Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3810: “Đừng có loan tin ra ngoài”.  



Chỉ trong chốc lát, cái giá của thất hải giao long giáp đã được đẩy lên tới năm mươi triệu.



Vẫn chưa hết, những người tham gia vào cuộc đấu giá này lại càng nhiều hơn, tất cả đều là Đại Thánh, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh không ngừng hét giá, ai dám tranh với đám súc sinh đó chứ, tranh cũng không lại.



Diệp Thành không có tâm trạng tham gia vào cuộc đấu giá kịch tính đó, hắn đã đứng dậy đi về phía Đế Cửu Tiên, tiểu nha đầu này cũng đang cảm thấy nhàm chán, hai tay chống cằm nhìn thất hải giao long giáp.

Advertisement



Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cô vô thức đưa mắt nhìn, “woa, huyết mạch của huynh mạnh quá”.



“Chỉ là làm nền thôi, ồ không, là các tiền bối ưu ái”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không coi mình là người ngoài, cứ thế ngồi xuống tự nhiên, cười nói: “Ta muốn hỏi cô một việc”.



“Việc gì?”, tiểu nha đầu vừa ngửi ngửi người Diệp Thành vừa đáp lời.



“Cô...có tỷ muội song sinh không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Không”, tiểu nha đầu lắc đầu, đáp lời rất dứt khoát, ngữ khí chắc nịch.



“Không phải, cô nghĩ kĩ xem, không cần trả lời vội đâu”, Diệp Thành chăm chú nhìn cô gái.



“Cái này thì thật sự là không có”, Đế Cửu Tiên lại lần nữa lắc đầu, “mẹ ta chỉ sinh một mình ta thôi”.



“Vậy sao?”, Diệp Thành thả lỏng cơ thể, đôi mắt hắn cũng tối dần, sắc mắt hoang mang nhìn Đế Cửu Tiên, cô và Tịch Nhan thật sự quá giống nhau, đều nhanh nhẹn hoạt bát, cho dù là tướng mạo hay tính cách thì đều không khác gì nhau.







“Làm phiền rồi”, sau một lúc hắn mới đứng dậy, bộ dạng thất vọng thấy rõ.



“Ngươi đừng đi”, Đế Cửu Tiên kéo Diệp Thành lại, cô nhìn hắn với đôi mắt sáng hẳn lên, miệng cười khúc khích rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Ngươi nói cho ta biết ngươi có phải là Hoang Cổ Thánh Thể không?”



“Hoang Cổ Thánh Thể gì chứ, không phải cô nhìn nhầm rồi chứ?”,Diệp Thành lập tức xua tay.



“Còn không thừa nhận, ta ngửi ra rồi”.



“Chắc chắn mũi cô có vấn đề”.



“Không thừa nhận phải không? Vậy ta tìm người tới kiểm chứng”, nói rồi, tiểu nha đầu cứ thế đứng dậy sau đó lấy hơi, “mau tới đây xem, ở đây có Thánh...Hự hự...”



Đế Cửu Tiên còn chưa nói ra từ “thể” thì Diệp Thành đã tiến lên trước bịt miệng cô lại, cái giọng này có hét lên cũng không quan trọng nhưng hôm nay lại là buổi đấu giá rất náo nhiệt.



“Tiểu nha đầu này, cô cũng biết nhiều đó nhỉ?”, Diệp Thành tối sầm mặt lại, cũng may đây là một nha đầu chứ nếu là tiểu tử nào dó thì hắn nhất định đã lôi đi đánh cho một trận rồi.



“Nhìn xem kìa, ta nói mà”, tiểu nha đầu cười khúc khích, “giờ thừa nhận rồi phải không?



“Nhận, ta nhận”, Diệp Thành day trán, “đừng có loan tin ra ngoài”.



“Yên tâm, ta hiểu”, Đế Cửu Tiên chớp đôi mắt tròn xoe, “nơi này có rất nhiều người quen”.



“Ta nói này tiểu Cửu Tiên, con vừa nói có Thánh...Thánh gì cơ?”, đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý, có lẽ vì cái giọng của Đế Cửu Tiên cất lên đột ngột nên khiến buổi đấu giá chợt dừng lại, khi hai người đang nói chuyện thì người xung quanh đã quay đầu lại nhìn.

Bị lão bối hỏi như vậy, Tiểu Cửu Tiên đảo mắt qua lại tinh nghịch, “có...có cơm thừa thôi”.