Tiên Võ Đế Vương

Chương 104



“Dị thường, quá dị thường”.

“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm”, Hùng Nhị trên bàn cược nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

A….!

Trên chiến đài vang lên tiếng kêu thất thanh của Tề Hạo. Mặc dù hắn mạnh hơn Triệu Long rất nhiều, trên người lại có rất nhiều mật thuật nhưng mỗi lần thi triển đều bị Diệp Thành phá tan, càng không thể đấu chọi lại với Diệp Thành khi đánh ở cự ly gần, toàn thân chỉ toàn dấu chân dấu tay.

Lúc này, trên mặt hắn không còn mang theo nét cười nữa, hắn bị Diệp Thành đánh cho tới mức không ngẩng nổi đầu lên.

“Đây…”, các đệ tử của Nhân Dương Phong thấy vậy thì thẫn thờ.

Tề Hạo là ai, hắn là sư huynh được bọn họ kính nể, không ai có thể ngờ nổi Tề Hạo lại bị một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh cho liên tục lùi về sau như vậy.

“Ta…đây là lần đầu tiên ta thấy Tề Hạo sư huynh thảm bại như vậy”.

“Tề sư huynh ở cảnh giới Nhân Nguyên đấy”.

“Tên Diệp Thành kia rõ ràng chỉ ở cảnh giới ngưng khí, tại sao lại có khả năng chiến đấu mạnh như vậy?”

“Hắn rõ ràng dùng yêu thuật”, Tô Tâm Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải sợ, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành tấn công Tề Hạo, cô ta càng hận hơn bao giờ hết, cứ thế nghiến răng mãi không thôi.

“Yêu thuật. Đúng! Chính là yêu thuật”, lời của cô ta được các đệ tử của Nhân Dương Phong đồng loạt hưởng ứng.

“Diệp Thành, ngươi dùng yêu thuật, đúng là vô liêm sỉ”, sau lời nói của đệ tử đầu tiên trong Nhân Dương Phong, các đệ tử còn lại cũng lập tức lên tiếng mắng chửi tạo ra phản ứng dây chuyền bên dưới chiến đài.

Những đệ tử có mối quan hệ tốt với Tề Hạo lần lượt hửng ứng, người nào người nấy lên tiếng với lời nói xúc phạm, mắng chửi, tạo thành một làn sóng.



“Cút xuống đây, ngươi không xứng quyết đấu với Tề Hạo sư huynh”.

Trong đám người, không biết là ai đã ném một quả trứng vào người Diệp Thành.

Sau đó rất nhiều đệ tử làm theo, nào trứng gà, nào rau củ, tất cả đều được người ta ném lên chiến đài, rồi từng tiếng hò hét bắt Diệp Thành xuống chiến đài vang lên khiến Diệp Thành đang đại chiến không khỏi dừng lại.

“Hằng Nhạc Tông là chính phái, không chứa chấp yêu thuật”.

“Đưa hắn tới Giới Luật Đường”.

“Dùng yêu thuật, đúng là ti tiện”.

Bên dưới chiến đài sôi sục, người lên tiếng mắng chửi Diệp Thành nhiều vô kể.

Vì bên dưới hỗn loạn như vậy nên cuộc đại chiến trên chiến đài cũng tạm thời ngưng lại. Tề Hạo bị đánh thảm bại lúc này mới có cơ hội để thở.

“Dùng yêu thuật, ti tiện bỉ ổi”, đệ tử của Nhân Dương Phong bám lấy lý do này, càng chửi càng hăng, không kiêng dè gì.

Nghe vậy, Diệp Thành lạnh mặt, nhìn đám đệ tử của Nhân Dương Phong: “Chửi câu nữa ta xem”.

“Sao, dùng yêu thuật còn không cho người ta nói à?”, một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong lên tiếng nạt.

“Ngươi có thể bịt miệng một mình ta nhưng ngươi có thể bịt miệng bao nhiêu người ở đây sao?”

“Không đi theo con đường tu luyện chính thống, lại chọn tu luyện tà đào”.