Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Quyển 1 - Chương 190: Quyền thần đại nhân cũng không chú ý mỹ mạo của nàng



Hà Diệp nói hết lời, mới đem Nam Bảo Y thuyết phục vào ổ chăn.

Nàng muốn đóng cửa sổ, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ treo một ống trúc mặc ngọc, đã định dày tuyết trắng lắc lư trong gió.

Nàng nhắc nhở:" Tiểu thư, đồ vật quý giá như vậy, là không thể tuỳ ý treo ngoài cửa sổ. Nếu để người khác lấy mất, chúng ta đi chỗ nào tìm?"

Nói, liền đem ống trúc mặc ngọc lấy xuống.

" Không được!"

Nam Bảo Y vội vàng ngăn cản.

Kia là đồ để nàng dùng để đưa tin bí mật qua lại với quyền thần đại nhân, sao có thể bị lấy xuống?

Vạn nhất ngày nào đó hắn viết thư cho nàng, lại không phát hiện có chỗ giấu, chẳng phải nàng sẽ không nhận được?

Nàng ôm chăn gấm hoa, ngập ngừng nói:" Treo chỗ ấy, đẹp mắt...Liền treo chỗ ấy."

Hà Diệp càng không hiểu.

Nàng đành phải tuỳ sỹ tiểu thư nhà mình, cài đóng cửa sổ, đem y phục ngày mai nàng muốn mặc cẩn thận đặt trong lồng hun, lại giúp nàng chỉnh lại màn trướng.

Đèn đuốc trong phòng bị Hà Diệp thổi tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại ánh sáng mông lung.

Nam Bảo Y nhắm hai mắt lại, trong đầu kiện hiện ra hình ảnh của Tiêu Dịch.

Hắn đứng trong hành lang, kim tướng ngọc chất, thoải mái ôn nhu.

Hắn nói, 'ngươi ở bên người, ta liền am tâm'.

Hắn nói,'ca ca cho ngươi khi dễ'.

Hắn nói,' Nam kiều Kiều vĩnh viện sẽ không trở thành hoạ thuỷ, bởi vì ca ca sẽ giúp ngươi dẹp loạn thiên hạ'.

Khoé miệng thiếu nữ không tự chủ nhếch lên, trong lòng giống như nấu một nồi đậu đỏ, tràn ngập hương vị ngọt ngào ấm áp.

Nàng ôm lấy bình nước nóng, nghiêng tai lắng nghe gió bấc gào thét bên ngoài.

Đêm nay có gió có tuyết.

Hắn, sẽ nhập mộng sao?

Tuyết rơi một đêm.

Lúc sáng sớm, Nam Bảo Y bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

Nàng ngồi dậy vén màn gấm lên, Hà Diệp mang theo đám tiểu nha hoàn tiến vào, ấm giọng an ủi:" Đêm quá tuyệt rơi nhiều, khiến cây cối trong viện đều gãy, tiểu thư đừng sợ."

Nam Bảo Y tuỳ ý để nha hoàn hầu hạ mình rửa mặt trang điểm, lại ngoan ngoãn giang hai tay để các nàng mặc áo khoác lên," Hà Diệp, hôm nay là vị thân thích nào tới phủ?"

" Là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, ngài đi qua vấn an chúc mừng liền được."

Nam Bảo Y trang điểm xong, ngắm nhìn bản thân trước gương.

Nàng sờ lên trâm cài đầu," Hà Diệp, cây trâm này có chút đơn giản. Lấy cho ta cây trâm hồng ngọc phối hợp tua cờ đi, như vậy đi trên mặt tuyết sẽ rất đẹp mắt."

Hà Diệp ngẩn người.

Đối với những cây trâm cài tóc phi thường lộng lẫy diễm lệ, ngày xưa tiểu thư ghét bỏ nó rêu rao, thế mà hôm nữa lại chủ động yêu cầu đeo?

Cũng chỉ là đi vấn an thôi, cũng không phải đi coi mắt.

Thế nhưng Nam Bảo Y thỉnh an xong, quay đầu liền đi Triều Văn viện.

Thời gian tháng giêng Tiêu Dịch không cần phải tới quân doanh, lúc này đang cùng Thẩm Nghị Triều xử lý công việc.

" Nhị ca ca vạn phúc kim an!"

Nam Bảo Y nũng nịu làm lễ.

Trâm cài tóc hồng ngọc tua cờ khẽ đung đưa bên tai, nổi bật lên mái tóc đen cẩn thận chải chuốt của thiếu nữ, da trắng nõn bóng mịn, vành tai tinh xảo.

Nhưng mà quyền thần đại nhân cũng không chú ý mỹ mạo của nàng.

Nàng ngẩng đầu, Tiêu Dịch sườn mặt lạnh lùng, chính đang nâng bút vẽ vòng tròn đánh dấu trên bản đồ Thục quận, Thẩm Nghị Triều thỉnh thoảng thấp giọng góp ý hai câu.

Trên bản đồ, vựa gạo của các thành trì đều bị quyền thần đại nhân khoanh lại.

Nghĩ đến, tất cả đều là cửa hàng của Hồng Lão Cửu.

Nàng ngồi xuống cạnh lò sưởi, cầm một chiếc bánh ngọt trên bàn, bắt đầu uống trà nóng thưởng thức bánh ngọt.

Thẩm Nghị Triều giọng lạnh nhạt:" Trừ bỏ tửu lâu không tính, trên danh nghĩa của Hồng Lão Cửu tổng cộng có sáu trăm cửa hàng gạo, cơ hồ bao quát cả toà Thục quận. Khương Tuế Hàn được ngươi phái đi đàm phán cùng người bên kia, chắc hẳn rất nhanh liền có thể vận lương vào. Chờ thăm dò rõ ràng địa điểm hắn tích lương, giết cũng không muộn."

Tiêu Dịch gác lại bút lông," Nếu có thể lấy được lương thực hắn dồn tích những năm qua, lại thêm lương thực được vận chuyển tới, đủ cho Thục quận chống đỡ một năm."

" Ta vẫn là tương đối để ý" đào hoa" trong quẻ văn, nếu như nàng quả thật làm ra chuyện hại nước hại dân, không bằng sớm giết để chấm dứt hậu hoạn." Thẩm Nghị Triều nói thẳng," Hầu gia có nghi ngờ người nào?"

" Không có."

Thẩm Nghị Triều nhíu mày, lại không nói gì.

Đúng lúc này, Dư Vị đột nhiên tiến vào, cung kính nói:" Chủ tử, tam lão gia dẫn Nam Cảnh đến bái phỏng, ngồi ngoài thư phòng, ngài xem...."

Tiêu Dịch nhìn tiểu cô nương đang quay lưng về phía mình ăn bánh, đứng dậy đi ra gian ngoài.

Nam Bảo Y từ đầu tới cuối dựng thẳng lỗ tai.

Nàng liếm liếm đầu ngón tay, không rõ lão cha nhà mình cũng Nam Cảnh sao lại tới bái phỏng quyền thần đại nhân.

Nàng buông bánh xuống, nhấc váy áo đi tới sau tấm bình phong, lặng lẽ nhô dầu nhỏ ra nhìn gian ngoài.

Quyền thần đại nhân ngồi tại chủ vị, hững hờ vuốt nắp chén trà.

Hiển nhiên là lão cha e ngại hắn, trên mặt gắng gượng nặn ra nụ cười, ôn thanh nói:" Hiền chất, ngươi ở Triều Văn viện có quen không?"

" Bản hầu đã ở nửa năm, ngươi nói có quen không?"

" Ha ha ha.... Nghe nói hiền chất thích uống trà đại hồng bào, ta cố ý nhờ bằng hữu làm nửa cân đại hồng bào cực phẩm, nghĩ hiền chất sẽ thích."

Hắn đưa cho Dư Vị một hộp gấm tinh xảo.(ahr)

Tiêu Dịch nhìn cũng không nhìn, thản nhiên nói:" Tam thúc có chuyện, không ngại nói thẳng."

Nam Quảng chần chờ nhìn Nam Cảnh.

Nửa ngày, hắn lấy dũng khí:" Cảnh nhi đã mất hết danh tiếng, con đường khoa cử này, sợ là không còn đi được. Nghe nói Tư Đồ tướng quân cáo lão hồi hương, bây giời trong quân đội của hắn là hiền chất quản lý. Không biết hiền chất có thể cho Cảnh nhi một chức quan trong quân doanh? Tốt nhất là ngũ phẩm trở lên, cũng không để Cảnh nhi ném đi thể diện."

Hai tay của hắn bất an xoắn xuýt, mặt mo nóng bỏng.

Hắn là không nguyện ý cầu người.

Huống chi còn là cầu vãn bối của mình.

Thế nhưng là đêm qua lúc Cảnh nhi tỉnh lại, liền ầm ĩ các loại, thậm chí sinh ra suy nghĩ phí hoài bản thân!

Thực sự hắn không đành lòng, mới nghĩ đến van cầu Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch có quyền thế, chỉ cần hắn đem Cảnh nhi vào quan trường, bằng bản sự của Cảnh nhi, luôn có thể bò lên vị trí cao.

Tiêu Dịch không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, liếc nhìn Nam Cảnh.

Nam nhi mười tám tuổi, mặc cho phụ thân ăn nói khép nép cầu người, mặt mũi lại tràn đầy đều là điều đương nhiên, ngẫu nhiên ánh mắt nhìn về phía Nam Quảng thậm chí còn xen lẫn một tia khinh thường.

Nhưng hắn có tư cách gì xem thường phụ thân hắn?

Sau tấm bình phong, Nam Bảo Y nắm chặt váy áo.

Những năm nay, cha nàng cho Nam Cảnh đã quá nhiều!

Bây giờ, thậm chí ngay cả tôn nghiêm cũng không màng tới để giúp hắn!

Nhưng hắn là cái quái gì?!

Nàng đang muốn ra ngoài, Thẩm Nghị Triều chẳng biết từ lúc nào đã ngồi quỳ sau lưng nàng, nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai nàng.

Hắn giọng lạnh nhạt:" Nhìn xem."

Nam Bảo Y cắn răng, đành phải cố nén xuống.

Tiêu Dịch đem nắp trà đặt trên bàn.

Hắn chân dài lười biếng vắt chéo, tư thái lẫm quý phách lối:" Xem ở phần mặt mũi của tam thúc, đưa an bài hắn vào quân doanh, cũng không phải là không thể. Chỉ là...."

" Chỉ là cái gì?" Nam Quảng kích động," Nếu là hiền chất muốn vàng bạc tài bảo, chỉ cần mở miệng! Ta phải đi trộm, cũng trộm về cho ngươi!"

Tiêu Dịch cười như không cười, cằm khẽ hất về phía Nam Cảnh," Chỉ là, hắn dập đầu ba cái với bản hầu. Như vậy, mới là thái độ cầu người phải không?"