Tiên Vương Tái Xuất

Chương 300: Hồng Môn Yến



“Bạn cũ của tôi, anh còn nhớ vụ án giết người trong bóng tối chấn động vùng đất cảng ba năm trước không?” Khóe miệng Ender chợt cong lên, rất đắc ý.

Như thể đang nhắc nhở đạo diễn Nghiêm về tác phẩm đáng tự hào của mình.

Và vẻ mặt của Đạo diễn Nghiêm lại càng tệ hơn, làm sao ông ta không nhớ được vụ án giết người năm đó chứ?

Người khơi mào cho sự việc đó chính là người bạn cũ trước mặt ông ta.

Khi đó, Ender muốn hợp tác với nhà họ Lý, nhưng vì thương lượng không có lợi ích nên Ender đã trực tiếp cử sát thủ hạng A đến để gây chấn động nhà họ Lý.

Khi đó, nhà họ Lý đã có một nhân vật cấp bậc tông sư.

Và người chịu trách nhiệm chính trong nhà họ Lý cũng không phải là Lý Trí Hoa.

Nhưng ngay cả khi có sự bảo vệ của nhân vật cấp tông sư lúc đó, không chỉ người phụ trách nhà họ Lý chết, mà ngay cả vị tông sư kia cũng chết.

Một phát bắn chết người, thậm chí không kịp phản ứng lại.

Có thể thấy sát thủ hạng A này đáng sợ như thế nào?

Cuối cùng, nhà họ Lý phải hợp tác với anh ta.

"Người của tôi có thể giết ngay cả người gọi là tông sư của các anh. Một người bình thường chỉ là chuyện uống một tách cà phê thôi." Ender chế nhạo.

"Nhưng đối với một sát thủ như vậy, phí lên sàn cũng không thể giống với một sát thủ võ mèo cào được."

"Nhưng anh Ender, người bên kia chỉ là một người bình thường, anh làm vậy thì có hơi giống dùng súng thần công bắn muỗi không?"

"Haiz, có một câu nói ở Trung Quốc các anh rằng, khi sư tử săn thỏ, chúng cũng phải dốc hết sức lực. Dù chỉ là những người bình thường, chúng ta cũng phải đối phó một cách thận trọng." Ender cười.

"Làm sao? Bạn cũ của tôi, cân nhắc kỹ chưa?"

“Tôi không muốn anh trở thành người nhà họ Lý tiếp theo đâu.” Ender đột nhiên cười khẩy một tiếng, điều này đột nhiên thay đổi sắc mặt của Đạo diễn Nghiêm, đây là đang đe dọa ông ta.

“Được, vậy thì làm phiền anh Ender.” Đạo diễn Nghiêm gật đầu, lập tức gọi người chuẩn bị tiền.

“Putte, cho anh ấy xem đồ của chúng ta.” Ender mỉm cười và nhìn một người đàn ông da đen đang đứng phía sau.

Người đàn ông da đen tên Putte lấy ra một khẩu súng và ném nó trên bàn, khẩu súng có màu bạc.

"Khẩu súng này rất đặc biệt. Đạn mà nó bắn ra có thể xuyên thủng 10cm thép, và các viên đạn cũng rất đặc biệt. Chúng được làm bằng hợp kim và cứng hơn cả kim cương. Một viên đạn trị giá hàng trăm nghìn đô la. Tôi cũng không kiếm nhiều tiền của anh đâu." Ender mỉm cười.

Súng và đạn rất đặc biệt, ngay cả sát thủ tên Putte cũng đặc biệt.

Nếu không, sẽ không thể là một sát thủ hạng A có thể ám sát tông sư.

“Anh hẹn hắn qua đây, chúng ta có thể làm nhục hắn trước khi giết chết hắn, một người bình thường, chúng ta cứ từ từ chơi chết hắn, vui vẻ đi, bạn cũ của tôi, anh sẽ rất hưởng thụ quá trình này đấy.” Ender liếm mặt người phụ nữ bên cạnh.

Đạo diễn Nghiêm cũng nghĩ lại, dù sao ông ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua được tính mạng của Lạc Tú, đương nhiên ông ta không thể để Lạc Tú chết dễ dàng như vậy.

Lúc này Lạc Tú đang đến thăm đoàn phim, xem buổi biểu diễn trực tiếp của Lam Thục Đoan.

Nhưng tình cờ là bên cạnh còn có một đoàn quay phim, có vẻ đây là bộ phim có sự tham gia của thiên vương và thiên hậu.

Lạc Tú nhìn Lam Thục Đoan vẫn còn đang nói và cười một giây trước đó, giây tiếp theo, nước mắt đã lập tức chảy xuống, khiến Lạc Tú không thể không âm thầm cứng lưỡi.

Nhưng lúc này đột nhiên một tiếng hét vang lên.

Lạc Tú nhìn lại và đột nhiên phát hiện có người sắp rơi từ trên mái nhà xuống.

“Các người quay phim đều rất thực tế như vậy sao?” Lạc Tú cau mày.

Vì đó là tòa nhà 80 tầng, lúc này một người đàn ông đang nắm tay một người phụ nữ treo trên không, mà người đàn ông lại chỉ có một tay có thể cầm một ống thép nằm ngang.

“Chắc là có dây lò xo.” Lam Thục Đoan nói.

“Không có.” Lạc Tú hơi kinh ngạc, bởi vì người khác nhìn không thấy, nhưng Lạc Tú lại có thể thấy.

Hoặc dây lò xo đã bị đứt.

Trong phim thường có cảnh nhân vật nam dùng một tay kéo tay nhân vật nữ đang treo mình vào vách núi hoặc nhà cao tầng và kéo người lên.

Nhưng thực tế là hoàn toàn không thể, là người bình thường, đừng nói đến việc kéo người khác lên, dù có kéo vật gì lên cũng không thể kéo lên bằng một tay được.

Nhiều người thậm chí còn không thể thực hiện được động tác kéo người chứ chưa nói gì đến việc kéo một người.

Sau đó, cả hai đều rơi xuống cùng một lúc.

"Giống thật như vậy sao?"

“Không, đây là một vụ tai nạn.” Nhiều người đột nhiên hét lên.

“Giải tán, mau phân tán ra, mọi người sẽ bị đè chết đấy.” Đạo diễn hét lên một tiếng, một đám người lập tức chạy đi.

Chỉ có Lạc Tú là vẫn đứng đó.

Lam Thục Đoan lo lắng muốn chạy tới để kéo anh, nhưng bị đồng nghiệp ngăn lại.

“Chạy đi!” Có người hét vào mặt Lạc Tú.

Ở độ cao này, nếu bị đập trúng thì chắc chắn sẽ chết.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trong vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, Lạc Tú thực sự đưa tay ra đón.

"Điên rồi, anh ta điên rồi."

“Sẽ bị đè chết đấy!” Ai đó lo lắng hét lên.

Làm sao lại dám đón một người bị rơi từ độ cao như vậy chứ?

Đùa gì vậy?

Trong một số câu chuyện thời sự, trẻ em từ tầng bảy hoặc tầng tám bị rơi xuống và có người dùng tay đón được.1

Nhưng đây là hai người lớn ở tầng 80, vậy mà dám đón ư?

Ở trên không, Lê Thiên và Chu Vận tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Những người khác nhìn Lạc Tú đưa tay ra đón cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí nhiều người còn quay đầu nhắm mắt không dám xem tiếp cảnh tượng tiếp theo.

Bởi vì chắc chắn sẽ bị đập thành một đống hỗn độn đẫm máu.

Nhưng ngay sau đó, giữa tiếng hò hét của đám đông, hai tay của Lạc Tú túm được hai người, sau đó túm bọn họ xoay tại chỗ vài vòng.

Lê Thiên và Chu Vận còn đang sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng thì mọi người xung quanh đã ngơ ngác nhìn Lạc Tú.

Đây là?

Có chắc đây là con người không vậy?

Ở trên cao như thế nện xuống thì lực tác động phải mạnh đến mức nào chứ?

Nhưng Lạc Tú đã đón được người, không hề có gì xảy ra.

Điều này là hoàn toàn phản khoa học.

Xe cấp cứu nhanh chóng tới đây, nhiều người cũng chú ý tới hai người này, rõ ràng bọn họ có lai lịch không nhỏ.

Lúc này, Tư Thủy Dao chạy tới.

“Ông Lạc, đạo diễn Nghiêm muốn mời anh ăn tối và xin lỗi anh.” Tư Thủy Dao nói.1

Đạo diễn Nghiêm đã gọi cho cô ta và bảo cô ta truyền đạt lại với Lạc Tú.

“Được.” Lạc Tú gật đầu, với hiểu biết của mình, làm sao anh có thể không biết đối phương đang có thủ đoạn gì chứ?

"Anh Lạc, hay là anh đừng đi? Đạo diễn Nghiêm đó không phải là người tốt đâu." Tư Thủy Dao nhắc nhở.

“Không sao, một đám kiến con không thể gây nên sóng gió gì đâu, không phải ai cũng có tư cách thiết lập Hồng Môn Yến.” Lạc Tú xua tay, cười khẩy một tiếng.