Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 143



"Tứ ca?" 

Không lâu sau, Nam Vân công chúa đã vào tới miệng kêu to. Hoàng Phủ Nam Ninh muốn gặp đến đích thực cũng không phải là nàng. Vội vã duỗi dài cái cổ, lúc sau lại nhìn thấy đằng sau muội tử, Nhu Nhi xấu hổ xuất hiện. 

"Tứ ca. Như Phong ca ca đâu?" Vừa vào cửa, Nam vân công chúa liền đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh. 

"Hắn đi sau hoa viên" Nhìn thấy nàng móng vuốt gắt gao cầm cổ tay Nhu nhi, Nam Hòang Phủ mâu quang tối sầm lại, trầm giọng nói. 

"Thì ra là thế, muội đây đi tìm huynh ấy" 

Lập tức nam Vân công chúa buông lỏng tay Nhu nhi. 

Coi như nàng hiểu biết, Hoàng Phủ Nam Ninh khe khẽ vuốt cằm. 

"A, đúng rồi" Vừa muốn chính mình đi tìm người trong lòng, Nam vân công chúa lại giống như nhớ tới cái gì bỗng dừng lại xoay người," Tứ ca, huynh phải đối tốt với tứ tẩu, nàng là nữ nhân tốt" 

"Muội nghĩ rằng ta không biết sao" Khóe miệng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Nam Ninh gằn từng chữ một. 

"Được rồi, muội đi đây" Biết rõ ca ca nhà mình tính tình bá đạo, Nam Vân công chúa liền xoay người vỏ chạy. 

Hiện tại, chỉ còn hai người bọn họ. 

Kỳ thật, cho tới bây giờ, Nhu nhi không còn suy nghĩ cẩn thận: nàng vì cái gì muốn tới? Thực ra, mặc dù hắn là không quay về, nàng một người ở trong phủ cũng không phải rất tốt hay sao? Mỗi ngày nên cười haha, nên ngủ ngủ, buổi sáng đi cùng Tiểu Tình gặp mặt nhau, bàn bạc kế hoạch trốn đi. Cho tới bây giờ, kế hoach hết thảy gần chu toàn. Hiện tại nàng chính là đang chờ đợi một cái cơ hội. 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, ở chính mắt nhìn thấy Nhu nhi đích thực người chỉ biết ( nguyên văn là: Đích nhân chích hội),hắn phát hiện xác thực trong lòng hắn càng xúc động hơn. Hắn sở dĩ đối với Lý Như Phong và nam vân công chúa rõ ràng đối xử lạnh nhạt. Nhưng là, khi phát hiện Nhu nhi gần ngay trước mặt đợi chờ, chính bản thân trong lòng không dám nhìn tới nàng. 

Vì thế, hai người cùng tồn tại dưới cái mái hiên, nhưng mâu quang tự giác đều cùng buông xuống, thật lâu không nói gì. 

Rất lâu sau, vẫn là Nhu nhi trước tiên sửa sang tâm trạng, ngẩng đầu thấp giọng hỏi: "Vương gia, đầu lưỡi ngài đã khá hơn chút nào chưa?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh lúc này mới quay đều nhìn nàng:" Thái y nói, có thể nói, nhưng chỉ có thể húp cháo cầm hơi" =__= 

Nhu nhi căn cắn môi:" Thiếp biết sai rồi" 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ:" Nếu biết sai, vì sao còn phải hạ khẩu(LNN nó giống kiểu hạ thủ chỉ khác là bằng răng thôi =,=") 

" Thiếp... Thiếp thực sự rất bối rối, trong lòng quýnh lên, liền...." Cúi đầu, Nhu nhi thấp giọng sám hối. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục hừ lạnh:" Nàng hiện tại tới làm gì?" 

" Thiếp..... Thiếp muốn cùng vương gia giải thích, cùng mời ngài trở về". 

Mời hắn trở về? Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng lại một trân kích động. Nhưng là ở ngoài hắn lại trầm mặt xuống:" Nếu phải tiếp, vì sao hôm trước không đến?" 

" Thiếp thân một mực ở trong nhà suy nghĩ, sợ vương gia tức giận, không muốn gặp thiếp. Cho nên, càng nghĩ, vẫn là hôm nay Vân nhi tới khuyên thiếp, thiếp mới có dũng khí tới đây" 

Buông xuống vẻ khinh thường, Nhu nhi nhẹ giọng nói:" Vương gia nếu vẫn là tức giận, không muốn trở về, thiếp cũng không sao" 

"Bổn vương sẽ cùng nàng quay trở về" 

"Dát" Bản thân chưa kịp nói xong, Nhu nhi ngây ngẩn cả người:" Vương gia, ngài vừa nói cái gì?" 

"Nàng đã tự mình đến cầu xin, hơn nữa khẩu khí chân thành như vậy, bổn vương liền cho nàng một cái mặt mũi, cùng với nàng đi trở về". cằm vừa nhấc lên, Hoàng Phủ Nam Ninh một bộ dáng cao cao tại thượng ra vẻ nói. 

Ách..... 

Nhu nhi bắt đầu sám hối: nàng vừa rồi biểu hiện rất chân thành sao? Nàng cảm thấy rằng nàng rõ ràng chính là trong lòng mồm bịa đặt, tùy ý ứng phó. Hắn như thế nào nhìn ra hai chữ chân thành của nàng? 

"Xem nàng có lòng hối hận, như vậy chúng ta liền hồi phủ." Nhìn lại nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt đầu ra lệnh. 

Hả như thế này quả thực rất là cấp bách đi. Trong lòng cả kinh, Nhu nhi ngẩng đầu:" Vương gia hiện tại đã quyết định hồi phủ?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu:" Bằng không nàng còn muốn làm sao?" 

"Nhưng mà, Vân nhi, muội ấy mới vừa đi ra ngoài tìm Lý Như Phong". 

"Muội ấy cùng Như Phong, cứ gặp là có chuyện, cứ để cho bọn họ cãi nhau đi" 

"Kia, chúng ta cũng còn không có từ giã Lí công tử" 

"Không cần, bảo người bên dưới báo lại cho hắn một tiếng là được." 

Được rồi, có thể nghĩ đến lí do cưng đã nghĩ rồi. Nhu nhi không nói gì, cúi đầu:" Đúng, vương gia, chúng ta mau trở về" 

"Ừ" Bằng lòng vuốt cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh xoa xoa vươn tay ra. Nhu nhi vội vàng bắt lấy tay hắn nâng ở trong lòng bàn tay:" Vương gia đi thong thả." 

Tốt lắm. 

Nàng ở trên nói hết sức vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh chậm rãi đi trước, lại liếc nhìn nàng một cái:" Bổn vương bị thương là do nàng làm. Cho nên, kế tiếp, nàngi phải hầu hạ bổn vương thật tốt." 

"Thiếp biết". Cúi đầu, Nhu nhi bắt đầu hối hận: nàng đúng là sai lầm thật rồi, thế nhưng lại hồ đồ chạy tới nơi này nhìn hắn? Hiện tại chế giễu, tự bản thân chuốc lấy một mớ phiền phức. 

" Bên cạnh ta hầu hạ." Hoàng Phủ Nam Ninh lại bổ sung một câu. 

Nhu nhi gật đầu."Phải" 

"Một khắc đều không được rời đi" 

Cái gì?? 

Hắn lời này....Có ý tứ gì? Trong lòng cả kinh, Nhu nhi ngẩng đầu:" Vương gia?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không đang nhìn nàng, tự ý nắm lấy cổ tay nàng:" Đi thôi, quay về vương phủ" 

Đột nhiên cảm thấy, hắn ở ngoài mấy ngày mà mây đen trong lòng tất cả đều biến mất, hiện tại tâm tình của hắn tốt lắm, tốt vô cùng. 

Nhưng là, ngược lại với hắn Bộ Nhu nhi trong lòng rất buồn bực, nàng buồn bực nghĩ đến chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết. 

"Tiểu bạch thỏ" 

Được rồi, còn không có kịp buồn bực, bên kia đại gia lại tiếp tục kêu to. 

"Vương gia, có chuyện gì?" Vội vàng quay lại khuôn mặt tươi cười, ôn nhu bước qua từ từ. 

"Bổn vương đói bụng" 

Đã muốn trở lại vương phủ. hắn ngồi ở ghế trên, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh nhạt nói. 

Nhu nhi khóe miêng kéo lên:" Vương gia, đồ ăn ngay tại trước mặt ngài." 

"Bổn vương là bệnh nhân." Thản nhiên ngạo nghễ liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh chậm rái nói. 

Ngươi bị thương chính là ở đầu lưỡi, không phải ở tay nha. Nhu nhi trong lòng rống to. 

Nhưng là, cũng chỉ có thể ở trong lòng rống một rống. Bởi vì Hoàng Phủ Nam Ninh chính là nghĩ nàng là người khởi xướng, hơn nữa nhu thuận không dám chống lại. 

Con mẹ nó tính tình nhu thuận, con mẹ nó không dám phản kháng??? Nàng hiện tại đang nghĩ nên ăn mừng? 

Nghiến răng, lại vây quanh hắn, một mặt cười, NHu nhi chủ động bưng bát lên:" Thiếp thân bón cho ngài ăn" 

"Ừ". Nàng như vậy làm hắn hết sức vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh liếc nhìn phía dưới một vòng," Bổn Vương muốn ăn cá". 

"Phải" nhu thuận gật đầu, Nhu nhi gắp một miếng cá, cẩn thận đem xương cá toàn bộ bỏ đi, sau đó mới đưa đến cái miệng của hắn:" Vương gia, há miệng" 

Hoàng Phủ Nam Ninh há miệng, đem thịt cá nuốt vào bụng. 

NHu nhi lại múc một thìa cháo thổi cho nguội:" Vương gia,uống chút cháo đi" 

Nhưng mà, hắn lại rất không thích thoáng liếc nhìn một cái gì đó trước mặt, khóe miệng căng lên:" Ngừng, ta không muốn húp cháo nữa, mấy ngày nay đều không phải đều uống cháo hay sao?, Bổn vương quả thực không uống nổi nữa" 

Kia cũng là tự ngươi tự tìm đến phiền phức đấy chứ. Ai bảo ngươi đột nhiên háo sắc quá đáng, đối cô nương ta động thủ. Ta không đem ngươi cắn đứt đầu lưỡi coi như đã là phúc phận của ngươi lắm rồi. 

Mới đem vị vương gia này trở về không đến một ngày, Nhu nhi cũng đã biết chính mình quả thực sai lầm không nên đối với hắn hạ khẩu lưu tình, lại càng không nên chính mình nhận lấy cái tội hãm hại sau đó hạ mình mời hắn trở về. Nàng nên làm cho hắn ở bên ngoài tự sinh tự diệt, tốt nhất là chết luôn ở ngoài.Công sức mới nửa ngày, nàng cũng bị nam nhân này hành hạ, nàng nghĩ hay kéo hắn " đồng quy vu tận"(chết chung) 

"Chính là, Vương gia, ngài hiện tại nếu không húp cháo, thì không thể ăn cái khác " Cắn chặt răng, nàng nhẫn nhịn khuyên bảo. 

Nhung mà, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn là lắc đầu:" Bổn vương không uống" 

Nhu nhi ôm bát chuyển qua:" Vương gia, ngài liền húp một ngụm đi, ngài có thương tích trong người, nếu không ăn gì, chỉ sợ thân thể không chịu được." 

Nhưng là, Đại lão gia chính là Đại lão gia, hắn thật đúng là muốn cùng nàng đôi co. 

"Bổn vương không ăn" Lạnh lùng liếc mắt đảo qua,như đinh đóng cột trả lời. 

Tốt lắm!! 

Khuyên hắn nửa ngày, lại chính mình một bụng đói meo, Nhu nhi chẳng muốn phiền ( kiểu chán chẳng muốn nói nữa ý "." 

"Vương gia nếu là không ăn, thế để cho thiếp ăn trước" Một câu nói xong, liền buông bát của hắn, cầm lấy chính mình vui đầu ăn như chết đói 

Dám không hầu hạ hắn tốt, còn dám kích thích hắn, nàng hẳn là chán sống đi. 

"Vương gia, thiếp rất.." Vì thế nàng lại ngẩng đầu, Nhu nhi trợn to một đôi mắt nhỏ giọng nói.