Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 86: Gặp nguy



Trướckhi rời mạng, Phong Diệp Vô Nhai nói với Tế Nguyệt Thanh Thanh ngày mai anh vẫnbận, không thể online được. Tế Nguyệt Thanh Thanh rất rộng lượng đáp: “Khôngsao! Anh cứ làm việc của mình đi”.Nhưng nói gì thì nói,không có Đại Thần, chơi game cũng mất động lực. Vì thế hôm sau, khi An HúcDương tặng cô vé xem ca nhạc, Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ nhận ngay.

Ngàynghỉ cuối cùng dĩ nhiên phải vui chơi thoải mái!

Tronggame Tùng Phong Hàn rất ngốc nhưng An Húc Dương của hiện thực lại cực kỳ cẩnthận, chỉn chu. Anh gửi vé xem ca nhạc trong một phong bì dán kín rồi nhờ HoaHồ Điệp đưa tới, góc dưới phong bì chỉ viết một chữ “Tước” rất đẹp, Kỷ HiểuNguyệt nhìn lập tức hiểu ngay.

Trongđó không chỉ có một mà đến tận tám vé! Tầng 48, trừ Tề Hạo và Nhiếp Phong rathì vừa đủ tám người.

Lúc KỷHiểu Nguyệt gọi điện cho mấy chị em hỏi xem có muốn xem An Húc Dương biểu diễnkhông, hình tượng Kỷ Hiểu Nguyệt trong mắt mấy cô nàng chớp mắt được cải thiện.Vé xem An Húc Dương biểu diễn đấy nhé!

Mặc dùhọ là nhân viên thuộc tầng quan trọng nhất trong công ty nhưng cũng rất khó cóđược vé. Không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại có một lúc tám vé, mà vé nào cũng là véVIP cả!

Thiệncảm của mọi người với Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tăng vòn vọt. Có thể thấy, sứchấp dẫn của “Vạn người mê” là rất lớn.

NhiếpPhong nhận được tin liền đến trêu chọc Tề Hạo:

“Tề phunhân sắp dẫn người đi xem ca nhạc, Tổng giám đốc Tề thấy có phải cần chuẩn bịmột chút không?”

Trongđôi mắt sâu thẳm của Tề Hạo lóe lên một tia sắc lạnh.

***

Buổibiểu diễn của An Húc Dương chật kín chỗ, còn vé của Kỷ Hiểu Nguyệt lại là nhữngtấm vé vị trí tốt nhất! Mấy cô nàng trong nhóm Đào Song Song sớm nhận ra rằnglấy lòng Kỷ Hiểu Nguyệt đúng là một việc cần thiết và đúng đắn!

Trênsân khấu, giọng hát cuốn hút của An Húc Dương khiến tất cả mọi người gần nhưphát điên, ánh đèn flash liên tục chớp lên. Mấy cô nàng trong nhóm Đào SongSong đứng dưới sân khấu điên cuồng hò hét khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy nếumình không hét lên mấy tiếng sẽ thành kẻ ngoại đạo. Nghĩ vậy cô cầm chiếc gậysáng giơ cao, đưa qua đưa lại. Đúng là vô vị thật! Thật không bằng về nhà chơigame!

Kỷ HiểuNguyệt bỗng thấy nhớ Đại Thần, không biết giờ anh ấy đang làm gì?!

Phíatrên sân khấu, An Húc Dương đang say sưa biểu diễn trước mặt bao người dáng vẻvô cùng tự nhiên. Từng động tác, từng cử chỉ đều toát lên khí chất hơn người.Chiếc áo khoác da màu đỏ bó sát người tôn lên làn da nâu đồng của anh. Mái tócdài chấm vai tung bay theo từng động tác vũ đạo. Dưới ánh đèn, nụ cười rạngngời làm điên đảo bao trái tim thiếu nữ.

“An HúcDương!”

“An HúcDương!”



Dướisân khấu, những tiếng thét chói tai liên tục vang lên, nhưng ánh mắt An HúcDương chỉ dán chặt lên người cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Ánh mắtấy khiến đám săn ảnh nhanh nhạy ngửi thấy diều bất thường liền nhanh chóng tìmhiểu rồi chĩa ống kính về hướng đó. Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy rét run!

Đểtránh trở thành chủ đề của tất cả các bài báo vào sáng ngày hôm sau, Kỷ HiểuNguyệt nhân lúc không có người chú ý vội vàng bỏ chạy… Cô không muốn trở thànhmục tiêu để đám săn ảnh mặc sức xâu xé!

Nào ngờvừa chạy đến một góc hành lang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Tôikhông có thời gian!”

Hả? LàTề Hạo biến thái? Sao anh ta lại ở đây? Bước chân Kỷ Hiểu Nguyệt bất giác chậmlại, một giọng nói quen thuộc khác vang lên:

“Tổnggiám đốc Tề, người ta đã biết sai rồi mà…Lần sau e sẽ không làm vậy nữa. Ngườita biết nghe lời lắm đấy, được không!”

LàPhong Tín Nhi!

Kỷ HiểuNguyệt thề không hề có ý định nghe lén, nhưng từ sân khấu điên cuồng chạy rađại sảnh chỉ có duy nhất con đường này. Giờ đi qua có vẻ không hay lắm, mà quaylại thì không cam lòng nên Kỷ Hiểu Nguyệt cứ đứng đó chần chừ do dự mãi. Nhưngrất nhanh, Tề Hạo và Phong Tín Nhi đã tiến đến góc rẽ.

Bóngdáng cao lớn của Tề Hạo lọt vào tầm mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt. Người đó cũng đãnhìn thấy Hiểu Nguyệt, đột nhiên khựng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia sángkỳ lạ, nhưng rất nhanh đã tan biến trong vòng xoáy sâu thẳm tĩnh lặng vốn có.

PhongTín Nhi lúc đuổi kịp Tề Hạo liền bám lấy cánh tay anh nũng nịu: “Tổng giám đốcTề…”

Nhưngvừa nói đến đây thấy Tề Hạo có điều khác thường liền nhìn theo hướng ánh mắtanh.

Cô gáinày… Kỷ Hiểu Nguyệt?

PhongTín Nhi lập tức nhớ tới đám tin tức mới nghe gần đây. Lúc quay về từ chuyến đichụp ảnh tại Pháp, cái tên cô ta nghe nhiều nhất chính là Kỷ Hiểu Nguyệt. Conbé này đúng là không đơn giản!

PhongTín Nhi hoàn toàn kinh ngạc trước ánh mắt Tề Hạo dành cho Kỷ Hiểu Nguyệt khôngcó thái độ lạnh lùng, cũng không có sự thờ ơ mà sâu sắc đến khôn cùng. Dựa vàotrực giác của người phụ nữ, Phong Tín Nhi chắc chắn quan hệ của hai người nàytuyệt đối không đơn giản! Cùng lúc ấy, trong ánh mắt của cô ta hiện lên sự ghenghét rõ rệt.

Kỷ HiểuNguyệt không chờ chỉ trong vài giây do dự cô lại gặp phải hai người mà cô khôngmuốn gặp nhất. Đúng là thời gian không chờ đợi ai!

Hìnhảnh Phong Tín Nhi dựa vào người Tề Hạo khiến cô cảm thấy rất khó chịu! Ngay sauđó, cô không ngừng khinh bỉ tên sói già háo sắc Tề Hạo. Bộ não nhanh chóng hoạtđộng lại, Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhanh về phía chiếc đèn pha lê:

“Ôi,mình làm rơi đồ rồi!”

Khôngthấy gì hết, tôi không thấy gì hết!

Kỷ HiểuNguyệt vội vàng quay người chạy về phía sân khấu đang phát ra những tiếng nhạcđinh tai nhức óc. Đoán chừng hai người đã rời đi, cô mới vội vàng chạy ra đạisảnh. Khu đài phun nước bên ngoài nơi tổ chức nhạc hội không một bóng người,gió đêm lại se lạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đi dọc theo hành lang ra bãi lấy xe đạp.Bỗng thấy một bóng người xuất hiện đằng sau gốc cây bên cạnh. Một mùi thơm lạphảng phất xộc thẳng vào mũi Hiểu Nguyệt, Phong Tín Nhi với vẻ mặt lạnh lùngđột ngột xuất hiện.

“Phong…Phong tiểu thư!” Lần này đúng là bị dọa cho giật mình thật! Cô ta không ở trongphòng đợi sang trọng của mình mà chạy đến đây làm gì? Đi tản bộ à? Hay là giảma?

“Saothế, vẫn muốn giả bộ à?” Vẻ mặt Phong Tín Nhi lạnh lùng, sự tức giận hiện lênrất rõ ràng trong mắt cô ta.

Con bénày trêu đùa mình rất nhiều lần, nó nghĩ mình là đứa ngốc chắc?

Đôi mắtKỷ Hiểu Nguyệt liếc về phía sau Phong Tín Nhi:

“A!Tổng giám đốc Tề!” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên. Phong Tín Nhi lập tức quayngười lại nhìn nhưng rồi nhận ra rằng đằng sau mình không một bóng người.

Lại bịlừa rồi!

Kỷ HiểuNguyệt nhân lúc đó quay người bỏ chạy, nhưng lần này cô không được may mắn nhưý muốn. Mới chạy được vài bước cô chợt thấy đầu mình nặng trịch, bước chân nhẹbẫng, cả người bị một luồng khí khô nóng bao phủ, hô hấp cũng trở nên khó khănkhiến cô dựa người vào một gốc cây ven đường thở dốc.

PhongTín Nhi cười lạnh đi đến, cô gái luôn tỏ ra thanh lịch này phút chốc trở nênlạnh lùng đến vô tình:

“Chạyà, sao mày không chạy nữa đi? Con bé chết tiệt! Mày dám tranh giành Tổng giámđốc Tề với tao à? Sao không nhìn lại mình xem, bản thân mày được mấy phân mấylượng!”

Làn gióđêm khiến chiếc váy dài của cô ta nhẹ bay. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹpcủa Phong Tín Nhi hiện lên vài phần dữ tợn.

Kỷ HiểuNguyệt khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Phong Tín Nhi đang vô cùng đắc ý và vênhváo:

“Cô… côđã làm gì?”

PhongTín Nhi mỉm cười thích thú, đung đưa dải khăn lụa trong tay:

“Nướchoa kích thích, loại cao cấp đấy, coi như cô hời rồi! Cái này vốn được chuẩn bịcho Tổng giám đốc Tề, nể tình cô là fan trung thành của tôi nên giờ tôi để côdùng trước thử xem!”

Kỷ HiểuNguyệt cảm thấy vô cùng tức giận, thế giới của cô vốn rất đơn giản. Cô chưa baogiờ gặp người hay việc nào như vậy. Thật không ngờ Phong Tín Nhi không chỉ caongạo, kênh kiệu, mà còn nham hiểm, vô liêm sỉ nữa! Nhưng giờ toàn thân cô khôngcòn chút sức lực, ý thức dần bị rút đi, cô không còn hơi sức để tranh cãi nữa,phải mau chóng rời khỏi đây thôi.

Tứcgiậm lườm Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân càngngày càng nặng, mỗi bước dường như phải vận dụng toàn bộ sức lực trong người.

GiọngPhong Tín Nhi mơ hồ vang lên sau lưng cô:

“Thứnày tao chuẩn bị cho Tổng giám đốc Tề, đương nhiên phải dùng liều lượng mạnh,mày nghĩ mày có thể thoát được không?”

Trướcmặt Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện hai bức tường người cao lớn, hai gã đànông mặc vest đen, vẻ mặt vô tình đang cúi đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Lần đầu tiêntrong đời, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế.