Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3686: “Không phải là Lục Đạo, là Hồng Trần”.  



Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi giống như nhìn một con quái vật vậy.



“Các ngươi tiếp tục đi, cố thắng nhiều hơn chút”, khi tất cả mọi người còn đang ngẩn ngơ thì Diệp Thành đã phủi mông quay người, phía Yêu Vương còn đang thẫn thờ cũng đã bị thu vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Advertisement

“Thần Nhân”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, ai nấy đều tặc lưỡi.



“Thế giới này đúng là không thiếu kẻ yêu nghiệt”.



“Nào nào, tiếp tục”, đã có người thu lại ánh mắt, họ đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa mà rút túi đựng đồ ra.



Sau chốc lát, sòng bạc lại trở về khung cảnh náo nhiệt vốn có, tiếng hò hét ầm ĩ vang lên.



Diệp Thành đã đi ra khỏi nơi này, chốc chốc lại liếc nhìn về một hướng cách đó không xa, đó là một tửu lâu nhưng đã cũ nát, tứ phương chật kín người.



Không lâu sau đó, trong hư không đổ nát có một người bước ra, đó là lão già áo tím trước đó bị Diệp Thành đánh bay, vừa hay ông ta va vào đúng tửu lâu này, vậy mà nơi nơi này lại không bị sụp đổ?



“Ngươi đợi đấy cho ta”, lão già áo tím gằn giọng phẫn nộ, ông ta đã tìm được bóng dáng Diệp Thành trong đám người sau đó tiếp tục bước lên hư thiên, bộ dạng hết sức thảm hại.



“Có kẻ ngu mới đợi ông”, Diệp Thành hắng giọng, thế rồi hắn bay về phía Truyền Tống Trận trung tâm thành, hắn sẽ không ngoan ngoãn ở đây chịu bị đánh tập thể, hắn đã từng nghe danh Nhật Nguyệt Thần Giáo, đó là một thế lực rất khủng khiếp.



Lại nhìn phía Yêu Vương, lúc này tất cả đều hết sức thẫn thờ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, càng không biết vì sao Diệp Thành cứu mình, vả lại sau khi cứu, hắn còn nhốt bọn họ lại.



Diệp Thành ngó lơ, hắn gảy ra ba đạo tiên quang bay vào Hỗn Độn Thần Đỉnh và bay vào trán ba người.



Tiếng gằn giọng lập tức vang lên, cả ba người ôm đầu, vẻ mặt đau đớn thấy rõ.



Diệp Thành liếc nhìn và biến mất trong đám người, khi xuất hiện lần nữa hắn đã ở trung tâm của thành rồi.



“Đi đâu?”, lão già canh giữ Truyền Tống Trận liếc nhìn Diệp Thành.



“Song Thiên Cổ Thành”, Diệp Thành nói rồi đưa ra một cái túi đựng đồ, còn Song Thiên Cổ Thành chính là điểm tiếp theo mà hắn dừng chân, cách nơi này gần nhất, nhưng cũng phải hàng chục triệu dặm.



Lão già không nói gì, ông ta nhận lấy túi đựng đồ sau đó lập tức mở trận, Truyền Tống Trận lập tức xoay chuyển.



Ừm?



Vào giây phút chuẩn bị biến mất, Diệp Thành quay đầu nhìn về phía cổng thành phía Bắc của cổ thành.