, bị Đường Học Cẩn rẽ chủ đề đã quên sạch chuyện lúc trước, hớn hở kéo Đường Học Cẩn vội vã chạy tới chỗ cụ ông.

Tay chân Đường Học Cẩn trường kỳ ít vận động, có thể nghĩ mà biết, bị kéo lê một đường như vây, khi dừng lại cậu suýt nữa vì quán tính cộng thêm thân thể bất ổn đang ở trong tư thế đâm đầu về trước mà lảo đảo... May mà Vạn Bác nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nếu không ahihi, phỏng chừng đã cắm mặt vào đất rồi.

Đứng vững rồi, Đường Học Cẩn trừng Vạn Bác một cái, khuôn mặt vốn trắng nõn lại vì cuộc chạy cự ly ngắn vừa rồi mà trở nên đỏ bừng, trông rất đẹp mắt, khiến Vạn Bác bất tri bất giác ngẩn ngơ nhìn đối phương, luyến tiếc dời đi.

"Ha, Đường Học Cẩn, cậu đẹp hơn nữ sinh lớp chúng ta nhiều." Ngu không thể tả, Vạn Bác ở ngay trước mặt Đường Học Cẩn nói một câu như vậy.

Lập tức, mặt Đường Học Cẩn tối sầm, tung chưởng xoát một cái nện vào đầu Vạn Bác, một tiếng ba vang dội kế đó vang lên.

Đường Học Cẩn yếu ớt nhìn Vạn Bác, lông mi nhướng cao, hỏi: "Giờ thì sao hả?"

Bị một bàn tay vỗ mộng, Vạn Bác rất nhanh đã phản ứng lại, vội vã lắc đầu song song giơ tay lên, chỉ hận chân mình cũng không thể đong đưa một cái để bày tỏ quan điểm giờ khắc này.

"Tôi sai rồi QAQ."

"Nghe còn được." Thu hồi ánh mắt, Đường Học Cẩn xoay người nhìn cụ ông vì thấy bọn họ chạy tới mà dừng lại, bày ra ý cười xán lạn, nói rằng: "Cụ ơi, bán cho cháu hai cây kem."

Cụ ông vui vẻ lấy ra hai cây kem bỏ trong thùng xốp giữ lạnh đặt trên yên sau xe đạp cũ nát đưa cho Đường Học Cẩn, "Cầm chắc nhé, cu."

Đường Học Cẩn cầm lấy, xoay người nhét vào tay Vạn Bác đứng sau lưng.

"Cụ ơi, bao nhiêu tiền ạ?"

Cụ ông nhếch miệng, "Rẻ rẻ, một cây hai hào rưỡi."

Đường Học Cẩn nghe xong lấy ra một tờ năm hào đưa cho cụ ông, gật đầu chào cụ ông xong đã dẫn Vạn Bác đi về —— xe đạp của bọn họ còn để ở bên kia.

Ngồi ở yên sau, Đường Học Cẩn vừa ăn kem vừa híp mắt nhớ về đời trước khi lần đầu tiên mình ăn được kem.

Lúc đó cậu đã học trung học phổ thông, ngày hè oi bức, cậu nhìn các bạn mỗi người tay cầm một cây kem đã thấy bắt thèm, thế là rút ra năm hào trong số tiền sinh hoạt của mình đi mua một cây rẻ nhất, lúc đó kem đã lên giá, từ ban đầu hai hào một cây thành năm hào.

Cậu cẩn thận ăn xong cây kem ấy, dùng lưỡi liếm đôi môi bị lạnh đỏ bừng, trong lòng xác thực rất thỏa mãn.

Đường Học Cẩn lắc chân, đột nhiên phát hiện, kỳ thực thỉnh thoảng ngẫm lại cuộc đời mình từng sống, sẽ phát hiện, sống lại rồi, tất cả đã hoàn toàn rẽ ngoặt phát triển theo một quỹ đạo khác.

Từ trấn trên náo nhiệt về tới trường, mặt trời đã xuống núi, ngoài cổng, bọn họ gặp được Vạn Thế Tam tới thăm con.

Vạn Bác thấy tía, rất xấu hổ, từ lần trước nghe Đường Học Cẩn nói đồng thời nghiêm túc suy lại xong, cậu phát hiện kỳ thực cái gọi là quan hệ không tốt hoàn toàn là vì cậu quá lấy mình làm trung tâm.

Hiểu được rồi, cậu cứ thấy bức rức, nhưng bảo cậu mở miệng xin lỗi tía, lại kéo không nổi mặt, thế nên cậu chỉ có thể xệ mặt đứng đó, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Vạn Thế Tam trái lại không để ý, con ông vẫn luôn là thái độ này, nên ông chỉ bưng bụng treo một nụ cười từ ái đi tới chỗ Vạn Bác, ông không cao, giờ khắc này đứng trước mặt Vạn Bác sắp một mét tám càng là lùn gần một cái đầu.

"Vạn Bác, sao mấy tuần nay con không về nhà?"

"Con bận chút chuyện." Vạn Bác trả lời.

Vạn Thế Tam nghe được Vạn Bác trả lời, nụ cười toét lớn hơn, miệng ông bắt đầu lải nhải.

"Con ở trường đã quen chưa, ở chung với các bạn có tốt không, ăn được không? Khi ngủ có đá chăn không, con đó, bình thường ngủ ở nhà cũng không nằm yên, đá chăn nhiều lắm, tía và u đều lo lắng con ở trường cũng như vậy, bị cảm thì sao..."

Bình thường Vạn Bác nghe ông mở miệng không nói được một hai câu đã không kiên nhẫn đánh gãy, nhưng lần này, Vạn Thế Tam nói xong cả rồi cũng không bị thằng con trai hấp tấp chẳng ra gì này đánh gãy, thế là ném ánh mắt nghi hoặc ông nhìn Vạn Bác.

Thấy Vạn Bác không nói, Đường Học Cẩn ho một tiếng, gọi cậu.

Lỗ tai co giật, Vạn Bác quay đầu, nhìn tía đứng trước mặt, đôi mắt lấp đầy mong đợi nhìn mình, nhất thời trong lòng dâng lên sự hổ thẹn vô bờ——

"Tía, con xin lỗi."

"Con à, con bệnh rồi hả?" Vạn Thế Tam có chút không thể tưởng tượng nổi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn con trai mình, ông thậm chí vươn tay sờ trán Vạn Bác —— ông muốn xem thằng khỉ nhà ông có sốt hay không.

"Con không có bệnh." Chộp lấy tay tía, Vạn Bác có chút ngại ngùng nói: "Tía, trước đây là con hư đốn, con sai rồi, con không nên làm trận làm thượng với tía."

Vạn Thế Tam trước là sững sờ, lập tức cười vỗ vai Vạn Bác, mỉm cười gật đầu, "Vạn Bác của tía lớn rồi."

Vạn Bác nghe tía mình dùng ngữ điệu ôn nhu như vậy khen mình, mang tai ngại ngùng đỏ lên.

Đường Học Cẩn nhìn tới đây, bật cười, cậu vỗ vào cánh tay Vạn Bác, nói: "Cậu về với cha đi, không cần ở trường với tôi, tôi một mình cũng không sao." Nói xong, lễ phép gật đầu chào Vạn Thế Tam, đi về ký túc xá.

Vạn Thế Tam nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, suy nghĩ một lát, vỗ tay, nói: "Không phải là thằng bé ấy sao?" Sau đó quay đầu nhìn con mình, hỏi: "Con thân với thằng bé ấy à?"

Vạn Bác nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn biến mất rồi quay đầu trả lời tía, "Dạ, bọn con là bạn thân, tía, mình vừa đi vừa nói chuyện, con tía hiện tại cũng là người biết kiếm tiền đấy..."

...

Ngày kế, Đường Học Cẩn sớm đã rời giường, cậu dọn giường xong, cầm cái túi đựng một trăm sợi lắc, trực tiếp ra khỏi cổng.

Bởi do không có xe đạp của Vạn Bác, Đường Học Cẩn phải đi bộ lên trấn, đủ chừng một giờ, mệt đến suýt nữa mất nước ngã xuống, cậu cuối cùng đã tới nơi.

Duỗi tay lau mặt, chỉ toàn mồ hôi, Đường Học Cẩn vung vẫy, nghỉ ngơi một hồi, chờ đến khi mình thấy thoáng mát hơn, mới xách túi vào tiệm.

Bà chủ tiệm đang chờ Đường Học Cẩn đến, vừa thấy bóng cậu xuất hiện, đã vội chạy lại.

Nhìn cậu bé mệt đến mặt đỏ hồng và cả người mồ hôi trước mắt, bà chủ có chút đau lòng, bà đưa cho Đường Học Cẩn một cái khăn tay, nói: "Cu à, lau mồ hơi đi, xem con mệt lã rồi kìa."

Đường Học Cẩn cười cảm ơn bà, cầm khăn cẩn thận lau sạch mồ hôi trên mặt và trên cánh tay xong, có chút xấu hổ nói với bà: "Dì ơi, chỗ dì có nước không ạ, cháu giặt sạch cái khăn trả cho dì."

"Được rồi được tồi." Bà chủ tiệm không quan tâm cầm lại cái khăn, tiện tay ném sang bên, sau đó cười híp mắt nhìn cái túi để trên ghế, "Cu à, trong đó toàn là lắc tay à?"

"Dạ, dì, có một trăm sợi."

"Rồi rồi rồi, dì xem được chứ?"

"Dì cứ xem đi ạ." Đường Học Cẩn trực tiếp cầm túi tới trước mặt bà chủ đổ chỗ lắc tay bên trong ra, vẫn giống hệt như trước, lắc tay đã bỏ vào túi quà, từng cái bày ra trên bàn.

Chủ tiệm nhìn chỗ lắc này, bàn tính trong lòng lạch cạch lạch cạch đánh vang, bà vui vẻ phân chia chỗ lắc ấy, rót một ly nước cho Đường Học Cẩn, "Uống nước đi. Cu à, dì có ý này, con có thể về nói với mẹ, để tiệm của dì tiếp tục bán giúp mẹ con loại lắc này không?"

"Không được đâu ạ, nếu tiếp tục bán ở chỗ dì, mẹ con sẽ vi phạm hợp đồng, nghe nói làm vậy là sẽ bị ngồi tù." Đường Học Cẩn mở to mắt, nhìn bà chủ, cậu biết đối phương đưa ra vấn đề này là vì có lợi nhuận kiếm.

Bị ánh mắt sạch sẽ như vậy nhìn, bà chủ cũng thấy mình hình như không thỏa đáng lắm, thế là bà ngại ngùng cười, "Vậy à, thôi xem như dì chưa nói nhé, dì là người không văn hóa, không hiểu mấy cái này."

Đường Học Cẩn lắc đầu, "Không sao đâu dì, không trách dì."

"Vậy được rồi, một trăm sợi này để ở chỗ dì, cuối tuần con tới lấy tiền."

"Dạ cảm ơn dì." Nói xong, Đường Học Cẩn khom lưng với người phụ nữ trước mặt, theo sau phất tay chạy đi, cậu hôm nay còn có nhiệm vụ khác.