Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 220: Rơi vào bẫy rập



Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. 

Chỉ trong chớp mắt, đã đợi đến ngày thọ yến của lão hoàng đế. 

Trong ngày này, Đô thành trong ngoài đều treo lụa hồng trên cao thêm xanh biếc, dân chúng nhờ vào ân huệ, nhà nhà được ban thưởng gạo, mì và ngân lượng không ít. Bên trong hoàn thành, trên đường pháo nổ càng thêm dữ dội, trên mặt mọi người đều là vui vẻ, Hạ Mộng và Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thế. 

Đợi đến buổi tối, đèn khắp nơi thắp lên rực rỡ, bọn họ cũng đáp ứng lời mời đi vào hoàng cung. 

Xuyên qua từng bức tường trong cung, vợ chồng thái tử vội vàng đi tới. “Minh Vương gia, Minh Vương phi, Nam Vân công chúa, hôm nay là ngày đại thọ của phụ hoàng, phụ hoàng kêu cô gia tới tiếp đón các vị.” 

Người nói là thái tử điện hạ. Chỉ thấy hôm nay trên người hắn mặc một trường bào màu tím, vật liệu may mặc đắt tiền không cần phải nói, càng thêm vẻ thích hợp, phía trên thêu một con rắn lớn rất oai, mặc ở trên người của hắn thật có khí thế. Người của hắn lại càng không phải nói, chính là bộ dạng người có chuyện vui nên trong lòng liền thoải mái, từ trong xương của hắn lộ ra một cỗ vui sướng, hơn nữa Hạ mộng vừa nhìn thấy vợ chồng họ đi tới, trên mặt hắn nụ cười lại mở rộng ra. 

Nói thì nói như thế, đưa đứa con lớn theo họ cùng đi chính là muốn giám sát bọn họ, không để cho bọn họ lại gây ra chuyện thị phi đi? Dù sao hôm nay là ngày rất quan trọng, một khi gặp phải một chút chuyện gì, đối với bọn họ là hết sức bất lợi. Chỉ tiếc lão hoàng đế bệ hạ, ngươi chọn lầm người. Đứa con trai này của ngươi là e rằng đang sợ thiên hạ bất loạn đi! 

“Vậy thì đa tạ thái tử điện hạ rồi.” Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ nhẹ gật đầu, giọng nói dị thường bình thản. 

“Minh Vương gia, ngài làm sao vậy?” Phát hiện có phần khác thường, thái tử điện hạ vội hỏi. 

“Nga, không có gì, Vương gia hắn tối hôm qua ngủ hơn muộn, hôm nay lại dậy sớm, tinh thần không tốt.” Hạ Mộng vội vàng nói. 

“Thì ra là như vậy.” Thái tử điện hạ vuốt cằm như hiểu ra, dùng hành động vỗ một cái lên vai Hoàng Phủ Nam Ninh, “Vương gia, ngài không cần khẩn trương, dù sao chỉ là một thọ yến mà thôi, cũng không phải là Hồng Môn yến.” 

Hoàng Phủ Nam Ninh thân thể cứng đờ, lập tức đem bàn tay hắn đẩy ra. “Bổn vương biết.” 

Thái tử điện hạ sửng sốt một chút, nhưng liền nở nụ cười. “Vương gia ngài biết là tốt rồi.” 

Thấy bộ dáng này của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, sắc mặt hơi khó coi 

“Vương gia!” Hạ Mộng vội vàng lay tay hắn. “Ta biết ngài ngủ không ngon tâm tình không tốt. Nhưng mà, hôm nay là thọ yến của hoàng thượng, ngài liền nhịn một chút. Chờ tiệc rượu qua đi, chúng ta sẽ ngủ một giấc thật tốt, ngài muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, có được hay không?” 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn một chút, liền từ từ thu hồi lại ánh mắt. “Hảo.” 

Hạ Mộng trên mặt hiện lên nụ cười có lúm đồng tiền: “Thái tử điện hạ, Vương gia liền giao cho người. Lúc mời cho rượu nên cho ngài ấy uống ít thôi, nếu ngài ấy say rượi có lời nào đắc tội với người khác, cũng mong người giúp hắn đỡ lời một chút, thiếp ở nơi này thật cảm ơn.” Vừa nói, lại làm hành lễ với hắn. 

“Minh Vương phi sao lại nói như vậy? Minh Vương gia và cô gia nhất kiến như cố*, chúng ta nhiều năm lại là bạn tốt của nhau, cô gia trợ giúp ngài ấy là chuyện đương nhiên!” Thái tử điện hạ vội vàng nói, cười đáp lễ. 

NHẤT KIẾN NHƯ CỐ* 

mới quen đã thân; gặp lần đầu như đã quen thân 

Không quan hệ! Làm như thân lắm ấy. 

Tiếng nói vừa ra, Hạ Mộng liền biết là do Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia truyền tới thanh âm không vui. 

Liền nhún vai một chút, trên tay dắt Nam Vân công chúa đi tới: “Thái tử phi, nữ quyến đi hướng nào? Phiền người dẫn đường cho chúng ta.” 

“Hảo.” Thái tử phi vội vàng nở ra nụ cười rực rỡ có lúm đồng tiền. 

Đang định xoay người, lại nghe được bên ngoài kêu to một tiếng --- ---- 

“Thập Vương gia đến!” 

Ai! 

Người này lựa chọn thời gian thật đúng lúc! 

Nghe đến tên của hắn, Hạ Mộng cảm giác thấy lòng bàn tay mình đang nắm chặt cứng ngắc. 

Quay đầu nhìn lại, một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt. Một thân cẩm bào màu xanh nhạt đem thân hình thon dài nổi bật của hắn thể hiện vô cùng anh tuấn, giống lần trước gặp mặt cùng một người, vật liệu may mặc cao quý không giống như Trương Dương*, nhưng so với ngày đó càng tinh xảo hơn nhiều; một cái sắc bảo quan đem đầu tóc đen buộc trên đỉnh đầu, dùng thêm một cây tuyết trắng tơ lụa thắt phía dưới giữ nguyên, cùng trên da mặt trắng nõn hợp nhau làm cho hắn tỏa lên sự mạnh mẽ tuyệt đối; tay cầm một thanh chiết phiến, vì không mở ra, nên không thể thấy được là hình dạng gì, nhưng có thể chắc là cao sơn lưu thủy*……Trên khuôn mặt tuấn mỹ còn nở ra một nụ cười yếu ớt như có như không, nhìn vào thấy rất là tựnhiên, liền muốn thân cận, không dậy nổi lên bất kì đề phòng nàovới hắn. 

Trương Dương*(chữ Hán: 張楊;?-198-) là tướng nhàĐông Hántronglịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa cácchư hầutrước khi hình thành cục diệnTam Quốc. 

cao sơn lưu thủy* 

1. (nghĩa đen): núi cao và vực nước sâu. 

2. (nghĩa bóng): cảnh đẹp, có hồn, hữu tình. 

Nhẹ nhàng như quân tử, dịu dàng như ngọc nói chính xác chính là loại người này! 

Hạ Mộng mỉm cười, quay đầu nhìn một chút, phát hiện ra Nam Vân công chúa sớm ngây người. 

Do hoảng sợ ngẩn ra, hay là nhìn trai đẹp đến ngây người? Lặng lẽ đẩy nàng một cái lên tiếng: “Vân nhi, mau tỉnh lại một chút!” 

“A? Tứ tẩu…….” 

“Hư!” Vội vàng đè lại môi của nàng, Hạ Mộng khẽ kêu im lặng. 

Bên đó còn chưa có chú ý đến bên này, nhưng mà trong lúc vô tình bên tai nghe được hai từ quen thuộc, Thập Vương gia tâm chợt giật mình, vội vàng xoay đầu lại nhìn. 

Tiếp theo ánh mắt của hắn đụng phải hai cặp ánh mát hốt hoảng. 

Là họ! 

Lập tức, trong lòng thêm một trận kích động, bất giác bước chân đi về phía trước mấy bước. 

“Vương gia, sao vậy?” Bên cạnh gã sai vặt liền vội vàng hỏi. 

Thập Vương gia không có trả lời, mà bình tĩnh nhìn Hạ Mộng bên này. 

“A! Họ ——" lập tức, gã sai vặt cũng nhìn thấy, không khỏi phát ra tiếng kêu lên. 

Nam Vân công chúa cũng phát hiện ra bọn họ, thân thể không ngừng cứng đờ, lập tức kéo Hạ Mộng đi. Hạ Mộng quay lại đè chặt nàng: “Vân nhi, muội đừng làm loạn! Coi chừng làm mất mặt Phượng Tường vương triều của chúng ta.” 

“Nhưng mà……..” Nam Vân công chúa vẻ mặt khẩn trương nhìn bên kia một chút. 

Hạ Mộng mỉm cười. “Có ta ở đây rồi, sợ cái gì? Yên tâm đi, muội chỉ cần không mở miệng, cái gì cũng đừng nói, ta bảo đảm muội sẽ được an toàn!”. 

“Muội………Được.” Nhìn xung quanh một chút, ngoài nàng ra không ai có thể giúp mình, Nam Vân công chúa không thể không tiếp nhận sự thực tàn khốc này. 

Rồi sao đó, Thập Vương gia ánh mắt chăm chú nhìn bên này, người cũng đi về phía bên này. 

“Nha, đây không phải là thập hoàng đệ sao? Đệ làm sao giờ mới tới?” Mắt thấy hắn đã đến, Thái tử phi vội cười nghênh đón. 

“Thái tử phi.” Thập Vương Gia đối với nàng làm lễ, “Trong phủ có chuyện, cho nên bị kéo dài thời gian.” 

“À, thì ra là như vậy! Vậy đệ còn không nhanh lên một chút đi đi! Bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, nếu không thấy đệ, phụ hoàng sẽ thật sự tức giận!” 

“Ta đã biết.” Thập Vương gia trầm giọng nói, ánh mắt lại nhìn ra phía sau, “Hai vị này là?” 

“A, đây là Minh Vương Phi và Nam Vân công chúa của Phượng Tường minh triều, bọn họ hộ tống Minh Vương gia đến đây chúc thọ phụ hoàng.” Thái tử phi vội vàng cười giải thích. Nói xong rồi, quay qua bên Hạ Mộng cười một cái. “Minh Vương Phi, Nam Vân công chúa, người này chính là Thập Vương gia ở trong nước ta, cùng với Thái tử là một mẹ sinh ra, đệ đệ ruột.” 

“Nguyên lai là Thập Vương gia.” Hạ Mộng mỉm cười, ấm ức làm lễ, “Hình như đã từng gặp qua Thập Vương gia.” 

Trở đầu lại. “Vân nhi, còn không lại đây bái kiến Thập Vương gia?” 

“Ta…….” Nam Vân công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn mi nhíu lại, cặp mắt bất lực nhìn về phía Hạ Mộng ——Tứ tẩu, không phải tẩu nói không cho ta mở miệng sao? 

Ách…… 

Hạ Mộng khóe miệng giật giật, chỉ đành cười làm lành nói: “Thập Vương gia thật xin lỗi, Vân nhi trời sanh tính tình xấu hổ, lại có chút sợ người lại, cho nên……” 

“A, không sao. Lần đầu tiên gặp mặt, công chúa có phản ứng đó là chuyện bình thường, Tiểu vương đã từng gặp qua Nam Vân công chúa.” Vội vàng cười, Thập Vương gia ngược lại đối với nàng chào một cái. 

Chỉ là, lúc cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt—— xấu hổ? Sợ người lạ? Những tính cách này ở trên người nha đầu này một tia dấu vết cũng tìm không ra! Ngày đó nàng như thế nào mạnh mẽ uy mãnh, hắn còn nhớ mới như hôm qua! 

Chờ cho bọn họ làm lễ ra mắt lẫn nhau xong, Thái tử phi vội vàng nói: “Ha Ha, thế này, Thập đệ chính là mau qua bên phụ hoàng nhanh đi! Đại ca đệ bọn họ cũng đã đi. Ta cũng vậy phải đuổi theo đem Minh Vương Phi dẫn đi, thọ yến đã muốn bắt đầu.” 

“Được, ta đây đi trước.” Thập Vương gia vội vàng hành lễ, sau đó xoay người rời đi. 

Không có một chút ngừng lại, cũng không có nhìn bọn họ lâu hơn một chút, biểu hiệu một cách có quy củ, giống như bọn họ là lần đầu tiên gặp nhau. 

Nam nhân này, đúng là không đơn giản. 

Hạ Mộng thầm than trong lòng. Nhìn lại một chút Thái tử phi bên cạnh, nàng lại không nhịn được thở dài nghĩ: “Long sinh cửu tử, cửu tử bất đồng*. Nhưng mà, cùng một mẹ một cha sinh ra, làm sao lại không giống nhau chút nào vậy? 

Long sinh Cửu Tử,* tức rồng mẹ sinh chín rồng con. 

Cửu tử bất đồng: chín con sinh ra không giống nhau (theo mình suy nghĩ vậy ^ 0 ^) 

Lắc đầu, vội đem theo công chúa Nam Vân đã sớm hóa đá.“Vân nhi, đi thôi!” 

= Đường ranh giới, nhất định có chuyện xảy ra ta là trung gian = 

Nếu là thọ yến của hoàng đế, như vậy nhất định sẽ có văn võ bá quan xuất hiện, cùng với hậu cung phi tần, còn có các cáo mệnh phu nhân sẽ cùng tập hợp lại, thế nào cũng có náo nhệt. 

Theo chỉ dẫn của Thái tử phi, Hạ Mộng cùng với Nam Vân công chúa đi tới chỗ dành cho những phu nhân, Thái tử phi an bài nàng với họ cùng nhau ngồi chung một chỗ, tại chỗ này có rất nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp, còn có chút quen mắt, có lẽ là lần trước náo loạn nàng đã gặp qua! Hạ Mộng trong lòng thầm nghĩ. 

Chỉ là, vấn đề hiện tại không đề cập tới chuyện lúc trước, nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đành hoàng ngồi tại chỗ, liền thấy bên cạnh chỗ ngồi dần dần bị người ngồi đầy. Sau đó, trong này nghe được thám giám hô to —— 

“Giờ lành đã tới, tấu nhạc lên!”. 

Trong chớp mắt, tiếng sáo trúc vang lên, mười mấy vũ cơ xinh đẹp mặc trang phục múa cử động thân thể mềm mại đi vào giữa võ đài, cùng nhịp với âm nhạc bắt đầu biểu diễn. 

Bên ngoài bọn thái giám cùng đốt pháo hoa, khiến bầu trời ban đêm cũng biến thành sáng lạng. 

Lúc này, lại ngửi được mùi thơm thịt rượu. Một hàng cung nữ thái giám bưng rượi và các món ngon từ từ tiến lên, bày trên mặt bàn đầy các loại thức ăn sắc hương vị, toàn thức ăn ngon trước mặt bọn họ. 

Trước tình huống như thế, mười năm mới gặp một lần, quả nhiên làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. 

Hạ Mộng khóe miệng cong lên, cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái. Cũng không biết, ở bên kia Hoàng Phủ Nam Ninh hắn đang làm gì? Sẽ không vì ở cùng với Thái tử điện hạ mà rùng mình chứ? 

“Tứ tẩu.” 

Nhưng mà, bên cạnh đột nhiên có người kéo vạt áo của nàng. 

“Vân nhi, sao vậy?” Hạ Mộng cúi đầu hỏi. 

Chỉ thấy Nam Vân công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: “Muội không thoải mái.” 

Hả? “Thế nào là không thoải mái vậy?’’ 

“Muội không biết.” Nam Vân công chúa nhỏ giọng nói, “Đúng là trong lòng khó chịu, cực kì buồn. Hơn nữa trong đầu vẫn nghĩ đến ánh mắt của người kia, muội….. Muội thật là sợ!” 

“Người kia? Người nào?” Hạ Mộng không hiểu. 

“Là a……Là a……Chính là người đó!” Nam Vân công chúa nhỏ giọng nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vội đỏ. 

“Cái gì?” Hạ Mộng vẫn không nghĩ ra. 

“Cái gì Thập Vương gia!” Rốt cuộc cắn răng kêu lên, nhưng Nam Vân công chúa thân thể lại bắt đầu cứng ngắc. 

Tại sao vậy? 

Hạ Mộng lắc đầu. “Hắn làm sao?’’ 

“Muội không biết. Muội chính là, chính là cảm thấy không được thoải mái. Vừa nghĩ tới hắn, muội liền sợ!” Nam Vân công chúa nói xong, trong mắt lại hiện một vẻ sợ hãi. 

Ách, cái này có quá khoa trương không? 

Hạ Mộng sờ đầu của nàng: “Yên tâm, không có việc gì, ta sẽ ở bên cạnh muội! Ai cũng không hại được muội.” 

“Muội vẫn còn rất sợ!” Ngũ quan(*) cùng nhíu chung một chỗ, Nam Vân công chúa tay lại càng nắm chặt hơn. 

*Ngũ quan: năm giác quan của con người: thính giác, thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác. 

Đứa nhỏ rốt cuộc bị sao vậy? Nàng cảm thấy vừa rồi Thập Vương gia đâu có nhiều biểu hiện kinh khủng nào! 

“Nam Vân công chúa sao vậy?” Rất nhanh, Thái tử phi bên cạnh cũng phát hiện sự khác thường. 

Hạ Mộng mỉm cười. “Không có việc gì, nàng hiện không thoải mái, chắc là nơi này hơi ồn ào không có quan hệ. Ta mang nàng ra ngoài đi dạo là khỏe.” 

“Bây giờ sao?” Thái Tử Phi nhỏ giọng hỏi, “Bữa tiệc vừa mới bắt đầu!” 

“Thật là không có biện pháp, thân thể Vân nhi quan trọng hơn. Hơn nữa chúng ta chỉ là ra ngoài đi dạo, rất nhanh sẽ trở lại đây” Hạ Mộng nói xong, dắt tay Nam Vân công chúa, “Vân nhi, đi thôi!” 

“Ừ.” 

“Nếu như vậy, ta sẽ tìm người dẫn đường cho hai người!” Thấy nàng kiên nhẫn như vậy, Thái tử phi cũng không nói thêm gì, chỉ là nói lên đề nghị này. 

Hạ Mộng cũng không cự tuyệt. “Vậy thì đa tạ Thái tử phi.” 

“Không có gì, việc nên làm.” Thái tử phi nói xong, khóe miệng cong lên một chút. 

Nhưng mà, chỉ lo chăm sóc Nam Vân công chúa, Hạ Mộng vô tình không phát hiện ra. Đến khi từ cửa thiên môn đi ra ngoài, đi theo người dẫn đường càng lúc càng xa, nghe được tiếng trúc cùng tiếng nhạc lễ càng ngày càng xa không nghe được gì, Hạ Mộng đột nhiên dừng bước. 

“Tứ tẩu.” Nam Vân công chúa không hiểu gọi nhỏ. 

“Minh Vương Phi, sao vậy?” Không nghe được tiếng bước chân phía sau, trước mặt người dẫn đường cũng vội vàng dừng lại. 

“Ngươi dẫn chúng ta đi đâu vậy?” Trừng mắt nhìn vào người nọ, Hạ Mộng trầm giọng hỏi. 

Người nọ ngừng lại, ngay sao đó cười nhẹ. “Dĩ nhiên là dẫn các ngươi đi vào khu vực này.” 

Tâm chợt trầm xuống! “Đi vào khu vực nào vậy?” 

“Chính là nơi này!” Ngươi kia nói, bỏ lại đèn lồng. chạy vào hướng vừa đi ra. 

“Ngươi đi đâu vậy?” Hạ Mộng vội vàng kêu to, lại nghe thấy tiếng xột xoạt càng ngày càng xa của tiếng bước chân, một lát liền không còn nghe thấy. 

“Tứ tẩu!” Thấy thế trong lòng Nam Vân công chúa rất sợ hãi, vội vàng nắm chặt tay nàng khẽ gọi. 

Hạ Mộng một tay nắm lấy nàng kéo đi. “Yên tâm, kkhông có việc gì, ta ở đây! Chúng ta cứ đi theo đường cũ trở về, nha?” 

“Ừ.” 

Nhưng mà —— 

“Muốn đi? Đâu dễ dàng như vậy!” 

Lời nói vừa dứt, liền nghe được một tiếng trong không khí lạnh truyền đến, làm cho bước chân của hai cô gái dừng lại. 

Lập tức, lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đang tới gần. nhiều bó đuốc nổi lên, ngay lập tức đem thân hình của nàng tại khu vực này chiếu sáng như ban ngày. 

“Là ngài.” 

Có ánh lửa, liền thấy được thân phận của người đang đi tới, Hạ Mộng cong khóe miệng lên, trong nháy mắt liền hiểu. 

“Là ta.” 

Thập Lục hoàng tử cười lạnh tiến lên, một đôi con ngươi băng lãnh đem nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá đã hiểu rõ. “Như thế nào, không nghĩ ngươi sẽ bị ta vây đánh ở chỗ này sao?” 

Chính xác là không nghĩ tới. Nàng cho là bọn họ sẽ tính toán thật tốt cho tới lúc gặp nhau. Chỉ là, sống ở đâu thì ở yên đấy, nàng không có nhiều thời gian để cùng hắn nói xấu chuyện nhà, liền nắm tay chặt Nam Vân công chúa hỏi: “Như vậy, không biết Thập Lục hoàng tử ngài không đi thọ yến hoàng thượng, lại đến nơi này vây quanh, đây là có chuyện gì?” 

“Hừ! Nguyên nhân chính là ngươi, ta đã trở thành trò cười của văn võ bá quan, ngươi cho rằng ta sẽ cho bọn họ thêm cơ hội để mà chê cười ta nữa sao? Ta không có ngu như vậy! Huống chi, Thái Tử ca ca đã đáp ứng cho ta, hôm nay sẽ mang ngươi đem tới, mặc ta xử lí, vậy ta nhất định trước tiên đem ngươi róc xương lóc thịt, đem thiệt hại mặt mũi trở lại như cũ, sau thuận lợi đi về chúc thọ phụ hoàng!” Cao giọng nói, trong mắt Thập Lục hoàng tử tràn đầy vênh váo và đắc ý, giống như bây giờ hắn đã róc xương lóc thịt nàng vậy. 

A, đứa nhỏ này. Hạ Mộng không nhịn được lắc đầu mà thở dài. 

“Ngươi thở dài cái gì?” Thấy thế, Thập Lục hoàng tử không khỏi trừng mắt, không vui quát khẽ. 

“Ta vì Thập Lục hoàng tử ngài thở dài đấy!” Hạ Mộng nhỏ giọng nói, “Hai lần trước ngài đòi ăn thua đủ với ta còn sợ thiếu sao? Bây giờ ngược lại còn muốn nói ta? Ngài còn nhỏ tuổi như vậy, ta không biết phải làm sao với ngài nữa, ta thấy ngài nên về bên cạnh mẹ của ngài là tốt hơn!” 

Nếu không, một mình ta, cộng thêm Thái tử ca ca và tẩu tẩu của ngươi nữa, hôm nay ngươi liền xong đời. 

A, nghĩ như vậy, trong lòng không nhịn được cười lạnh —— các ngươi được lắm vợ chồng Thái Tử, uổng công ta muốn giúp đỡ các ngươi hoàn thành ước định của chúng ta, thì ra các ngươi đã sớm nghĩ xong, liền cho ta đi vào hố lửa, đem ta tới cho sói làm thịt? Quay đầu nhìn lại, bất kể xảy ra chuyện gì, địa vị Thập Lục hoàng tử sẽ không giữ được, còn tính mạng của ta nữa, cũng không là gì, dù sao chỉ cần Hoàng Phủ Nam Ninh không bị thương thì không có vấn đề gì cả! Dù sao trên người ta không có chảy dòng máu của hoàng tộc Phượng Tường vương triều, nên ta không là gì cả. 

Đôi vợ chồng này thật biết tính kế! Nàng lại bị tính toán trước một bước! 

Bất giác cắn răng. Nàng sẽ nhớ chuyện này, nhất định chuyện này nàng sẽ tính toán kĩ càng với bọn họ! 

Nghe nói như thế, sắc mặt Thập Lục hoàng tử chìm xuống. “Lần trước là kế hoạch cũa chúng ta không cẩn thận, nên mới mắc phải bẫy của ngươi. Lần này, có Thái tử ca ca giúp ta bày mưu tính kế, ta xem ngươi còn có thể làm sao trốn được!” 

Cũng là bởi vì ngươi có Thái tử ca ca giúp nên ngươi sẽ càng chết nhanh hơn nữa nha! Hạ Mộng càng thêm thở dài. 

Nhưng nàng liền phát hiện, vô luận mình có thở dài thế nào cũng không quá đáng, bởi vì —— 

“Lục tỷ, nhanh lên qua đây! Tỷ nói, chúng ta làm sao trừng phạt tiện nhân này cho tốt?” 

Hiểu rõ Thập Lục hoàng tử kêu ai, trong nháy mắt, Bích Vân công chúa cũng xuất hiện. Người của nàng vẫn còn rất đẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại bị băng bó xung quanh thật chặt, ánh mắt nhìn Hạ Mộng rõ ràng chỉ là hận. Chỉ sợ răng miệng đã bị cắn nát còn lại một ít nhỉ? 

Ai ai ai! 

Thở dài một hơi cũng không đủ, Hạ Mộng muốn đem một hơi này giải quyết cho xong tất cả. 

Hai tỷ đệ này, bọn họ đều xông đến thiếu não hay sao? Thế nhưng đưa cho người ta một mũi tên bắn hạ hai con chim nha! 

“Thập Lục hoàng tử, Bích Vân công chúa, nghe ta khuyên một câu, thừa dịp bây giờ thời gian chưa tới, hai người đi nhanh đi! Đi càng xa càng tốt!” Hạ Mộng nói lên đề nghị đối với bọn họ. 

Nhưng mà, đôi tỷ đệ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn lại nàng. 

Được rồi, đó là do bọn họ tự tìm, Hạ Mộng nhún vai, cũng không nói chuyện nữa. 

“Tứ tẩu……” Núp trong ngực của nàng, Nam Vân công chúa cảm thấy hiện trường không khí kì lạ khác thường. Lặng lẽ kéo Hạ Mộng một cái, nàng nhỏ giọng nói, “Sao vậy…….Sẽ có thêm người đi tới đây nữa hả?”