Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 34: Nắm tay cô ấy không buông



“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi về trước, anh tự mình nghĩ cách giải quyết đi.” - Quý Thanh Lê tàn nhẫn nói.

Bùi Tây Trì nắm lấy tay cô không chịu buông.

“Không, tôi không thích ở đây một mình.”

Quý Thanh Lê không nói nên lời.

“Thả tôi ra, anh ôm tôi như thế này, làm sao có thể bình tĩnh được?”

Điều quan trọng nhất anh nên làm bây giờ là tránh xa cô ấy ra phải không?

“Tôi sẽ không để em đi.”

Anh từ chối rất thẳng thắn. Bùi Tây Trì hoàn toàn không bận tâm đến việc cô phát hiện ra ham muốn của anh. Vốn dĩ anh đã hết lòng khao khát cô. Sự thôi thúc muốn hạ gục cô ấy bất cứ lúc nào. Đây chẳng phải là điểm thu hút lớn nhất giữa nam và nữ sao?

“Em thấy tâm trạng tốt hơn chưa?”

Anh không hỏi cô tại sao tâm trạng không tốt, bởi vì một cô gái rất phòng thủ như cô không thể tùy tiện nói những điều này với người khác.

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Sau một hồi giằng co, lúc này cô thực sự có chút mệt mỏi. Tôi chỉ muốn quay lại và có một giấc ngủ ngon. Thấy cô mệt mỏi, Bùi Tây Trì cầm chiếc áo sơ mi bên cạnh lên, mặc vào rồi cùng cô đi ra ngoài. Vừa bước ra, anh đã nhìn thấy võ sĩ người Trung Quốc đang đợi bên ngoài.

Vết thương của anh ấy vẫn chưa được chữa trị!

“Xin chào, cô có thể trở thành giáo viên của tôi không? Tôi biết trình độ của tôi ở mức trung bình, nhưng tôi nhất định sẽ chăm chỉ.”

Võ sĩ này tên là Vương Liệt. Anh ấy đã yêu thích quyền anh từ khi còn nhỏ, nhưng anh ấy đã gặp phải trở ngại và không thể vượt qua được. Hôm nay nhìn thấy Quý Thanh Lê, hắn tựa hồ nhìn thấy hy vọng.

“Sư phụ, xin hãy nhận tôi.”

Vương Liệt nóng lòng quỳ xuống trước mặt Quý Thanh Lê. Quý Thanh Lê liền nhướng mày. Cô ấy không làm gì cả phải không?

“Xin lỗi, tôi không thu đồ đệ.” - Quý Thanh Lê trực tiếp cự tuyệt.

Vương Liệt suýt khóc khi bị cô từ chối. Ban đầu anh cũng nhìn thấy hy vọng, nhưng không ngờ rằng cuối cùng mình lại thất vọng.

“Người lớn có cái gì phải khóc? Tôi thỉnh thoảng tới võ đài này đánh võ, nếu lần sau có cơ hội gặp nhau, tôi có thể đấu một hiệp với anh, tôi không nhận học trò, nhưng tôi vẫn có thể cho anh một số gợi ý.”

“Thật sao? Được rồi, tôi ở chỗ này chờ cô.”

Trái tim đã chết của Vương Liệt như được sống lại.

“Đi thôi! Tôi mệt rồi.” - Bùi Tây Trì nhắc nhở Quý Thanh Lê. Quý Thanh Lê gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.

Người đấu sĩ bên cạnh vừa rồi không có mặt, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Vương Liệt kích động như vậy, không nhịn được nói: “Vương Liệt, tôi biết anh gặp phải bế tắc, nhưng anh cũng không thể vì cấp mà cầu bừa được chứ! Cô gái nhỏ đó nhìn còn không lớn hơn anh đâu! Nhìn yếu đuối như vậy, có thể dạy anh được không?”

“Đúng vậy! Vương Liệt, thật lòng mà nói, tư chất của anh thực sự rất bình thường, tôi thấy anh không nên nghĩ đến việc tham gia cuộc thi nữa, không bằng về nhà trồng ruộng đi.”

Hai đấu sĩ đang nói đều là tuyển thủ hạt giống, hoàn toàn không xem trọng Vương Liệt với tư chất bình thường như vậy. Không có thiên phú, cố gắng thế nào cũng vô dụng.

“Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đánh bại các anh.” Bị người ta khinh thường như vậy, Vương Liệt cứng rắn nói.

“Phải không? Vậy anh nhất định phải cố gắng nhé! Vô địch thật là cô đơn!”

“…”

Vương Liệt trên người còn có vết thương, không muốn tiếp tục cãi nhau ở đây, quay người rời đi. Mặc dù anh còn không biết cô gái nhỏ đó tên gì. Nhưng, vào khoảnh khắc này, anh thật sự như thấy được hy vọng.

“Muốn đến chỗ tôi không?”

Xe đã chạy vào khu biệt thự, Bùi Tây Trì hỏi ý kiến của cô.

Quý Thanh Lê lắc đầu. Anh cũng không ép buộc và đưa cô đến nhà họ Quý.

“Ngủ ngon nhé.” - Bùi Tây Trì xuống xe tiễn cô.

“Ừm, chúc ngủ ngon.”

Quý Thanh Lê nói xong liền đu vào trong. Bùi Tây Trì vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, mãi đến khi đèn trong phòng cô sáng lên, anh mới lái xe rời khỏi.

Bùi Tây Trì về đến biệt thự, Bùi Dã vẫn chưa ngủ, đang nằm trên ghế sofa chơi game.

“Anh Trì, thế nào rồi? Hai người đi đâu hẹn hò vậy?” - Bùi Dã vừa chơi game vừa tò mò hỏi. Anh Trì của anh trước giờ chưa từng yêu đương, anh cũng muốn biết một người như anh Trì khi yêu đương sẽ đi đâu.

“Đua xe, phòng tập boxing.”

Bùi Tây Trì thấy trên bàn trà có đặt một chai rượu vang, liền lấy một cái ly rồi rót cho mình một ly.

“Cái gì?”

Bùi Dã ngạc nhiên. Hành động chậm lại một chút, liền bị đối thủ hạ gục.

“Ai đời mà đi hẹn hò lại đi đua xe rồi đến phòng tập boxing chứ! Cô gái này mạnh mẽ thế à?”

Rõ ràng là một đại mỹ nhân quyến rũ mà! Sao hẹn hò lại đến những chỗ như vậy. Còn anh Trì nhà họ về mà trên mặt vẫn còn nét phấn khích.

“Sao? Cậu có ý kiến gì à?”

Bùi Tây Trì ngửa đầu uống một ngụm rượu vang, yết hầu chuyển động theo dòng rượu, trông cực kỳ quyến rũ.

Bùi Dã lập tức lắc đầu.

Không có ý kiến, anh Trì vui là được."

Quả nhiên, người như anh Trì, ngay cả địa điểm hẹn hò cũng khiến người ta ngạc nhiên.

Uống hết ly rượu, Bùi Tây Trì đứng lên đi tắm, mồ hôi đẫm người, tất nhiên cần phải tắm rửa thật kỹ.

“Ngủ sớm đi, đừng chơi game mãi nữa.”

Bùi Dã theo anh đã lâu, nhưng dù sao vẫn còn là thiếu niên, những thứ giới trẻ thích thì cậu ta cũng thích.

“Vâng, em biết rồi.”

Lời của bố mẹ thì cậu ta không nghe lời nafo, nhưng lời anh Trì nói thì cậu lại nghe theo răm rắp.

Về đến phòng riêng, Bùi Tây Trì cởi chiếc áo sơ mi đen, để trần người và nhắn tin cho Quý Thanh Lê.

[Ngủ ngon nhé!]

Bất kể hôm nay cô có tâm trạng không tốt vì lý do gì, anh đều mong cô tối nay có thể có một giấc mơ đẹp. Cô gặp ác mộng trông thật đau lòng, anh hy vọng cô không bao giờ gặp những giấc mơ như thế nữa.

Quý Thanh Lê sau khi tắm xong bước ra, nhìn thấy tin nhắn của Bùi Tây Trì. Cô không trả lời, tắt máy rồi đi ngủ.

Bùi Tây Trì tắm xong đi ra, cầm điện thoại lên nhìn một lúc, thấy cô không trả lời.

“Tiểu hồ ly tàn nhẫn.”

Muốn bước vào trái tim của cô gái nhỏ này thật không dễ dàng. Tuy nhiên, với ý định của anh, anh sẽ chắc chắn phải đạt được, cho dù phải mất bao lâu.

Đêm qua, Quý Thanh Lê ngủ rất ngon, sáng thức dậy, tinh thần sảng khoái.

Cô chọn một bộ vest đen và mặc lên, hôm nay cô còn phải đến Tập Đoàn Tứ Quý nữa.

Khi bước ra khỏi phòng, cô gặp Quý Thanh Nguyệt sắp sửa ra ngoài.

“Thanh Lê, chào buổi sáng.”

Quý Thanh Nguyệt mỉm cười, cô chắc chắn sẽ cười, bất kể Quý Thanh Lê cố gắng thế nào, cuối cùng Tập Đoàn Tứ Quý cũng sẽ thuộc về cô.

Quý Thanh Lê hoàn toàn không để ý đến cô ta. Cô đi thẳng xuống tầng dưới.

Quý Thanh Lê nhún vai.

Trong nhà bếp, Quý Minh Hàn và An Tâm đã ngồi ăn sáng từ lâu. Nhìn thấy Quý Thanh Lê đi xuống, An Tâm liền đứng dậy.

“Thanh Lê, đến đây ăn sáng đi! Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Trước mặt Quý Minh Hàn, An Tâm luôn biết cách làm người tốt.

“Nhìn thấy bà, tôi cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn gì cả.” Trước mặt cô, giả làm người tốt làm gì.

“Quý Thanh Lê, dì cũng là vì tốt cho cô, coi đối xử thế này được sao? Nếu muốn quay về, hãy nói chuyện với dì một cách lịch sự.” - Quý Minh Hàm bảo vệ An Tâm.

Dù ông ấy có đi chơi ở bên ngoài ra sao, nhưng ông ấy vẫn yêu An Tâm. Quý Thanh Lê chỉ cảm thấy buồn cười. Ông ấy đã có mối quan hệ mờ ám với thư ký rồi, nhưng vẫn giữ vẻ hình mẫu người chồng yêu vợ. Thật là ghê tởm.

Không để ý đến hai con người rác rưởi đó, Quý Thanh Lê quay người, và liền thấy ông quản gia. Bây giờ, ông quản gia cứ thấy cô là lại run rẩy.

“Đại… đại… đại tiểu thư.”

Nụ cười trên gương mặt ông quản gia còn khó coi hơn cả lúc khóc.