Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3740: “Không tôn trọng Dao Trì thì phải trả giá”,



Tiếng hét của Kỳ Vương khiến cho đại hội Dao Trì vốn đang sôi động ngay lập tức trở nên im lặng.



Tất cả mọi người tại đại hội Dao Trì đều sửng sốt, ly ngọc nâng lên cũng đều dừng lại giữa không trung, Tiên mẫu Dao Trì cũng không ngoại lệ, đường đường là cấp Chuẩn Đế mà cũng không phản ứng kịp.



Advertisement

“Đây là ai vậy? Ăn gan hùm à?”, sau một thoáng yên tĩnh, đại hội Dao Trì trở nên huyên náo, phát ngôn bừa bãi, khiêu khích trắng trợn như vậy rõ ràng là tới để phá đại hội mà.



“Đây là lần đầu tiên lão phu thấy có người không tôn trọng Dao Trì như thế đấy”, không ít lão già vuốt râu cảm thán: “Đưa thần nữ Dao Trì tới thanh lâu, chỉ nghe thôi đã thấy mới mẻ rồi”.



“Bắt lại”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng giữa cuộc thảo luận, ly ngọc giơ lên cũng dần hạ xuống, như thể đã nhìn thấy hai người đang chạy trốn bên ngoài núi xuyên qua những đám mây mù.



“Tự tìm đường chết”, chín Đại Thánh của Dao Trì lần lượt bay ra ngoài, sắc mặt ai cũng khó coi.



“Ta… Ta cũng đi”, Cơ Tuyết Băng ho khan rồi đứng dậy, vẻ mặt khá đặc sắc, người khác không biết nhưng sao cô lại không biết, cô đã nghe ra đó là giọng của Kỳ Vương, đến cô cũng không ngờ tên đó lại gan to bằng trời như vậy, đúng là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là chỉ có khiến người khác phải kinh ngạc.



“Ngươi bị điên à!”, bên ngoài tiên sơn Dao Trì, Diệp Thành vừa chạy trốn vừa mắng Kỳ Vương, ai ngờ được giây trước tên này vẫn còn ngoan ngoãn ngồi đó, giây sau đã hét lên như vậy, hắn ta hét lên một cái đã chọc giận Dao Trì Thánh Địa luôn.



“Ta muốn vào trong ăn đào”, Kỳ Vương ngoáy mũi, lắc đầu ngông nghênh, bất cần đời.



“Sao ngươi không ăn phân luôn đi!”, Diệp Thành suýt thì tức hộc máu, bật thốt câu chửi thề.



“Đi đâu?”, tiếng quát vang lên từ phía sau, lời còn chưa dứt, chín bóng người đã băng qua hư thiên, chặn đường hai người họ, chín Đại Thánh của Dao Trì Thánh Địa đồng loạt bay ra, uy thế mạnh mẽ trấn áp chư thiên, Diệp Thành và Kỳ Vương đang chạy trốn lập tức quỳ tại chỗ.



“Thật to gan”, một Đại Thánh của Dao Trì lạnh lùng lên tiếng, lời này khiến cả hai bị chấn động nôn ra máu.



“Hiểu lầm, hiểu lầm”, Diệp Thành cười gượng, Kỳ Vương cũng sợ rồi, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.



“Không tôn trọng Dao Trì thì phải trả giá”, Dao Trì Đại Thánh chợt giơ tay lên.



“Xin bà hãy nương tay”, trước khi Dao Trì Đại Thánh giết Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng đã vụt tới như một đạo thần hồng, đáp xuống vùng đất này, đầu tiên cô lườm Kỳ Vương sau đó kính cẩn hành lễ với Dao Trì Đại Thánh đó: “Xin bà bà nương tay”.



“Dao Trì, con quen biết họ?”, Dao Trì Đại Thánh nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt kỳ lạ.



“Quen chứ quen chứ, ba chúng ta còn cùng tới thanh… ưm ưm”, Cơ Tuyết Băng còn chưa lên tiếng, Kỳ Vương đã cất lời, nhưng không đợi Kỳ Vương nói xong, Cơ Tuyết Băng đã bịt miệng hắn ta lại, dường như cô biết Kỳ Vương định nói gì, nếu nói ra thì mới đúng là náo nhiệt thật sự.