Tiên Tuyệt

Chương 709: Mai phục tru diệt (hạ)



- Có thể coi như vậy.

Vũ La đáp một cách mơ hồ.

Bản thân hắn cũng có thể luyện dược nhưng tài nghệ quả thật còn kém lắm, kém hơn cả trận pháp.

Có linh đan của Vũ La. Quả nhiên đa số người bị thương trong đội ngũ đều bình phục chỉ sau một ngày, ngoại trừ tên Vu tộc xấu số bị thương nặng nhất.

Sau khi khỏe lại, bất kể là thủ hạ của Lam Thạch hay Hồng Lôi, tất cả đều xếp thành hàng chờ Vũ La khắc Vu Văn cho bọn họ.

Cổ Mô tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra trước mắt mình: Mấy mươi người đứng ở bên ngoài, xếp hàng đi vào trong khoảng thời gian tàn một nén nhang đã trở ra. Vốn là Vụ Sĩ tứ phẩm sẽ biến thành tam phẩm. Vu Sĩ tam phẩm trở thành nhị phẩm. Vu Sĩ nhị phẩm trở thành nhất phẩm. Cho dù có những người trên thân thể không có một vị trí nào thích hợp để chịu đựng Vu Văn cũng có thể tiếp nhận được. Hơn nữa những người này lại gia tăng lớn nhất.

Chỉ mất thời gian hơn nửa ngày, trong cả đội ngũ tất cả Vu Sĩ nhất phẩm trở xuống đều tăng lên một cấp.

Là một Vu Văn sư chỉ có Cổ Mô mới biết muốn làm được như Vũ La là khó khăn tới mức nào.

Bất quá lần này gia tăng cấp bậc chỉ nhằm vào Vu Sĩ nhất phẩm trở xuống. Nhất phẩm trở lên không thể dùng phương pháp luyện chế Vu Văn đóng dấu đơn giản như vậy được, mà cần xác định cụ thể theo tình huống bản thân từng người.

Hiện tại trong đội ngũ nho nhỏ này, đẳng cấp thấp nhất cũng là Vu Sĩ tam phẩm, hơn nữa chỉ có hai người là Vu Sĩ tam phẩm, số lượng Vu Sĩ nhị phẩm đạt đến hai mươi người. Vu Sĩ nhất phẩm có tới mười hai người, còn có một tên Vu Sĩ Vương cấp. Đội hình hùng mạnh như vậy, e rằng cho dù Đông Dạ bộ lạc dốc hết toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng.

Đám Vu tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, lẳng lặng sống trong hầm cát. Lúc trước lúc nào cũng lo lắng Mộc Thác đột kích, sống cuộc sống nơm nớp hoảng sợ, hiện tại bọn họ cảm thấy mình như một thợ săn đang rình mồi đã đào xong bẫy rập chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Không có ai biết rốt cục Mộc Thác sẽ tới lúc nào nhưng ngày mai đúng là ngày Hồng Giáp Trùng trong Hồng Trùng than cùng nhau đi săn. Sẽ có chín thành Hồng Giáp Trùng trong Hồng Trùng than ra ngoài, ở lại một thành để trông chừng ốc đảo này. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vào ngày này đám Hồng Giáp Trùng ở lại trấn thủ sẽ không chủ động xuất kích.

Nếu như Mộc Thác muốn tới, ngày mai là cơ hội tốt nhất.

Lúc trời hừng sáng, Vũ La đứng trên một cồn cát.

Tối hôm qua, Ca Nguyệt nói cho hắn biết, thời gian này chính là thời điểm tốt nhất để quan sát Hồng Giáp Trùng ra khỏi ổ.

Mặt trời đang dâng lên từ phía Đông, nổi lên ánh bạc trên đường chân trời. Dưới ánh bình minh bao phủ, Dạ Ma sa mạc biến thành một màu vàng đỏ vô cùng quỷ dị.

Ốc đảo này vốn xanh biếc, hiện tại chìm trong mảng ánh sáng màu vàng đỏ, cực kỳ diễm lệ.

Những tiếng sa sa quái dị chợt vang lên, ốc đảo nháy mắt như bắt lửa, giáp trùng màu đỏ máu bay ra đầy trời. Chúng làm đủ các động tác trên không, tạo hình tạo dáng đủ loại, từ xa nhìn lại giống như ngọn lửa bị gió thối lan đi. Vẻ đẹp này có tính chí mạng khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng.

Cảnh tượng hùng tráng mỹ lệ này kéo dài trong khoảng thời gian tàn một nén nhang, đám Hồng Giáp Trùng cũng muốn đi kiếm thức ăn, bắt đầu tán thành sáu bầy, chia nhau bay theo các phương hướng khác nhau.

Có một bầy Hồng Giáp Trùng bay về phía Vũ La, Vũ La lại không hề có chút ý tránh né. Hồng Giáp Trùng mà cả Tây Vực ai ai cũng sợ, lúc bay qua đỉnh đầu Vũ La chăng những không có hung tàn ập xuống, ngược lại tự động chia làm hai tốp. Tựa hồ bọn chúng sợ hãi cái gì, bay vòng qua hai bên trên đầu Vũ La, bay thêm một khoảng mới nhập lại thành đàn như trước. Thậm chí khoảng không trên đỉnh đầu Vũ La, chúng cũng né tránh không dám tới gần.

Bầy Hồng Giáp Trùng qua rồi, Vũ La cũng thưởng thức xong vẻ đẹp hiếm có này, một mình đi xuống cồn cát.

Ca Nguyệt từ trong hầm cát chui ra:

- Đại nhân, ngài nghỉ ngơi một chút đi, Mộc Thác chính là chân tiểu nhân, nhất định y sẽ chờ bầy Hồng Giáp Trùng bay đi xa mới phát động công kích, làm sao cũng phải tới xế chiều.

Vũ La gật đầu:

- Tốt, chúng ta sẽ chờ y!

Thật ra Vũ La cảm thấy hơi ngứa nghề

Hắn mới vừa trở thành Đại Năng, mấy ngày qua đã củng cố xong tâm cảnh, hiện tại đã đứng vững vàng trong hàng ngũ Đại Năng. Bất kể là người nào cũng đừng mơ đánh rớt cảnh giới của hắn.

Hắn nghiên cứu Vu Văn cũng có chút thành tựu, suy nghĩ ra được vài kỹ xảo. Nếu có kẻ nào có mắt như mù, toan tính múa rìu qua mắt thợ trước mặt Vũ La, hắn cũng rất săn lòng cho đối phương một bất ngờ.

Hiện tại Vũ La cũng có chút hối hận, mình thăng cấp bọn Vu Sĩ này quá mức lợi hại, e rằng lần này Mộc Thác sẽ bị diỴ toàn quân ở chỗ này, cơ hồ mình sẽ không có cơ hội xuất thủ.

Hắn rất muốn thí nghiệm những kỹ xảo kia một phen, không khỏi quay đầu lại nhìn ốc đảo một cái, suy nghĩ một chút rốt cục vẫn thở dài, áp chế ý niệm dụ hoặc mê người này lại.

Buổi trưa toàn doanh nhìn qua hết sức yên tĩnh, không có gì khác so với bình thường, Cổ Mô lấy từ trong Vu Văn trữ vật của mình ra thức ăn nước uống, phân phát cho tất cả mọi người. Cũng chỉ có vào lúc này, mọi người mới đi ra ngoài hầm cát, hít thở không khí trong lành một chút.

Ăn được nửa bữa cơm trưa, sắc mặt Ca Nguyệt khẽ biến, nở một nụ cười quỷ dị:

- Lần này Mộc Thác không nhịn được, phát động công kích sớm hơn ta dự liệu nửa canh giờ, xem ra là đã nôn nóng khó dằn nổi, muốn bắt chúng ta ngay tức khắc.

Nụ cười của Cổ Mô còn xa mới đẹp như Ca Nguyệt. Gương mặt của bà già nua đầy nếp nhăn, nếu có một con ruồi nào đậu lên đó, lúc này nhất định đã bị chèn chết.

- Hắc hắc hắc...

Vẫn nụ cười khành khạch như quạ kêu, Cổ Mô lên tiếng nói:

- Tới đi, càng nhanh càng tốt, các con không đợi được, lão nhân gia ta cũng không đợi được!

Lúc Ca Nguyệt cau mày, Vũ La đã xuất hiện ở cồn cát mà lúc sáng hắn vừa quan sát bầy Hồng Giáp Trùng. Nơi đây chính là điểm cao nhất quanh đây, bốn bề vừa nhìn qua đã thấy hết.

Ngoài vài dặm, giữa mấy cồn cát, mặt cát không ngừng phập phồng, hiển nhiên có cự thú nào đó đang di chuyên dưới lòng sa mạc.

Mà không xa nơi mặt cát phập phồng bất thường kia, gần trăm tên Vu Sĩ bố trí thành hình cung tản ra, hai cánh vươn ra xa, giữa thối lui lại, lập nên trận thế bao vây tiêu diệt.

Khi mặt cát phập phồng di chuyển tới phía trước doanh địa đám người Ca Nguyệt chừng ba ngàn trượng, thình lình trồi lên đánh ầm một tiếng.

Sau tiếng nổ vang, cát vàng như hoa lửa bay tung tóe đầy trời, những tiếng sì sì vang lên xung quanh đó vô cùng quỷ dị.

Những hạt cát tung bay đầy trời không ngờ đã hóa thành màu đen như mực.

Rống!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, một con cổ trùng đường kính một trượng, thân dài vượt qua ba mươi trượng, có hình dáng như con giun thình lình từ dưới cát vàng chui lên.

Cổ trùng khổng lồ này toàn thân trên dưới ngăm đen, toát ra từng trận khói độc, cho dù cát vàng dính vào cũng trở nên đen nhánh một mảnh.

Lực lượng của nó mạnh mẽ đáng sợ, nhảy vọt ra sa mạc một cái, giống như một thanh trường thương khổng lồ, vọt lên không cao chừng vài chục trượng.

- Ha ha ha!

Mộc Thác cười dài:

- Ca Nguyệt muội tử, ca ca ta tới đón muội về, nhưng muội nhất định phải phản kháng đó. Nếu quá ngoan ngoãn thuần phục cũng không có ý nghĩa gì, ca ca ta không thích như vậy.

Một bóng người nhảy vọt lên không, vững vàng đáp xuống đỉnh đầu cổ trùng khổng lồ kia. Cổ trùng lại phát ra tiếng gào thét một lần nữa, thân thể uốn khúc chuyển động, xông về phía mọi người rất nhanh.

Sắc mặt Lam Thạch đại biến:

- Xà Khâu Cổ nhất phẩm!

Xà Khâu Cổ này rõ ràng là cổ trùng hoang dã sau đó mới được thuần hóa, cổ trùng do Vu Sĩ lấy máu huyết thân mình nuôi dưỡng tuyệt đối không thể lớn như vậy được.

Cổ trùng hoang dã cũng có khả năng bị thuần hóa, thật ra là bị đánh cho sợ hãi.