Tiên Sở

Chương 135: Địch hữu nan phân(2)



-Sở vương gia? Sở vương gia?

Hôn mê không biết bao lâu, Sở Dịch lờ mờ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng êm tai, như gió xuân phảng phất truyền đến bên tai, quanh quẩn không ngừng.Hắn giật mình, bừng mở hai mắt.

Ánh mặt trời chói mắt, bóng cây đung đưa.

Chỉ cách đó một xích, Tô Mạn Như cúi người chăm chú nhìn hắn, hai má đỏ hồng, đôi mắt huyền vừa lo lắng vừa nôn nóng nhìn hắn, thấy hắn tỉnh dậy, mới thở phào, che dấu không được sự vui mừng trên khuôn mặt.

Sở Dịch thấy tim đập mạnh, đột nhiên nhớ tới những việc xảy ra trước đó, a lên một tiếng ngồi bật dậy.

Ngoảnh cổ nhìn xung quanh, chỉ thấy vách núi hung vĩ,tùng xanh cao vút, hắn dường như bị vắt ngang trên một cành tùng, bên dưới sóng xanh dập dờn, khí trắng bốc lên,chính là một hồ suối nước nóng khuôn viên trăm trượng.

Gió lạnh thổi tới, mùi hương lạ phả vào mặt,trên vách núi bốn bề vô số hoa dại đang đung đưa nhấp nhô,lộng lẫy như dải lụa.Bích đàm long lánh tỏa sáng, thổi lên những áng mây trắng bao trùm mặt hồ xanh.

Đập vào mắt là một cảnh êm ả trữ tình, mỹ lệ như tiên cảnh.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa kỳ dị, ngạc nhiên nói:

-Đây là đâu? Chúng ta không phải đang ở trong bụng cá côn sao? Vì sao lại đến đây? Xi Vưu tên ma đầu đó đâu rồi?

Tô Mạn Như lắc đầu nói:

-Tôi cũng không biết nữa.Chỉ nhớ đỉnh đồng đột nhiên bùng lên hào quang, rồi khi tỉnh dậy, đã thấy mình ở trên cành tùng này rồi.Phải rồi, đan điền của ngài còn đau không?

Sở Dịch giật mình, ngưng thần kiểm tra, kinh mạch không chỗ nào không hoàn hảo, chân khí sung mãn, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, trong lòng càng kinh hãi mơ hồ, không thể hiểu được.

Tô Mạn Như khẽ run rẩy, thấp giọng nói:

-Không lẽ chúng ta đã chết rồi, giờ đang ở tại thiên giới sao?

Sở Dịch lòng khẩn trương,một nỗi sợ hãi thấu tim dâng lên,rồi lại từ từ dịu đi, ha ha cười nói:

-Nếu như nơi đây thật sự là tiên giới, thì chết có gì đáng sợ? Có thể cùng tiên tử đăng lên cực lạc, còn gì phải hối tiếc?

Nhưng nghĩ đến việc Xi Vưu phục sinh, thiên hạ đại kiếp chưa trừ,Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình không biết sống chết ra sao, trong lòng không khỏi thấy đau đớn, tiếng cười lập tức dừng lại.

Tô Mạn Như mặt nóng bừng, không biết là ngượng, là buồn, hay là vui, muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ vạn sự đã trở thành không, nói gì cũng đâu còn ý nghĩa.

Nàng quay đầu nhìn sóng biếc như gương bên dưới, phản chiếu bóng hình hai người, khe khẽ lăn tăn,phân rồi lại hợp lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, bần thần không nói.

"Cách",một âm thanh giòn tan vang lên, cành tùng họ đang ngồi dường như không chịu được sức nặng của hai người, đột nhiên gẫy lìa.

Hai người cùng kêu lên,liền phi thân, nhón nhẹ gót chân, sau mấy lần nhảy lên rơi xuống trên vách nhai cao vút, sánh vai vọt lên đỉnh núi.

Cuồng phong phả vào mặt, thị tuyến trở nên thông thoáng hơn.

Trời xanh vạn dặm, biển trời như nối tiếp nhau, tứ xứ một phiến trắng xóa, băng nổi ngang dọc,thỉnh thoảng mới có một cơn sóng biếc lộ ra, ánh sang lung linh, khiến người chói mắt.

Bọn họ đang ở trên một hòn đảo giữa băng dương vời vợi.

Tà áo hai người bay phần phật, cúi đầu nhìn xuống,phía ngoài đỉnh núi tuyết tích đầy,kỳ phong quái thạch xen lẫn nhau, dưới chân núi mới có một chút màu xanh, đều là của cỏ rêu thuộc loại cây bụi.

Bên phía đông, một đỉnh núi cao nhìn trượng cô độc vươn lên khỏi mặt đất, nhìn từ phía xa, giống như một con rắn lớn đang nghểnh đầu thè lưỡi.

-Quy Xà đảo.

Sở địch đại chân, hình dạng đảo này hoàn toàn tương đồng với Quy Xà đảo ngày đó thanh đồng đỉnh chiếu ra.

Hai người nhìn nhau, vừa kinh ngạc, kỳ quái, vừa vui mừng, sém chút nữa thì cất tiếng hoan hô.

Nơi đây không phải là thiên giới,thế là bọn họ chưa chết!Chỉ là vì sao từ bụng cá côn lại đến được Quy Xà đảo, bọn họ vẫn vậy, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Qua một lúc, đột nhiên nghe thấy từ phía sau bức tường trước mặt phía tay phải truyền lại một tiếng kinh hô:

-Sư tôn, yêu nữ đó quả thật đến đây!

Chỉ nghe thấy một âm thanh quát khẽ quát: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy.

Âm thanh nói sau thấp trầm êm tai, nghe rất quen thuộc,nhưng Sở Dịch nhất thời không nhớ ra là của ai. Trong lòng hiếu kỳ,hắn liền nắm tay Tô Mạn Như, niệm quyết ẩn thân, phóng tới vách đá bên phải.

Chỉ thấy đá núi lổn nhổn bị một cây tuyết tùng che khuất,dưới cây tùng có hai lục y đạo đồng đứng,đang cẩn thận tra xét cái gì đó.

Đứng bên cạnh đó là một thanh y đạo sĩ thanh tú đĩnh bạt,khăn búi đầu phất phơ,y phục tung bay, chính là một trong thanh thành tứ tiên Tề Vũ Tiêu.

Sở Dịch đối với tên đạo sĩ giả tạo hẹp hòi này không có hảo cảm, nhưng lúc này vừa sống sót sau nạn lớn,nhìn thấy hắn, như nhìn thấy cố nhân, cảm thấy thân thiết khó tả.

Trong lòng hắn vui mừng, chính lúc định hiện thân hỏi cường viện của đạo ma các phái đã đến hay chưa,chỉ nghe thấy hắn trầm giọng nói:

-Xem ra con yêu nữ này đang hôn mê bất tỉnh, mau dùng hàng long tác xuyên qua xương tỳ bà của ả, sau đó cắt hết gân tay gân chân, chấn đoạn kỳ kinh bát mạch đi!

Sở Dịch lạnh người, không nghĩ tên tiểu nhân này lại nhẫn tâm đến thế.

Hắn đang không biết yêu nữ mà Tề Vũ Tiêu nói đền là ai, thì thấy hai đạo đồng cung kính vâng lệnh, dìu một hoàng y thiếu nữ tú lệ tuyệt luân từ dưới gốc tùng ra.

-Tô Anh Anh.

Sở Dịch kinh ngạc, kìm không được phát ra tiếng nói, giờ mới hay nàng ấy cũng được chuyển từ bụng cá côn tới nơi này.

Tề Vũ Tiêu biến sắc quát nói:

-Là ai!

Tử quang bùng lên, Xích tiêu kiếm như ráng cầu vồng phi vũ, bắn tới nơi Sở Dịch ẩn thân.

Sở Dịch hay tay xoay tròn, xuất ra một khối bích quang khí cầu, đánh bay Xích Tiêu kiếm, ha ha cười nói

-Là gia gia ngươi.

Hắn cùng Tô Mạn Như phi thân nhảy ra.

Tề Vũ Tiêu nhìn thấy hắn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ,thu về Xích Tiêu kiếm, liếc Tô Mạn Như một cái, rồi đột nhiên nhếch miệng cười ám muội khinh bỉ, thản nhiên nói:

-Tôi tưởng là ai, thì ra là Sở vương gia đại giá quang lâm,mọi người đều lo lắng cho an nguy của vương gia,không ngơ vương gia còn có tâm trạng nhã hứng cùng Tô tiên tử ở đây phong lưu khoái hoạt.

Tô Mạn Như mặt đỏ hồng, lạnh lùng nói:

-Tề chân nhân là tông sư một phái, nói năng xin hãy thận trọng.

Tề Vũ Tiêu lật tay nắm lấy chuối kiếm, bước đến trước mặt Tô Anh Anh mỉm cười nói:

-Hách hách, Tô tiên tử là tông sư một phái, với hành động trinh tiết của mình cũng nên tự trọng, còn dám chỉ trích Tề mỗ sao?

Sở Dịch thấy hắn càng nói càng phóng túng, trong mắt sát cơ nổi lên thì đoán được Tề Vũ Tiêu nghĩ Tô Anh Anh vẫn còn bị Lý Tư Tư mượn thân, vì muốn độc chiếm Hiên Viên lục bảo mới không tiếc ra vẻ mặt dày, gây chia rẽ để động thủ cùng bọn họ.

Liền đó, Sở Dịch ha ha cười nói:

-Không ngờ Tề chân nhân tu hành mấy mươi năm, lại có mắt không tròng như thế,chuyện đạo nghĩa nhìn không rõ thì thôi đi, ngay đến một đứa bé gái nằm trên đất có phải là yêu hay không cũng nhìn không ra, không lạ Thanh Thành phái như mặt trời xuống núi, càng lúc càng không có hi vọng.

Tề Vũ Tiêu mỉm cười nói:

-Vương gia nói thế có ý gì?

Sở Dịch cười nói

-Lý Tư Tư đã sớm bị bổn vương đánh cho nguyên thần xuất khướu,tan thành mây khói rồi.Hiên viên lục bảo đã thành vật trong túi bổn vuơng.Nếu không ta lại để nó nằm trên đất. để ngươi đến hưởng tiện nghi thế sao?

Mắt Tề Vũ Tiêu thoáng qua một tia hoài nghi, Tô Mạn Như lạnh nhạt nói:

-Thanh Thành sơn không phải là có "Nhật nguyệt thái huyền kính" sao?Nếu ngươi không tin, sao không lấy kính ra chiếu một phen?

Tề Vũ Tiêu chần chờ một lúc, mới từ trong tay áo lấy ra một xích đồng kính to khoảng nửa xích, chiếu lên thân thể Tô Anh Anh.

Kim quang lóe ra.xương cốt, gân mạch trên cơ thể nàng đều hiện lên trong kính, lờ mờ thấy một khối sáng màu lục nhạt trong huyền khướu, không thấy vật gì khác.

Hai đạo đồng nọ nhìn nhau, kinh hãi thất vọng, thấp giọng nói:

-Sư tôn, quả nhiên không có.

-Câm miệng.

Tề Vũ Tiêu đột nhiên quát lớn, mặt hồng lên, cười lạnh nói:

-Các ngươi sử dụng thuật che mắt, muốn làm mờ mắt đạo gia, lừa bắt lấy con yêu nữ đó đi sao?Tinh Phong, Minh Nguyệt, mau phế đi xương tì bà của con yêu nữ đó, chặt hai chân hai tay, nghe sư phụ phát lạc!

Sở Dịch nộ khí xông lên, ha ha cười lớn nói:

-Mũi trâu ngươi,ta thấy ngươi bị mỡ lợn che mất tim, phổi chó che mất mắt rồi! Trương Túc Trương chân nhân cùng ngươi tuy không phải đồng môn nhưng theo bối phận mà luận, Tô cô nương cũng được kể là cháu của ngươi,ngươi vì Hiên viên lục bảo, nhẫn tâm hãm hại hậu bối không nơi nương tựa, đúng là chó lợn cũng không bằng.

-Bớt nói lời thừa đi.

Tề Vũ Tiêu vốn thanh tuấn tú nhã bỗng biến thành nhăn nheo đáng sợ,con mắt hiểm ác trừng lên nhìn hai người Sở Dịch, hung ác nói:

-Nếu như ngươi nói thật, ngươi đã là người thiện lương thế, sao không đem hiên viên lục bảo ra đổi lấy cái tiểu mệnh của a đầu này? Nếu đã không chịu giao ra, thì đó không phải là nói dớ dẩn thì là cái gì?

Trong mắt Tô Mạn Như lửa giận phừng phừng, lạnh lùng nói:

-Đại kiếp đến gần, không nghĩ làm sao để tề tâm hiệp lực, cùng chia hoạn nạn, mà toàn làm ra những việc đê tiện hạ lưu. Danh dự đạo môn đều là bị loại người bại hoại như ngươi làm nhục,không lạ đến tên ma đầu đó cũng không xem các ngươi ra gì.

Tề Vũ Tiêu dữ dằn nói:

-Đó gọi là vừa ăn cắp vừa la làng, người làm thiên hạ chính phái phải ngượng không biết là ai? Trước đây có Niêm Hoa cùng Sở Cuồng Ca thông gian dâm loạn, ngày nay có tiểu ni cô cùng Sở tiểu tử câu kết với nhau.

-Vô sỉ

Tô Mạn Như không thể nhẫn nại được nữa, phi thân vọt lên, phất trần nộ vũ, vạn đạo ngân quang chụp xuống đầu Tề Vũ Tiêu.

Tề Vũ Tiêu phất mạnh tay áo, khí lãng cổ vũ, đánh phất trần trật ra, quát nói:

-Thanh phong, Minh Nguyệt, còn không động thủ đi.

Tay phải hắn chỉ quyết biến ảo, Xích Tiêu kiếm như ráng mặt trời xông lên, cầu vồng đỏ vắt ngàng trời, chớp mắt đã phản thủ vi công, ép Tô Mạn Như liên tiếp thối lui.

Hai đạo đồng nọ không dám trái lệnh, cầm một sợi xích bạc, mỗi người cầm một đầu,hướng xương tỳ bà của Tô Anh Anh đâm tới.

-Chấp mê bất ngộ, chết không hết tội.

Sở Dịch giận quá hóa cười, nhún chân nhảy lên, đầu ngón tay khẽ búng, hai đạo khí tiễn phá không bắn ra, Thanh Phong,Minh Nguyệt cùng hứ lên một tiếng, yếu huyệt đều bị phong bế, mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

Tay trái Tề Vũ Tiêu lăng không tìm kiếm, nắm được hàng long tác vào trong tay, ngân quang phi vũ, trói lấy Tô Anh Anh, thuận thế vọt lên trời bay về phía tuyết lĩnh bên tay trái.

Sở Dịch quát lên:

-Xuống đây

Tay phải xuất ra, chân khí trương lên, đột nhiến biến thành một khí thuẫn màu đỏ hồng dài hơn chín trượng, liệt hỏa phừng phừng, phá không bắn thẳng đến ngực bụng của Tề Vũ Tiêu.

Chiêu ấy của hắn thoát thai từ "Tử hỏa thần binh" của hỏa tộc,lửa tuy chưa đến nơi, nhưng uy lực đã cực kỳ kinh người.

Tề Vũ Tiêu khua kiếm chống lại, oang một tiếng, khí lãng bạo phát, cổ họng thấy tanh nhộn nhạo, Xích tiêu vuột khỏi tay bay đi, trong lòng rất kinh hãi:

-Tiểu tử này sao biến thành lợi hại như thế

Lợi dụng hắn chân khí không đủ,tư thế không đổi được, Tô Mạn Như quét ngang phất trần, móc lấy Tô Anh Anh, đoạt lấy nàng.

Tề Vũ Tiêu phiên thân hạ xuống, những muốn đoạt nàng lại,nhưng mắt thấy hồng quang chói mắt, khí lãng bức nhân,đòn toàn lực mãnh công của Sở Dịch đã đến nơi, bức hắn tay chân hoảng loạn, liên tiếp thoái lui.

Ngày đó sau khi Sở Dịch thai hóa dịch hình, tuy đã bước vào cảnh tán tiên, lại các nhiều pháp bảo hộ thể, nhưng kinh nghiệm lâm địch không đủ, lại không biêt kích hóa chân khí trong cơ thể thế nào, lúc quyết đấu cùng những cao thủ già dặn như Tề Vũ Tiêu, Ngọc hư tử, lúc đầu tuy có chiếm được thượng phong, nhưng thời gian dài cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.

Thế mà lúc này giao thủ,Sở Dịch giống như người khác.Tề Vũ Tiêu chỉ cảm thấy chân khí hắn hùng hồn bất tuyệt, khí thế như sóng trào, thâm bất khả trắc,những chiêu thức tuyệt diệu được xuất ra bất tận,hắn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.

Cho dù hắn dùng hết sức phá giải, cũng khó đối chiêu, từ đầu tới cuối bị ép đến không thở nổi,sự kinh hãi trong lòng thật là khó tả.

Hắn không biết trong lòng Sở Dịch cũng kinh hãi chẳng kém gì hắn.

Trước đây lúc ở trong bụng cá côn, hắn đến bước lên một bước kinh mạch cũng bị thiêu đôt, thế mà bây giờ lại liền mạch kích thích lẫn nhau, kinh mạch toàn thân hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào.

Không những thế, theo sự lưu chuyển của chân khí, kinh mạch toàn thân cũng tự động co dãn biến hóa,chân khí tùy ý di chuyển, cực kỳ kì diệu.

Trong đầu hắn dấy lên một ý nghĩ:

-không lẽ Xi Vưu tên ma đầu đó đã tu chỉnh mở rộng kinh mạch ta ra sao?

Lòng hắn đại chấn,nhưng lại cảm thấy ý nghĩ đó kỳ dị quá thể, khó mà tin được.

Hắn chỉ phân thân một chút, quang diễm của khí đao liền yếu đi.

Tề Vũ Tiêu làm sao bỏ qua cơ hội ít ỏi này, quát to một tiếng, Xích tiêu kiếm tử quang lập lòa, vẽ một đường con xéo phản kích, đẩy bay khí bính bên tay trái hắn, đam thẳng vào hướng ngực trái hắn.

Sở Dịch lạnh người, liền lập tức lật người chéo đi,khí quang bạo vũ, hóa thành một cái vòng sáng đỏ hồng,đón lấy nắm chặt xích tiêu kiếm lại.

"cách"

Hồng quang rung chuyển, bàn tay Sở Dịch đau đớn, rách ra một đường máu tươi, lập tức dung hợp với vòng sáng,trung trùng lớp lớp vây lấy mũi kiếm, khiến nó không thể động đậy được chút nào.

Tề Vũ Tiêu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cố sức đoạt kiếm lại,hô hấp nghẹn lại, đột nhiên cảm thấp một lực xoáy khổng lồ từ nơi mũi kiếm xoắn lại, khiến hắn hổ khẩu tê rần, toàn thân chấn động, chân khí trong kinh mạch cuồn cuộn bất tuyệt đổ ra ngoài.

"Hấp chân đỉnh lô đại pháp"

Hắn ruột gan lạnh toát, cất tiếng hí lên kinh hãi, thoại âm chưa dứt, cả cánh tay bị xoắn lại,"lách cách cách", da thịt rách ra, xương trắng lòi ra ngoài, cả thân hình theo hình xoắn ốc loạn chuyển xoay tròn, hắn thét lên thảm thiết không ngừng.

Sở Dịch ngạc nhiệt, không ngờ mình trong lúc bất tri bất giác lại sử dụng tà thuật của Sở Cuồng Ca.

Nhưng lờ mờ trong đó, hắn cảm thấy có cái gì bất đồng, giống như "Luyện thần hóa chân đại pháp" do Xi Vưu sáng tao nên đã được đề cập đến ngũ tộc pháp thuật.

Hắn lạnh người, thả lỏng bàn tay ra, Tề Vũ Tiêu bùng lên một tiếng rơi nặng nề xuống đất, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi lênh láng,những chỗ nối của các đầu xương đều gẫy chìa ra ngoài, thảm liệt vô cùng.

Tô Mạn Như kinh hãi nhìn Sở Dịch một cái, thấy hắn đang sững người nhìn bàn tay phải mình, kinh dị khó giải.

Trong bụng cá côn, sau khi bị Xi Vưu dùng đỉnh đồng đánh ngất đi, chuyện gì đã xảy ra?Vì sao hắn giống như được thoát thai hoán cốt một lần, thậm chí đột nhiên học được một thượng cổ tuyệt học chưa từng thấy qua.