Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3633: “Long Tuyền Sơn”,



Có vẻ nó đã từng thấy người khác độ thiên nhân ngũ suy, trạng thái giống hệt Diệp Thành lúc này, mà điều khiến nó bất ngờ là Diệp Thành cùng lắm mới chỉ hơn hai trăm tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.



Nhưng nhìn một lúc, nó lại sờ cằm lắc đầu: “Không đúng, không phải thiên nhân ngũ suy kiếp, chắc là một loại tự niết bàn thôi, ta biết ngay mà, hai trăm tuổi làm sao tiến cấp đến Thánh Nhân được”.

Advertisement



Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Kì Vương bèn nằm trước cửa mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành lột xác.



Đúng là Diệp Thành đang lột xác, hắn đã yếu đến mức cực hạn tự phải niết bàn, trạng thái rất giống với thiên nhân ngũ suy nhưng không phải thiên nhân ngũ suy, hắn mới hơn hai trăm tuổi, vẫn còn cách Thánh Nhân rất xa.



Đương nhiên lần niết bàn này không phải không có lý do, mà là Linh Lung Phượng Hoàng (Huyền Nữ) ở trong đan hải của hắn, người niết bàn trước tiên là cô ấy, trong khi niết bàn đã tràn ra từng làn khí phượng hoàng, trong lúc biến đổi đã bất giác hoà vào Thánh thể của hắn, phượng hoàng niết bàn cũng kéo hắn niết bàn theo.



Lúc này, dưới làn da nhăn nheo của hắn lại có một Thánh thể mới, lấp lánh trong suốt, rực rỡ chói mắt.



Mái tóc trắng của hắn cũng đang dần chuyển thành màu đen, cơ thể gầy khô cũng đã có sức sống mới trong lúc niết bàn, dần dần trở nên đầy đặn, có độ đàn hồi, tràn ngập sức sống.



Trong bóng tối có tiếng rồng gầm trầm thấp và tiếng phượng hoàng hí, đều truyền ra từ trong cơ thể hắn, dị tượng thần long uốn lượn, phượng hoàng bay múa hiện ra, vây quanh cơ thể hắn, cực kỳ huyền ảo.



Kì Vương ngẩn ra, không biết vì sao Diệp Thành niết bàn lại có hiện tượng lạ như vậy, khi niết bàn cũng có rất nhiều điều thần bí, tuy không có Thánh thể thần tàng nhưng mỗi làn khí huyết đều vô cùng mạnh mẽ.



Bỗng nhiên Diệp Thành mở mắt ra, hai tia tiên mang như thực thể xuyên qua cửa phòng.



Kì Vương đang canh giữ trước cửa bị hai tia tiên mang ấy bắn vào, vô cùng chật vật.



Tới khi nó bò dậy thì cửa phòng đã mở, Diệp Thành vươn vai duỗi eo bước ra, sau khi niết bàn, hắn đã trở nên bất phàm hơn nhiều, mang lại cho người ta cảm giác nặng nề như núi lớn, uy nghiêm dạt dào như đại dương bao la.



Kì Vương nhe răng ngoác miệng, tặc lưỡi đi tới: “Thánh thể đúng là Thánh thể, trời sinh đã xuất sắc”.



Diệp Thành không để ý đến nó, nhìn quanh khu vườn nhỏ một vòng không thấy Tiểu Linh Oa và Man Sơn đâu, lúc này mới quay sang nhìn Kì Vương phía trước: “Hai người kia đâu? Lại chạy đi đâu rồi?”



“Long Tuyền Sơn”, Kì Vương lười giải thích, ngưng tụ khung cảnh lúc nãy thành thần thức rồi truyền cho Diệp Thành.