Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 121: Công chúa nam vân



"Vương phi, tướng gia cùng ngài nói chuyện gì vậy? Em phát hiện sắc mặt của hắn thật khó coi nha, lúc nãy nói chuyện, ngài ấy giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống người?" 

Chờ khi cả hai vừa đi, Tú nhi liền vội vàng chạy tới 

Bộ Nhu Nhi thong thả trả lời: "Bởi vì ta giành nam nhân của hắn?" 

A? Tú nhi kinh ngạc trợn to mắt. Nàng ấy đang nói cái gì vậy? Vì sao nàng nghe mà cũng không hiểu? 

Quang quác!!! ( J Quạ bay đầy đầu) 

Bộ dáng hiện giờ của Tú nhi ngơ ngơ ngác ngác thật đáng yêu nha? Xoa xoa mặt nàng ấy một chút, Bộ Nhu Nhi khoác tay nàng: "Đi thôi, đi trở về?" 

"A? Vậy còn áo choàng..." 

"Không cần. Gió đã ngừng, không cần dùng nữa." 

"Vậy còn tướng gia..." 

"Số là, hắn đang cùng Vương gia nói chuyện, chúng ta trở về, đóng cửa lại ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi biết. Bên ngoài sợ tai vách mạch rừng, nếu để cho người khác nghe được sẽ không tốt lắm." Ừm, nếu tính ngày tháng, thì mình cùng nha đầu kia ở chung với nhau cũng được một thời gian không ngắn. Hiện tại, cũng nên giáo huấn cho nàng biết chút kiến thức xung quanh? Vừa đi, nàng vừa âm thầm đưa ra quyết định 

Hôm đó, nàng đem hết sự tình giải thích cho Tú nhi nghe, Tú nhi liền ngây người, ngẩn ngơ liên tục trong mấy ngày liền. 

"Nha đầu, uy, tỉnh tỉnh? Tỉnh tỉnh?" 

Vội vàng vỗ nhẹ vào mặt nàng, lớn tiếng kêu to. 

"A... A?" Tròng mắt chậm rãi di chuyển, thanh âm chậm nhẹ của Tú nhi vang lên 

"Ta khát, mang chén nước đến đây."Bộ Nhu Nhi lạnh nhạt nói. 

"Dạ." 

Liền chậm rãi đi qua, rót một ly trà, lại chậm rãi đi trở về, chậm rãi nâng ly trà đưa lên, Tú nhi lẳng lặng nói: "Vương phi, trà đây ạ." 

Ách... 

Hãi đã làm đến thế mà nàng ấy vẫn không có tỉnh. Nhưng mà, cũng không thể không nói, nha đầu kia, nàng ấy ngốc thật? 

Bộ Nhu Nhi cũng không có ý đem nàng ấy cấp cứu cho tỉnh 

Phách? 

Trong lòng đang chậm rãi nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng phá cửa. Đồng thời tiếng rống to kèm theo —— 

"Ai là Bộ Nhu Nhi? Mau ra đây cho bổn công chúa?" 

Ai vậy? 

Không hề phòng bị, chỉ cảm thấy tiếng nói sắc bén xuyên thấu qua đại môn đập vào bên tai,đã thế còn tràn vị axit axetic, thân thể đều run lên, Bộ Nhu Nhi vội vàng theo ghế trên nhảy dựng lên 

"Vương phi?" 

Lập tức, Tú nhi cũng đột nhiên thanh tỉnh, một phen giữ chặt ống tay áo của nàng 

Ai? Bắt đầu từ tối hôm qua, nàng dùng nhiều phương pháp như vậy cũng không cấp cứu cho nàng ấy tỉnh lại được, không nghĩ tới hiện tại nghe thấy người khác rống to, nàng ấy liền tỉnh lại? Bộ Nhu Nhi trong lòng cảm thấy thất bại, cùng mất mát: bởi vì, nàng không khiến cho Tú nhi ngốc nghếch đáng yêu kia tiêu hóa được hết kiến thức nàng nói, nàng rất tiếc nha. 

Nhưng mà, hiện tại không phải lúc nói những thứ này 

Vội vàng kéo Tú nhi, Bộ Nhu Nhi đi ra đại môn, liền nhìn thấy một cô gái khí thế bức người tay cầm trường tiên, lại có rất nhiều cung nữ đi theo sau, hùng hổ đi về hướng nàng. Phía sau bọn họ,đi theo còn có đám người quản gia của vương phủ. Một đường đi tới, bọn họ nhỏ giọng khuyên cái gì, cũng không dám lớn tiếng, tựa hồ sợ chọc giận vị cô nãi nãi. 

Nhìn thái độ của họ đối với vị này, hẳn vị này là muội muội cùng mẫu thân với Hoàng Phủ Nam Ninh, là nữ nhi duy nhất của thái hậu, năm nay mười bốn tuổi? 

Xem tình huống này, Bộ Nhu Nhi lập tức nghĩ tới. 

Vội vàng đi đến trước mặt cô gái trong khoảnh khắc nàng hướng thân hành lễ: "Thỉnh an Vân công chúa." 

"Ngươi..." 

Nàng chú ý tới người này y phục đẹp đẽ quý giá đi theo sau là một đám người mà lại ở trước nàng thi lễ trước, nàng nắm chặt roi một chút? Nhìn lại, nàng ấy tư thế mềm mại dịu dàng, khiến cho dũng khí của nàng thối lui hơn phân nửa. trong lòng phẫn nộ tựa hồ cũng không còn tràn đầy. 

Nhưng mà, lập tức lại thở sâu, nắm chặt roi, bước đi lại đây: "Ngươi, chính là Bộ Nhu Nhi? Là Vương phi mà tứ hoàng huynh mới cưới?" 

Bộ Nhu Nhi gật đầu."Đúng là thiếp thân." 

"Ngẩng đầu lên, cho bản cung nhìn xem." 

Bộ Nhu Nhi liền theo lời ngẩng đầu. 

Lập tức, nàng liền bắt gặp lại đôi mắt tràn đầy lửa giận 

Tại đây chủ nhân đôi mắt đem nàng ra đánh giá từ đầu đến chân, Bộ Nhu Nhi cũng nắm chặt cơ hội đem nàng ta hảo hảo đánh giá một phen: đây là cô gái dáng vẻ chừng mười bốn mười lăm, một kiện y phục cùng áo choàng, trên thêu hoa văn phượng hoàng, mái tóc đen được búi gọn gàng thể hiện sự hoạt bát xinh đẹp của nàng, trên người nàng ánh sáng ngọc lấp lánh. 

Nàng có khuôn mặt khéo léo xinh đẹp đến mê người, đôi mắt đen to tròn lúng liếng, mắt đẹp có một chút hồn nhiên nhưng vẫn cao ngạo, đôi mắt mang một tia lửa giận, mắt phượng mang theo một tia cao ngạo bất khả xâm phạm, đôi môi đỏ mỏng khẽ nhếch, linh khí mang theo kiên cường, còn có khí chất tôn quý, nhìn cũng thấy nàng mang thân phận bất phàm. 

Tuy rằng mới trẻ con nhưng khuôn mặt của nàng ấy như một đóa nụ hoa hé nở, sớm thổ lộ hương mê người, tuyệt diễm làm người ta không dám nhìn gần. Bộ Nhu Nhi có thể khẳng định, không đến hai năm, sẽ có một vị khuynh quốc khuynh thành tuyệt đại giai nhân. 

"A, thì ra là nữ nhân như vậy? Bản cung cũng nhìn không ra ngươi có cái gì hơn bản cung?" Song phương đánh giá nhau xong,cô gái giận tái mặt thốt lên, giơ roi trong tay, "Thành thật nói ra, ngươi có cái gì, mà Như Phong ca ca đối với ngươi như si như túy?" 

A? 

Nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi trực tiếp ngây người ra. 

Nàng nàng nàng... Chỉ là vì nguyên nhân này mà đến? Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng vì chính mình đoạt đi ca ca thân ái của nàng ấy nên nàng ấy mới đến? 

"Công chúa, ngài nghĩ sai rồi? Thiếp thân là Minh vương phi, là thê tử của tứ hoàng huynh. Ta cùng Lí tướng gia cũng không mấy khi cùng xuất hiện " 

"Hừ, ngươi giả bộ? Nghĩ bản cung không biết sao? Ngày hôm qua, ngươi cùng Như Phong ca ca cùng nhau nói chuyện? Các ngươi còn nắm tay?" Trong mắt lửa giận cơ hồ đều theo tròng mắt bên trong phun ra đến đây, nàng ta cắn răng quát khẽ. 

Ách... 

Khóe miệng Bộ Nhu Nhi nhếch lên 

"Công chúa, người thật sự nghĩ sai rồi." Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, "Ta cùng tướng gia chính là tùy tiện hàn huyên vài câu mà thôi, cũng không có gì là da thịt chi thân a?" 

"Ngươi còn nói sạo?" 

Lập tức mặt đen lại, cô gái giơ cao tay cầm roi."Bản cung nhìn thấy là ngươi muốn ăn roi?" 

"Công chúa, đừng mà?" Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi lớn tiếng kêu lên, "Ta quả thật cùng Lí tướng gia không có gì chỉ là cùng xuất hiện. Hơn nữa, ta là Vương phi, chả lẽ lại không biết kiểm điểm, cố ý thông đồng tướng gia? Mặc dù là ta không biết xấu hổ, nhưng cũng không muốn Vương gia mất mặt? Huống chi, lúc ấy Vương gia ở bên cạnh, chàng cũng thấy được. Chàng cũng không nói cái gì, nên thật sự không có gì " 

"Tứ hoàng huynh khi ấy cũng ở cùng sao?" Lập tức sửng sốt, cô gái quay đầu lại, "Vì sao các ngươi không nói chuyện này?" 

"Nô tỳ không rõ lắm." Phía sau cung nữ vội vàng lắc đầu. 

Cô gái liền lại quay đầu, tiếp tục thở phì phì nhìn nàng: "Nhưng mà, bọn họ nói lúc ngươi cùng Như Phong ca ca nói chuyện? Hắn còn cười với ngươi? Mau nói cho ta biết, rốt cuộc các ngươi nói cái gì?" 

"Thực không có gì mà? Tướng gia cùng ta tùy tiện hàn huyên tán gẫu, nói chút chuyện trong vương phủ, sau đó ngài ấy dặn ta là cố gắng quản lý vương phủ, đừng để cho Vương gia phiền lòng. Còn nói, ta phải hầu hạ Vương gia thật tốt, nhất định phải ngoan ngoãn, như vậy chàng ấy mới có thể thích ta." 

"Chỉ có thế?" Mi tâm khẽ nhíu, cô gái tựa hồ không tin. 

Bộ Nhu Nhi vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có thế. Với lại ngày hôm qua ta cùng Lí tướng gia cũng không ở chung bao lâu?" 

" Nếu các người không ở chung bao lâu, vì sao hắn lại nói những lời này với ngươi? Nếu không có giao tình gì, hắn sẽ nói những lời này sao?" mặt trầm xuống, cô gái tiếp tục thở phì phì quát 

Tiểu công chúa này, nàng nghĩ vấn đề quá nhiều. Bộ Nhu Nhi bĩu môi: "Tuy rằng tướng gia cùng ta không có giao tình, nhưng ngài ấy cùng Vương gia có giao tình tốt? Công chúa biết đấy, mỗi ngày vương gia giải quyết bao nhiêu quốc sự, nay ta gả vào đây, ở trong vương phủ mà lấy sự tình đi phiền chàng, làm cho chàng không bớt lo, khiến cho tâm tình vương gia không tốt? Tướng gia là vì Vương gia suy nghĩ, mới có thể dặn ta như vậy." 

"Thì ra là vậy." 

Nói ra cũng có lý 

Cô gái gật gật đầu, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ. 

Nói như vậy, nàng tìm lầm người?