Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 122



Nhớ lại lúc nãy mình còn hùng hổ, còn định dùng roi ngộ thương nàng, mà nàng vẫn nhẹ nhàng giải thích, thái độ khiêm tốn như vậy, trong lòng cô gái có chút áy náy. Nhưng mà, ngại cho thân phận, nàng ấy không thể nói xin lỗi, liền chỉ có thể tiếp tục phụng phịu, không nói một tiếng. 

Hừ hừ, tiểu nha đầu, hiện tại sao không phản đối nữa đi? Tiểu nha đầu ngươi mới mười bốn tuổi, ăn qua cơm sao không ăn nhiều muối lên, nghĩ gì đến chỗ ta cùng ta tranh giành tình nhân chứ? Hơn nữa lại ăn dấm chua của Lí Như Phong? Đáng lẽ ngươi phải đi tìm Vương gia tranh giành tình nhân mới đúng chứ” 

Trong lòng hừ lạnh, Bộ Nhu Nhi khóe miệng lại nhếch lên một chút cười. Cân não vừa chuyển, đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể cùng nàng chủ động tạo nên quan hệ, chợt nghe thấy —— 

"Gâu gâu, gâu gâu?" 

Con chó nhỏ đang vui vẻ chạy đến. Tuyết Nhi đã trở lại? 

"Tuyết Nhi, chậm một chút, chậm một chút?" 

Đi theo nó phía sau, một tiểu nha hoàn đang chạy không ngừng kêu to 

Nhưng mà đương nhiên nó không nghe, đã ly khai chủ nhân hồi lâu chó nhỏ sẽ không nghe theo bất luận kẻ nào triệu hồi 

Miệng kêu to, con chó nhỏ lấy tốc độ nhanh nhất đi vào cửa phòng, lướt qua cửa, thẳng đến chỗ Bộ Nhu Nhi mà đi. 

Đến bên người nàng, con chó nhỏ lại bắt đầu gọi, còn chạy vòng vòng quanh chân nàng. 

Tiểu tử kia, đến cũng thật đúng lúc? 

Bộ Nhu Nhi kinh hãi. Chạy nhanh ôm lấy tiểu tổ tông, xiết chặt nó miệng nó lại phát ra thanh âm 

"Ô ô, ô ô?" 

Vì thế, con chó nhỏ trợn to mắt, vô cùng đáng thương nhìn nàng, thoạt nhìn thật sự là đáng thương 

Nhìn thấy con chó nhỏ, đôi mắt như nước trong veo của tiểu công chúa nhìn chằm chằm về hướng nàng đang ôm ấp tiểu Bạch cẩu, nàng ấy kinh ngạc hô nhỏ: "Đây là -- " 

"Nga, đây con chó nhỏ của ta, tên là Tuyết Nhi." Vội vàng buông ra che miệng, Bộ Nhu Nhi ôn nhu cười, một tay nắm nó lên hướng tới chỗ nàng ấy, "Tuyết Nhi, đến đây, chào công chúa đi nào." 

"Gâu gâu?" 

Quát to một tiếng, khéo léo nhu thuận giơ giơ lên móng vuốt. 

Ngoan thật... Dễ nghe, con chó nhỏ rất biết nghe lời? 

Lông thật dài, móng vuốt mềm, sờ lên nhất định thực thoải mái? 

Dù sao cũng là tiểu hài tử, nàng ấy lập tức liền đem chuyện vừa rồi ném đến một bên, lực chú ý toàn bộ tập trung chỗ con chó nhỏ. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con chó nhỏ nhìn một lúc lâu, bàn tay trắng noãn nâng đến gần."Bản cung... Có thể sờ sờ nó không?" 

"Đương nhiên, ôm một cái cũng được?" Bộ Nhu Nhi cười gật đầu. 

"Thật sự? Bản cung cũng muốn ôm?" Vội vàng gật đầu, nàng ấy hân hoan lớn tiếng nói 

"Vui không?" Bộ Nhu Nhi cũng liền gật đầu, liền đem con chó nhỏ chuyển dời đến tay nàng. 

Sờ sờ đầu của nó, xoa bóp cái đuôi, lại xoa xoa nó trên người bao trùm một tầng tuyết trắng mao, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. 

Ha ha, tốt lắm! Vừa rồi đang suy nghĩ biện pháp, không nghĩ tới cơ hội liền chính mình đưa lên cửa. 

Mắt thấy bộ dáng nàng ấy yêu thích không buông tay, Bộ Nhu Nhi trong lòng lập tức có chủ ý. Liền nhẹ nhàng cười, ôn nhu mở miệng: "Công chúa, đứng lâu sẽ mệt mỏi. Lại đây,ngồi xuống nghỉ ngơi đi?" 

"Được."Lập tức gật đầu, ôm con chó nhỏ ngồi an vị. 

Nha hoàn mang trà vào, Bộ Nhu Nhi tự tay bưng một ly đưa đến: "Công chúa, uống trước ly trà nhuận nhuận cổ họng đi." 

"Không cần!" Lập tức lắc đầu, hiện tại tâm lực đều dồn vào con chó nhỏ trong ngực. Nơi này ngoạn một chút, nơi đó đùa nghịch một chút, phát hiện con chó nhỏ lại dịu ngoan tùy nàng nghịch, căn bản ngay cả phản kháng cũng không có, liền cũng muốn món đồ chơi như vậy, nàng ấy quả thực tâm như hoa nở? 

" Con chó nhỏ ngoan như vậy, ngươi dạy dỗ như thế nào?" Nhịn không được ngẩng đầu hỏi. 

Ách... 

Bộ Nhu Nhi vẫn là ôn nhu cười: "Không có gì. Chỉ cần chút kiên nhẫn, hảo hảo dạy dỗ, nó tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời." 

"Nga." Ngượng ngùng cúi đầu, cô gái nhỏ giọng đáp lời. 

Chính là, nhìn con chó nhỏ trong ngực, nàng không còn hứng trí đùa như lúc nãy nữa. Đáy lòng áy náy ngẩng đầu, lại chậm chạp nói không nên lời. 

Nếu nàng không nói, Bộ Nhu Nhi cũng không ép nàng, liền chuyển hoán đề tài: "Công chúa, nghe nói ngươi mới đi Giang Nam chơi ba tháng, trở về lúc nào vậy?" 

"Hôm nay" Nàng nhỏ giọng trả lời. 

Nga ~ 

Bộ Nhu Nhi đã sáng tỏ. Nói cách khác, nàng ấy mới trở về, thì có người đến mật báo, sau đó, nàng liền vung roi chạy đến đến đây? 

Tốt lắm. Xem ra,có người muốn nàng không yên thân đây mà? 

Trên mặt ý cười càng thêm ôn hòa, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói: "Công chúa, nếu ôm mệt mỏi, liền đem Tuyết Nhi buông đi? Một hồi muốn ôm lại thì lại ôm là được." 

"Nga, được.", cô gái gật đầu, đem con chó nhỏ buông. 

"Công chúa, khát không? Uống một ngụm trà nhé?" Tiếp tục, Bộ Nhu Nhi lại nói. Nàng vờ không nói đến chuyện vừa rồi 

Nàng ấy sửng sốt một chút, chạy nhanh gật đầu: "Được." Lại nâng chung trà lên, uống một ngụm 

"Vương phi." 

Lại một nha hoàn bưng một cái bàn nhỏ đi đến. Bên trong là hai cái đĩa bạch ngọc chế thành chén nhỏ. 

"Làm xong rồi?" Thấy thế, Bộ Nhu Nhi trong mắt nháy lên một chút vui mừng, vội vàng đứng lên. 

Nha hoàn gật đầu. 

"Thật tốt quá!" Chạy nhanh đi qua, Bộ Nhu Nhi đem chén nhỏ bưng lên xem, trên mặt ý cười như hoa nở rộ sáng lạn 

"Các ngươi làm gì thế?" Thấy thế, nàng ấy bất giác tò mò, cũng đi theo đứng lên. 

"Nga, là ta nhàn đến vô sự nên làm điểm tâm ăn, chuyên dùng để hạ nhiệt. Công chúa, nếu đã đến đây, ngươi không bằng cũng nếm thử?" Chạy nhanh đem chén nhỏ đưa đến trước mặt nàng, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi 

Nàng chút sửng sốt. Xem thứ trước mắt, hình dáng cũng rất quái lạ—— 

"Thứ này có thể ăn sao?" 

"Đương nhiên có thể! Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết." 

"Được rồi?" Không có nhiều nghi vấn lắm, có lẽ cũng là xuất phát từ chuyện lúc nãy mà nàng cảm thấy áy náy? Nàng tiếp nhận chén nhỏ, cầm lấy thìa ăn thử một miếng nhỏ—— 

"Ngô, vị dâu tây?" 

Hai mắt lập tức mở to, trong ánh mắt ánh sáng lóe ra, nàng khẽ gọi đi ra. 

"Ngươi ăn thấy thế nào?" Trong lòng cũng không thấy cả kinh, Bộ Nhu Nhi thấp giọng hỏi. 

Nàng ta gật đầu, nhắm mắt nhớ lại hương vị, sau đó bình phẩm: "Ừm, rất ngọt ngào, còn hơi lành lạnh, ăn rất ngon?" 

Ha ha, lời này nàng thích. 

Liền cũng cầm lấy chén còn lại, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười: "Nếu ăn ngon, công chúa ngươi ăn thêm nữa đi?" 

"Được." Cũng không cùng nàng khách khí, nàng ấy cầm lấy thìa liền ăn 

Nhưng mà, tốt xấu cũng là công chúa, giáo dưỡng vẫn phải có. Mặc dù là ăn có chút nhanh, nhưng mà tướng ăn của nàng vẫn thập phần tao nhã, mỗi lần chỉ dùng thìa múc một ít một, chậm rãi ăn. 

Chậc chậc, quả nhiên là hơi thở cũng hoàng thất. Bộ Nhu Nhi trong lòng thở dài, cũng cùng nàng dùng cái miệng nhỏ đem trong bát ra ăn. 

"Ngô, thật sự ăn rất ngon?" 

Rốt cục, nàng cũng ăn xong chén, gương mặt mỉm cười cảm thán một câu, sau đó mới nhớ tới tới hỏi: "Đây là cái gì vậy? Vì sao bản cung trước kia không có gặp qua?" 

"Bởi vì này là ta mới hôm nay mới phát minh mà." Nhợt nhạt cười, Bộ Nhu Nhi ôn nhu trả lời, "Này kêu kem ly, chỉ dùng sữa cùng dâu tây tạo nên hỗn hợp mà thành, đặt ở hầm băng cho đông lạnh sau thành hình” 

"Bản cung đã nói lúc nãy, làm sao có thể có vị dâu?" Lập tức trên mặt ý cười tựa như Hoa giống như tầng tầng nở rộ, nàng ấy lớn tiếng nói. 

Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt gật đầu: "Công chúa quả nhiên thông minh, ăn cũng biết vị gì." 

"Không phải ta thông minh, là ngươi làm rất ngon. Làm cho ta ăn còn muốn ăn thêm." Vội vàng lớn tiếng nói xong, tiểu công chúa nhìn nàng, trên mặt ý cười đột nhiên lại héo rũ xuống dưới. 

Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái: "Công chúa, làm sao vậy?" 

"Cái kia..." Chậm rãi cúi đầu, nàng dùng thanh âm yếu ớt. 

Bộ Nhu Nhi khó hiểu."Công chúa, rốt cuộc làm sao vậy?" 

"Cái kia, thực xin lỗi, bản cung sai lầm rồi. Bản cung hiểu lầm ngươi." Nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tinh tế nói. 

Ha? 

Nghe thế cái, Bộ Nhu Nhi lập tức liền nở nụ cười. Xem ra, nha đầu kia gia giáo quả nhiên không sai a? Biết sai có thể sửa, Tuy rằng nóng tính, nhưng trên thực tế tâm vẫn là thiện lương. Hơn nữa, nàng ấy cũng đơn thuần. Nàng bắt đầu thích nàng ấy. 

Nhanh chóng đứng lên đi qua: "Công chúa sao người lại nói như vậy? Chuyện đã qua liền cho qua đi, không cần nhắc lại, ta không có giận ngươi." 

"Thật vậy chăng?" Nhanh chóng ngẩng đầu, gương mặt vui sướng hỏi. 

Bộ Nhu Nhi gật đầu. 

Sắc mặt nàng ấy lập tức hiện lên một chút cảm kích, vội vàng với tay cầm lấy tay nàng."Thật tốt quá! Ngươi thật tốt!" 

Giờ mới biết sao? 

Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt: "Mọi người đều là người một nhà, không nên vì một việc nhỏ mà giận nhau" 

"Nga, đúng vậy, ngươi là tứ tẩu của ta?" Tựa hồ mới nghĩ tới, nàng ấy thấp giọng kêu lên 

Bộ Nhu Nhi khẽ cười."Công chúa, ngươi hãy tin tưởng ta, ta cùng Lí tướng gia thật sự không có gì?" 

"Ta biết..." 

Nói đến cái này ý cười trên mặt bỗng nhiên héo rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu, nàng nói nhỏ: "Sớm nghe nói ngươi ôn nhu nhu thuận, ngươi cùng Như Phong ca ca..." 

"Quên đi, không cần nói, không phải đều trôi qua sao?" Vội vàng cầm tay nàng, Bộ Nhu Nhi lại ôn nhu nói. 

Nàng ấy lập tức câm miệng, lại mở to hai mắt nhìn nàng: "Tứ tẩu, tẩu thật tốt?" 

Đó là đương nhiên. Cũng không nhìn xem nàng một hơi đào bao nhiêu cạm bẫy cho tiểu công chúa đi vào, sau đó lại giả mù sa mưa đem nàng từ bên trong đi ra? 

Tiếp tục lắc đầu, Bộ Nhu Nhi trên mặt ý cười càng nhu: "Muội là tiểu muội của ta mà. Ta không đối tốt với muội thì đối tốt với ai?" 

"Ừm." Nàng cho tới nay đều ôn nhu khiến tiểu công chúa lại hổ thẹn cúi đầu. 

Bộ Nhu Nhi lại nâng đầu của tiểu công chúa lên: "Làm sao vậy?" 

"Muội..." mắt đẹp buông xuống, tựa hồ không dám nhìn nàng. 

Bộ Nhu Nhi tiếp tục cười, thấp giọng gọi một tiếng: "Tuyết Nhi, lại đây?" 

"Gâu gâu?" 

Con chó nhỏ lập tức kêu to chạy lại đây. 

Đem nó ôm lấy, đưa tới chỗ công chúa: "Công chúa, muội giúp ta chiếu cố Tuyết Nhi một chút đi? Ta hiện tại muốn đến phòng bếp một chuyến." 

"Làm gì?" Nàng vội hỏi. 

"Vừa rồi cho muội ăn kem ly, kỳ thật hôm nay ta làm thử. Bởi vì sợ làm thất bại, cho nên chỉ làm một ít. Hiện tại ăn thử, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm, liền quyết định làm nhiều một ít. Nguyên liệu đều tại phòng bếp, cho nên..." Áy náy cười, "Chỉ có thể làm phiền muội." 

Lại đi làm cái kia ăn sao? Ánh mắt lòe lòe tỏa sáng: "Muội muốn đi cùng?" 

"A? Công chúa, cái kia... Phòng bếp thực bẩn." Lập tức, Bộ Nhu Nhi mang vẻ mặt khó xử nói. 

"Không có việc gì, muội ở bên ngoài chờ là được." 

"Được rồi?" Tựa hồ suy nghĩ một hồi, Bộ Nhu Nhi mới cố mà làm gật đầu, "Công chúa..." 

"Đừng kêu xa lạ như vậy. Tẩu kêu tên của muội đi? Hoàng huynh bọn họ đều gọi muội là Vân Nhi,tẩu cũng kêu như vậy là được." Lập tức nàng ấy thản nhiên cười nói. 

"Công chúa..." 

"Vân Nhi!" 

"Được rồi, Vân Nhi." Nho nhỏ giãy dụa một chút, Bộ Nhu Nhi thỏa hiệp. 

Vì thế, nàng ấy nở nụ cười. Chủ động nắm lấy tay nàng."Thế này mới đúng? Tứ tẩu." 

Đúng vậy, thế này mới đúng? Rốt cục cho ngươi cam tâm tình nguyện cung kính gọi ta một tiếng chị dâu? 

Bộ Nhu Nhi cũng cười, nắm tay nàng: "Chúng ta đi thôi?" 

"Tốt?" Vội vàng gật đầu, so với lúc nãy thì hiện tại lại giống như hảo tỷ muội thân ái