Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3752: Đời này cũng chẳng thể trở mình được nữa



“Chết đi!”, khi Thần Tử Long tộc đang cau mày thì Thần Tử Phượng Hoàng đã tế ra một thanh tiên kiếm màu đỏ, chém về phía Diệp Thành, mang theo thần lực huỷ diệt, xuyên thủng không gian hư vô.



“Thần hoả, lôi đình”, Diệp Thành triệu hồi tiên hoả thiên lôi, hoá thành thần cung và tiên tiễn, một mũi tên bắn ra cũng mang theo sức xuyên thấu vô song, nghiền nát thanh tiên kiếm màu đỏ.

Advertisement



“Bí pháp Xạ Thiên”, lần này đến lượt Thần Tử Vu tộc nheo mắt, thân là Thần Tử của Vu tộc, sao hắn ta không nhìn ra được Diệp Thành đang thi triển thần thông nào, đó là bí pháp vô thượng của Vu tộc.



“Tiêu diệt”, khi Thần Tử Vu tộc đang lẩm bẩm thì Thần Tử Phượng Hoàng đã lại tung chiêu lớn, một tia sấm sét bắn ra từ đầu mày, uy lực còn mạnh hơn lúc trước, điều khác là sấm sét lần này được gia trì thêm một loại bí pháp khác, không bị Phượng Hoàng Tiện Ngự trong thần hải của Diệp Thành khống chế.



“Không chỉ ngươi có thôi đâu”, Diệp Thành hừ lạnh, giữa hai lông mày có tiên quang xuất hiện, một tia thần mang rực rỡ bắn ra, từ hư thiên phía Tây xuyên thẳng đến thương khung phía Đông, nghiền nát sấm sét bá đạo ấy.



“Thần Thương”, phía dưới lại có Thần Tử nheo mắt, đó là Thần Tử của Thần tộc, hắn ta hơi nhăn mày nhìn chằm chằm Diệp Thành, hắn ta sẽ không nhìn nhầm được, Thần Thương mà Diệp Thành sử dụng là bí pháp của Thần tộc.



“Thật mới lạ”, nhìn Diệp Thành liên tục thi triển bí thuật, không ít lão Chuẩn Đế vuốt râu nói: “Ma Đạo của Ma tộc, Kháng Long của Man tộc, Thần Đao của Long tộc, Xạ Thiên của Vu tộc, Thần Thương của Thần tộc, Thánh thể này đúng là đứng đầu trăm tộc!”



“Không biết khi Thần Tử Tiên tộc biết hắn còn có Lục Đạo Tiên Nhãn thì có kích động nhảy lên không”, Cơ Tuyết Băng vẫn hai tay chống cằm nhìn lên, còn không quên nhìn Thần Tử Tiên tộc nơi cách đó không xa: “Thật kỳ lạ, sao Diệp Thành lại có Lục Đạo Tiên Nhãn nhỉ?”







Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng nổ trên hư thiên của Dao Trì vẫn liên miên không ngớt, từng khoảng không gian nối nhau sụp đổ, trở nên cực kỳ hỗn loạn.



Diệp Thành và thần tử Phượng Hoàng như hai tên điên, một tên như bị hắt máu gà, một tên như ăn phải thuốc súng, thần thông bí pháp liên tục tung ra không dừng lại.



Từ khi khai chiến đến giờ, cả hai đã chiến đấu không dưới tám trăm hiệp, từ hư không phía Đông tới thương khung phía Tây, từ thương khung phía Tây đến thiên tiêu phía Bắc, rồi lại từ thiên tiêu phía Bắc đánh đến hư vô phía Nam, máu tươi nhuốm cả thiên địa, mỗi giọt máu đều rất chói mắt.



Trận chiến khốc liệt và đẫm máu, mạnh như Diệp Thành cũng bị đánh bật khỏi trạng thái Ma Đạo, mạnh như thần tử Phượng Hoàng mà cấm pháp Phượng Hoàng Đạo cũng tiêu tan, nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục.



“Đây… Đây mới là sức chiến đấu đỉnh cao của hắn sao?”, bên dưới, thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá tái mặt, thật sự được chứng kiến thực lực của Diệp Thành, trong thông đạo, Diệp Thành không dùng hết toàn lực, hay là nói bọn chúng không đủ tư cách để hắn dùng hết toàn lực.



“Đời này cũng chẳng thể trở mình được nữa”, Thái Thanh thần tử, Chí Tôn thần tử và Phiếu Miểu thần tử cũng chợt sinh ra cảm giác vô lực, đến thần tử Phượng Hoàng cũng bị đánh không ngóc đầu lên được huống chi là họ chúng, Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, quả nhiên không chỉ là truyền thuyết.